Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 49
Chương 49
Có kinh nghiệm ngày thứ nhất, các người chơi vào ngày thứ hai đã không còn quá bối rối. Bọn hắn đúng giờ rời giường, đúng giờ đi theo các hộ dân xuống hội trường diễn thuyết dưới lầu để bổ sung cho trật tự đầu vốn đã có chút nguy hiểm — Ngoại trừ Dạ Sắc Lưu Đình vẫn luôn gặng hỏi Diệp Bạch xem tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng dường như đã mất đi một đoạn ký ức, ngoài ra không có tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra.
Tội nghiệp tiểu cô nương này dường như đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng trong ảo giác, nên vô thức xem đoạn ký ức đó như một cơn ác mộng.
Hôm nay trong thời gian hoạt động, Diệp Bạch hứng thú chơi rất nhiều phó bản. Mặc dù đại bộ phận chỉ kéo dài vài phút, cái dài nhất cũng không quá mười mấy phút, nhưng hắn vẫn biết được không ít người chơi Thần giai thuộc phe Văn Minh từ trong đó.
Ví dụ như Công tượng Thần giai 「 Đại Ngự Vu 」, Nhà thám hiểm Thần giai 「 Tinh Không Lữ Nhân 」, Kỵ sĩ Thần giai 「 Sơn Khâu Võ Giả 」, Hoàng đế Thần giai 「 Aurora 」, cùng Học giả Thần giai 「 Bạch Phát Quang Đầu 」.
Chỉ biết những danh hiệu này thì đương nhiên không có tác dụng gì, nhưng biết dù sao cũng tốt hơn là không biết.
Nhìn Diệp Bạch đang đắm chìm trong trò chơi cùng Lynette đang phục vụ bên cạnh, Dạ Sắc Lưu Đình cảm thấy như đang nhìn thấy đứa em trai vẫn còn mải mê game online một ngày trước kỳ thi, vô cùng bất an nói: “Thật sự không cần cân nhắc chiến thuật sao? Nếu ngươi muốn chơi, có thể ngày mai chơi tiếp, chúng ta vẫn nên thảo luận về kế hoạch hành động buổi trưa đi chứ…”
“Không sao đâu, tối qua đã tính toán gần xong rồi.” Diệp Bạch nói, “Ngươi cũng có thể chơi thử đi, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai ngươi sẽ không chơi được nữa đâu.”
“Tại sao chứ? Nhiệm vụ của chúng ta không phải kéo dài tổng cộng ba ngày sao?”
“Chỉ là kéo dài nhiều nhất ba ngày thôi, hoàn thành sớm thì có thể rời đi trước thời hạn.” Diệp Bạch thuận miệng đáp.
Dạ Sắc Lưu Đình nghe vậy liền lập tức nghĩ ngợi lung tung, đôi mắt sáng rực lên như vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt: “Bạch Y tiền bối, cuối cùng người cũng không giả vờ nữa đúng không!”
Diệp Bạch đang chuẩn bị bắt đầu một ván game mới, nghe vậy liền kỳ quái hỏi: “Ta giả vờ cái gì?”
“Thật sự không cần phải giả bộ đâu, ta hiểu rồi, kế hoạch của ngươi ta đã hoàn toàn hiểu rõ!” Dạ Sắc Lưu Đình chạy chậm tới, nắm chặt nắm tay nhỏ, “Ta hôm qua đã định đề nghị ngươi làm như vậy rồi, quả nhiên, sau một đêm suy nghĩ, ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi!”
“Vậy rốt cuộc kế hoạch của ta là gì?” Diệp Bạch hỏi.
“Chính là trực tiếp đấm tới! Đầu tiên gõ cửa một cách lễ phép, sau đó thấy quái linh nào là đấm chết con đó, dụ những con quái linh khác tới. Thiết Đầu phụ trách bảo vệ ngươi, Mộng Mộng phụ trách trị liệu, Lão thợ săn cùng Bí Mật Tinh Linh phụ trách cảnh giới từ xa, ta phụ trách buff cho ngươi, chúng ta năm người bảo vệ một người, ngươi cứ thế mà giết!”
Dạ Sắc Lưu Đình làm động tác đấm bốc, nắm tay nhỏ không chút lực công kích vun vút trong không khí, “Ta tính rồi, sáu người chơi chúng ta trong hai ngày có tổng cộng một nghìn hai trăm điểm công huân, có thể đổi sáu mươi bình dược tề khôi phục linh tính. Tiền bối, một quyền của ngươi tiêu hao khoảng một phần bảy linh tính, mà một bình dược tề có thể khôi phục khoảng 30%, đủ để ngươi cường sát hơn bốn mươi con quái linh!”
“…”
Diệp Bạch và Lynette cùng quay đầu lại, cứ thế lẳng lặng nhìn Dạ Sắc Lưu Đình.
“A ha ha, ta chỉ đùa thôi mà, dù sao sáng nay ở hội trường diễn thuyết chán quá nên nghĩ linh tinh ấy mà.” Tiểu cô nương nhanh chóng cười xòa, xua xua tay, “Chuyện này chắc chắn là không thể nào rồi, quái linh và quái linh hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể dùng cùng một công thức để tính toán được chứ…”
“Nghĩ linh tinh? Ngươi đây đâu phải nghĩ linh tinh.” Diệp Bạch nói, “Đây chính là kế hoạch ta quyết định tối qua. Ừm, coi như là hạ sách đi.”
Dạ Sắc Lưu Đình lập tức sững người.
“Thật ra còn có thượng sách và trung sách, nhưng hai kế hoạch đó cần điều kiện tiên quyết, còn hạ sách thì không cần, có thể thực hiện trực tiếp.”
Diệp Bạch nói với Dạ Sắc Lưu Đình, “Tất nhiên đã bị ngươi đoán được rồi, vậy ta cũng chẳng có gì cần giữ bí mật nữa. Hy vọng không thật sự phải đi đến bước đối đầu trực diện này, hiệu suất thực sự quá thấp, hoàn toàn không bằng hai kế hoạch kia.”
Diệp Bạch dừng một chút rồi nói: “Đương nhiên, nếu thật sự không còn kẽ hở nào để lách vào, dù không muốn thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể dùng chính đôi tay của mình để mở ra con đường hoàn thành nhiệm vụ.”
Dạ Sắc Lưu Đình chăm chú nhìn khuôn mặt Diệp Bạch, cố gắng tìm kiếm dù chỉ một chút dấu vết đùa giỡn trên nét mặt hắn, nhưng nàng đã thất bại.
“Tiện thể nói luôn, trong máy bán hàng tự động ngoài dược tề ra, các loại đạo cụ tiêu hao ngẫu nhiên cũng không tệ, còn có thể mua được thứ này.”
Diệp Bạch lấy ra một tờ giấy đưa qua, Dạ Sắc Lưu Đình tò mò nhận lấy. Đó là một lá bùa màu trắng, phía trên vẽ chú văn màu đen.
「 Khởi Bạo Phù 」 「 Đẳng cấp đạo cụ: Hai sao 」 「 Thuộc tính ①: Nổ tung. Đốt phù chú rồi ném ra, ba giây sau sẽ nổ tung. 」 「 Thuộc tính ②: Hẹn giờ nổ tung. Dán phù chú lên bề mặt nhẵn, có thể cài đặt thời gian nổ, dài nhất là ba mươi phút. 」 「 Thuộc tính ③: Dùng một lần. 」 「 Tác dụng phụ: Sau khi dính máu tươi sẽ mất tác dụng. 」 「 Ghi chú: Khởi Bạo Phù chỉ muốn vui vẻ chơi đùa với các vụ nổ, làm nổ tung những tảng đá, phá sập những bức tường, hoặc là làm nổ tung nhà vệ sinh — Nhưng nó vẫn còn là trẻ con, căn cứ vào luật bảo vệ Khởi Bạo Phù vị thành niên, nó không thể thấy máu. 」
“Trong máy bán hàng tự động mà cũng có đạo cụ tốt như vậy sao?”
Dạ Sắc Lưu Đình tròn mắt, lập tức hào hứng chạy đến bên máy bán hàng tự động. Không đợi Diệp Bạch kịp ngăn cản, nàng đã dùng hết 100 công huân của ngày hôm nay để đổi lấy năm vật phẩm tiêu hao ngẫu nhiên.
Sau đó, Diệp Bạch thấy Dạ Sắc Lưu Đình nhanh chóng lộ ra vẻ mặt kiểu “ông già nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm”, khá là lặng lẽ quay về, trên tay cầm năm lá bùa xanh xanh đỏ đỏ: “Thủy Xuất Phù, Thiêu Đốt Phù, Che Nắng Phù… Chỉ có một tấm Gia Tốc Phù là miễn cưỡng dùng được. Tại sao ta chỉ rút được đạo cụ một sao vậy?”
“Rất bình thường, Khởi Bạo Phù cũng có loại một sao mà,” Diệp Bạch móc ra bốn lá Khởi Bạo Phù khác, “Đây này, vừa rồi là bản vị thành niên, còn đây là bản trẻ nhỏ, tác dụng phụ từ không thể dính máu đã biến thành không được thấy máu…”
“Sao ngươi rút toàn là Khởi Bạo Phù vậy?”
“Nhân phẩm tốt thôi.”
Thật ra là do hiệu quả của danh hiệu. Diệp Bạch có thể cảm nhận được những vật sắp nổ tung, mà loại bùa nổ này chỉ cần thả tay ra, ba giây sau là có thể nổ, nên nó khá nổi bật trong máy bán hàng tự động.
Diệp Bạch từ hôm qua đến hôm nay kiếm được tổng cộng 200 công huân, ngoài năm lá Khởi Bạo Phù ra, hắn đổi hết số còn lại thành dược tề khôi phục linh tính. Cả hai năng lực siêu phàm của hắn đều cần tiêu hao linh tính, cận chiến cũng tiêu hao linh tính, vì kế hoạch tiếp theo, Diệp Bạch phải đảm bảo mình có thể hành động bất cứ lúc nào.
Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, Diệp Tiếu Y là người đầu tiên đẩy cửa bước vào, lớn tiếng nói: “Lão Bạch! Sau một đêm và một buổi sáng suy nghĩ kỹ lưỡng, ta cho rằng chúng ta cần phải ngồi xuống nói chuyện tình cảm, ngươi nhất định phải cân nhắc cải thiện thái độ đối với ta…”
Nàng còn chưa nói xong đã cứng họng, vì nàng nhìn thấy Diệp Bạch với mái tóc còn ướt đang mặc đồ ngủ ở nhà, dáng vẻ như vừa mới tắm xong, bên cạnh là một mỹ thiếu nữ tóc trắng xinh đẹp lại trông quen mắt đang cầm khăn mặt giúp hắn lau tóc.
Trên đầu Diệp Tiếu Y tại chỗ hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.
“Ồ, ngươi đến rồi.” Diệp Bạch nói, “Giới thiệu một chút, đây là Lynette, sau này sẽ là người nhà của chúng ta.”
Diệp Tiếu Y đứng hình tại chỗ, ngây người như một pho tượng đá.
.....................................
“Cái gì chứ, thì ra ngươi biến con quái linh này thành người nhà à, thật là, ta còn tưởng xảy ra chuyện gì.” Diệp Tiếu Y cạn lời, “Ngươi muốn thì cứ nuôi thôi, coi như nuôi một chú chó con, có gì ghê gớm đâu.”
Đối với thiếu nữ tóc trắng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh huynh trưởng của mình, Diệp Tiếu Y lại có thái độ thờ ơ như vậy là có nguyên nhân rõ ràng: Quái linh bị người chơi thu làm người nhà, bản năng vẫn còn, nhưng về cơ bản đều không có năng lực suy nghĩ, cũng chính là cách gọi thông thường là thiểu năng trí tuệ. Nếu tính ra, thực ra cũng không khác gì thú cưng.
Mặc dù thú cưng là một mỹ thiếu nữ tóc trắng có hơi kỳ lạ, nhưng Diệp Tiếu Y chẳng hề bận tâm, dù sao quái linh cũng không có đầu óc, cứ coi như anh trai mua một cái Figure cỡ lớn, hoặc triệu hồi ra một người hầu ma-nơ-canh vậy.
Tối hôm qua, Lynette đã đề cập rằng việc khôi phục khả năng suy nghĩ đối với quái linh là một hiện tượng rất kỳ lạ, thế nên Diệp Bạch bảo nàng khi có người ở bên cạnh thì không cần nói gì, cứ giả vờ mình chỉ là một con rối bị khống chế.
“Vậy ngươi ký kết khế ước gì với nàng, để nàng chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho ngươi à?” Diệp Tiếu Y hỏi, “Việc đó phiền phức lắm, ngươi phải nhất tâm nhị dụng, liên tục chỉ huy nàng làm việc.”
“Sao có thể ngại phiền phức được chứ, phải không Bạch Y huynh đệ,” Thiết Đầu xoa cái đầu trọc lóc của mình, nở nụ cười mà đàn ông đều hiểu, “Có thể để một mỹ thiếu nữ như vậy chăm sóc mình, trả giá nào cũng đáng.”
“À.” “Đàn ông.” “Ta không cần trả giá cũng có thể chăm sóc Bạch Y đại ca mà.”
Ba nữ sinh có mặt đều nhìn Thiết Đầu với ánh mắt khá là khinh bỉ.
“Ồ, ngươi đồng ý để nàng sống cùng chúng ta rồi sao?” Diệp Bạch hỏi.
“Đương nhiên, chuyện này có gì đâu, ta đây rất sáng suốt mà.” Diệp Tiếu Y nói như thể đó là điều hiển nhiên.
“Được, vậy tình hình cụ thể về ta sẽ nói cho ngươi sau.” Diệp Bạch nói với muội muội.
Giống như việc hắn không hề có ý định giấu giếm chuyện mình trở thành người chơi, hắn cũng không định giấu muội muội chuyện Lynette đã hoàn toàn hồi phục.
Có mấy nguyên nhân: thứ nhất, đương nhiên là vì sau này Lynette sẽ sống cùng bọn họ, dù sao cũng phải để Diệp Tiếu Y biết tình hình của nàng; thứ hai là muốn hỏi Diệp Tiếu Y xem có cách nào che giấu thân phận quái linh không. Nếu Lynette có thể có được thân phận người bình thường, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Đương nhiên, liên quan đến phần trật tự đầu của mình, Diệp Bạch vẫn sẽ chọn giữ kín.
Có điều, lần đầu tiên muội muội nhìn thấy Lynette có vẻ không vui lắm, tại sao vậy nhỉ?
Diệp Tiếu Y hoàn toàn không biết mình vừa đồng ý một chuyện nghiêm trọng đến mức nào, bây giờ nàng chỉ nâng hộp cơm lên, vừa ăn vừa hỏi: “Chiều nay chúng ta hành động thế nào?”
Các người chơi đều nhìn về phía Diệp Bạch. Hắn từng nói hôm qua muốn thu thập chút tình báo từ chỗ các tuần tra viên, nên mọi người đều muốn nghe kế hoạch của hắn.
“Chiều nay, đám quái linh tuần tra sẽ tiếp tục đến nhà kho xử lý lũ quái linh bạo loạn, các ngươi cứ đi theo,” Diệp Bạch nói, “Mục tiêu của các ngươi chỉ có một: Nhân lúc hỗn loạn giết nốt con quái linh tuần tra còn lại ở tầng của Lão thợ săn và Thiết Đầu.”
“Hả?” Lão thợ săn và Thiết Đầu nghi ngờ liếc nhìn nhau, “Tại sao?”
“Bởi vì tuần tra viên cũng được chọn ra từ các hộ dân, khi cả hai tuần tra viên đều chết, họ sẽ bầu lại.” Diệp Bạch nói, “Lão thợ săn, tối nay ngươi đến phòng của tuần tra viên tầng các ngươi, đeo băng tay lên, ngươi chính là tuần tra viên mới.”
“Ta thì hiểu quy trình này.” Lão thợ săn nói, “Nhưng ta trở thành tuần tra viên để làm gì? Tuần tra viên chắc hẳn có rất nhiều trách nhiệm chứ?”
“Có trách nhiệm thì cũng có quyền hạn, lát nữa ta sẽ nói chi tiết cho ngươi.”
“Cái đó, ta có thể hỏi một chút không?” Dạ Sắc Lưu Đình lặng lẽ giơ tay, “Bạch Y tiên sinh, trong kế hoạch của ngài, mục tiêu hành động của chúng ta là gì vậy? Kết quả của kế hoạch có thể đạt đến mức độ nào?”
Dạ Sắc Lưu Đình biết hạ sách của Diệp Bạch là trực tiếp đối đầu và giết đủ 60 quái linh, vậy còn trung sách và thượng sách thì sao? Liệu có khả năng đạt đến yêu cầu bổ sung của nhiệm vụ, giết đủ khoảng 240 con không?
“Nếu mọi chuyện thật sự thuận lợi…” Diệp Bạch cẩn thận suy nghĩ, “Hơn một ngàn con, chắc chắn là bốn chữ số.”
Dạ Sắc Lưu Đình: “?” Diệp Tiếu Y, Mộng Mộng, Lão thợ săn, Thiết Đầu: “?!”
Diệp Tiếu Y kinh ngạc đến mức vỗ bàn đứng dậy: “Vì, tại sao chứ! Mục tiêu tối đa của chúng ta cũng chỉ có 240 con thôi mà?”
“Bởi vì một khi đã chấp nhận thử thách, ta sẽ làm hết sức mình.” Diệp Bạch nói.
“Ai thách thức ngươi chứ?!”
“Chờ về nhà ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Chỉ có sáu người chúng ta, làm sao có thể giết mấy ngàn con quái linh được chứ? Ngươi rốt cuộc định làm gì tòa nhà trọ này hả?!”
“Thật ra rất đơn giản, chỉ cần các ngươi suy nghĩ thoáng hơn một chút, chắc chắn cũng sẽ nghĩ ra thôi.” Diệp Bạch nói, “Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, chiều chúng ta bắt đầu hành động. À phải, các ngươi bây giờ chắc đều còn kha khá công huân nhỉ?”
“Ừm, còn lại một ít…”
“Ừm, lát nữa đưa hết đây, để ta dùng.”
Dưới sự sắp xếp của Diệp Bạch, các người chơi nhanh chóng hành động.
Buổi chiều.
Giống như hôm qua, nhóm quái linh tuần tra đi đến sân của hội trường diễn thuyết, dưới sự chỉ huy của con rối Hùng Tử tiến vào khu đất trống. Các người chơi bám sát phía sau, cẩn thận tập trung vào mục tiêu.
Ở tầng lầu của Thiết Đầu và Lão thợ săn, một con quái linh tuần tra vốn đã bị Diệp Bạch đấm nát, vì vậy trong tình huống mục tiêu chỉ còn một con, bọn họ tỏ ra khá ung dung.
Tuy nhiên, Lão thợ săn vẫn có chút lo lắng: “Làm vậy thật sự ổn chứ?”
Thiết Đầu hỏi: “Sao thế?”
“Bây giờ là một trong số ít cơ hội có thể tùy ý tấn công quái linh, chúng ta thật sự chỉ giết một con thôi sao?” Lão thợ săn nói, “Chúng ta hiện còn cách mục tiêu sáu mươi con hơn 40 mạng. Nếu cố gắng hôm nay và ngày mai, thực ra có thể miễn cưỡng đạt được, nhưng nếu bỏ lỡ hôm nay…”
“Ờm, thực ra thì ta…”
Dạ Sắc Lưu Đình vân vê lọn tóc, nhỏ giọng nói: “Ta đương nhiên tin tưởng kế hoạch của Bạch Y tiền bối, nhưng ngài ấy nói chúng ta có thể giết cả ngàn con quái linh, cái này có hơi… Ta cảm thấy chắc ăn vẫn tốt hơn, lát nữa chúng ta có nên giết thêm vài con không?”
Nói thật, nếu Diệp Bạch đảm bảo kế hoạch của mình có thể giết 200 quái linh, thì Lão thợ săn và Dạ Sắc Lưu Đình vì tin tưởng tuyệt đối sẽ không chút do dự tin hắn. Nhưng hắn lại nói muốn giết hơn ngàn con, ai mà dám tin cơ chứ?! Nghe đã thấy sợ rồi.
Bọn họ chủ yếu là hỏi Diệp Tiếu Y — Thiết Đầu và Mộng Mộng không tham gia chiến đấu nên không có quyền lên tiếng.
“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Diệp Tiếu Y ngạc nhiên nói, “Chẳng phải đã nói buổi chiều ‘mò cá’ sao? Ta còn chẳng mang cả tập vẽ ra đây.”
“…” Lão thợ săn chỉ đành thở dài.
Mộng Mộng thì lại hơi tò mò: “Chúng ta ở bên này, không biết Bạch Y đại ca đang làm gì nhỉ?”
Lúc này, Diệp Bạch đang đứng trên bục hội nghị của hội trường diễn thuyết.
Chính xác hơn, là bên cạnh bàn chủ tịch. Hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn con rối Hùng Tử.
“Ta đến tìm ngươi nói chuyện phiếm.” Diệp Bạch nói.
Con rối Hùng Tử không nhúc nhích, trông hệt như một con rối thật sự. Không, nó đúng là một con rối, Diệp Bạch thậm chí có thể nhìn thấy vài sợi chỉ nhỏ trên người nó — Có vẻ như nó được làm thủ công.
“Tâm sự đi. Ta biết ngươi rất không muốn nói chuyện, nhưng ngươi phải tôn trọng các hộ dân chứ.”
“Ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé?”
“Cái bàn này lại nối liền với bục chủ tịch, ta vốn định dời nó đi chỗ khác.”
“Nếu không nói gì, ta sẽ thật sự coi ngươi là con rối đấy.” Diệp Bạch nói, “Ta có thể bỏ ngươi vào hành lý mang ra khỏi nhiệm vụ được không?”
Diệp Bạch chậm rãi đưa tay ra, khi bàn tay hắn sắp chạm vào cái đầu to của con rối Hùng Tử, cuối cùng Hùng Tử cũng động đậy.
Nó *cạch* một tiếng, nằm nhoài ra bàn.
“Phiền phức, làm gì đó?” Nó nói.
“Ta đến tìm ngươi nói chuyện phiếm.” Diệp Bạch lặp lại.
“Không nói thì biến.” Con rối Hùng Tử tính tình rất nóng nảy.
“Vậy thì ta nói. Thông qua sự suy xét nghiêm túc và tích cực điều tra, thăm hỏi, với thái độ nghiêm chỉnh và sự giao tiếp tích cực của ta, các hộ dân trong Nhà trọ Bình An đã hoàn toàn tán thành và hết sức khen ngợi sức hút nhân cách cùng tài năng lãnh đạo của ta. Mặc dù ta đã tìm mọi cách từ chối, nhưng bọn họ vẫn cùng nhau tiến cử, nhất định muốn ta làm quyền Công Ngụ Trường.”
Diệp Bạch nói tiếp, “Ngươi nói xem, ta chỉ là một nhà thám hiểm nho nhỏ, sao có thể làm quyền Công Ngụ Trường được chứ? Thế nhưng các hộ dân đã quyết định rồi, ta cũng hết cách, đành phải đến thông báo cho ngươi một tiếng, ngươi đã là cựu quyền quản lý nhà trọ rồi.”
Con rối Hùng Tử: “?”
Đợi đến khi Lão thợ săn, Dạ Sắc Lưu Đình và những người khác cuối cùng cũng vất vả giết được mục tiêu định sẵn trong cuộc chiến với đám quái linh, chuẩn bị lên đường quay về nhà trọ, thì Diệp Bạch đã đạt được mục tiêu của mình. Lúc này hắn đang ngồi trên ghế, chậm rãi lau cây gậy chống.
“Quái linh hỗn loạn sợ Trật Tự Chi Quang à? Trước đây ngươi đâu có nói cho ta biết thông tin này.” Diệp Bạch nói.
“Bởi vì đây không phải là thông tin, mà là kiến thức cơ bản… Trật Tự Chi Quang của phe trật tự có thể áp chế hỗn loạn, xua đuổi quái linh, cho nên ta mới nói, thời gian diễn thuyết mỗi sáng sớm cũng là một sự dày vò đối với quái linh.”
Lynette ngồi trên chiếc ghế trước mặt Diệp Bạch, cẩn thận đặt chân trái của hắn lên đùi mình, kéo ống quần lên, nhẹ nhàng vuốt ve phù văn màu máu trên bàn chân Diệp Bạch, “…Không tệ, đây là Huyết Ma Pháp, một trong những năng lực siêu phàm sở trường nhất của Huyết tộc. Chủ nhân, ngài có quen biết Huyết tộc nào khác không?”
“Có thể là có quen biết đấy, ta cũng không rõ lắm.” Diệp Bạch nói, “Huyết Ma Pháp trình độ này, ngươi có làm được không?”
“…Không được.” Lynette thử một lúc, tiếc nuối nói, “Ta không biết dùng Huyết Ma Pháp.”
“Ngươi vừa mới nói đây là một trong những năng lực siêu phàm sở trường nhất của Huyết tộc mà.” Diệp Bạch nói.
“Huyết tộc am hiểu rất nhiều năng lực siêu phàm: Huyết Ma Pháp, Âm Ảnh Pháp Thuật, Huyễn Thuật, Tinh Thần Công Kích các loại, còn có tố chất thân thể vượt trội nữa. Ta dường như không am hiểu Huyết Ma Pháp và Âm Ảnh Pháp Thuật.” Lynette cẩn thận nhớ lại rồi nói, “Nhưng Huyễn Thuật và Tinh Thần Công Kích của ta rất lợi hại, chủ nhân yên tâm, ta đã nhớ lại được một phần rồi.”
“Vậy sao.” Diệp Bạch lại cúi đầu xuống, “Không sao, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Sáng mai bắt đầu hành động.”
“Chủ nhân…” Lynette ngập ngừng, “Ngài thật sự muốn làm vậy sao?”
“Nhắc nhở nhiệm vụ ②: Mời tự do phát huy. À, có nghĩa là muốn làm gì thì làm.” Diệp Bạch nói, “Tất nhiên đã nhận thử thách, vậy thì phải làm cho tốt nhất.”
Chủ nhân của ta thật đúng là trẻ con mà.
Lynette dùng đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng ấn lên bắp chân Diệp Bạch, thầm nghĩ.
Có kinh nghiệm ngày thứ nhất, các người chơi vào ngày thứ hai đã không còn quá bối rối. Bọn hắn đúng giờ rời giường, đúng giờ đi theo các hộ dân xuống hội trường diễn thuyết dưới lầu để bổ sung cho trật tự đầu vốn đã có chút nguy hiểm — Ngoại trừ Dạ Sắc Lưu Đình vẫn luôn gặng hỏi Diệp Bạch xem tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng dường như đã mất đi một đoạn ký ức, ngoài ra không có tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra.
Tội nghiệp tiểu cô nương này dường như đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng trong ảo giác, nên vô thức xem đoạn ký ức đó như một cơn ác mộng.
Hôm nay trong thời gian hoạt động, Diệp Bạch hứng thú chơi rất nhiều phó bản. Mặc dù đại bộ phận chỉ kéo dài vài phút, cái dài nhất cũng không quá mười mấy phút, nhưng hắn vẫn biết được không ít người chơi Thần giai thuộc phe Văn Minh từ trong đó.
Ví dụ như Công tượng Thần giai 「 Đại Ngự Vu 」, Nhà thám hiểm Thần giai 「 Tinh Không Lữ Nhân 」, Kỵ sĩ Thần giai 「 Sơn Khâu Võ Giả 」, Hoàng đế Thần giai 「 Aurora 」, cùng Học giả Thần giai 「 Bạch Phát Quang Đầu 」.
Chỉ biết những danh hiệu này thì đương nhiên không có tác dụng gì, nhưng biết dù sao cũng tốt hơn là không biết.
Nhìn Diệp Bạch đang đắm chìm trong trò chơi cùng Lynette đang phục vụ bên cạnh, Dạ Sắc Lưu Đình cảm thấy như đang nhìn thấy đứa em trai vẫn còn mải mê game online một ngày trước kỳ thi, vô cùng bất an nói: “Thật sự không cần cân nhắc chiến thuật sao? Nếu ngươi muốn chơi, có thể ngày mai chơi tiếp, chúng ta vẫn nên thảo luận về kế hoạch hành động buổi trưa đi chứ…”
“Không sao đâu, tối qua đã tính toán gần xong rồi.” Diệp Bạch nói, “Ngươi cũng có thể chơi thử đi, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai ngươi sẽ không chơi được nữa đâu.”
“Tại sao chứ? Nhiệm vụ của chúng ta không phải kéo dài tổng cộng ba ngày sao?”
“Chỉ là kéo dài nhiều nhất ba ngày thôi, hoàn thành sớm thì có thể rời đi trước thời hạn.” Diệp Bạch thuận miệng đáp.
Dạ Sắc Lưu Đình nghe vậy liền lập tức nghĩ ngợi lung tung, đôi mắt sáng rực lên như vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt: “Bạch Y tiền bối, cuối cùng người cũng không giả vờ nữa đúng không!”
Diệp Bạch đang chuẩn bị bắt đầu một ván game mới, nghe vậy liền kỳ quái hỏi: “Ta giả vờ cái gì?”
“Thật sự không cần phải giả bộ đâu, ta hiểu rồi, kế hoạch của ngươi ta đã hoàn toàn hiểu rõ!” Dạ Sắc Lưu Đình chạy chậm tới, nắm chặt nắm tay nhỏ, “Ta hôm qua đã định đề nghị ngươi làm như vậy rồi, quả nhiên, sau một đêm suy nghĩ, ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi!”
“Vậy rốt cuộc kế hoạch của ta là gì?” Diệp Bạch hỏi.
“Chính là trực tiếp đấm tới! Đầu tiên gõ cửa một cách lễ phép, sau đó thấy quái linh nào là đấm chết con đó, dụ những con quái linh khác tới. Thiết Đầu phụ trách bảo vệ ngươi, Mộng Mộng phụ trách trị liệu, Lão thợ săn cùng Bí Mật Tinh Linh phụ trách cảnh giới từ xa, ta phụ trách buff cho ngươi, chúng ta năm người bảo vệ một người, ngươi cứ thế mà giết!”
Dạ Sắc Lưu Đình làm động tác đấm bốc, nắm tay nhỏ không chút lực công kích vun vút trong không khí, “Ta tính rồi, sáu người chơi chúng ta trong hai ngày có tổng cộng một nghìn hai trăm điểm công huân, có thể đổi sáu mươi bình dược tề khôi phục linh tính. Tiền bối, một quyền của ngươi tiêu hao khoảng một phần bảy linh tính, mà một bình dược tề có thể khôi phục khoảng 30%, đủ để ngươi cường sát hơn bốn mươi con quái linh!”
“…”
Diệp Bạch và Lynette cùng quay đầu lại, cứ thế lẳng lặng nhìn Dạ Sắc Lưu Đình.
“A ha ha, ta chỉ đùa thôi mà, dù sao sáng nay ở hội trường diễn thuyết chán quá nên nghĩ linh tinh ấy mà.” Tiểu cô nương nhanh chóng cười xòa, xua xua tay, “Chuyện này chắc chắn là không thể nào rồi, quái linh và quái linh hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể dùng cùng một công thức để tính toán được chứ…”
“Nghĩ linh tinh? Ngươi đây đâu phải nghĩ linh tinh.” Diệp Bạch nói, “Đây chính là kế hoạch ta quyết định tối qua. Ừm, coi như là hạ sách đi.”
Dạ Sắc Lưu Đình lập tức sững người.
“Thật ra còn có thượng sách và trung sách, nhưng hai kế hoạch đó cần điều kiện tiên quyết, còn hạ sách thì không cần, có thể thực hiện trực tiếp.”
Diệp Bạch nói với Dạ Sắc Lưu Đình, “Tất nhiên đã bị ngươi đoán được rồi, vậy ta cũng chẳng có gì cần giữ bí mật nữa. Hy vọng không thật sự phải đi đến bước đối đầu trực diện này, hiệu suất thực sự quá thấp, hoàn toàn không bằng hai kế hoạch kia.”
Diệp Bạch dừng một chút rồi nói: “Đương nhiên, nếu thật sự không còn kẽ hở nào để lách vào, dù không muốn thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể dùng chính đôi tay của mình để mở ra con đường hoàn thành nhiệm vụ.”
Dạ Sắc Lưu Đình chăm chú nhìn khuôn mặt Diệp Bạch, cố gắng tìm kiếm dù chỉ một chút dấu vết đùa giỡn trên nét mặt hắn, nhưng nàng đã thất bại.
“Tiện thể nói luôn, trong máy bán hàng tự động ngoài dược tề ra, các loại đạo cụ tiêu hao ngẫu nhiên cũng không tệ, còn có thể mua được thứ này.”
Diệp Bạch lấy ra một tờ giấy đưa qua, Dạ Sắc Lưu Đình tò mò nhận lấy. Đó là một lá bùa màu trắng, phía trên vẽ chú văn màu đen.
「 Khởi Bạo Phù 」 「 Đẳng cấp đạo cụ: Hai sao 」 「 Thuộc tính ①: Nổ tung. Đốt phù chú rồi ném ra, ba giây sau sẽ nổ tung. 」 「 Thuộc tính ②: Hẹn giờ nổ tung. Dán phù chú lên bề mặt nhẵn, có thể cài đặt thời gian nổ, dài nhất là ba mươi phút. 」 「 Thuộc tính ③: Dùng một lần. 」 「 Tác dụng phụ: Sau khi dính máu tươi sẽ mất tác dụng. 」 「 Ghi chú: Khởi Bạo Phù chỉ muốn vui vẻ chơi đùa với các vụ nổ, làm nổ tung những tảng đá, phá sập những bức tường, hoặc là làm nổ tung nhà vệ sinh — Nhưng nó vẫn còn là trẻ con, căn cứ vào luật bảo vệ Khởi Bạo Phù vị thành niên, nó không thể thấy máu. 」
“Trong máy bán hàng tự động mà cũng có đạo cụ tốt như vậy sao?”
Dạ Sắc Lưu Đình tròn mắt, lập tức hào hứng chạy đến bên máy bán hàng tự động. Không đợi Diệp Bạch kịp ngăn cản, nàng đã dùng hết 100 công huân của ngày hôm nay để đổi lấy năm vật phẩm tiêu hao ngẫu nhiên.
Sau đó, Diệp Bạch thấy Dạ Sắc Lưu Đình nhanh chóng lộ ra vẻ mặt kiểu “ông già nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm”, khá là lặng lẽ quay về, trên tay cầm năm lá bùa xanh xanh đỏ đỏ: “Thủy Xuất Phù, Thiêu Đốt Phù, Che Nắng Phù… Chỉ có một tấm Gia Tốc Phù là miễn cưỡng dùng được. Tại sao ta chỉ rút được đạo cụ một sao vậy?”
“Rất bình thường, Khởi Bạo Phù cũng có loại một sao mà,” Diệp Bạch móc ra bốn lá Khởi Bạo Phù khác, “Đây này, vừa rồi là bản vị thành niên, còn đây là bản trẻ nhỏ, tác dụng phụ từ không thể dính máu đã biến thành không được thấy máu…”
“Sao ngươi rút toàn là Khởi Bạo Phù vậy?”
“Nhân phẩm tốt thôi.”
Thật ra là do hiệu quả của danh hiệu. Diệp Bạch có thể cảm nhận được những vật sắp nổ tung, mà loại bùa nổ này chỉ cần thả tay ra, ba giây sau là có thể nổ, nên nó khá nổi bật trong máy bán hàng tự động.
Diệp Bạch từ hôm qua đến hôm nay kiếm được tổng cộng 200 công huân, ngoài năm lá Khởi Bạo Phù ra, hắn đổi hết số còn lại thành dược tề khôi phục linh tính. Cả hai năng lực siêu phàm của hắn đều cần tiêu hao linh tính, cận chiến cũng tiêu hao linh tính, vì kế hoạch tiếp theo, Diệp Bạch phải đảm bảo mình có thể hành động bất cứ lúc nào.
Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, Diệp Tiếu Y là người đầu tiên đẩy cửa bước vào, lớn tiếng nói: “Lão Bạch! Sau một đêm và một buổi sáng suy nghĩ kỹ lưỡng, ta cho rằng chúng ta cần phải ngồi xuống nói chuyện tình cảm, ngươi nhất định phải cân nhắc cải thiện thái độ đối với ta…”
Nàng còn chưa nói xong đã cứng họng, vì nàng nhìn thấy Diệp Bạch với mái tóc còn ướt đang mặc đồ ngủ ở nhà, dáng vẻ như vừa mới tắm xong, bên cạnh là một mỹ thiếu nữ tóc trắng xinh đẹp lại trông quen mắt đang cầm khăn mặt giúp hắn lau tóc.
Trên đầu Diệp Tiếu Y tại chỗ hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.
“Ồ, ngươi đến rồi.” Diệp Bạch nói, “Giới thiệu một chút, đây là Lynette, sau này sẽ là người nhà của chúng ta.”
Diệp Tiếu Y đứng hình tại chỗ, ngây người như một pho tượng đá.
.....................................
“Cái gì chứ, thì ra ngươi biến con quái linh này thành người nhà à, thật là, ta còn tưởng xảy ra chuyện gì.” Diệp Tiếu Y cạn lời, “Ngươi muốn thì cứ nuôi thôi, coi như nuôi một chú chó con, có gì ghê gớm đâu.”
Đối với thiếu nữ tóc trắng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh huynh trưởng của mình, Diệp Tiếu Y lại có thái độ thờ ơ như vậy là có nguyên nhân rõ ràng: Quái linh bị người chơi thu làm người nhà, bản năng vẫn còn, nhưng về cơ bản đều không có năng lực suy nghĩ, cũng chính là cách gọi thông thường là thiểu năng trí tuệ. Nếu tính ra, thực ra cũng không khác gì thú cưng.
Mặc dù thú cưng là một mỹ thiếu nữ tóc trắng có hơi kỳ lạ, nhưng Diệp Tiếu Y chẳng hề bận tâm, dù sao quái linh cũng không có đầu óc, cứ coi như anh trai mua một cái Figure cỡ lớn, hoặc triệu hồi ra một người hầu ma-nơ-canh vậy.
Tối hôm qua, Lynette đã đề cập rằng việc khôi phục khả năng suy nghĩ đối với quái linh là một hiện tượng rất kỳ lạ, thế nên Diệp Bạch bảo nàng khi có người ở bên cạnh thì không cần nói gì, cứ giả vờ mình chỉ là một con rối bị khống chế.
“Vậy ngươi ký kết khế ước gì với nàng, để nàng chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho ngươi à?” Diệp Tiếu Y hỏi, “Việc đó phiền phức lắm, ngươi phải nhất tâm nhị dụng, liên tục chỉ huy nàng làm việc.”
“Sao có thể ngại phiền phức được chứ, phải không Bạch Y huynh đệ,” Thiết Đầu xoa cái đầu trọc lóc của mình, nở nụ cười mà đàn ông đều hiểu, “Có thể để một mỹ thiếu nữ như vậy chăm sóc mình, trả giá nào cũng đáng.”
“À.” “Đàn ông.” “Ta không cần trả giá cũng có thể chăm sóc Bạch Y đại ca mà.”
Ba nữ sinh có mặt đều nhìn Thiết Đầu với ánh mắt khá là khinh bỉ.
“Ồ, ngươi đồng ý để nàng sống cùng chúng ta rồi sao?” Diệp Bạch hỏi.
“Đương nhiên, chuyện này có gì đâu, ta đây rất sáng suốt mà.” Diệp Tiếu Y nói như thể đó là điều hiển nhiên.
“Được, vậy tình hình cụ thể về ta sẽ nói cho ngươi sau.” Diệp Bạch nói với muội muội.
Giống như việc hắn không hề có ý định giấu giếm chuyện mình trở thành người chơi, hắn cũng không định giấu muội muội chuyện Lynette đã hoàn toàn hồi phục.
Có mấy nguyên nhân: thứ nhất, đương nhiên là vì sau này Lynette sẽ sống cùng bọn họ, dù sao cũng phải để Diệp Tiếu Y biết tình hình của nàng; thứ hai là muốn hỏi Diệp Tiếu Y xem có cách nào che giấu thân phận quái linh không. Nếu Lynette có thể có được thân phận người bình thường, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Đương nhiên, liên quan đến phần trật tự đầu của mình, Diệp Bạch vẫn sẽ chọn giữ kín.
Có điều, lần đầu tiên muội muội nhìn thấy Lynette có vẻ không vui lắm, tại sao vậy nhỉ?
Diệp Tiếu Y hoàn toàn không biết mình vừa đồng ý một chuyện nghiêm trọng đến mức nào, bây giờ nàng chỉ nâng hộp cơm lên, vừa ăn vừa hỏi: “Chiều nay chúng ta hành động thế nào?”
Các người chơi đều nhìn về phía Diệp Bạch. Hắn từng nói hôm qua muốn thu thập chút tình báo từ chỗ các tuần tra viên, nên mọi người đều muốn nghe kế hoạch của hắn.
“Chiều nay, đám quái linh tuần tra sẽ tiếp tục đến nhà kho xử lý lũ quái linh bạo loạn, các ngươi cứ đi theo,” Diệp Bạch nói, “Mục tiêu của các ngươi chỉ có một: Nhân lúc hỗn loạn giết nốt con quái linh tuần tra còn lại ở tầng của Lão thợ săn và Thiết Đầu.”
“Hả?” Lão thợ săn và Thiết Đầu nghi ngờ liếc nhìn nhau, “Tại sao?”
“Bởi vì tuần tra viên cũng được chọn ra từ các hộ dân, khi cả hai tuần tra viên đều chết, họ sẽ bầu lại.” Diệp Bạch nói, “Lão thợ săn, tối nay ngươi đến phòng của tuần tra viên tầng các ngươi, đeo băng tay lên, ngươi chính là tuần tra viên mới.”
“Ta thì hiểu quy trình này.” Lão thợ săn nói, “Nhưng ta trở thành tuần tra viên để làm gì? Tuần tra viên chắc hẳn có rất nhiều trách nhiệm chứ?”
“Có trách nhiệm thì cũng có quyền hạn, lát nữa ta sẽ nói chi tiết cho ngươi.”
“Cái đó, ta có thể hỏi một chút không?” Dạ Sắc Lưu Đình lặng lẽ giơ tay, “Bạch Y tiên sinh, trong kế hoạch của ngài, mục tiêu hành động của chúng ta là gì vậy? Kết quả của kế hoạch có thể đạt đến mức độ nào?”
Dạ Sắc Lưu Đình biết hạ sách của Diệp Bạch là trực tiếp đối đầu và giết đủ 60 quái linh, vậy còn trung sách và thượng sách thì sao? Liệu có khả năng đạt đến yêu cầu bổ sung của nhiệm vụ, giết đủ khoảng 240 con không?
“Nếu mọi chuyện thật sự thuận lợi…” Diệp Bạch cẩn thận suy nghĩ, “Hơn một ngàn con, chắc chắn là bốn chữ số.”
Dạ Sắc Lưu Đình: “?” Diệp Tiếu Y, Mộng Mộng, Lão thợ săn, Thiết Đầu: “?!”
Diệp Tiếu Y kinh ngạc đến mức vỗ bàn đứng dậy: “Vì, tại sao chứ! Mục tiêu tối đa của chúng ta cũng chỉ có 240 con thôi mà?”
“Bởi vì một khi đã chấp nhận thử thách, ta sẽ làm hết sức mình.” Diệp Bạch nói.
“Ai thách thức ngươi chứ?!”
“Chờ về nhà ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Chỉ có sáu người chúng ta, làm sao có thể giết mấy ngàn con quái linh được chứ? Ngươi rốt cuộc định làm gì tòa nhà trọ này hả?!”
“Thật ra rất đơn giản, chỉ cần các ngươi suy nghĩ thoáng hơn một chút, chắc chắn cũng sẽ nghĩ ra thôi.” Diệp Bạch nói, “Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, chiều chúng ta bắt đầu hành động. À phải, các ngươi bây giờ chắc đều còn kha khá công huân nhỉ?”
“Ừm, còn lại một ít…”
“Ừm, lát nữa đưa hết đây, để ta dùng.”
Dưới sự sắp xếp của Diệp Bạch, các người chơi nhanh chóng hành động.
Buổi chiều.
Giống như hôm qua, nhóm quái linh tuần tra đi đến sân của hội trường diễn thuyết, dưới sự chỉ huy của con rối Hùng Tử tiến vào khu đất trống. Các người chơi bám sát phía sau, cẩn thận tập trung vào mục tiêu.
Ở tầng lầu của Thiết Đầu và Lão thợ săn, một con quái linh tuần tra vốn đã bị Diệp Bạch đấm nát, vì vậy trong tình huống mục tiêu chỉ còn một con, bọn họ tỏ ra khá ung dung.
Tuy nhiên, Lão thợ săn vẫn có chút lo lắng: “Làm vậy thật sự ổn chứ?”
Thiết Đầu hỏi: “Sao thế?”
“Bây giờ là một trong số ít cơ hội có thể tùy ý tấn công quái linh, chúng ta thật sự chỉ giết một con thôi sao?” Lão thợ săn nói, “Chúng ta hiện còn cách mục tiêu sáu mươi con hơn 40 mạng. Nếu cố gắng hôm nay và ngày mai, thực ra có thể miễn cưỡng đạt được, nhưng nếu bỏ lỡ hôm nay…”
“Ờm, thực ra thì ta…”
Dạ Sắc Lưu Đình vân vê lọn tóc, nhỏ giọng nói: “Ta đương nhiên tin tưởng kế hoạch của Bạch Y tiền bối, nhưng ngài ấy nói chúng ta có thể giết cả ngàn con quái linh, cái này có hơi… Ta cảm thấy chắc ăn vẫn tốt hơn, lát nữa chúng ta có nên giết thêm vài con không?”
Nói thật, nếu Diệp Bạch đảm bảo kế hoạch của mình có thể giết 200 quái linh, thì Lão thợ săn và Dạ Sắc Lưu Đình vì tin tưởng tuyệt đối sẽ không chút do dự tin hắn. Nhưng hắn lại nói muốn giết hơn ngàn con, ai mà dám tin cơ chứ?! Nghe đã thấy sợ rồi.
Bọn họ chủ yếu là hỏi Diệp Tiếu Y — Thiết Đầu và Mộng Mộng không tham gia chiến đấu nên không có quyền lên tiếng.
“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Diệp Tiếu Y ngạc nhiên nói, “Chẳng phải đã nói buổi chiều ‘mò cá’ sao? Ta còn chẳng mang cả tập vẽ ra đây.”
“…” Lão thợ săn chỉ đành thở dài.
Mộng Mộng thì lại hơi tò mò: “Chúng ta ở bên này, không biết Bạch Y đại ca đang làm gì nhỉ?”
Lúc này, Diệp Bạch đang đứng trên bục hội nghị của hội trường diễn thuyết.
Chính xác hơn, là bên cạnh bàn chủ tịch. Hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn con rối Hùng Tử.
“Ta đến tìm ngươi nói chuyện phiếm.” Diệp Bạch nói.
Con rối Hùng Tử không nhúc nhích, trông hệt như một con rối thật sự. Không, nó đúng là một con rối, Diệp Bạch thậm chí có thể nhìn thấy vài sợi chỉ nhỏ trên người nó — Có vẻ như nó được làm thủ công.
“Tâm sự đi. Ta biết ngươi rất không muốn nói chuyện, nhưng ngươi phải tôn trọng các hộ dân chứ.”
“Ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé?”
“Cái bàn này lại nối liền với bục chủ tịch, ta vốn định dời nó đi chỗ khác.”
“Nếu không nói gì, ta sẽ thật sự coi ngươi là con rối đấy.” Diệp Bạch nói, “Ta có thể bỏ ngươi vào hành lý mang ra khỏi nhiệm vụ được không?”
Diệp Bạch chậm rãi đưa tay ra, khi bàn tay hắn sắp chạm vào cái đầu to của con rối Hùng Tử, cuối cùng Hùng Tử cũng động đậy.
Nó *cạch* một tiếng, nằm nhoài ra bàn.
“Phiền phức, làm gì đó?” Nó nói.
“Ta đến tìm ngươi nói chuyện phiếm.” Diệp Bạch lặp lại.
“Không nói thì biến.” Con rối Hùng Tử tính tình rất nóng nảy.
“Vậy thì ta nói. Thông qua sự suy xét nghiêm túc và tích cực điều tra, thăm hỏi, với thái độ nghiêm chỉnh và sự giao tiếp tích cực của ta, các hộ dân trong Nhà trọ Bình An đã hoàn toàn tán thành và hết sức khen ngợi sức hút nhân cách cùng tài năng lãnh đạo của ta. Mặc dù ta đã tìm mọi cách từ chối, nhưng bọn họ vẫn cùng nhau tiến cử, nhất định muốn ta làm quyền Công Ngụ Trường.”
Diệp Bạch nói tiếp, “Ngươi nói xem, ta chỉ là một nhà thám hiểm nho nhỏ, sao có thể làm quyền Công Ngụ Trường được chứ? Thế nhưng các hộ dân đã quyết định rồi, ta cũng hết cách, đành phải đến thông báo cho ngươi một tiếng, ngươi đã là cựu quyền quản lý nhà trọ rồi.”
Con rối Hùng Tử: “?”
Đợi đến khi Lão thợ săn, Dạ Sắc Lưu Đình và những người khác cuối cùng cũng vất vả giết được mục tiêu định sẵn trong cuộc chiến với đám quái linh, chuẩn bị lên đường quay về nhà trọ, thì Diệp Bạch đã đạt được mục tiêu của mình. Lúc này hắn đang ngồi trên ghế, chậm rãi lau cây gậy chống.
“Quái linh hỗn loạn sợ Trật Tự Chi Quang à? Trước đây ngươi đâu có nói cho ta biết thông tin này.” Diệp Bạch nói.
“Bởi vì đây không phải là thông tin, mà là kiến thức cơ bản… Trật Tự Chi Quang của phe trật tự có thể áp chế hỗn loạn, xua đuổi quái linh, cho nên ta mới nói, thời gian diễn thuyết mỗi sáng sớm cũng là một sự dày vò đối với quái linh.”
Lynette ngồi trên chiếc ghế trước mặt Diệp Bạch, cẩn thận đặt chân trái của hắn lên đùi mình, kéo ống quần lên, nhẹ nhàng vuốt ve phù văn màu máu trên bàn chân Diệp Bạch, “…Không tệ, đây là Huyết Ma Pháp, một trong những năng lực siêu phàm sở trường nhất của Huyết tộc. Chủ nhân, ngài có quen biết Huyết tộc nào khác không?”
“Có thể là có quen biết đấy, ta cũng không rõ lắm.” Diệp Bạch nói, “Huyết Ma Pháp trình độ này, ngươi có làm được không?”
“…Không được.” Lynette thử một lúc, tiếc nuối nói, “Ta không biết dùng Huyết Ma Pháp.”
“Ngươi vừa mới nói đây là một trong những năng lực siêu phàm sở trường nhất của Huyết tộc mà.” Diệp Bạch nói.
“Huyết tộc am hiểu rất nhiều năng lực siêu phàm: Huyết Ma Pháp, Âm Ảnh Pháp Thuật, Huyễn Thuật, Tinh Thần Công Kích các loại, còn có tố chất thân thể vượt trội nữa. Ta dường như không am hiểu Huyết Ma Pháp và Âm Ảnh Pháp Thuật.” Lynette cẩn thận nhớ lại rồi nói, “Nhưng Huyễn Thuật và Tinh Thần Công Kích của ta rất lợi hại, chủ nhân yên tâm, ta đã nhớ lại được một phần rồi.”
“Vậy sao.” Diệp Bạch lại cúi đầu xuống, “Không sao, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Sáng mai bắt đầu hành động.”
“Chủ nhân…” Lynette ngập ngừng, “Ngài thật sự muốn làm vậy sao?”
“Nhắc nhở nhiệm vụ ②: Mời tự do phát huy. À, có nghĩa là muốn làm gì thì làm.” Diệp Bạch nói, “Tất nhiên đã nhận thử thách, vậy thì phải làm cho tốt nhất.”
Chủ nhân của ta thật đúng là trẻ con mà.
Lynette dùng đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng ấn lên bắp chân Diệp Bạch, thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận