Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 52
Chương 52
Mục tiêu của nhiệm vụ ngẫu nhiên là đánh giết sáu mươi quái linh, nếu có thể giết chết vượt mức 180 con, sẽ nhận được thêm hai phần thưởng.
Trong miêu tả nhiệm vụ, người chơi hẳn là được xem như “công nhân vệ sinh” đến nơi này, hỗ trợ đám quái linh tuần tra đánh giết những quái linh bùng nổ kia, để đảm bảo nhà trọ Bình An có thể tiếp tục vận hành bình thường.
Lão thợ săn, Dạ Sắc Lưu Đình, Diệp Tiếu Y, ba người chơi tam giai phát huy toàn lực, còn Diệp Bạch, Thiết Đầu, Mộng Mộng, ba ma mới nhất giai phụ trách hỗ trợ, mỗi ngày đều có thể đánh giết hai mươi quái linh bạo tẩu; Nghe diễn thuyết có thể khôi phục lại trật tự, trong phòng thể hình có thể mua đồ tiếp tế, thời gian còn lại có thể sắp xếp chiến thuật và nghỉ ngơi. Bởi vậy, nhiệm vụ này thực ra được sắp xếp khá phù hợp với thực lực của người chơi.
Nếu là ba người chơi tam giai dày dặn kinh nghiệm đi vào, gần như chắc chắn sẽ lựa chọn biện pháp ổn thỏa như vậy.
Tuy nhiên, trong phần nhắc nhở nhiệm vụ lại cố tình đề cập một câu như vầy: Hãy tự do phát huy.
À, từ “Những gì không được viết trong quy tắc thì không được làm” đã biến thành “Những gì không được viết trong quy tắc đều có thể làm”, trong mắt Diệp Bạch, sự khác biệt giữa hai điều này là rất lớn.
Trải qua một ngày tìm tòi, một ngày sắp xếp, hiện tại nhóm người chơi chỉ cần ngồi nhìn đám quái linh chiến đấu với nhau, và chờ đợi khởi bạo phù nổ tung. Chưa đầy 3 phút sau, toàn bộ quảng trường sẽ biến thành một ngôi mộ đơn giản, chôn vùi toàn bộ quái linh hộ gia đình trên quảng trường.
Bất quá, Diệp Bạch rất nhanh liền hơi nhíu mày.
Từ trong kho hàng liên tục tuôn ra những quái vật cuồng bạo kia, sức chiến đấu có phần vượt quá dự đoán. Hôm qua và hôm trước chỉ cần phân ra một nửa số quái linh tuần tra là có thể áp chế hoàn toàn chúng tại khoảng đất trống giữa nhà kho, mà bây giờ, tất cả quái linh tuần tra đều toàn lực xuất kích, dường như còn có chút xu thế không chống đỡ nổi.
“Quái linh chính là như vậy, bọn chúng sợ hãi trật tự, đồng thời căm hận trật tự,” Lynette từ phía sau ghé sát vào tai Diệp Bạch, dùng giọng cực thấp nói, “Khi ánh sáng của trật tự tắt đi, sự sợ hãi của bọn chúng sẽ biến thành phẫn nộ, muốn phá hủy triệt để mọi thứ ở đây.” “Được rồi, bây giờ đến lượt chúng ta ra sân!” Thiết Đầu siết chặt nắm đấm, “Cố gắng ngăn chặn những con cá lọt lưới kia, bảo vệ khởi bạo phù của chúng ta!” “Các ngươi cố lên.” Diệp Bạch ngược lại không phản đối, tuy nói mục tiêu nhiệm vụ cần 240 quái linh nghe không nhiều, nhưng người chơi tuyệt đối không thể trực tiếp động thủ đối phó đám quái linh hộ gia đình —— bằng không những quái linh tuần tra kia sẽ liều mạng phản công trở lại, việc kích nổ đồng loạt khởi bạo phù là lựa chọn duy nhất của bọn họ.
“Thôi được, ngươi dùng đầu óc tạo ra chiến trường, chúng ta góp sức lực, cái này rất công bằng.” Lão thợ săn lầm bầm một câu, xách theo thủ nỏ liền quay trở lại chiến trường.
Chờ các người chơi đều đi theo sau, Diệp Bạch xoay người, hỏi Lynette đang đứng phía sau: “Bây giờ ngươi nhớ lại được bao nhiêu năng lực rồi?” “Vẫn chỉ có huyễn thuật đơn giản.” Lynette nhỏ giọng nói, “Ta nhớ rằng mình hẳn là còn có thể sử dụng công kích tinh thần rất lợi hại, nhưng mà quên mất cụ thể phải dùng thế nào…” “Từ từ sẽ đến.” Diệp Bạch nhìn Lynette, tóc trắng mắt hồng, dung mạo tinh xảo, vóc người yểu điệu cân đối theo tỉ lệ vàng, đường cong duyên dáng nơi phần eo cùng bờ mông mềm mại phác họa ra một đường cung mỹ lệ, dưới váy xếp nếp là đôi chân thon dài tinh tế, dây thun của đôi tất trắng quá gối hơi siết vào phần thịt đùi.
Đơn thuần về nhan sắc thì thật sự rất nổi bật, thuộc về loại mà đi lướt qua trên đường cũng có thể xem như một cuộc diễm ngộ nho nhỏ.
Bất quá Diệp Bạch nhìn gương mặt quen thuộc này của đối phương, cuối cùng lại không tự chủ được nghĩ tới vị tiểu thư ngốc nghếch trong bộ trang phục Gothic màu đen, hai thiếu nữ có khuôn mặt và vóc dáng gần như giống hệt nhau, màu tóc một đen một trắng, giống như hai ma nữ hắc bạch thần bí là hình ảnh phản chiếu của nhau trong gương.
Chờ nhiệm vụ kết thúc, có nên đi tìm Tần cục trưởng, nói bóng nói gió hỏi thăm tình hình của tiểu thư ngốc nghếch không nhỉ?
Lynette còn tưởng rằng Diệp Bạch có hơi thất vọng, bởi vậy cảm thấy ngại ngùng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi chủ nhân, ngài làm thế nào mà nghĩ ra người chơi lại còn có thể làm đại diện quản lý nhà trọ vậy? Người chơi bình thường hẳn là sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào nhiệm vụ chứ?” Diệp Bạch lấy lại tinh thần, “Ừm” một tiếng nói: “Cái này không có gì, bởi vì ta là võ thuật gia.” “A?” Lynette không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, “Đối với chủ nhân mà nói, võ thuật gia là một nghề nghiệp đặc thù gửi gắm tình cảm sao?” “Cũng không phải. Cái gọi là nhân sinh, chính là quá trình không ngừng tiến tới, không ngừng khiêu chiến, không ngừng thắng lợi, mà trong sự lý giải của ta, cái gọi là võ thuật gia, chính là nhân vật dưới bất kỳ tình huống nào, đều có nắm chắc dựa vào lực lượng của mình để đánh vỡ khốn cục.” Diệp Bạch dừng lại một chút, lặp lại nói: “Bất kỳ tình huống gì. Bao gồm cả nhiệm vụ lần này, mọi thứ ta làm đều là một mắt xích dẫn đến thắng lợi, chỉ là những việc phải làm để đạt được thành công mà thôi, chẳng có gì ghê gớm.” Diệp Bạch kỳ thực không hiểu gì về những môn võ thuật truyền thống, chỉ là hiểu sơ qua một chút lý luận mà thôi, chiêu thức của hắn cũng là tự mình nghĩ ra, chuyên dùng để ứng phó với rất nhiều tình huống đột xuất, nói là Vương bát quyền hình như cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cũng như diễn viên không cần diễn kỹ, võ thuật gia cũng không cần thật sự hiểu võ thuật, chỉ cần kiên định mục tiêu của mình đồng thời một đường tiến lên, phía trước có núi liền chinh phục núi, phía trước có nước liền chinh phục nước, bất kể là quái vật có thực thể hay là khốn cảnh cần khiêu chiến đều toàn bộ bước qua, bất luận kẻ nào cũng có thể tự xưng là võ thuật gia.
“Nhưng ta nhất thiết phải nhắc nhở ngươi, quyền hạn đại diện quản lý nhà trọ cho dù đã đưa ra, ta cũng có thể tùy thời thu hồi lại,” con rối Hùng Tử lạnh lùng nói: “Ít nhất dưới sự quản lý của ta, nhà trọ này chưa bao giờ có tiền lệ chiến đấu trong hội trường diễn thuyết.” “Điều này cho thấy các cư dân đã phát huy đầy đủ tính năng động chủ quan, đã chứng minh tính chính xác của sự tồn tại của nhà trọ này.” Diệp Bạch thuận miệng nói.
“…” Con rối Hùng Tử đột nhiên ngồi dậy. Từ hai tròng mắt làm bằng nhựa dẻo đen nhánh kia tự nhiên không nhìn ra bất cứ tia cảm xúc nào, nhưng giọng nói của nó trở nên trầm thấp như biển cả đen như mực: “Ngươi biết? Ngươi cố ý chọn nàng?” “Ngươi đang nói cái gì?” Diệp Bạch nhìn về phía con rối Hùng Tử, như có điều suy nghĩ lặp lại, “Ta biết? Cố ý? Chọn? Nàng?” “Hừ… Không có gì. Ngươi chỉ là một người chơi nhất giai mà thôi, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi cút đi.” Cẩn thận đánh giá Diệp Bạch từ trên xuống dưới một lượt, con rối Hùng Tử lại nằm xuống, “Còn nữa, ta khuyên ngươi chú ý một chút bên phía chiến trường.” Ý niệm của Diệp Bạch nhanh chóng chuyển động, trong lúc hắn định nói gì đó, tiếng rống của Lão thợ săn bỗng nhiên từ trên chiến trường truyền đến: “Ngăn nó lại! Nhanh lên, Dạ Sắc Lưu Đình! Bí mật tinh linh! Ai đó đi ngăn nó lại!” Diệp Bạch cấp tốc nhìn lại, cuộc đại loạn đấu giữa quái linh tuần tra và quái linh bạo tẩu vẫn đang diễn ra, bất quá thế yếu của đám quái linh tuần tra vì không thể hạ sát thủ đã lộ rõ, có hai ba con quái linh bạo tẩu đã đột phá chiến trường, xông thẳng về phía hội trường.
Điều này vẫn nằm trong khoảng cách an toàn mà Diệp Bạch đã tính toán, khởi bạo phù còn hơn một phút nữa mới nổ, mà khoảng cách của chúng đến hội trường còn hơn bốn trăm mét, cho dù xông tới cũng căn bản không đáng ngại, bọn chúng không thể nào đồng thời phá hủy nhiều khởi bạo phù như vậy.
Nhưng mà… Diệp Bạch bỗng nhiên nhíu mày: “Sao lại có một Huyết nhục cự nhân?” Một Huyết nhục cự nhân cao chừng năm mét đang ầm ầm lao tới, xương cốt tái nhợt và cơ bắp đỏ máu của nó đều lộ ra ngoài không khí, toàn thân lượn lờ sương máu mỏng như lụa, giống như một ác ma dung nham bò ra từ địa ngục.
Lynette nhoài người nhìn một chút: “A, loại người khổng lồ này trước đây trong thần thoại Bắc Âu là những tử linh binh sĩ được Minh Thần Hades thúc đẩy, cho nên số lượng có vẻ rất nhiều… Không sao đâu, theo tính toán của chúng ta, nó không phá hủy được khởi bạo phù đâu.” “Nhưng nó máu me khắp người.” “Vậy thì sao?” Lynette có chút mờ mịt.
“Khởi bạo phù phiên bản trẻ con của chúng ta không thể thấy máu!” Diệp Bạch lộ vẻ mặt khó mà nhìn thẳng, “Tại sao lại cố tình thả tới một con quái linh máu me khắp người như vậy? Bọn họ đang làm cái gì vậy!” Lynette vội vàng nhìn ra xa: “Mọi người hình như đều đang rất cố gắng, nhưng mà cường độ thân thể của Huyết nhục cự nhân kia rất cao, bọn họ không ngăn được.” Đúng là như vậy.
Kỵ sĩ mặc áo giáp nặng nề liên tiếp hướng về Huyết nhục cự nhân phát động xung kích, nhưng bị một quyền đánh nát thành những mảnh giấy vụn; Phá Ma Tiễn của Lão thợ săn mang theo ánh bạc xé toạc không khí, thẳng tắp rơi vào lưng Huyết nhục cự nhân, nhưng lại chỉ có thể lưu lại một cái hố nhỏ bằng miệng chén.
Dạ Sắc Lưu Đình nhanh chóng uống hết một lọ dược tề màu lam, vòng ra phía bên cạnh gã khổng lồ, hít sâu một hơi, đột nhiên phát ra một tràng âm tiết không giống loài người: “Dera——” Sóng âm vô hình mang theo uy thế kinh khủng đánh tới Huyết nhục cự nhân, nhưng đối phương chỉ đưa hai tay bắt chéo chắn trước người, liền gắng gượng nhận lấy một đòn này, ngoại trừ lùi lại hai bước, văng ra những mảnh huyết dịch nhỏ, thì cũng không có tổn thương gì lớn.
Dạ Sắc Lưu Đình lập tức lộ vẻ mặt như gặp quỷ: “Ngay cả ấu niên long hống cũng có thể cứng rắn chống đỡ?” Lão thợ săn cắn răng rút ra hai thanh loan đao, vội xông lên muốn cosplay cung thủ cận chiến sửa gân bàn chân cho Huyết nhục cự nhân, nhưng chống đỡ được hai giây liền bị đánh bay cả người lẫn vũ khí, lăn lộn trên mặt đất làm tung lên một mảng bụi mù, Thiết Đầu vội vàng chạy tới dìu đối phương rời khỏi chiến trường, để Mộng Mộng sử dụng Trị Liệu thuật cho hắn.
“Cẩn thận, cường độ thân thể của nó vượt qua kỵ sĩ tam giai! Hơn nữa nó cao tới năm mét!” Lão thợ săn nén đau hô lên, “Chúng ta không thể nào chính diện chiến thắng nó!” Nói chính xác, không có người chơi cấp thấp nào có thể chính diện ngăn cản một cú xung kích của kỵ sĩ. Nếu nói người chơi cấp thấp thuộc hàng ngũ Văn Minh chỉ có một hai năng lực siêu phàm, các phương diện khác không chênh lệch nhiều so với người bình thường, thì kỵ sĩ chính là ngoại lệ duy nhất: bọn họ khi ở tam giai đã có thể sở hữu thân thể như chiến xa, bất luận là lực lượng hay lực phòng ngự đều hoàn toàn vượt xa phạm trù của nhân loại bình thường. Chiến đấu chính diện, bọn họ chỉ cần dựa vào thân thể là có thể xé nát tuyệt đại đa số người chơi cấp thấp.
Đương nhiên, nếu chỉ là một kỵ sĩ tam giai, thì ba người chơi tam giai tại đây có thể dễ dàng xử lý nó, vấn đề là nó là một Huyết nhục cự nhân cao năm mét.
Vết thương do Phá Ma Tiễn của Lão thợ săn tạo ra nếu đặt trên người người thường đã có thể coi là trọng thương ngã gục, nhưng đặt trên cơ thể cao năm mét thì chẳng khác gì một nốt mụn thâm!
“Vậy thì không nên chính diện chiến thắng nó,” Diệp Tiếu Y giơ tập tranh lên, nhanh chóng lật đến một trang mới, đó là một bức tranh chỉ có màu chuyển dần từ lam sang đen, “Bất luận người sống hay vong hồn, đều hãy ngủ say vĩnh viễn trong 「Mờ mịt Thâm Uyên」 đi!” Hình ảnh trên tập tranh nhanh chóng nhạt đi, biến mất, hóa thành mấy đạo xiềng xích hư ảo đen như mực trói chặt lấy Huyết nhục cự nhân. Nhưng điều khiến Diệp Tiếu Y không ngờ tới là, xiềng xích đen như mực trong nháy mắt liền vỡ vụn thành mảnh nhỏ, Huyết nhục cự nhân dường như không hề bị ảnh hưởng gì, trực tiếp tiếp tục cất bước chạy về phía trước.
“Sao lại thế được?” Diệp Tiếu Y mặt đầy vẻ khó tin.
“Cái đó hình như không phải binh sĩ phổ thông, hẳn là binh chủng tinh anh được Minh Thần gia hộ, miễn dịch với hầu hết các năng lực khống chế cấp thấp,” Lynette nhìn một lát, ngay cả nàng cũng không tự chủ được căng thẳng lên: “Chủ nhân, để ta đi ngăn nó lại.” “Ngươi? Ngươi hiện tại chỉ biết mỗi một tay huyễn thuật mà thôi, làm sao ngăn được nó.” Diệp Bạch thu lại thủ trượng, chậm rãi cởi áo khoác màu đen, đưa tay kéo cà vạt và nới lỏng cổ áo sơ mi.
“Mặc dù ta quên mất mình là cấp bậc gì, nhưng trước đây ta hẳn là rất lợi hại! Dựa vào thân thể Huyết tộc, ít nhất có thể chống đỡ, có thể chống đỡ được nửa phút,” Lynette siết chặt nắm đấm cổ vũ chính mình, vừa quay đầu lại nàng liền kinh ngạc, “Chủ nhân ngài muốn làm gì?” “Làm chuyện ta phải làm.” Diệp Bạch nói rồi nhảy xuống khỏi đài chủ tịch, nhìn chăm chú vào Huyết nhục cự nhân ở phía xa, “Đụng phải phiền phức thì giải quyết vấn đề, chỉ thế thôi.” Không sai, chính là như vậy.
Diệp Bạch đứng trước đài chủ tịch, tiến về phía trước hai bước.
Tất cả âm thanh bên tai nhanh chóng rời xa hắn, ánh sáng hiện diện khắp nơi trong không khí cũng dần dần trở nên ảm đạm, trong tầm mắt Diệp Bạch rất nhanh chỉ còn lại Huyết nhục cự nhân với hình dáng đáng sợ kia.
Võ thuật gia anh tuấn, lúc nào cũng có thể giải quyết mọi vấn đề, bất kể là tam quyền lưỡng cước, hay là đại chiến điện tử, không có chuyện gì là bọn họ làm không được.
Bây giờ ta là võ thuật gia, cho nên ta cũng có thể làm được.
Diệp Bạch từ bỏ mọi suy nghĩ khác, khép hờ mắt, tập trung toàn bộ tinh lực vào đối thủ của mình.
Mọi thứ đều chậm lại, mọi thứ đều biến thành những dữ liệu xác thực lưu chuyển trong não Diệp Bạch: trạng thái cơ thể, những động tác có thể thực hiện, những yếu tố có thể bị quấy nhiễu, vị trí của địch nhân, công kích của địch nhân, điểm giao phong… Diệp Bạch có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi bộ phận trên người mình đều đang hoan hô, đang nhảy nhót.
Thời gian phảng phất như dòng suối chảy qua ngoài cửa sổ phòng bệnh, lặng yên không một tiếng động mang đi tất cả những nốt nhạc mờ mịt. Dù đã trùng sinh hơn một năm, Diệp Bạch vẫn thường xuyên hồi tưởng lại mùa hè nhiều năm về trước, cái buổi chiều nằm trong phòng bệnh nhìn màn hình ánh sáng yếu ớt đó.
Trong mắt đứa trẻ toàn thân tê liệt, định trước cả đời không thể đứng dậy, võ thuật gia là nhân vật anh tuấn đến nhường nào, bọn họ lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề, thỏa thích rèn luyện thân thể của mình trong hoàn cảnh hiểm ác nhất, nghênh đón mọi thử thách đến từ bất kỳ phương hướng nào, cuộc đời huy hoàng rực rỡ cấp độ đó giống như mật đường rót đầy làm người ta say mê.
Ta muốn trở thành võ thuật gia.
Ta nhất định phải trở thành võ thuật gia.
Diệp Bạch chân trái đạp đất, gót chân bắn lên một mảng bụi đất nhỏ.
Hắn bắt đầu chạy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch dùng hết toàn lực chạy sau khi cơ thể hồi phục.
Chân trái nhấc lên, chân phải hạ xuống, Diệp Bạch phảng phất biến thành một con sói cô độc cúi người chạy nước rút, không ngừng gia tốc, gia tốc rồi lại gia tốc, mọi thứ xung quanh phi tốc lùi lại phía sau, quãng đường vài trăm mét ngắn ngủi, vừa vặn đủ để tốc độ của hắn tăng lên đến đỉnh cao như dự liệu.
Hắn phi tốc tiếp cận Huyết nhục cự nhân, tại vị trí đã định trước hạ thấp đầu gối và chân trái, cả người giống như một cái lò xo bị nén đến cực hạn, để lại một vệt bụi đất liên tục tung lên trong không khí phía sau, Diệp Bạch kéo nắm đấm phải về phía eo, chuẩn bị vung ra nắm đấm không chút do dự như mọi khi.
Huyết nhục cự nhân gầm lên giận dữ đưa hai tay ra, phi tốc vỗ xuống con côn trùng nhỏ trước mặt.
Động tác của Diệp Bạch bỗng nhiên trì trệ.
Ngay sau đó hắn dựa theo kế hoạch bật lên tại chỗ, nắm đấm phải chuẩn xác đập vào ngực Huyết nhục cự nhân, đồng thời mang theo thế tồi khô lạp hủ đánh thủng lồng ngực nó một lỗ lớn chừng ba mươi centimét.
Cùng lúc đó hai tay của Huyết nhục cự nhân cũng theo quán tính ôm lại, đôi bàn tay to bằng cái thớt rắn chắc đập vào người Diệp Bạch.
“Chủ nhân——” Tiếng thét chói tai của Lynette chợt vang vọng trong không khí, thiếu nữ tóc trắng với đôi cánh dơi lao nhanh xuống, vào thời điểm Huyết nhục cự nhân lảo đảo sắp ngã xuống, nàng dùng toàn lực kéo cánh tay của nó ra, và kinh ngạc phát hiện trước người Diệp Bạch có một cái xác sói khổng lồ làm đệm, hắn cuộn mình trốn dưới bụng con sói khổng lồ, ngoại trừ có chút chật vật ra thì hoàn toàn không sao.
Lynette vội vàng luồn hai tay qua nách Diệp Bạch, gắng sức ôm hắn từ phía sau lưng bay lên, vừa bay vừa phát tiết nỗi sợ hãi bằng tiếng la hét inh ỏi: “Ta còn tưởng ngươi bị làm sao rồi chứ! Nguy hiểm! Quá nguy hiểm! Sau này tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa!” Diệp Bạch há to miệng, vừa định nói chuyện, thì hướng hội trường diễn thuyết liền truyền đến một tiếng vang trầm đục.
Hai mươi sáu tấm khởi bạo phù gần như đồng thời nổ tung, mặt đất quảng trường bắt đầu sụp đổ từ chính giữa, đồng thời nhanh chóng mở rộng thành một cái hố to bể tan tành, đầy đá vụn nguy hiểm, bụi đất bốc lên như mây, vô số quái linh hộ gia đình rơi vào trong đó, đồng thời trong tình huống không có quyền tự vệ mà nhận lấy những cú va chạm chí mạng từ đủ mọi phương hướng, con số trên bảng người chơi trong nháy mắt bắt đầu nhảy lên.
【Đánh giết quái linh +1】 【Đánh giết quái linh +1】 …… 【Tổng số đánh giết: 45】 【Tổng số đánh giết: 132】 【Tổng số đánh giết: 385】 【Tổng số đánh giết: 637】 【Tổng số đánh giết: 969】 …… Những người chơi còn lại đã không nhìn thấy được nữa, bởi vì khi tổng số đánh giết cuối cùng vượt qua 60, trên bảng người chơi đã xuất hiện nút “Kết thúc nhiệm vụ”, bọn họ nóng lòng muốn rời đi.
Diệp Bạch được Lynette ôm bay trên không trung, cúi đầu xuống, đưa tay trái lên điểm vào trán mình, hướng về phía con rối Hùng Tử khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, hắn và Lynette cùng nhau biến mất vào không khí.
Con rối Hùng Tử ngồi trên mặt bàn ở đài chủ tịch, xa xa nhìn thấy động tác của Diệp Bạch, nó vô thức đưa tay lên cũng gõ gõ vào trán mình —— ngay sau đó nó liền hạ cánh tay xuống, xì một tiếng khinh miệt: “Sau này đừng gặp lại nữa.” Tiếng ầm ầm nhanh chóng dừng lại, tro bụi như sương mù nhanh chóng rơi trở lại mặt đất dưới tác dụng của trọng lực, hai phần ba hội trường vốn bằng phẳng đã biến thành một cái hố to, gần như tất cả các cư dân của nhà trọ Bình An đều bị chôn sống bên trong.
Đám quái linh vừa rồi còn đang chiến đấu với cảm xúc mãnh liệt đều im lặng trở lại, ngơ ngác nhìn về phía quảng trường, đám quái linh tuần tra không nói hai lời liền xông thẳng tới, nhảy vào hố to, muốn đi cứu những cư dân kia.
“Thôi quên đi.” Con rối Hùng Tử có vẻ hơi mất hứng.
Kèm theo giọng nói của nó hạ xuống, tất cả quái linh đều dừng động tác lại.
“Nơi này đã vô dụng, nhà trọ Bình An —— hừ, về mặt lý luận thì không nên tồn tại.” Giọng nói của con rối Hùng Tử không còn là âm thanh tổng hợp vô cơ nữa, mà là giọng nữ tùy tiện: “Ngược lại vật thí nghiệm quan trọng nhất đã rời đi, vậy thì mọi thứ ở nơi này đều không còn giá trị. Ta biết ngay lại là kết quả này mà.” Nó loạng chà loạng choạng đứng dậy, nhìn chăm chú vào cái hố to hỗn loạn trước mặt cùng đám quái linh tử thương thảm trọng, bỗng nhiên rơi vào trầm tư: “Được rồi, vậy thì… Ta phải báo cáo chuyện này với chủ nhân như thế nào đây?”
Mục tiêu của nhiệm vụ ngẫu nhiên là đánh giết sáu mươi quái linh, nếu có thể giết chết vượt mức 180 con, sẽ nhận được thêm hai phần thưởng.
Trong miêu tả nhiệm vụ, người chơi hẳn là được xem như “công nhân vệ sinh” đến nơi này, hỗ trợ đám quái linh tuần tra đánh giết những quái linh bùng nổ kia, để đảm bảo nhà trọ Bình An có thể tiếp tục vận hành bình thường.
Lão thợ săn, Dạ Sắc Lưu Đình, Diệp Tiếu Y, ba người chơi tam giai phát huy toàn lực, còn Diệp Bạch, Thiết Đầu, Mộng Mộng, ba ma mới nhất giai phụ trách hỗ trợ, mỗi ngày đều có thể đánh giết hai mươi quái linh bạo tẩu; Nghe diễn thuyết có thể khôi phục lại trật tự, trong phòng thể hình có thể mua đồ tiếp tế, thời gian còn lại có thể sắp xếp chiến thuật và nghỉ ngơi. Bởi vậy, nhiệm vụ này thực ra được sắp xếp khá phù hợp với thực lực của người chơi.
Nếu là ba người chơi tam giai dày dặn kinh nghiệm đi vào, gần như chắc chắn sẽ lựa chọn biện pháp ổn thỏa như vậy.
Tuy nhiên, trong phần nhắc nhở nhiệm vụ lại cố tình đề cập một câu như vầy: Hãy tự do phát huy.
À, từ “Những gì không được viết trong quy tắc thì không được làm” đã biến thành “Những gì không được viết trong quy tắc đều có thể làm”, trong mắt Diệp Bạch, sự khác biệt giữa hai điều này là rất lớn.
Trải qua một ngày tìm tòi, một ngày sắp xếp, hiện tại nhóm người chơi chỉ cần ngồi nhìn đám quái linh chiến đấu với nhau, và chờ đợi khởi bạo phù nổ tung. Chưa đầy 3 phút sau, toàn bộ quảng trường sẽ biến thành một ngôi mộ đơn giản, chôn vùi toàn bộ quái linh hộ gia đình trên quảng trường.
Bất quá, Diệp Bạch rất nhanh liền hơi nhíu mày.
Từ trong kho hàng liên tục tuôn ra những quái vật cuồng bạo kia, sức chiến đấu có phần vượt quá dự đoán. Hôm qua và hôm trước chỉ cần phân ra một nửa số quái linh tuần tra là có thể áp chế hoàn toàn chúng tại khoảng đất trống giữa nhà kho, mà bây giờ, tất cả quái linh tuần tra đều toàn lực xuất kích, dường như còn có chút xu thế không chống đỡ nổi.
“Quái linh chính là như vậy, bọn chúng sợ hãi trật tự, đồng thời căm hận trật tự,” Lynette từ phía sau ghé sát vào tai Diệp Bạch, dùng giọng cực thấp nói, “Khi ánh sáng của trật tự tắt đi, sự sợ hãi của bọn chúng sẽ biến thành phẫn nộ, muốn phá hủy triệt để mọi thứ ở đây.” “Được rồi, bây giờ đến lượt chúng ta ra sân!” Thiết Đầu siết chặt nắm đấm, “Cố gắng ngăn chặn những con cá lọt lưới kia, bảo vệ khởi bạo phù của chúng ta!” “Các ngươi cố lên.” Diệp Bạch ngược lại không phản đối, tuy nói mục tiêu nhiệm vụ cần 240 quái linh nghe không nhiều, nhưng người chơi tuyệt đối không thể trực tiếp động thủ đối phó đám quái linh hộ gia đình —— bằng không những quái linh tuần tra kia sẽ liều mạng phản công trở lại, việc kích nổ đồng loạt khởi bạo phù là lựa chọn duy nhất của bọn họ.
“Thôi được, ngươi dùng đầu óc tạo ra chiến trường, chúng ta góp sức lực, cái này rất công bằng.” Lão thợ săn lầm bầm một câu, xách theo thủ nỏ liền quay trở lại chiến trường.
Chờ các người chơi đều đi theo sau, Diệp Bạch xoay người, hỏi Lynette đang đứng phía sau: “Bây giờ ngươi nhớ lại được bao nhiêu năng lực rồi?” “Vẫn chỉ có huyễn thuật đơn giản.” Lynette nhỏ giọng nói, “Ta nhớ rằng mình hẳn là còn có thể sử dụng công kích tinh thần rất lợi hại, nhưng mà quên mất cụ thể phải dùng thế nào…” “Từ từ sẽ đến.” Diệp Bạch nhìn Lynette, tóc trắng mắt hồng, dung mạo tinh xảo, vóc người yểu điệu cân đối theo tỉ lệ vàng, đường cong duyên dáng nơi phần eo cùng bờ mông mềm mại phác họa ra một đường cung mỹ lệ, dưới váy xếp nếp là đôi chân thon dài tinh tế, dây thun của đôi tất trắng quá gối hơi siết vào phần thịt đùi.
Đơn thuần về nhan sắc thì thật sự rất nổi bật, thuộc về loại mà đi lướt qua trên đường cũng có thể xem như một cuộc diễm ngộ nho nhỏ.
Bất quá Diệp Bạch nhìn gương mặt quen thuộc này của đối phương, cuối cùng lại không tự chủ được nghĩ tới vị tiểu thư ngốc nghếch trong bộ trang phục Gothic màu đen, hai thiếu nữ có khuôn mặt và vóc dáng gần như giống hệt nhau, màu tóc một đen một trắng, giống như hai ma nữ hắc bạch thần bí là hình ảnh phản chiếu của nhau trong gương.
Chờ nhiệm vụ kết thúc, có nên đi tìm Tần cục trưởng, nói bóng nói gió hỏi thăm tình hình của tiểu thư ngốc nghếch không nhỉ?
Lynette còn tưởng rằng Diệp Bạch có hơi thất vọng, bởi vậy cảm thấy ngại ngùng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi chủ nhân, ngài làm thế nào mà nghĩ ra người chơi lại còn có thể làm đại diện quản lý nhà trọ vậy? Người chơi bình thường hẳn là sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào nhiệm vụ chứ?” Diệp Bạch lấy lại tinh thần, “Ừm” một tiếng nói: “Cái này không có gì, bởi vì ta là võ thuật gia.” “A?” Lynette không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, “Đối với chủ nhân mà nói, võ thuật gia là một nghề nghiệp đặc thù gửi gắm tình cảm sao?” “Cũng không phải. Cái gọi là nhân sinh, chính là quá trình không ngừng tiến tới, không ngừng khiêu chiến, không ngừng thắng lợi, mà trong sự lý giải của ta, cái gọi là võ thuật gia, chính là nhân vật dưới bất kỳ tình huống nào, đều có nắm chắc dựa vào lực lượng của mình để đánh vỡ khốn cục.” Diệp Bạch dừng lại một chút, lặp lại nói: “Bất kỳ tình huống gì. Bao gồm cả nhiệm vụ lần này, mọi thứ ta làm đều là một mắt xích dẫn đến thắng lợi, chỉ là những việc phải làm để đạt được thành công mà thôi, chẳng có gì ghê gớm.” Diệp Bạch kỳ thực không hiểu gì về những môn võ thuật truyền thống, chỉ là hiểu sơ qua một chút lý luận mà thôi, chiêu thức của hắn cũng là tự mình nghĩ ra, chuyên dùng để ứng phó với rất nhiều tình huống đột xuất, nói là Vương bát quyền hình như cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cũng như diễn viên không cần diễn kỹ, võ thuật gia cũng không cần thật sự hiểu võ thuật, chỉ cần kiên định mục tiêu của mình đồng thời một đường tiến lên, phía trước có núi liền chinh phục núi, phía trước có nước liền chinh phục nước, bất kể là quái vật có thực thể hay là khốn cảnh cần khiêu chiến đều toàn bộ bước qua, bất luận kẻ nào cũng có thể tự xưng là võ thuật gia.
“Nhưng ta nhất thiết phải nhắc nhở ngươi, quyền hạn đại diện quản lý nhà trọ cho dù đã đưa ra, ta cũng có thể tùy thời thu hồi lại,” con rối Hùng Tử lạnh lùng nói: “Ít nhất dưới sự quản lý của ta, nhà trọ này chưa bao giờ có tiền lệ chiến đấu trong hội trường diễn thuyết.” “Điều này cho thấy các cư dân đã phát huy đầy đủ tính năng động chủ quan, đã chứng minh tính chính xác của sự tồn tại của nhà trọ này.” Diệp Bạch thuận miệng nói.
“…” Con rối Hùng Tử đột nhiên ngồi dậy. Từ hai tròng mắt làm bằng nhựa dẻo đen nhánh kia tự nhiên không nhìn ra bất cứ tia cảm xúc nào, nhưng giọng nói của nó trở nên trầm thấp như biển cả đen như mực: “Ngươi biết? Ngươi cố ý chọn nàng?” “Ngươi đang nói cái gì?” Diệp Bạch nhìn về phía con rối Hùng Tử, như có điều suy nghĩ lặp lại, “Ta biết? Cố ý? Chọn? Nàng?” “Hừ… Không có gì. Ngươi chỉ là một người chơi nhất giai mà thôi, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi cút đi.” Cẩn thận đánh giá Diệp Bạch từ trên xuống dưới một lượt, con rối Hùng Tử lại nằm xuống, “Còn nữa, ta khuyên ngươi chú ý một chút bên phía chiến trường.” Ý niệm của Diệp Bạch nhanh chóng chuyển động, trong lúc hắn định nói gì đó, tiếng rống của Lão thợ săn bỗng nhiên từ trên chiến trường truyền đến: “Ngăn nó lại! Nhanh lên, Dạ Sắc Lưu Đình! Bí mật tinh linh! Ai đó đi ngăn nó lại!” Diệp Bạch cấp tốc nhìn lại, cuộc đại loạn đấu giữa quái linh tuần tra và quái linh bạo tẩu vẫn đang diễn ra, bất quá thế yếu của đám quái linh tuần tra vì không thể hạ sát thủ đã lộ rõ, có hai ba con quái linh bạo tẩu đã đột phá chiến trường, xông thẳng về phía hội trường.
Điều này vẫn nằm trong khoảng cách an toàn mà Diệp Bạch đã tính toán, khởi bạo phù còn hơn một phút nữa mới nổ, mà khoảng cách của chúng đến hội trường còn hơn bốn trăm mét, cho dù xông tới cũng căn bản không đáng ngại, bọn chúng không thể nào đồng thời phá hủy nhiều khởi bạo phù như vậy.
Nhưng mà… Diệp Bạch bỗng nhiên nhíu mày: “Sao lại có một Huyết nhục cự nhân?” Một Huyết nhục cự nhân cao chừng năm mét đang ầm ầm lao tới, xương cốt tái nhợt và cơ bắp đỏ máu của nó đều lộ ra ngoài không khí, toàn thân lượn lờ sương máu mỏng như lụa, giống như một ác ma dung nham bò ra từ địa ngục.
Lynette nhoài người nhìn một chút: “A, loại người khổng lồ này trước đây trong thần thoại Bắc Âu là những tử linh binh sĩ được Minh Thần Hades thúc đẩy, cho nên số lượng có vẻ rất nhiều… Không sao đâu, theo tính toán của chúng ta, nó không phá hủy được khởi bạo phù đâu.” “Nhưng nó máu me khắp người.” “Vậy thì sao?” Lynette có chút mờ mịt.
“Khởi bạo phù phiên bản trẻ con của chúng ta không thể thấy máu!” Diệp Bạch lộ vẻ mặt khó mà nhìn thẳng, “Tại sao lại cố tình thả tới một con quái linh máu me khắp người như vậy? Bọn họ đang làm cái gì vậy!” Lynette vội vàng nhìn ra xa: “Mọi người hình như đều đang rất cố gắng, nhưng mà cường độ thân thể của Huyết nhục cự nhân kia rất cao, bọn họ không ngăn được.” Đúng là như vậy.
Kỵ sĩ mặc áo giáp nặng nề liên tiếp hướng về Huyết nhục cự nhân phát động xung kích, nhưng bị một quyền đánh nát thành những mảnh giấy vụn; Phá Ma Tiễn của Lão thợ săn mang theo ánh bạc xé toạc không khí, thẳng tắp rơi vào lưng Huyết nhục cự nhân, nhưng lại chỉ có thể lưu lại một cái hố nhỏ bằng miệng chén.
Dạ Sắc Lưu Đình nhanh chóng uống hết một lọ dược tề màu lam, vòng ra phía bên cạnh gã khổng lồ, hít sâu một hơi, đột nhiên phát ra một tràng âm tiết không giống loài người: “Dera——” Sóng âm vô hình mang theo uy thế kinh khủng đánh tới Huyết nhục cự nhân, nhưng đối phương chỉ đưa hai tay bắt chéo chắn trước người, liền gắng gượng nhận lấy một đòn này, ngoại trừ lùi lại hai bước, văng ra những mảnh huyết dịch nhỏ, thì cũng không có tổn thương gì lớn.
Dạ Sắc Lưu Đình lập tức lộ vẻ mặt như gặp quỷ: “Ngay cả ấu niên long hống cũng có thể cứng rắn chống đỡ?” Lão thợ săn cắn răng rút ra hai thanh loan đao, vội xông lên muốn cosplay cung thủ cận chiến sửa gân bàn chân cho Huyết nhục cự nhân, nhưng chống đỡ được hai giây liền bị đánh bay cả người lẫn vũ khí, lăn lộn trên mặt đất làm tung lên một mảng bụi mù, Thiết Đầu vội vàng chạy tới dìu đối phương rời khỏi chiến trường, để Mộng Mộng sử dụng Trị Liệu thuật cho hắn.
“Cẩn thận, cường độ thân thể của nó vượt qua kỵ sĩ tam giai! Hơn nữa nó cao tới năm mét!” Lão thợ săn nén đau hô lên, “Chúng ta không thể nào chính diện chiến thắng nó!” Nói chính xác, không có người chơi cấp thấp nào có thể chính diện ngăn cản một cú xung kích của kỵ sĩ. Nếu nói người chơi cấp thấp thuộc hàng ngũ Văn Minh chỉ có một hai năng lực siêu phàm, các phương diện khác không chênh lệch nhiều so với người bình thường, thì kỵ sĩ chính là ngoại lệ duy nhất: bọn họ khi ở tam giai đã có thể sở hữu thân thể như chiến xa, bất luận là lực lượng hay lực phòng ngự đều hoàn toàn vượt xa phạm trù của nhân loại bình thường. Chiến đấu chính diện, bọn họ chỉ cần dựa vào thân thể là có thể xé nát tuyệt đại đa số người chơi cấp thấp.
Đương nhiên, nếu chỉ là một kỵ sĩ tam giai, thì ba người chơi tam giai tại đây có thể dễ dàng xử lý nó, vấn đề là nó là một Huyết nhục cự nhân cao năm mét.
Vết thương do Phá Ma Tiễn của Lão thợ săn tạo ra nếu đặt trên người người thường đã có thể coi là trọng thương ngã gục, nhưng đặt trên cơ thể cao năm mét thì chẳng khác gì một nốt mụn thâm!
“Vậy thì không nên chính diện chiến thắng nó,” Diệp Tiếu Y giơ tập tranh lên, nhanh chóng lật đến một trang mới, đó là một bức tranh chỉ có màu chuyển dần từ lam sang đen, “Bất luận người sống hay vong hồn, đều hãy ngủ say vĩnh viễn trong 「Mờ mịt Thâm Uyên」 đi!” Hình ảnh trên tập tranh nhanh chóng nhạt đi, biến mất, hóa thành mấy đạo xiềng xích hư ảo đen như mực trói chặt lấy Huyết nhục cự nhân. Nhưng điều khiến Diệp Tiếu Y không ngờ tới là, xiềng xích đen như mực trong nháy mắt liền vỡ vụn thành mảnh nhỏ, Huyết nhục cự nhân dường như không hề bị ảnh hưởng gì, trực tiếp tiếp tục cất bước chạy về phía trước.
“Sao lại thế được?” Diệp Tiếu Y mặt đầy vẻ khó tin.
“Cái đó hình như không phải binh sĩ phổ thông, hẳn là binh chủng tinh anh được Minh Thần gia hộ, miễn dịch với hầu hết các năng lực khống chế cấp thấp,” Lynette nhìn một lát, ngay cả nàng cũng không tự chủ được căng thẳng lên: “Chủ nhân, để ta đi ngăn nó lại.” “Ngươi? Ngươi hiện tại chỉ biết mỗi một tay huyễn thuật mà thôi, làm sao ngăn được nó.” Diệp Bạch thu lại thủ trượng, chậm rãi cởi áo khoác màu đen, đưa tay kéo cà vạt và nới lỏng cổ áo sơ mi.
“Mặc dù ta quên mất mình là cấp bậc gì, nhưng trước đây ta hẳn là rất lợi hại! Dựa vào thân thể Huyết tộc, ít nhất có thể chống đỡ, có thể chống đỡ được nửa phút,” Lynette siết chặt nắm đấm cổ vũ chính mình, vừa quay đầu lại nàng liền kinh ngạc, “Chủ nhân ngài muốn làm gì?” “Làm chuyện ta phải làm.” Diệp Bạch nói rồi nhảy xuống khỏi đài chủ tịch, nhìn chăm chú vào Huyết nhục cự nhân ở phía xa, “Đụng phải phiền phức thì giải quyết vấn đề, chỉ thế thôi.” Không sai, chính là như vậy.
Diệp Bạch đứng trước đài chủ tịch, tiến về phía trước hai bước.
Tất cả âm thanh bên tai nhanh chóng rời xa hắn, ánh sáng hiện diện khắp nơi trong không khí cũng dần dần trở nên ảm đạm, trong tầm mắt Diệp Bạch rất nhanh chỉ còn lại Huyết nhục cự nhân với hình dáng đáng sợ kia.
Võ thuật gia anh tuấn, lúc nào cũng có thể giải quyết mọi vấn đề, bất kể là tam quyền lưỡng cước, hay là đại chiến điện tử, không có chuyện gì là bọn họ làm không được.
Bây giờ ta là võ thuật gia, cho nên ta cũng có thể làm được.
Diệp Bạch từ bỏ mọi suy nghĩ khác, khép hờ mắt, tập trung toàn bộ tinh lực vào đối thủ của mình.
Mọi thứ đều chậm lại, mọi thứ đều biến thành những dữ liệu xác thực lưu chuyển trong não Diệp Bạch: trạng thái cơ thể, những động tác có thể thực hiện, những yếu tố có thể bị quấy nhiễu, vị trí của địch nhân, công kích của địch nhân, điểm giao phong… Diệp Bạch có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi bộ phận trên người mình đều đang hoan hô, đang nhảy nhót.
Thời gian phảng phất như dòng suối chảy qua ngoài cửa sổ phòng bệnh, lặng yên không một tiếng động mang đi tất cả những nốt nhạc mờ mịt. Dù đã trùng sinh hơn một năm, Diệp Bạch vẫn thường xuyên hồi tưởng lại mùa hè nhiều năm về trước, cái buổi chiều nằm trong phòng bệnh nhìn màn hình ánh sáng yếu ớt đó.
Trong mắt đứa trẻ toàn thân tê liệt, định trước cả đời không thể đứng dậy, võ thuật gia là nhân vật anh tuấn đến nhường nào, bọn họ lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề, thỏa thích rèn luyện thân thể của mình trong hoàn cảnh hiểm ác nhất, nghênh đón mọi thử thách đến từ bất kỳ phương hướng nào, cuộc đời huy hoàng rực rỡ cấp độ đó giống như mật đường rót đầy làm người ta say mê.
Ta muốn trở thành võ thuật gia.
Ta nhất định phải trở thành võ thuật gia.
Diệp Bạch chân trái đạp đất, gót chân bắn lên một mảng bụi đất nhỏ.
Hắn bắt đầu chạy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch dùng hết toàn lực chạy sau khi cơ thể hồi phục.
Chân trái nhấc lên, chân phải hạ xuống, Diệp Bạch phảng phất biến thành một con sói cô độc cúi người chạy nước rút, không ngừng gia tốc, gia tốc rồi lại gia tốc, mọi thứ xung quanh phi tốc lùi lại phía sau, quãng đường vài trăm mét ngắn ngủi, vừa vặn đủ để tốc độ của hắn tăng lên đến đỉnh cao như dự liệu.
Hắn phi tốc tiếp cận Huyết nhục cự nhân, tại vị trí đã định trước hạ thấp đầu gối và chân trái, cả người giống như một cái lò xo bị nén đến cực hạn, để lại một vệt bụi đất liên tục tung lên trong không khí phía sau, Diệp Bạch kéo nắm đấm phải về phía eo, chuẩn bị vung ra nắm đấm không chút do dự như mọi khi.
Huyết nhục cự nhân gầm lên giận dữ đưa hai tay ra, phi tốc vỗ xuống con côn trùng nhỏ trước mặt.
Động tác của Diệp Bạch bỗng nhiên trì trệ.
Ngay sau đó hắn dựa theo kế hoạch bật lên tại chỗ, nắm đấm phải chuẩn xác đập vào ngực Huyết nhục cự nhân, đồng thời mang theo thế tồi khô lạp hủ đánh thủng lồng ngực nó một lỗ lớn chừng ba mươi centimét.
Cùng lúc đó hai tay của Huyết nhục cự nhân cũng theo quán tính ôm lại, đôi bàn tay to bằng cái thớt rắn chắc đập vào người Diệp Bạch.
“Chủ nhân——” Tiếng thét chói tai của Lynette chợt vang vọng trong không khí, thiếu nữ tóc trắng với đôi cánh dơi lao nhanh xuống, vào thời điểm Huyết nhục cự nhân lảo đảo sắp ngã xuống, nàng dùng toàn lực kéo cánh tay của nó ra, và kinh ngạc phát hiện trước người Diệp Bạch có một cái xác sói khổng lồ làm đệm, hắn cuộn mình trốn dưới bụng con sói khổng lồ, ngoại trừ có chút chật vật ra thì hoàn toàn không sao.
Lynette vội vàng luồn hai tay qua nách Diệp Bạch, gắng sức ôm hắn từ phía sau lưng bay lên, vừa bay vừa phát tiết nỗi sợ hãi bằng tiếng la hét inh ỏi: “Ta còn tưởng ngươi bị làm sao rồi chứ! Nguy hiểm! Quá nguy hiểm! Sau này tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa!” Diệp Bạch há to miệng, vừa định nói chuyện, thì hướng hội trường diễn thuyết liền truyền đến một tiếng vang trầm đục.
Hai mươi sáu tấm khởi bạo phù gần như đồng thời nổ tung, mặt đất quảng trường bắt đầu sụp đổ từ chính giữa, đồng thời nhanh chóng mở rộng thành một cái hố to bể tan tành, đầy đá vụn nguy hiểm, bụi đất bốc lên như mây, vô số quái linh hộ gia đình rơi vào trong đó, đồng thời trong tình huống không có quyền tự vệ mà nhận lấy những cú va chạm chí mạng từ đủ mọi phương hướng, con số trên bảng người chơi trong nháy mắt bắt đầu nhảy lên.
【Đánh giết quái linh +1】 【Đánh giết quái linh +1】 …… 【Tổng số đánh giết: 45】 【Tổng số đánh giết: 132】 【Tổng số đánh giết: 385】 【Tổng số đánh giết: 637】 【Tổng số đánh giết: 969】 …… Những người chơi còn lại đã không nhìn thấy được nữa, bởi vì khi tổng số đánh giết cuối cùng vượt qua 60, trên bảng người chơi đã xuất hiện nút “Kết thúc nhiệm vụ”, bọn họ nóng lòng muốn rời đi.
Diệp Bạch được Lynette ôm bay trên không trung, cúi đầu xuống, đưa tay trái lên điểm vào trán mình, hướng về phía con rối Hùng Tử khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, hắn và Lynette cùng nhau biến mất vào không khí.
Con rối Hùng Tử ngồi trên mặt bàn ở đài chủ tịch, xa xa nhìn thấy động tác của Diệp Bạch, nó vô thức đưa tay lên cũng gõ gõ vào trán mình —— ngay sau đó nó liền hạ cánh tay xuống, xì một tiếng khinh miệt: “Sau này đừng gặp lại nữa.” Tiếng ầm ầm nhanh chóng dừng lại, tro bụi như sương mù nhanh chóng rơi trở lại mặt đất dưới tác dụng của trọng lực, hai phần ba hội trường vốn bằng phẳng đã biến thành một cái hố to, gần như tất cả các cư dân của nhà trọ Bình An đều bị chôn sống bên trong.
Đám quái linh vừa rồi còn đang chiến đấu với cảm xúc mãnh liệt đều im lặng trở lại, ngơ ngác nhìn về phía quảng trường, đám quái linh tuần tra không nói hai lời liền xông thẳng tới, nhảy vào hố to, muốn đi cứu những cư dân kia.
“Thôi quên đi.” Con rối Hùng Tử có vẻ hơi mất hứng.
Kèm theo giọng nói của nó hạ xuống, tất cả quái linh đều dừng động tác lại.
“Nơi này đã vô dụng, nhà trọ Bình An —— hừ, về mặt lý luận thì không nên tồn tại.” Giọng nói của con rối Hùng Tử không còn là âm thanh tổng hợp vô cơ nữa, mà là giọng nữ tùy tiện: “Ngược lại vật thí nghiệm quan trọng nhất đã rời đi, vậy thì mọi thứ ở nơi này đều không còn giá trị. Ta biết ngay lại là kết quả này mà.” Nó loạng chà loạng choạng đứng dậy, nhìn chăm chú vào cái hố to hỗn loạn trước mặt cùng đám quái linh tử thương thảm trọng, bỗng nhiên rơi vào trầm tư: “Được rồi, vậy thì… Ta phải báo cáo chuyện này với chủ nhân như thế nào đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận