Phe Trật Tự Người Chơi

Chương 133: Thần quốc hi vọng.

Chương 133: Hy vọng của thần quốc.
Tiễn hai vị khách nhân rời đi xong, Diệp Bạch vẫn tựa người trên ghế sô pha như cũ, suy nghĩ về chuyện vừa mới xảy ra.
"Chủ nhân đang nghĩ gì thế?"
Lynette đứng sau ghế sô pha, ghé vào bờ vai Diệp Bạch, tò mò hỏi: "Đang suy nghĩ về chuyện ủy thác sao?"
"Là đang nghĩ chuyện của Lê Minh."
Diệp Bạch suy tư nói: "Ngươi nói xem lúc nàng vừa nhìn thấy ta lần đầu tiên, rốt cuộc là đang kinh ngạc về điều gì?"
Diệp Bạch cũng không phải người mù, đã nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc của đối phương. Vấn đề là vì sao? Nàng đã phát hiện điều gì trên người mình?
Diệp Bạch mở người chơi mặt ngoài ra, nhập vào một câu hỏi: 【Kỵ Sĩ Lục giai có năng lực đặc thù nào khác biệt so với các trách nhiệm giai khác không?】
Người chơi mặt ngoài không hồi đáp —— Cũng phải thôi, dạng câu hỏi trưng cầu ý kiến vốn chỉ có thể nhắm vào các công năng của mặt ngoài.
"Không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm Tiểu Thất hỏi một chút."
Diệp Bạch thở dài.
Trong những lần qua lại ngày thường, Tiểu Thất tính cách hoạt bát, xử sự trầm ổn, giao tiếp với nàng khiến người ta vui vẻ, nhưng mỗi khi nói đến những tình huống có liên quan đến mình, Tiểu Thất lại luôn thích nói bóng nói gió, thật sự là hết cách.
Khi Diệp Bạch tìm được Tiểu Thất, nàng đang chỉ huy ga giường, đệm chăn trong nhà, dùng thêm một ít ván gỗ, ống thép và các vật liệu khác để dựng một chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ của Diệp Bạch.
"Tiểu Thất, ngươi đang làm gì vậy?"
Diệp Bạch hiếu kỳ hỏi.
"Bạch Y tiên sinh."
Tiểu Thất lên tiếng chào, "Ta đang dựng giường cho Tiểu Nhất tỷ tỷ, sau này sẽ để nàng ngủ ở đây."
Tiểu Thất ngay sau đó giải thích cặn kẽ một lần, Diệp Bạch mới hiểu ra là có chuyện gì.
Tiểu Nhất vốn không cần ngủ, nhưng buổi tối một mình cũng rất nhàm chán. Lucia là bé ngoan nghỉ ngơi đúng giờ, người có thể ở cùng nàng chỉ có Lynette. Gần đây số lần Lynette ngủ tối cũng nhiều lên, Tiểu Nhất không còn cách nào khác, bèn suy nghĩ có nên giống như đại gia, tối ngủ ngày hoạt động hay không.
Tiểu Thất tỏ vẻ hết sức tán thành, bởi vì như vậy thời gian làm việc của nàng liền có thể từ 24 giờ một ngày biến thành 18 giờ một ngày, thật sự là một tiến bộ vĩ đại.
"Vậy sao ngươi không dựng cho nàng một cái lều vải?"
Diệp Bạch bình luận: "Ta cảm thấy Tiểu Nhất sẽ thích kiểu thiết kế thú vị này hơn."
"Đúng là một ý kiến hay."
Tiểu Thất vẫy bàn tay búp bê gấu, đống vật liệu lập tức tách rời ra, rồi tiến hành lắp ráp lại lần nữa.
"Thật ra, ta có vài chuyện muốn hỏi thăm."
Diệp Bạch nói.
"Mời nói."
Tiểu Thất rất lễ phép dừng động tác trong tay lại, quay người đối mặt với Diệp Bạch.
Thế là Diệp Bạch miêu tả lại trải nghiệm vừa rồi của mình, đồng thời nêu ra nỗi hoang mang của bản thân.
"A, chuyện này rất bình thường, dù sao đó cũng là một vị Kỵ Sĩ không có Chủ Quân mà."
Tiểu Thất nói.
"Chủ Quân nghĩa là gì?"
Diệp Bạch hỏi: "Kỵ Sĩ nhất định phải có một đối tượng để thần phục sao?"
"Chuyện này liên quan đến nghi thức thành thần của Kỵ Sĩ,"
Tiểu Thất nghĩ một lát rồi nói: "Nói đơn giản thì, Kỵ Sĩ muốn tấn thăng Bán Thần, cũng giống như một người bình thường phải đi thẳng ra khỏi màn sương mù, một mình thì rất khó hoàn thành. Theo lý thuyết, trong quá trình Kỵ Sĩ tấn thăng Bán Thần, nhất định phải nhận được sự trợ giúp của một người chơi khác mới được."
"Cho nên mới cần một Chủ Quân?"
Diệp Bạch hỏi.
"Ừm, dù sao tấn thăng Bán Thần là chuyện đại sự cả đời, đương nhiên phải tìm một đồng bạn đáng để phó thác tất cả."
Tiểu Thất nói: "Xem từ số liệu ghi chép, tìm Hoàng đế hỗ trợ thì xác suất thành công cao nhất, tiếp theo là Liệp Sát Giả và Nhà thám hiểm, còn Học giả và Công tượng thì gần như không có cách nào gánh vác được cuộc đời của Kỵ Sĩ."
Không ngờ Kỵ Sĩ Lục giai lại còn có loại nhu cầu này.
"Kỵ Sĩ và Chủ Quân cũng là lựa chọn hai chiều, dù sao tấn thăng Bán Thần giống như đi trên dây, vạn nhất tìm phải một Chủ Quân không phù hợp với mình, dẫn Kỵ Sĩ đi đường vòng, thì sẽ xảy ra vấn đề lớn đấy."
Tiểu Thất nói: "Tấn cấp thất bại còn xem như may mắn, vạn nhất sụp đổ sa đọa, đó mới là phiền phức."
"Ta hiểu ý của ngươi rồi."
Diệp Bạch trầm ngâm nói: "Tiểu Thất, trước đây ngươi đã ám chỉ ta nhiều lần, thiên phú của ta có lẽ liên quan đến con đường Hoàng đế, bao gồm cả lần này, Lê Minh cũng là phát hiện ra sự bất thường này của ta, cho nên mới có thái độ khác thường như vậy. Là thế này phải không?"
"Đâu có, ta chỉ là một con gấu bông rối thôi mà, làm sao lại ám chỉ gì đâu?"
Tiểu Thất khéo léo nói: "Ta chỉ đang trả lời câu hỏi của Bạch Y tiên sinh mà thôi."
Diệp Bạch lẳng lặng nhìn Tiểu Thất, một lúc lâu cũng không nói gì.
Tiểu Thất cũng lẳng lặng nhìn lại Diệp Bạch, mặc dù nàng không có những thứ như "sắc mặt", "ánh mắt", nhưng Diệp Bạch vẫn nhìn ra được từ tư thái của nàng một loại cảm giác nào đó...... mong đợi.
Mong đợi?
Tiểu Thất là một bộ phận của Chân Thần Bát giai Đại Ngự Vu, nàng có thể có mong đợi gì ở ta chứ?
Diệp Bạch đã sớm biết những ám chỉ của Tiểu Thất, nhưng chưa từng để trong lòng.
Bởi vì thiên phú dù sao cũng chỉ là thiên phú mà thôi, một khi hắn đã trở thành Nhà thám hiểm, sử dụng năng lực của Nhà thám hiểm, vậy thì cứ ngẩng cao đầu mà bước đi trên con đường này. Đời người có lẽ sẽ có hối hận, nhưng không tồn tại lựa chọn sai lầm.
Những ý nghĩ yếu đuối kiểu như "Nếu như ta trở thành Hoàng đế thì tốt rồi", "Nếu như ta là Hoàng đế thì chắc chắn tốt hơn bây giờ", căn bản sẽ không xuất hiện trong đầu Diệp Bạch, huống hồ Văn Minh danh sách không tồn tại con đường chuyển đổi trách nhiệm giai hoặc song tu, đây là sự thật do chính miệng Tiểu Thất nói ra.
Đã như vậy, tại sao Tiểu Thất còn muốn liên tục nhắc đến chuyện này?
Thiên phú Hoàng đế có thể tạo ra tác dụng gì sao?
Đầu óc Diệp Bạch vận hành với tốc độ cao, đủ loại ý niệm ghép lại với nhau rồi lại bị hắn nhanh chóng bỏ qua. Tiểu Thất không hề có ý định thúc giục, cứ như vậy ngồi ở đằng xa lẳng lặng nhìn Diệp Bạch.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào gian phòng, chiếu sáng hai chiếc giường một lớn một nhỏ trong phòng.
Vào một khoảnh khắc nào đó, trong đầu Diệp Bạch đột nhiên lóe lên một ý niệm, phía sau lưng tức thì có cảm giác co rút như luồng điện xẹt qua.
"Tiểu Thất,"
Diệp Bạch chậm rãi nói: "Bất kể là danh sách trật tự phe nào, chỉ có Chân Thần Bát giai mới có thể tạo dựng thần quốc, đúng không?"
"Đúng là như vậy, Bạch Y tiên sinh."
Tiểu Thất nói.
"Nhưng Hoàng đế và Nhà thám hiểm, vì lý do con đường trách nhiệm giai, có thể tạo dựng thần quốc ở giai đoạn Bán Thần Thất giai, đúng không?"
"Đúng là như vậy, Bạch Y tiên sinh."
Tiểu Thất nói.
"Vì sao?"
Diệp Bạch hỏi.
Câu hỏi "Vì sao" này thực ra khá là khó hiểu, bởi vì... chẳng vì sao cả, thực tế nó là như vậy, có ai lại hỏi tại sao 1+1 lại bằng 2 sao?
Tiểu Thất nhìn chăm chú Diệp Bạch, đôi mắt bằng nhựa kia phảng phất mang theo một sức mạnh cổ xưa, nặng nề. Trầm mặc vài giây sau, Tiểu Thất nói: "Chuyện này liên quan đến logic tầng dưới cùng của hàng ngũ Văn Minh, là bí mật cổ xưa mà chỉ có Chân Thần mới chạm đến được, ta cũng không rõ ràng lắm, Bạch Y tiên sinh."
"Ta vừa có thiên phú Hoàng đế, lại đi trên con đường Nhà thám hiểm, đây quả là trùng hợp thật, phải không?"
Diệp Bạch chậm rãi nói: "Vậy ngươi nói xem, liệu có khả năng nào, tiêu chuẩn tạo dựng thần quốc của ta còn có thể hạ thấp thêm một chút nữa không? Người chơi cao giai thì sao?"
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Bạch không, hắn đột nhiên cảm thấy Tiểu Thất dường như cười một tiếng.
"Thật đúng là một phát ngôn cuồng vọng đến cực điểm đấy, Bạch Y tiên sinh."
Tiểu Thất từ bên giường đứng dậy, chậm rãi nói: "Ngươi có biết thần quốc là gì không? Ngươi có biết tạo dựng thần quốc cần tài nguyên gì không? Ngươi có biết thần quốc sẽ gánh vác sinh mệnh của bao nhiêu người, thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người không?"
"Không biết."
Diệp Bạch nói: "Nhưng không sao cả, ngươi biết là được rồi."
"Thật đúng là tùy hứng đấy, Bạch Y tiên sinh."
Tiểu Thất xoay một vòng tại chỗ, hơi cúi đầu về phía Diệp Bạch: "Nhưng ngươi nói rất đúng, bất kể ngươi lựa chọn con đường nào, Đại Ngự Vu đều sẽ ở bên cạnh ngươi."
Diệp Bạch luôn cảm thấy ngữ khí của Tiểu Thất không đúng lắm, tràn đầy vẻ trịnh trọng và cảm khái, giống như đang chứng kiến một lời thề tuyên cổ nào đó.
Diệp Bạch bèn hỏi thử một chút, kết quả Tiểu Thất lại đặt mông ngồi xuống bên giường, vừa cười vừa nói: "Bởi vì Bạch Y tiên sinh vậy mà lại nghĩ đến việc tạo dựng thần quốc ngay ở giai đoạn người chơi cao giai, người ta cảm thấy rất kích động nha."
"Thật ra cũng không phải là đặc biệt muốn."
Diệp Bạch vô cùng thành thật nói: "Ta vẫn nghĩ là nên đi từng bước một, tạo dựng thần quốc chỉ là một ý nghĩ ban đầu, ta phải cân nhắc tỷ lệ đầu tư và hồi báo. Đúng như lời ngươi nói, ta vẫn chưa hiểu gì về thần quốc cả."
"Trong lịch sử nhân loại có rất nhiều kỳ tích vĩ đại, ban đầu cũng chỉ là một ý nghĩ nhỏ bé mà thôi."
Tiểu Thất an ủi: "Cứ từ từ mà đến là đúng rồi, ta tin tưởng một ngày nào đó, ngài sẽ trở thành một vị thần minh vĩ đại lay động cả tinh không."
Tiểu Thất thật biết nói chuyện, khiến Diệp Bạch thấy ngại ngùng.
Tuy nói Diệp Bạch không có gì bất mãn với cuộc sống hiện tại của mình, cứ tiếp tục kéo dài như vậy cũng rất tốt, nhưng trong lòng hắn không phải là không có chút mong mỏi nào.
Huyết tộc vẫn đang sinh sống dưới dung nham, tinh linh vẫn đang giãy dụa khổ sở trong cát bụi và thiếu nước —— Coi như không nhắc đến các nàng, chỉ nói Nữ thần Sinh mệnh Lucia, cố hương của nàng thế nào rồi? Đại thủ lĩnh đã sa đọa chưa? Có ảnh hưởng đến trạng thái của Lucia không?
Đã hưởng thụ sự phụng dưỡng của người nhà thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, nhưng muốn giải quyết những vấn đề này, với thực lực người chơi Tứ giai hiện tại của Diệp Bạch thì rõ ràng vẫn còn hơi yếu.
Còn có Tiểu Nhất và Tiểu Thất, tình hình của Đại Ngự Vu thế nào? Cho dù là Chân Thần cao quý, lúc nghèo túng cũng khó tránh khỏi bị hạng giá áo túi cơm nhòm ngó, ví như mấy ngày trước Diệp Bạch bắt được tên tà giáo đồ, hắn chỉ là một tên lâu la tầng dưới cùng của Vận mệnh giáo phái, vậy mà lại tỏ ra bộ dạng nhận ra Đại Ngự Vu!
Còn có trong 【Mê mang tiểu công chủ】, Diệp Bạch đụng phải 3 người chơi thuộc phe hỗn loạn, dường như cũng nhận biết Đại Ngự Vu.
Điều này bình thường sao? Điều này không bình thường, thông tin về Chân Thần không thể nào lại tràn lan khắp nơi như vậy được.
Xét đến việc tà giáo đồ của Vận mệnh giáo phái và các người chơi phe hỗn loạn trà trộn vào nhau, có lẽ bọn hắn có kế hoạch gì đó bất lợi đối với Đại Ngự Vu. Diệp Bạch đã thông qua Tiểu Thất cảnh báo cho Đại Ngự Vu, hy vọng mọi chuyện bình an vô sự.
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch lấy 【Thẻ tiến hóa năng lực】 trong không gian tùy thân ra.
Đây là phần thưởng thêm sau khi hoàn thành nhiệm vụ lên cấp, nhìn cũng không tệ lắm. Theo lời Cứu Thục, thứ này bán trong bí ngân bảo khố giá 1000 trật tự điểm số —— Khoản nợ hiện tại của Diệp Bạch cũng mới chưa đến một ngàn mà thôi.
Suy nghĩ tỉ mỉ một lần, Diệp Bạch đã nâng cấp năng lực 【Nhà thám hiểm vạn năng bọc hành lý】 lên +4, như vậy cộng thêm 【Neo điểm +4】 và 【Âm Ảnh Giới tầng +5】, hắn liền có 3 năng lực cấp cao.
"Tiếp theo, ưu tiên nâng cao đẳng cấp của 【Neo điểm】 và 【Bọc hành lý】."
Diệp Bạch vạch ra con đường trưởng thành cho mình: "Hai cái Neo điểm thật sự không đủ dùng, nếu có thể nhiều hơn một chút, sau này hành động sẽ càng linh hoạt hơn. Còn có Bọc hành lý nữa, nếu không gian tùy thân được cường hóa đến mức có thể chứa sinh mệnh, đó mới là bước nhảy vọt về chất."
Nếu không gian tùy thân có thể chứa sinh mệnh, khỏi phải nói, xem như Thân vương Huyết tộc, hắn mang theo bên người một vị Nữ thần đêm tối, cũng không có gì quá đáng chứ?
"Nhưng mà muốn cường hóa năng lực cấp cao lại cần Thẻ tiến hóa năng lực, 1000 điểm một tấm... Hít—, mặc dù chưa làm gì cả, nhưng đột nhiên cảm thấy mình trở nên cực kỳ nghèo khó..."
Hơn nữa, mỗi năng lực muốn tiến giai rốt cuộc cần bao nhiêu tấm Thẻ tiến hóa năng lực vẫn còn chưa xác định đâu!
Diệp Bạch suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Thất, chỗ các ngươi bán dũng sĩ bánh kẹo thế nào? Ta có thể mua chịu không?"
"Ha ha, nếu ngươi muốn dũng sĩ bánh kẹo cấp Thôn, ta còn có thể đi tìm Đại Ngự Vu lấy một ít, bán rẻ cho ngươi 2000 trật tự điểm số một cái, không mặc cả."
Tiểu Thất uyển chuyển nói: "Còn cấp Trấn và cấp Vương quốc thì ngược lại Đại Ngự Vu ở đây không có, ngươi có thể hỏi thử người khác."
Đến cả Công tượng thủ tịch của Văn Minh danh sách cũng không có, ta còn có thể hỏi ai nữa?
Lúc này Diệp Bạch mới ý thức được, cái dũng sĩ bánh kẹo cấp Trấn mà mình tùy tiện ăn hết trước đó là một đạo cụ lợi hại đến mức nào.
Đợi đến buổi tối, lúc Tiểu Nhất và Lucia vừa nói vừa cười từ tầng hầm trở lại biệt thự, Diệp Bạch không chút do dự đi tới, dùng sức ôm lấy Tiểu Nhất.
Tiểu Nhất: "?"
"Tiểu Nhất thật là một đứa bé ngoan, ta thích ngươi."
Diệp Bạch nghiêm túc nói.
Tiểu Nhất: "?!"
Mắt thấy khuôn mặt của tiểu nữ bộc đen trắng cấp tốc đỏ bừng lên, Lucia đứng ở một bên nhìn thấy bọn họ, đưa tay tội nghiệp kéo kéo quần áo Diệp Bạch: "Sư phụ, vậy còn ta thì sao?"
"Lucia cũng là đứa bé ngoan."
"Rồi sao nữa?"
Lucia ngước mắt hỏi: "Thích đâu?"
Diệp Bạch gật đầu nói: "Đương nhiên cũng thích. Ừm, tổng kết lại là, ta thích Tiểu Nhất và Lucia, còn có cả đại gia nữa."
"Ngươi cái đồ......"
Tiểu Nhất cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái cứng ngắc, mặt đỏ bừng giãy ra, dùng sức đạp lên mu bàn chân Diệp Bạch một cái, lớn tiếng nói: "Đại nhân không biết xấu hổ!"
"Nhưng mà ta với Tiểu Thất đã rất cực khổ giúp ngươi dựng cái lều vải trong phòng đó."
Diệp Bạch nói.
"Có thật không?"
"Thật đó, không tin thì tự ngươi đi mà xem."
Thế là Tiểu Nhất lóc cóc chạy lên lầu, chuẩn bị xem nhà mới của mình. Diệp Bạch vừa nghiêng đầu thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tiểu Thất.
"Không sao đâu, ít nhất Bạch Y tiên sinh cũng nghĩ ra kế rồi mà, chúng ta hợp tác vui vẻ."
Tiểu Thất chủ động nói.
Diệp Bạch lặng lẽ dời mắt đi.
Đúng vậy, ta chính là đại nhân không biết xấu hổ.
Một ngày này xảy ra không ít chuyện, nhưng lại lộn xộn cả lên, cứ như thể chẳng có gì xảy ra vậy. Tóm lại, rất nhanh đã đến ngày thứ hai.
Diệp Bạch hiếm khi tự mình ngủ một giấc ngon, nhìn sang bên cạnh, thấy bốn bàn chân trắng nõn nhô ra khỏi lều vải —— Lucia và Tiểu Nhất chen chúc cùng một chỗ, làm chiếc lều nhỏ trở nên chật ních.
"Mình thì ngủ giường, lại để các cô gái ngủ lều vải, thế này có bị coi là bắt nạt người khác không nhỉ? Thôi kệ, các nàng vui là được rồi."
Rửa mặt, ăn sáng xong, Lynette, Tiểu Nhất, Tiểu Thất cùng với Lucia đang nằm trong quan tài thủy tinh đều tiến vào không gian tùy thân. Diệp Bạch ăn mặc chỉnh tề, nhìn Diệp Tiếu Y: "Còn chưa chuẩn bị xong sao?"
"Đừng vội, thao tác hơi phiền phức, ta phải thiết lập Phạm Vi, kẻo lúc trở về nửa người dưới lại cắm vào trong đất."
Diệp Tiếu Y thao tác trên người chơi mặt ngoài một hồi lâu, mới tràn đầy tự tin nói: "Được rồi! Xuất phát!"
Theo ánh sáng dịch chuyển lóe lên, Diệp Bạch, Mộng Mộng và Diệp Tiếu Y đồng thời biến mất trong phòng khách.
P/s: Cầu đề cử
Bạn cần đăng nhập để bình luận