Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 75: Hắc bạch tiểu nữ bộc.
Chương 75: Nữ bộc nhỏ hắc bạch.
Ngủ một giấc tỉnh dậy mở mắt, Diệp Bạch suýt chút nữa cho là mình còn đang nằm mơ.
Sống mấy ngàn năm, uy chấn toàn bộ Văn Minh, bát giai Chân Thần Đại Ngự Vu, lại mặc trang phục nữ bộc ghé vào trên giường của ta? Sao ta lại mơ giấc mơ như vậy?
Đây là khinh nhờn! Là độc thần a!
Nếu như bị các con dân trong thần quốc của Đại Ngự Vu biết, là sẽ bị kéo lên giàn hỏa thiêu đốt chết!
Đúng lúc này, đối phương dụi dụi rồi ngẩng đầu, bộ dạng mặt mày tràn đầy hiếu kỳ nhìn quanh trái phải, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Diệp Bạch vừa tỉnh lại.
Không khí lập tức yên tĩnh, động tác và biểu cảm của cô gái theo đó cũng ngưng lại.
Vài giây sau, cô gái tóc lam đột nhiên như xù lông mà dùng sức lay tấm chăn trên người Diệp Bạch, gương mặt đáng yêu tinh xảo tràn đầy vẻ thất kinh: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi người này, sao lại đột nhiên tỉnh lại rồi?” Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Diệp Bạch ngược lại bình tĩnh lại.
Dáng vẻ hốt hoảng này tuyệt không thể nào là Đại Ngự Vu, lại thêm giọng nói chuyện... Diệp Bạch ngồi dậy, đưa tay đè lên phần lưng mềm mại của đối phương, đặt cô gái lên đùi mình.
“Ngươi đang làm gì? Ngươi đây là đại bất kính!” Cô gái lập tức giãy dụa càng thêm kịch liệt, giống như một con mèo quá phấn khích vào sáng sớm.
Cô gái trông chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, mái tóc mượt mà, cơ thể nhỏ nhắn tinh tế, bỏ qua quần áo chỉ nhìn bề ngoài, nàng và Đại Ngự Vu về cơ bản trông giống hệt nhau.
Nhưng khí chất giữa các nàng chênh lệch thật sự quá lớn, đến mức thậm chí không cần mở miệng cũng có thể phân biệt được.
Diệp Bạch thăm dò hỏi: “Tiểu Nhất miện hạ? Là ngươi sao?” “Đương nhiên là ta rồi! Tên ngốc Bạch Y mau thả ra, ngươi có phải đang cố ý khi dễ ta không?” Cô gái thở phì phò hét lên, “Ngươi quả nhiên là đại nhân dối trá, rõ ràng đã nói sẽ tôn kính ta!” “Việc này ngài thật sự là oan uổng ta rồi, Tiểu Nhất miện hạ.” Diệp Bạch vỗ về lưng cô gái như đang trấn an, thuận tiện vuốt lại mái tóc rối của nàng cho gọn gàng như đang vuốt mèo, “Ngươi đột nhiên biến thành bộ dạng của Đại Ngự Vu, ta lại vừa mới tỉnh ngủ, nhất thời mờ mịt là tình huống rất bình thường.” “A? Đúng nhỉ,” Cô gái lúc này mới ngừng giãy dụa, sờ sờ má, như có điều suy nghĩ nói, “Bạch Y chỉ là một siêu phàm giả cấp thấp mà thôi, tạp ngư trong đám tạp ngư, nhất thời không nhận ra ta cũng là rất bình thường.” “Hay phải nói, ta có thể phân biệt được ngài và Đại Ngự Vu miện hạ ngay trong nháy mắt, điều này nói rõ cái gì? Chính là minh chứng cho việc trong lòng ta rất tôn kính ngài a.” Diệp Bạch vừa nói vừa chỉnh lại quần áo cho cô gái gọn gàng.
“Là, vậy sao?” Cô gái bất giác lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức lại trở nên do dự không chắc, “Nhưng sau khi nhận ra ta rồi sao ngươi vẫn còn đưa tay đè lại...” Diệp Bạch dùng sức ôm lấy eo cô gái, đỡ nàng từ tư thế nằm thành ngồi dậy, thuận tiện không để lại dấu vết chuyển chủ đề: “Đúng rồi, cách ăn mặc này của ngài là sao vậy?” “Hừ hừ, đây chính là thứ ta muốn cho ngươi xem!” Cô gái lập tức vui trở lại, trong nháy mắt ném chuyện vừa định nói ra chín tầng mây, nàng vèo một cái nhảy lên đứng trên giường, khoe khoang trưng diện chiếc váy của mình, “Rất đáng yêu phải không? Đây là ‘Đại Ngự Vu muốn trở thành thị nữ’ - một khả năng mới mà ta nghĩ ra vài giờ trước!” Linh cảm này là đến từ Lucia à. Diệp Bạch nhận ra bộ trang phục nữ bộc hắc bạch của nàng và thiết kế của Lucia về cơ bản không khác mấy, có rất nhiều chi tiết trang trí giống hệt nhau, chỉ là đổi màu sắc mà thôi.
Quần áo của cô gái lấy màu đen làm nền, chủ thể là kiểu váy liền áo ngắn không tay, tạp dề màu trắng có viền xếp nếp trang trí, trên đỉnh đầu đội khăn trùm đầu màu trắng, hai chân đi đôi tất dài đến gối màu đen khá táo bạo, không có găng tay —— Chắc là ghét việc đeo găng tay quá phiền phức.
Lại nói, Tiểu Nhất vậy mà có thể từ một con rối Hùng tử hóa thân thành một "khả năng" Đại Ngự Vu sao? Đây chẳng phải là nói, Tiểu Nhất còn có thể biến thành hơn 6000 loại Đại Ngự Vu khác nhau à?
Tê, không dám nghĩ không dám nghĩ.
Đại Ngự Vu giao tuổi thơ cho ngươi trông giữ, thực sự là gặp đại hạn rồi... Diệp Bạch nở nụ cười tán thưởng, nhẹ nhàng vỗ tay: “Tiểu Nhất thật đáng yêu. Nhưng ta có một thắc mắc, chui vào giường của người khác đang ngủ mà cọ loạn xạ, đây cũng là một phần của việc đóng vai thị nữ sao? Hay là, là chính ngươi muốn làm như vậy?” Vẻ mặt cô bé lập tức cứng đờ, hai mắt dao động không chắc, ấp úng nói: “Cái này, đây là, ta là nghĩ... Này, sao ngươi có thể dùng chữ ‘dụi’ chứ, thật là quá thất lễ! Ngươi không tôn kính ta!” “Thật sự xin lỗi.” Diệp Bạch không chút do dự đưa tay ra, “Để ta xoa đầu một cái, coi như là bồi tội.” “Được rồi được rồi, xem như ngươi có thái độ nhận sai tốt đẹp...” Cô gái vô thức ghé lại gần, cái đầu nhỏ dụi dụi vào lòng bàn tay ấm áp của Diệp Bạch, tiếp đó ngơ ngác nhìn Diệp Bạch lấy quần áo dự phòng từ không gian tùy thân ra nhanh chóng thay xong...
“Không đúng!” Nàng đột nhiên như xù lông nhảy dựng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ Diệp Bạch, vẻ mặt tràn đầy khó tin, “Rõ ràng là ngươi đang bồi tội cho ta, vì sao ta lại phải để ngươi xoa đầu chứ? Ngươi không tôn kính ta!” Diệp Bạch chưa bao giờ nghĩ tới lại có thể nhìn thấy biểu cảm phong phú sinh động như vậy trên gương mặt Đại Ngự Vu... Dù biết đối phương là con rối Hùng tử Tiểu Nhất biến thành, vẫn có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng.
“Ai...” Lúc này một giọng nói trong trẻo khác có chút bất đắc dĩ truyền đến từ phía chân giường, “Thật không ngờ Tiểu Nhất tỷ tỷ lại là một kẻ ngốc, người ta trước đây đã từng ngưỡng mộ rất lâu đó...” Diệp Bạch lúc này mới nhìn thấy một con rối Hùng tử nhỏ nhắn khác đang ngồi ở chân giường mình, hắn kỳ lạ hỏi: “Là Tiểu Thất sao?” “Là ta đây, Bạch Y tiên sinh.” Tiểu Thất đứng dậy, tao nhã lễ phép nói, “Tiểu Nhất tỷ tỷ đã gây thêm phiền toái cho ngài, nàng chỉ là chưa từng thấy phòng của ngài, quá hiếu kỳ muốn đến xem mà thôi, xin hãy tha thứ cho nàng.” Không biết có phải là ảo giác của Diệp Bạch không, hắn cảm thấy thái độ của Tiểu Thất đối với hắn tôn kính hơn trước rất nhiều.
“Sao cả hai ngươi đều ở chỗ ta thế này?” Diệp Bạch cảm thấy có chút khó tin. Không phải Tiểu Thất tự xưng là luôn ở cùng Đại Ngự Vu sao?
“Ngài quên chuyện xảy ra ngày hôm qua sao?” Tiểu Thất đi dọc theo mép giường đến, đứng trước mặt Diệp Bạch, “Chỉ trong một buổi tối, ngài đã truyền cho chủ nhân lượng trật tự vượt quá phần của hai trăm người, điều này nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng có rất nhiều kế hoạch cần phải sửa đổi nên đã rời đi trước. Đại Ngự Vu để chúng ta tạm thời ở lại đây một thời gian, để tiện liên lạc với ngài.” Xem ra Đại Ngự Vu đích xác chịu ảnh hưởng rất lớn, ngay cả Tiểu Thất vốn luôn bầu bạn bên cạnh nàng cũng được giữ lại bên chỗ Diệp Bạch.
“Ừ, đúng vậy đó.” Cô gái tóc lam có chút không thoải mái mà ngồi xổm xuống, mắt lại bắt đầu nhìn láo liên xung quanh, “Ta cũng là nhận được một phần trật tự từ chỗ Đại Ngự Vu, giải phóng được một chút sức mạnh, mới có thể biến thành dạng này. Xét về điểm này, Bạch Y ngươi làm cũng không tệ lắm...” “Tiểu Nhất tỷ tỷ.” Tiểu Thất nhìn về phía cô gái, giọng bình tĩnh nói, “Ước định trước đó của chúng ta là gì nhỉ?” “Ư, được rồi, ta biết rồi.” Tiểu Nhất vặn vẹo hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí nhìn về phía Diệp Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu phủ một tầng hồng nhạt mê người, “Cảm ơn ngươi, Bạch Y... Mặc dù Đại Ngự Vu đã ký kết khế ước với ngươi, cung cấp thù lao, nhưng chúng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi.” “Không sai, thật sự vô cùng cảm tạ.” Tiểu Thất cúi người chào theo đúng quy củ, sau đó ân cần hỏi, “Bạch Y tiên sinh, đầu ra trật tự của ngài còn chịu được không? Nếu không ổn có thể tạm dừng kịp thời, tuyệt đối đừng để ảnh hưởng đến trạng thái của chính ngài.” “Ta thấy hắn chẳng có vấn đề gì hết.” Tiểu Nhất như thể đang xấu hổ mà lập tức chen vào, cố ý dùng giọng điệu không quan tâm nói, “Ngươi lo lắng cho Đại Ngự Vu còn hơn, nàng mới là người đang luống cuống tay chân kìa. Hừ, vậy mà lại bị tạp ngư Bạch Y xoay như chong chóng, thật đúng là không trưởng thành.” “Xảy ra chuyện gì?” Diệp Bạch không khỏi hỏi.
“Ngài quên rồi sao? Ta đã nói trước đây, trật tự của mỗi người đều có tính độc lập rất mạnh,” Giọng Tiểu Thất có chút phức tạp, “Chủ nhân đang nghĩ cách phân phối bớt một phần trật tự cho con dân trong thần quốc, nếu không nói không chừng chẳng cần đến mấy chục năm, nàng sẽ trở thành người nhà của ngài mất...” Tiểu Thất đột nhiên dừng lại một chút, nói với vẻ hết sức kỳ quái: “Ta và chủ nhân đều không ngờ rằng, chức năng bảo hộ của khế ước kết nối trật tự vậy mà lại thật sự cần dùng đến.” Diệp Bạch đương nhiên nhớ kỹ thông tin mà Tiểu Thất tiết lộ trước đó, nhưng hắn không ngờ rằng, việc truyền đi liên tục 1% mỗi giây cũng có nguy cơ biến Đại Ngự Vu thành người nhà.
Vậy nếu căng đến 60% thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Lại nói, việc truyền trật tự cần phải thận trọng đến thế sao? Lynette và Lucia không thích điều này.
Chức năng bảo hộ của khế ước kết nối trật tự cũng được ghi rất rõ ràng trên khế ước, bất luận là bên cung cấp hay bên tiếp nhận, đều có quyền tùy ý lựa chọn bật, tắt, truyền đi bao nhiêu, tiếp nhận bao nhiêu.
Đạo cụ do thần giai đại công tượng chế tạo đúng là giọt nước không lọt, Diệp Bạch trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhưng bây giờ trên tay mình cũng có một tấm 【 Khế ước Kết nối Trật tự 】, đây tuyệt đối xem như một đòn sát thủ, xem sau này có cơ hội dùng đến không.
Nếu có thể chủ động lợi dụng đầu ra trật tự của chính mình thì tốt rồi, cũng không cần đến cái "ống dẫn nước nhỏ" hoàn toàn không đáng tin như linh hẹn chi bàn, cũng không cần bảo vật bảy sao như khế ước kết nối trật tự, mặc kệ là quái linh hay Tà Thần gì, tóm được một phát là rót đầy ngay lập tức.
Liệu có năng lực như vậy không nhỉ?
Diệp Bạch vừa nghĩ vừa đứng dậy mặc áo khoác, Tiểu Thất lạch cạch chạy đến bên cạnh hắn, cố sức ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch: “Còn nữa, Bạch Y tiên sinh, chủ nhân bảo ta chuyển lời đến ngài, thông tin bị người chơi phe hỗn loạn trong nhiệm vụ tiết lộ ra ngoài nàng đã biết... Có thể cho phép ta ngồi trên vai ngài không? Nói chuyện như vầy thật sự rất mỏi.” “Không vấn đề, ngươi tự chú ý giữ thăng bằng nhé.” Diệp Bạch khom người xuống, để mặc Tiểu Thất nhảy lên vai mình.
“Cảm tạ Bạch Y tiên sinh.” Tiểu Thất ngồi trên vai Diệp Bạch, sờ lên mặt hắn.
Tiểu Nhất đang quỳ ngồi trên giường, đôi môi đầy đặn hơi hé mở, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, khi thấy Tiểu Thất vậy mà thật sự ngồi trên vai Diệp Bạch, cuối cùng không nhịn được nhảy dựng lên: “Tiểu Thất! Ngươi ngươi ngươi, ngươi vậy mà lại tiếp xúc thân mật như thế này với người ngoài Đại Ngự Vu!” “Tiếp xúc thân mật?” Tiểu Thất ngơ ngác hỏi lại, “Đây có gì là tiếp xúc thân mật chứ, chỉ là để tiện nói chuyện mà thôi.” “Cái gì, tập tục bây giờ đã cởi mở như vậy sao?” Cô gái như bị đả kích ngửa người ra sau, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, “Lẽ nào, lẽ nào lẽ nào, chẳng lẽ nói, chuyện Đại Ngự Vu lần đầu gặp mặt Bạch Y đã đòi lấy y phục của người ta còn vùi mặt vào... cũng là thật sự?!” “A, cái này thì...” Tiểu Thất lúng túng liếc đi chỗ khác, “Ta cũng cảm thấy hành vi lúc đó của chủ nhân có chút táo bạo rồi... Nhưng cái này thì có quan hệ gì đâu? Dù sao Bạch Y tiên sinh cũng không để tâm.” “Các ngươi, các ngươi...” Cô gái tóc lam nhất thời mặt đỏ bừng nhảy dựng lên, bạch bạch bạch chạy một mạch ra khỏi phòng, chỉ để lại một câu vang vọng trong không khí: “Thật là quá không biết liêm sỉ!” Diệp Bạch: "?"
Không biết liêm sỉ là nói ai? Thế nào cũng không phải là ta chứ?
Con rối Hùng tử Tiểu Thất thấy đối phương chạy mất dạng, bỗng nhiên trầm ngâm nói: “Nói mới nhớ, Tiểu Nhất tỷ tỷ trước kia lúc bầu bạn cùng chủ nhân chinh chiến, hình như cũng thích ngồi trên vai chủ nhân... Nàng nói không chừng cho rằng đây là một vị trí thần thánh chăng.” “Ta quan tâm hơn là, bây giờ các ngươi còn muốn che giấu sự tồn tại của mình không?” Diệp Bạch hỏi, “Dù sao đây cũng là nhà ta, muội muội ta, khuê mật của muội muội ta, người thân của ta đều sinh hoạt ở đây, không thể nào che giấu mãi được.” “Trước đó trạng thái chủ nhân không tốt, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến người khác, còn bây giờ thì, ngài có thể kể hết mọi chuyện của chúng ta cho người nhà ngài cũng không sao ạ.” Tiểu Thất vội vàng nói.
“Ta sẽ biết chừng mực.” Diệp Bạch mặc quần áo chỉnh tề, đang chuẩn bị đi rửa mặt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng đạp cửa cực lớn, sau đó trong không khí vang lên tiếng gào gần như điên cuồng: “Y ha ha ha ha ha ha ha! Lão nương ta làm được rồi! Vẽ xong rồi! Cuối cùng cũng vẽ xong a a a a a!” Diệp Bạch lập tức nhận ra, đó là giọng của muội muội mình, Diệp Tiếu Y.
Con bé này cuối cùng cũng bổ sung xong tập tranh rồi sao? Nghe có vẻ áp lực rất lớn.
Diệp Bạch bất giác nở nụ cười, chuẩn bị ra ngoài khích lệ và cổ vũ muội muội một cách đúng lúc, sau đó hắn nghe thấy giọng Diệp Tiếu Y im lặng một chút, rồi trở nên nghi hoặc: “Ngươi là ai vậy?” Giọng nói cao ngạo của Tiểu Nhất vang lên theo sau: “Hừ! Ta chính là Tiểu Nhất miện hạ vĩ đại, đang thị sát lãnh địa, bất kể ngươi là ai, sau này đều phải tôn kính ta, kính yêu ta, nhớ kỹ chưa?” “Tiểu quỷ đầu ở đâu ra vậy, ở nhà ta mà nói năng hống hách cái gì thế.” Diệp Tiếu Y có chút nghi ngờ nói.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đây là đại bất kính!” Diệp Bạch vội vã đi vài bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn sang bên cạnh, Diệp Tiếu Y đang mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng ngủ của mình trợn tròn mắt, còn cô gái tóc lam mặc trang phục nữ bộc hắc bạch thì đứng trước mặt nàng, hai tay chống nạnh, không chút lùi bước đối mặt với người trước.
Nghe thấy động tĩnh bên này, Diệp Tiếu Y và Tiểu Nhất cùng lúc nhìn sang, cả hai cùng lộ vẻ vui mừng, đồng thời chỉ tay vào đối phương, cùng hét lên:
“Ca, nhà chúng ta từ lúc nào có thêm một nữ bộc lớn lối như vậy?” “Bạch Y, cái con quái vật ngực lớn này bất kính với ta! Mau tới trừng phạt nàng!” Ừm... Cô gái tóc lam nếu đứng một mình thì thực ra không tính là quá nhỏ bé, nhưng đứng chung với Diệp Tiếu Y eo thon chân dài đường cong hoàn mỹ, lập tức biến thành một đứa trẻ con thuần túy.
Sáng sớm tinh thần như vậy là chuyện tốt, nhưng cãi nhau thì không tốt.
Diệp Bạch đón lấy ánh mắt mong đợi của hai người bước tới, đầu tiên vỗ vai Tiểu Nhất, rồi nói với Diệp Tiếu Y: “Giới thiệu một chút, đây là Tiểu Nhất.” Diệp Tiếu Y sững sờ, lập tức giận dữ: “Lại còn dám chiếm dụng biệt danh của ta! Thật là quá kiêu ngạo!” “Lưu Luyến, ngươi trưởng thành một chút đi.” Diệp Bạch nói, “Đây là đồng bạn ta quen biết trong nhiệm vụ trước, ngươi đừng nhìn nàng chỉ là một tiểu bất điểm, thực ra rất lợi hại, ít nhất cũng cỡ người chơi cao giai, hơn nữa gia trưởng của nàng là một đại lão người chơi nào đó.” —— Diệp Bạch không định kể cho muội muội và Mộng Mộng những thông tin chi tiết liên quan đến Đại Ngự Vu. Hắn cũng không thích giấu giếm người nhà điều gì, nhưng vị Chân Thần này trước đó mỗi lần tiếp xúc Diệp Bạch đều hết sức cẩn thận, chắc chắn là có lý do của nàng.
Sự hỗn loạn gần như khiến Chân Thần sa đọa có thể tưởng tượng được là đậm đặc đến mức nào, Mộng Mộng và Diệp Tiếu Y lại không có đầu ra trật tự vô hạn để dùng, dính vào một chút là xong đời, Diệp Bạch không muốn mạo hiểm như vậy.
Lucia và Lynette không có phiền não này, Diệp Bạch chuẩn bị đợi lát nữa sẽ kể hết mọi chuyện cho bọn họ.
“Vậy sao?” Diệp Tiếu Y có chút hoài nghi nhìn Tiểu Nhất, trình độ người chơi cao giai? Chỉ với tiểu bất điểm này? Không phải lại là người nhà gì đó chứ?
Nhưng vì Diệp Bạch đã nói vậy, nàng quyết định tạm thời nể mặt đối phương, “Được thôi, hoan nghênh ngươi đến nhà chúng ta làm khách.” “Không phải làm khách, là ở thường trú.” Tiểu Nhất vênh váo tự đắc nói, “Ta muốn ở phòng bên cạnh Bạch Y, ngươi cái con quái vật ngực lớn này đợi lát nữa dọn đi nhé!” “Này cái con hùng hài tử này...” Không đợi Diệp Tiếu Y nổi giận, Diệp Bạch liền cúi xuống nhìn cô gái, nghiêm túc nói: “Tiểu Nhất, đây là Diệp Tiếu Y, muội muội của ta, người thân duy nhất của ta.” Sau khi đối mặt với ánh mắt của Diệp Bạch, Tiểu Nhất khẽ hít một hơi.
Ánh mắt cô gái tóc lam đảo qua lại giữa Diệp Bạch và Diệp Tiếu Y hai vòng, hai tay nắm lấy vạt váy trước người day day, không biết đang nghĩ ngợi gì, ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Xin lỗi.” Diệp Tiếu Y lập tức bị chặn họng, nàng cẩn thận quan sát Tiểu Nhất một chút, “Ừ” một tiếng rồi gật đầu nói: “Không sao, trẻ con mà, biết sai sửa sai là tốt rồi. Nhìn kỹ thì Tiểu Nhất vẫn rất đáng yêu đó chứ... Khoan đã! Cái gì? Sau này ngươi cũng muốn ở nhà ta sao?” Không biết Diệp Tiếu Y đã thức trắng bao nhiêu đêm, lúc này đầu óc cũng trở nên chậm chạp, đến bây giờ nàng mới phản ứng lại chuyện vừa xảy ra: “Lão Bạch, cô gái này là tình huống gì vậy? Người khác làm nhiệm vụ là đi kiếm điểm tích lũy, sao ngươi làm nhiệm vụ lại giống như đi nhập hàng thế này? Trong nhiệm vụ có nhiều cô gái để ngươi dụ dỗ về nhà vậy sao?” Diệp Tiếu Y quả thực hoài nghi nhân sinh, nàng xem như "người chơi thâm niên" hơn Diệp Bạch rất nhiều mà căn bản chưa từng gặp phải chuyện như thế này!
“Yên tâm yên tâm.” Lúc này ngược lại là Tiểu Nhất vỗ vỗ cánh tay Diệp Tiếu Y như đang an ủi, “Lưu Luyến đúng không, ngươi là muội muội của Bạch Y, sau này cũng chính là muội muội của ta, đều là người một nhà! Yên tâm đi, sau này ta sẽ bảo kê ngươi.” “Ai muốn làm muội muội của ngươi chứ! Tiểu quỷ này ăn nói thật mạnh miệng!” Diệp Tiếu Y hít một ngụm khí lạnh, “Lão Bạch, ngươi vừa nói ta là người thân duy nhất của ngươi đúng không? Nhưng ta luôn cảm thấy nhà chúng ta càng ngày càng đông người là sao vậy?” “Đầu tiên, nàng chỉ ở tạm thôi. Tiếp theo, ngươi nên đi ngủ rồi.” Diệp Bạch lặng lẽ nói, “Nói đi, cụ thể đã thức bao lâu? Có phải muốn mở cuộc họp gia đình không?” “Ách...” Vừa nghe đến mấy chữ họp gia đình, Diệp Tiếu Y lập tức đứng thẳng người như phản xạ có điều kiện.
Nàng lúc này mới nhớ lại nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với người anh trai uy nghiêm như cha, chỉ có thể cúi đầu nhận phạt, cùng với nỗi khuất nhục bị Diệp Bạch dùng thước đánh vào lòng bàn tay hay tét mông.
“Ta đi ngủ liền đây, đừng giục nữa ca.” Diệp Tiếu Y bực bội nói, “Ta đã sửa xong tập tranh rồi! Lần này cuối cùng cũng có thể qua được nhiệm vụ thăng cấp.” “Lưu Luyến thật lợi hại.” Khóe miệng Diệp Bạch nở nụ cười, đưa hai tay ra ôm chặt muội muội mình một lúc, “Đi nghỉ ngơi đi, chờ ngươi tỉnh lại, chúng ta sẽ nói tiếp về chuyện nhiệm vụ thăng cấp.” “Ok ~” Diệp Tiếu Y hài lòng quay về phòng ngủ, vừa nhào lên giường liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Bạch liếc nhìn vào phòng muội muội, chỉ thấy trong phòng ngủ hỗn loạn bừa bộn, cửa sổ mở toang, quần áo vứt lung tung, trên sàn nhà khắp nơi có thể thấy sách mở, giấy vo viên và lon nước uống.
Đợi lát nữa gọi người đến dọn dẹp một chút vậy... Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu Diệp Bạch, một bộ váy liền áo nữ trống rỗng liền nhanh chóng vụt ra từ góc phòng khách.
“Nữ bộc trưởng” cúi người thật sâu chào Diệp Bạch, sau đó bay vào phòng, cửa sổ phòng ngủ ‘phanh’ một tiếng tự động đóng lại, rèm cửa được kéo gọn gàng, rác tự động bay vào túi, sách vứt lung tung tự động quay về giá sách, quần áo bẩn xếp hàng bay xuống máy giặt dưới lầu —— Lúc bay ngang qua Diệp Bạch còn nhẹ nhàng nhảy múa với hắn.
“Oa.” Tiểu Nhất không nhịn được thốt lên tiếng khen ngợi, “Chỗ ở của ngươi thật sự quá ngầu đó Bạch Y, so với ngươi, khoảng thời gian ta ở trong phù không thành thật sự là nhàm chán cực độ.” Diệp Bạch mặt không đổi sắc nhìn bộ quần áo lót cùng tất của muội muội cúi chào mình, trong lòng chỉ có một ý niệm:
“Việc dạy dỗ Lucia nên được đưa vào danh sách ưu tiên hàng đầu!”
Ngủ một giấc tỉnh dậy mở mắt, Diệp Bạch suýt chút nữa cho là mình còn đang nằm mơ.
Sống mấy ngàn năm, uy chấn toàn bộ Văn Minh, bát giai Chân Thần Đại Ngự Vu, lại mặc trang phục nữ bộc ghé vào trên giường của ta? Sao ta lại mơ giấc mơ như vậy?
Đây là khinh nhờn! Là độc thần a!
Nếu như bị các con dân trong thần quốc của Đại Ngự Vu biết, là sẽ bị kéo lên giàn hỏa thiêu đốt chết!
Đúng lúc này, đối phương dụi dụi rồi ngẩng đầu, bộ dạng mặt mày tràn đầy hiếu kỳ nhìn quanh trái phải, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Diệp Bạch vừa tỉnh lại.
Không khí lập tức yên tĩnh, động tác và biểu cảm của cô gái theo đó cũng ngưng lại.
Vài giây sau, cô gái tóc lam đột nhiên như xù lông mà dùng sức lay tấm chăn trên người Diệp Bạch, gương mặt đáng yêu tinh xảo tràn đầy vẻ thất kinh: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi người này, sao lại đột nhiên tỉnh lại rồi?” Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Diệp Bạch ngược lại bình tĩnh lại.
Dáng vẻ hốt hoảng này tuyệt không thể nào là Đại Ngự Vu, lại thêm giọng nói chuyện... Diệp Bạch ngồi dậy, đưa tay đè lên phần lưng mềm mại của đối phương, đặt cô gái lên đùi mình.
“Ngươi đang làm gì? Ngươi đây là đại bất kính!” Cô gái lập tức giãy dụa càng thêm kịch liệt, giống như một con mèo quá phấn khích vào sáng sớm.
Cô gái trông chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, mái tóc mượt mà, cơ thể nhỏ nhắn tinh tế, bỏ qua quần áo chỉ nhìn bề ngoài, nàng và Đại Ngự Vu về cơ bản trông giống hệt nhau.
Nhưng khí chất giữa các nàng chênh lệch thật sự quá lớn, đến mức thậm chí không cần mở miệng cũng có thể phân biệt được.
Diệp Bạch thăm dò hỏi: “Tiểu Nhất miện hạ? Là ngươi sao?” “Đương nhiên là ta rồi! Tên ngốc Bạch Y mau thả ra, ngươi có phải đang cố ý khi dễ ta không?” Cô gái thở phì phò hét lên, “Ngươi quả nhiên là đại nhân dối trá, rõ ràng đã nói sẽ tôn kính ta!” “Việc này ngài thật sự là oan uổng ta rồi, Tiểu Nhất miện hạ.” Diệp Bạch vỗ về lưng cô gái như đang trấn an, thuận tiện vuốt lại mái tóc rối của nàng cho gọn gàng như đang vuốt mèo, “Ngươi đột nhiên biến thành bộ dạng của Đại Ngự Vu, ta lại vừa mới tỉnh ngủ, nhất thời mờ mịt là tình huống rất bình thường.” “A? Đúng nhỉ,” Cô gái lúc này mới ngừng giãy dụa, sờ sờ má, như có điều suy nghĩ nói, “Bạch Y chỉ là một siêu phàm giả cấp thấp mà thôi, tạp ngư trong đám tạp ngư, nhất thời không nhận ra ta cũng là rất bình thường.” “Hay phải nói, ta có thể phân biệt được ngài và Đại Ngự Vu miện hạ ngay trong nháy mắt, điều này nói rõ cái gì? Chính là minh chứng cho việc trong lòng ta rất tôn kính ngài a.” Diệp Bạch vừa nói vừa chỉnh lại quần áo cho cô gái gọn gàng.
“Là, vậy sao?” Cô gái bất giác lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức lại trở nên do dự không chắc, “Nhưng sau khi nhận ra ta rồi sao ngươi vẫn còn đưa tay đè lại...” Diệp Bạch dùng sức ôm lấy eo cô gái, đỡ nàng từ tư thế nằm thành ngồi dậy, thuận tiện không để lại dấu vết chuyển chủ đề: “Đúng rồi, cách ăn mặc này của ngài là sao vậy?” “Hừ hừ, đây chính là thứ ta muốn cho ngươi xem!” Cô gái lập tức vui trở lại, trong nháy mắt ném chuyện vừa định nói ra chín tầng mây, nàng vèo một cái nhảy lên đứng trên giường, khoe khoang trưng diện chiếc váy của mình, “Rất đáng yêu phải không? Đây là ‘Đại Ngự Vu muốn trở thành thị nữ’ - một khả năng mới mà ta nghĩ ra vài giờ trước!” Linh cảm này là đến từ Lucia à. Diệp Bạch nhận ra bộ trang phục nữ bộc hắc bạch của nàng và thiết kế của Lucia về cơ bản không khác mấy, có rất nhiều chi tiết trang trí giống hệt nhau, chỉ là đổi màu sắc mà thôi.
Quần áo của cô gái lấy màu đen làm nền, chủ thể là kiểu váy liền áo ngắn không tay, tạp dề màu trắng có viền xếp nếp trang trí, trên đỉnh đầu đội khăn trùm đầu màu trắng, hai chân đi đôi tất dài đến gối màu đen khá táo bạo, không có găng tay —— Chắc là ghét việc đeo găng tay quá phiền phức.
Lại nói, Tiểu Nhất vậy mà có thể từ một con rối Hùng tử hóa thân thành một "khả năng" Đại Ngự Vu sao? Đây chẳng phải là nói, Tiểu Nhất còn có thể biến thành hơn 6000 loại Đại Ngự Vu khác nhau à?
Tê, không dám nghĩ không dám nghĩ.
Đại Ngự Vu giao tuổi thơ cho ngươi trông giữ, thực sự là gặp đại hạn rồi... Diệp Bạch nở nụ cười tán thưởng, nhẹ nhàng vỗ tay: “Tiểu Nhất thật đáng yêu. Nhưng ta có một thắc mắc, chui vào giường của người khác đang ngủ mà cọ loạn xạ, đây cũng là một phần của việc đóng vai thị nữ sao? Hay là, là chính ngươi muốn làm như vậy?” Vẻ mặt cô bé lập tức cứng đờ, hai mắt dao động không chắc, ấp úng nói: “Cái này, đây là, ta là nghĩ... Này, sao ngươi có thể dùng chữ ‘dụi’ chứ, thật là quá thất lễ! Ngươi không tôn kính ta!” “Thật sự xin lỗi.” Diệp Bạch không chút do dự đưa tay ra, “Để ta xoa đầu một cái, coi như là bồi tội.” “Được rồi được rồi, xem như ngươi có thái độ nhận sai tốt đẹp...” Cô gái vô thức ghé lại gần, cái đầu nhỏ dụi dụi vào lòng bàn tay ấm áp của Diệp Bạch, tiếp đó ngơ ngác nhìn Diệp Bạch lấy quần áo dự phòng từ không gian tùy thân ra nhanh chóng thay xong...
“Không đúng!” Nàng đột nhiên như xù lông nhảy dựng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ Diệp Bạch, vẻ mặt tràn đầy khó tin, “Rõ ràng là ngươi đang bồi tội cho ta, vì sao ta lại phải để ngươi xoa đầu chứ? Ngươi không tôn kính ta!” Diệp Bạch chưa bao giờ nghĩ tới lại có thể nhìn thấy biểu cảm phong phú sinh động như vậy trên gương mặt Đại Ngự Vu... Dù biết đối phương là con rối Hùng tử Tiểu Nhất biến thành, vẫn có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng.
“Ai...” Lúc này một giọng nói trong trẻo khác có chút bất đắc dĩ truyền đến từ phía chân giường, “Thật không ngờ Tiểu Nhất tỷ tỷ lại là một kẻ ngốc, người ta trước đây đã từng ngưỡng mộ rất lâu đó...” Diệp Bạch lúc này mới nhìn thấy một con rối Hùng tử nhỏ nhắn khác đang ngồi ở chân giường mình, hắn kỳ lạ hỏi: “Là Tiểu Thất sao?” “Là ta đây, Bạch Y tiên sinh.” Tiểu Thất đứng dậy, tao nhã lễ phép nói, “Tiểu Nhất tỷ tỷ đã gây thêm phiền toái cho ngài, nàng chỉ là chưa từng thấy phòng của ngài, quá hiếu kỳ muốn đến xem mà thôi, xin hãy tha thứ cho nàng.” Không biết có phải là ảo giác của Diệp Bạch không, hắn cảm thấy thái độ của Tiểu Thất đối với hắn tôn kính hơn trước rất nhiều.
“Sao cả hai ngươi đều ở chỗ ta thế này?” Diệp Bạch cảm thấy có chút khó tin. Không phải Tiểu Thất tự xưng là luôn ở cùng Đại Ngự Vu sao?
“Ngài quên chuyện xảy ra ngày hôm qua sao?” Tiểu Thất đi dọc theo mép giường đến, đứng trước mặt Diệp Bạch, “Chỉ trong một buổi tối, ngài đã truyền cho chủ nhân lượng trật tự vượt quá phần của hai trăm người, điều này nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng có rất nhiều kế hoạch cần phải sửa đổi nên đã rời đi trước. Đại Ngự Vu để chúng ta tạm thời ở lại đây một thời gian, để tiện liên lạc với ngài.” Xem ra Đại Ngự Vu đích xác chịu ảnh hưởng rất lớn, ngay cả Tiểu Thất vốn luôn bầu bạn bên cạnh nàng cũng được giữ lại bên chỗ Diệp Bạch.
“Ừ, đúng vậy đó.” Cô gái tóc lam có chút không thoải mái mà ngồi xổm xuống, mắt lại bắt đầu nhìn láo liên xung quanh, “Ta cũng là nhận được một phần trật tự từ chỗ Đại Ngự Vu, giải phóng được một chút sức mạnh, mới có thể biến thành dạng này. Xét về điểm này, Bạch Y ngươi làm cũng không tệ lắm...” “Tiểu Nhất tỷ tỷ.” Tiểu Thất nhìn về phía cô gái, giọng bình tĩnh nói, “Ước định trước đó của chúng ta là gì nhỉ?” “Ư, được rồi, ta biết rồi.” Tiểu Nhất vặn vẹo hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí nhìn về phía Diệp Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu phủ một tầng hồng nhạt mê người, “Cảm ơn ngươi, Bạch Y... Mặc dù Đại Ngự Vu đã ký kết khế ước với ngươi, cung cấp thù lao, nhưng chúng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi.” “Không sai, thật sự vô cùng cảm tạ.” Tiểu Thất cúi người chào theo đúng quy củ, sau đó ân cần hỏi, “Bạch Y tiên sinh, đầu ra trật tự của ngài còn chịu được không? Nếu không ổn có thể tạm dừng kịp thời, tuyệt đối đừng để ảnh hưởng đến trạng thái của chính ngài.” “Ta thấy hắn chẳng có vấn đề gì hết.” Tiểu Nhất như thể đang xấu hổ mà lập tức chen vào, cố ý dùng giọng điệu không quan tâm nói, “Ngươi lo lắng cho Đại Ngự Vu còn hơn, nàng mới là người đang luống cuống tay chân kìa. Hừ, vậy mà lại bị tạp ngư Bạch Y xoay như chong chóng, thật đúng là không trưởng thành.” “Xảy ra chuyện gì?” Diệp Bạch không khỏi hỏi.
“Ngài quên rồi sao? Ta đã nói trước đây, trật tự của mỗi người đều có tính độc lập rất mạnh,” Giọng Tiểu Thất có chút phức tạp, “Chủ nhân đang nghĩ cách phân phối bớt một phần trật tự cho con dân trong thần quốc, nếu không nói không chừng chẳng cần đến mấy chục năm, nàng sẽ trở thành người nhà của ngài mất...” Tiểu Thất đột nhiên dừng lại một chút, nói với vẻ hết sức kỳ quái: “Ta và chủ nhân đều không ngờ rằng, chức năng bảo hộ của khế ước kết nối trật tự vậy mà lại thật sự cần dùng đến.” Diệp Bạch đương nhiên nhớ kỹ thông tin mà Tiểu Thất tiết lộ trước đó, nhưng hắn không ngờ rằng, việc truyền đi liên tục 1% mỗi giây cũng có nguy cơ biến Đại Ngự Vu thành người nhà.
Vậy nếu căng đến 60% thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Lại nói, việc truyền trật tự cần phải thận trọng đến thế sao? Lynette và Lucia không thích điều này.
Chức năng bảo hộ của khế ước kết nối trật tự cũng được ghi rất rõ ràng trên khế ước, bất luận là bên cung cấp hay bên tiếp nhận, đều có quyền tùy ý lựa chọn bật, tắt, truyền đi bao nhiêu, tiếp nhận bao nhiêu.
Đạo cụ do thần giai đại công tượng chế tạo đúng là giọt nước không lọt, Diệp Bạch trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhưng bây giờ trên tay mình cũng có một tấm 【 Khế ước Kết nối Trật tự 】, đây tuyệt đối xem như một đòn sát thủ, xem sau này có cơ hội dùng đến không.
Nếu có thể chủ động lợi dụng đầu ra trật tự của chính mình thì tốt rồi, cũng không cần đến cái "ống dẫn nước nhỏ" hoàn toàn không đáng tin như linh hẹn chi bàn, cũng không cần bảo vật bảy sao như khế ước kết nối trật tự, mặc kệ là quái linh hay Tà Thần gì, tóm được một phát là rót đầy ngay lập tức.
Liệu có năng lực như vậy không nhỉ?
Diệp Bạch vừa nghĩ vừa đứng dậy mặc áo khoác, Tiểu Thất lạch cạch chạy đến bên cạnh hắn, cố sức ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch: “Còn nữa, Bạch Y tiên sinh, chủ nhân bảo ta chuyển lời đến ngài, thông tin bị người chơi phe hỗn loạn trong nhiệm vụ tiết lộ ra ngoài nàng đã biết... Có thể cho phép ta ngồi trên vai ngài không? Nói chuyện như vầy thật sự rất mỏi.” “Không vấn đề, ngươi tự chú ý giữ thăng bằng nhé.” Diệp Bạch khom người xuống, để mặc Tiểu Thất nhảy lên vai mình.
“Cảm tạ Bạch Y tiên sinh.” Tiểu Thất ngồi trên vai Diệp Bạch, sờ lên mặt hắn.
Tiểu Nhất đang quỳ ngồi trên giường, đôi môi đầy đặn hơi hé mở, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, khi thấy Tiểu Thất vậy mà thật sự ngồi trên vai Diệp Bạch, cuối cùng không nhịn được nhảy dựng lên: “Tiểu Thất! Ngươi ngươi ngươi, ngươi vậy mà lại tiếp xúc thân mật như thế này với người ngoài Đại Ngự Vu!” “Tiếp xúc thân mật?” Tiểu Thất ngơ ngác hỏi lại, “Đây có gì là tiếp xúc thân mật chứ, chỉ là để tiện nói chuyện mà thôi.” “Cái gì, tập tục bây giờ đã cởi mở như vậy sao?” Cô gái như bị đả kích ngửa người ra sau, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, “Lẽ nào, lẽ nào lẽ nào, chẳng lẽ nói, chuyện Đại Ngự Vu lần đầu gặp mặt Bạch Y đã đòi lấy y phục của người ta còn vùi mặt vào... cũng là thật sự?!” “A, cái này thì...” Tiểu Thất lúng túng liếc đi chỗ khác, “Ta cũng cảm thấy hành vi lúc đó của chủ nhân có chút táo bạo rồi... Nhưng cái này thì có quan hệ gì đâu? Dù sao Bạch Y tiên sinh cũng không để tâm.” “Các ngươi, các ngươi...” Cô gái tóc lam nhất thời mặt đỏ bừng nhảy dựng lên, bạch bạch bạch chạy một mạch ra khỏi phòng, chỉ để lại một câu vang vọng trong không khí: “Thật là quá không biết liêm sỉ!” Diệp Bạch: "?"
Không biết liêm sỉ là nói ai? Thế nào cũng không phải là ta chứ?
Con rối Hùng tử Tiểu Thất thấy đối phương chạy mất dạng, bỗng nhiên trầm ngâm nói: “Nói mới nhớ, Tiểu Nhất tỷ tỷ trước kia lúc bầu bạn cùng chủ nhân chinh chiến, hình như cũng thích ngồi trên vai chủ nhân... Nàng nói không chừng cho rằng đây là một vị trí thần thánh chăng.” “Ta quan tâm hơn là, bây giờ các ngươi còn muốn che giấu sự tồn tại của mình không?” Diệp Bạch hỏi, “Dù sao đây cũng là nhà ta, muội muội ta, khuê mật của muội muội ta, người thân của ta đều sinh hoạt ở đây, không thể nào che giấu mãi được.” “Trước đó trạng thái chủ nhân không tốt, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến người khác, còn bây giờ thì, ngài có thể kể hết mọi chuyện của chúng ta cho người nhà ngài cũng không sao ạ.” Tiểu Thất vội vàng nói.
“Ta sẽ biết chừng mực.” Diệp Bạch mặc quần áo chỉnh tề, đang chuẩn bị đi rửa mặt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng đạp cửa cực lớn, sau đó trong không khí vang lên tiếng gào gần như điên cuồng: “Y ha ha ha ha ha ha ha! Lão nương ta làm được rồi! Vẽ xong rồi! Cuối cùng cũng vẽ xong a a a a a!” Diệp Bạch lập tức nhận ra, đó là giọng của muội muội mình, Diệp Tiếu Y.
Con bé này cuối cùng cũng bổ sung xong tập tranh rồi sao? Nghe có vẻ áp lực rất lớn.
Diệp Bạch bất giác nở nụ cười, chuẩn bị ra ngoài khích lệ và cổ vũ muội muội một cách đúng lúc, sau đó hắn nghe thấy giọng Diệp Tiếu Y im lặng một chút, rồi trở nên nghi hoặc: “Ngươi là ai vậy?” Giọng nói cao ngạo của Tiểu Nhất vang lên theo sau: “Hừ! Ta chính là Tiểu Nhất miện hạ vĩ đại, đang thị sát lãnh địa, bất kể ngươi là ai, sau này đều phải tôn kính ta, kính yêu ta, nhớ kỹ chưa?” “Tiểu quỷ đầu ở đâu ra vậy, ở nhà ta mà nói năng hống hách cái gì thế.” Diệp Tiếu Y có chút nghi ngờ nói.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đây là đại bất kính!” Diệp Bạch vội vã đi vài bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn sang bên cạnh, Diệp Tiếu Y đang mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng ngủ của mình trợn tròn mắt, còn cô gái tóc lam mặc trang phục nữ bộc hắc bạch thì đứng trước mặt nàng, hai tay chống nạnh, không chút lùi bước đối mặt với người trước.
Nghe thấy động tĩnh bên này, Diệp Tiếu Y và Tiểu Nhất cùng lúc nhìn sang, cả hai cùng lộ vẻ vui mừng, đồng thời chỉ tay vào đối phương, cùng hét lên:
“Ca, nhà chúng ta từ lúc nào có thêm một nữ bộc lớn lối như vậy?” “Bạch Y, cái con quái vật ngực lớn này bất kính với ta! Mau tới trừng phạt nàng!” Ừm... Cô gái tóc lam nếu đứng một mình thì thực ra không tính là quá nhỏ bé, nhưng đứng chung với Diệp Tiếu Y eo thon chân dài đường cong hoàn mỹ, lập tức biến thành một đứa trẻ con thuần túy.
Sáng sớm tinh thần như vậy là chuyện tốt, nhưng cãi nhau thì không tốt.
Diệp Bạch đón lấy ánh mắt mong đợi của hai người bước tới, đầu tiên vỗ vai Tiểu Nhất, rồi nói với Diệp Tiếu Y: “Giới thiệu một chút, đây là Tiểu Nhất.” Diệp Tiếu Y sững sờ, lập tức giận dữ: “Lại còn dám chiếm dụng biệt danh của ta! Thật là quá kiêu ngạo!” “Lưu Luyến, ngươi trưởng thành một chút đi.” Diệp Bạch nói, “Đây là đồng bạn ta quen biết trong nhiệm vụ trước, ngươi đừng nhìn nàng chỉ là một tiểu bất điểm, thực ra rất lợi hại, ít nhất cũng cỡ người chơi cao giai, hơn nữa gia trưởng của nàng là một đại lão người chơi nào đó.” —— Diệp Bạch không định kể cho muội muội và Mộng Mộng những thông tin chi tiết liên quan đến Đại Ngự Vu. Hắn cũng không thích giấu giếm người nhà điều gì, nhưng vị Chân Thần này trước đó mỗi lần tiếp xúc Diệp Bạch đều hết sức cẩn thận, chắc chắn là có lý do của nàng.
Sự hỗn loạn gần như khiến Chân Thần sa đọa có thể tưởng tượng được là đậm đặc đến mức nào, Mộng Mộng và Diệp Tiếu Y lại không có đầu ra trật tự vô hạn để dùng, dính vào một chút là xong đời, Diệp Bạch không muốn mạo hiểm như vậy.
Lucia và Lynette không có phiền não này, Diệp Bạch chuẩn bị đợi lát nữa sẽ kể hết mọi chuyện cho bọn họ.
“Vậy sao?” Diệp Tiếu Y có chút hoài nghi nhìn Tiểu Nhất, trình độ người chơi cao giai? Chỉ với tiểu bất điểm này? Không phải lại là người nhà gì đó chứ?
Nhưng vì Diệp Bạch đã nói vậy, nàng quyết định tạm thời nể mặt đối phương, “Được thôi, hoan nghênh ngươi đến nhà chúng ta làm khách.” “Không phải làm khách, là ở thường trú.” Tiểu Nhất vênh váo tự đắc nói, “Ta muốn ở phòng bên cạnh Bạch Y, ngươi cái con quái vật ngực lớn này đợi lát nữa dọn đi nhé!” “Này cái con hùng hài tử này...” Không đợi Diệp Tiếu Y nổi giận, Diệp Bạch liền cúi xuống nhìn cô gái, nghiêm túc nói: “Tiểu Nhất, đây là Diệp Tiếu Y, muội muội của ta, người thân duy nhất của ta.” Sau khi đối mặt với ánh mắt của Diệp Bạch, Tiểu Nhất khẽ hít một hơi.
Ánh mắt cô gái tóc lam đảo qua lại giữa Diệp Bạch và Diệp Tiếu Y hai vòng, hai tay nắm lấy vạt váy trước người day day, không biết đang nghĩ ngợi gì, ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Xin lỗi.” Diệp Tiếu Y lập tức bị chặn họng, nàng cẩn thận quan sát Tiểu Nhất một chút, “Ừ” một tiếng rồi gật đầu nói: “Không sao, trẻ con mà, biết sai sửa sai là tốt rồi. Nhìn kỹ thì Tiểu Nhất vẫn rất đáng yêu đó chứ... Khoan đã! Cái gì? Sau này ngươi cũng muốn ở nhà ta sao?” Không biết Diệp Tiếu Y đã thức trắng bao nhiêu đêm, lúc này đầu óc cũng trở nên chậm chạp, đến bây giờ nàng mới phản ứng lại chuyện vừa xảy ra: “Lão Bạch, cô gái này là tình huống gì vậy? Người khác làm nhiệm vụ là đi kiếm điểm tích lũy, sao ngươi làm nhiệm vụ lại giống như đi nhập hàng thế này? Trong nhiệm vụ có nhiều cô gái để ngươi dụ dỗ về nhà vậy sao?” Diệp Tiếu Y quả thực hoài nghi nhân sinh, nàng xem như "người chơi thâm niên" hơn Diệp Bạch rất nhiều mà căn bản chưa từng gặp phải chuyện như thế này!
“Yên tâm yên tâm.” Lúc này ngược lại là Tiểu Nhất vỗ vỗ cánh tay Diệp Tiếu Y như đang an ủi, “Lưu Luyến đúng không, ngươi là muội muội của Bạch Y, sau này cũng chính là muội muội của ta, đều là người một nhà! Yên tâm đi, sau này ta sẽ bảo kê ngươi.” “Ai muốn làm muội muội của ngươi chứ! Tiểu quỷ này ăn nói thật mạnh miệng!” Diệp Tiếu Y hít một ngụm khí lạnh, “Lão Bạch, ngươi vừa nói ta là người thân duy nhất của ngươi đúng không? Nhưng ta luôn cảm thấy nhà chúng ta càng ngày càng đông người là sao vậy?” “Đầu tiên, nàng chỉ ở tạm thôi. Tiếp theo, ngươi nên đi ngủ rồi.” Diệp Bạch lặng lẽ nói, “Nói đi, cụ thể đã thức bao lâu? Có phải muốn mở cuộc họp gia đình không?” “Ách...” Vừa nghe đến mấy chữ họp gia đình, Diệp Tiếu Y lập tức đứng thẳng người như phản xạ có điều kiện.
Nàng lúc này mới nhớ lại nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với người anh trai uy nghiêm như cha, chỉ có thể cúi đầu nhận phạt, cùng với nỗi khuất nhục bị Diệp Bạch dùng thước đánh vào lòng bàn tay hay tét mông.
“Ta đi ngủ liền đây, đừng giục nữa ca.” Diệp Tiếu Y bực bội nói, “Ta đã sửa xong tập tranh rồi! Lần này cuối cùng cũng có thể qua được nhiệm vụ thăng cấp.” “Lưu Luyến thật lợi hại.” Khóe miệng Diệp Bạch nở nụ cười, đưa hai tay ra ôm chặt muội muội mình một lúc, “Đi nghỉ ngơi đi, chờ ngươi tỉnh lại, chúng ta sẽ nói tiếp về chuyện nhiệm vụ thăng cấp.” “Ok ~” Diệp Tiếu Y hài lòng quay về phòng ngủ, vừa nhào lên giường liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Bạch liếc nhìn vào phòng muội muội, chỉ thấy trong phòng ngủ hỗn loạn bừa bộn, cửa sổ mở toang, quần áo vứt lung tung, trên sàn nhà khắp nơi có thể thấy sách mở, giấy vo viên và lon nước uống.
Đợi lát nữa gọi người đến dọn dẹp một chút vậy... Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu Diệp Bạch, một bộ váy liền áo nữ trống rỗng liền nhanh chóng vụt ra từ góc phòng khách.
“Nữ bộc trưởng” cúi người thật sâu chào Diệp Bạch, sau đó bay vào phòng, cửa sổ phòng ngủ ‘phanh’ một tiếng tự động đóng lại, rèm cửa được kéo gọn gàng, rác tự động bay vào túi, sách vứt lung tung tự động quay về giá sách, quần áo bẩn xếp hàng bay xuống máy giặt dưới lầu —— Lúc bay ngang qua Diệp Bạch còn nhẹ nhàng nhảy múa với hắn.
“Oa.” Tiểu Nhất không nhịn được thốt lên tiếng khen ngợi, “Chỗ ở của ngươi thật sự quá ngầu đó Bạch Y, so với ngươi, khoảng thời gian ta ở trong phù không thành thật sự là nhàm chán cực độ.” Diệp Bạch mặt không đổi sắc nhìn bộ quần áo lót cùng tất của muội muội cúi chào mình, trong lòng chỉ có một ý niệm:
“Việc dạy dỗ Lucia nên được đưa vào danh sách ưu tiên hàng đầu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận