Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 92
Chương 92
"Đi đi, ngươi muốn hút thì cứ hút đi, muốn hút máu thì tự mình cởi y phục ra."
Chẳng phải chỉ là bị hút máu thôi sao, hiểu rồi. Chỉ cần đừng một ngụm cắn đứt động mạch chủ của ta là được, chính ngươi cứ chọn chỗ yêu thích mà hạ miệng, muốn hút nơi nào thì hút nơi đó.
Đối với lời đề nghị hút máu của Lynette, Diệp Bạch không có ý kiến gì. Hắn không hiểu cơ chế trưởng thành của Huyết tộc, nhưng đối với một chủng tộc nắm giữ đủ loại năng lực thần kỳ mà nói, chỉ cần hút máu để bổ sung tiêu hao thì không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một cái giá cực kỳ thấp.
Ví dụ như Lynette, tiểu cô nương này luôn miệng nói mình đã quên hết mọi năng lực siêu phàm, thế nhưng chỉ bằng vào bản năng, nàng đã có thể phân ra mấy trăm con dơi nhỏ có thể dò xét bốn phía, có thể tự do thu vào và sử dụng đôi cánh uy vũ kia, có thể mang theo một nam giới trưởng thành tự do bay lượn trên bầu trời.
Mà cái giá phải trả cho tất cả những điều này vẻn vẹn chỉ là cần định kỳ bổ sung huyết dịch mà thôi.
Hiệu quả so với chi phí siêu cao.
Loài người cần một ngày ba bữa, cơ thể và tinh thần đều sẽ mệt mỏi, cần giấc ngủ để nghỉ ngơi; còn Huyết tộc chỉ dựa vào bản năng cũng đủ để thi triển đủ loại thủ đoạn siêu phàm, chỉ cần hấp thu chút ít huyết dịch là có thể tinh thần gấp trăm lần. Hai tộc này đặt chung một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy là hai giống loài khác biệt. Diệp Bạch ngược lại có chút mơ hồ hiểu ra, vì sao thần thoại danh sách trước kia lại xảy ra biến cố.
Thần thoại danh sách lấy người bình thường làm cơ sở để cung cấp trật tự, nhưng những siêu phàm giả tạo thành thần hệ lại tách biệt hoàn toàn với người bình thường về căn bản. Điều này mà không xảy ra vấn đề mới là chuyện lạ.
"A, a ha ha, chủ nhân sao người có thể nói ra lời như vậy một cách nhẹ nhàng thế chứ... Cũng đúng nhỉ, theo cách nhìn của nhân loại, quá trình hút máu này rất đơn giản, nhưng trong quan niệm của Huyết tộc chúng ta, đây lại là hành vi rất thần thánh..."
Lynette không biết vì sao lại tỏ ra ngượng ngùng, đôi môi đỏ thắm ghé sát vào tai Diệp Bạch, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông không ngừng vang lên.
"Đúng, đúng, chủ nhân người có biết không, mặc dù Huyết tộc có tiên tổ Lilith phù hộ, nhưng vẫn có những thần hệ đối địch. Bọn hắn nói xấu chúng ta là quỷ hút máu lòng tham không đáy, nhưng thật ra không phải vậy, đây chỉ là nhu cầu bản năng của Huyết tộc mà thôi!"
"Ta có chút hứng thú với lịch sử của các thần thoại, nhưng đây không phải chủ đề nên nhắc tới bây giờ chứ?" Diệp Bạch nói, "Ngươi không phải đang cần gấp bổ sung cơ thể sao, sao còn không hút đi."
"Ư... ư... ư..."
Vậy nên, rốt cuộc là đang ngượng ngùng về chuyện gì?
Diệp Bạch nghĩ lại, cũng đúng, mặc dù bây giờ đã biến thành tiểu nữ bộc ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Lynette trong giới Huyết tộc lại có danh hiệu là “Kinh Cức công chúa”, nghĩ đến thân phận cũng không tầm thường. Có lẽ nàng là kiểu siêu cấp đại tiểu thư mà mỗi đêm trăng tròn đều cần ba mươi xử nữ đến thay phiên nhau hút máu, hoàn toàn không có kinh nghiệm vừa bay vừa vạch áo đàn ông ra để áp vào cắn mạnh...
Thế là Diệp Bạch móc từ trong túi hành lý ra một ống kim y tế, ân cần hỏi: "Có cần ta giúp ngươi rút máu ra rồi đổ vào cốc không? Sau đó cắm thêm cái ống hút, ngươi cứ xem như đang uống trà sữa vậy."
"Đừng mà chủ nhân, người làm vậy là khinh nhờn việc hút máu!" Giọng Lynette chợt cao lên, sau đó nàng lại lí nhí nói, "Đừng thúc giục mà, ta, ta vừa nghĩ nửa ngày, phát hiện hình như mình chưa từng hút máu ai cả... Đây không phải là đang suy nghĩ về quy trình sao? Người cũng không muốn ta cắn lên vai mà nửa ngày không có động tĩnh gì đâu nhỉ."
"Một Huyết tộc chưa từng hút máu, nghe cứ như một Nữ Mị Ma còn trinh vậy, thật thần kỳ." Diệp Bạch bình luận, "Vậy ngươi có muốn hút nữa không?"
"Đương nhiên là muốn hút rồi! Bên trong 'nụ hoa' kia toàn là rễ cây xúc tu chằng chịt, đám dơi nhỏ của ta phải cố gắng lắm mới bò vào được, sắp kiệt sức hết rồi..."
Lynette dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, vẫn giữ tư thế con bạch tuộc, dùng cằm đẩy cổ áo của Diệp Bạch ra, giống như một con mèo con áp sát vào hít hà, liếm liếm môi, tìm một vị trí thích hợp.
Tiếp đó, nàng cẩn thận từng li từng tí áp sát vào, hàm răng nhẹ nhàng phá vỡ làn da trên cổ Diệp Bạch.
............................
..............
"Nguy rồi..."
"Nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi!"
"Đây chính là giai đoạn thứ hai của cự nhân sáu lõi? Vậy thì căn bản là một con quái linh đầy rẫy hỗn loạn! Ai có thể chống đỡ được sự hỗn loạn mà thứ này mang lại chứ?"
Học giả trẻ tuổi Tiếu Hồng Trần dùng sức nắm lấy cổ áo Đột Kích lay mạnh, hoảng hốt hét lớn: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đây không phải là giai đoạn chuẩn bị trước của trò chơi chiến tranh sao? Bùn đất cự nhân không phải là sản phẩm của quy tắc bị bóp méo sao? Con quái linh này từ đâu ra vậy!"
Ngay khoảnh khắc "Đóa hoa" xấu xí vặn vẹo kia xuất hiện giữa đất trời, Tiếu Hồng Trần liền biết có chuyện chẳng lành.
Bùn đất cự nhân dù mạnh đến đâu, cũng chỉ là sản phẩm của quy tắc. Nói khó nghe một chút, người chơi chết dưới tay bùn đất cự nhân ít nhất cũng được chết một cách thống khoái.
Nhưng quái linh thì hoàn toàn khác biệt. Con quái linh này ẩn chứa hỗn loạn khổng lồ đến mức, khiến Tiếu Hồng Trần chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có cảm giác choáng váng. Nếu để mặc nó tàn phá bừa bãi trong thành thị, một số người chơi cấp thấp, lại không có ý chí lực mạnh mẽ, thậm chí có thể sẽ trực tiếp rơi vào bờ vực hỗn loạn!
Rơi vào bờ vực hỗn loạn là hình phạt đáng sợ đến nhường nào?
Cơ thể và tinh thần đều sẽ dần dần dị hóa, vặn vẹo, biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, từ đó mất đi quyền được giải thoát, thân xác kẹt lại trong vực sâu vĩnh hằng.
Sau khi tận mắt chứng kiến những người chơi bên bờ vực hỗn loạn sụp đổ trong thống khổ, hóa thành quái linh vặn vẹo, Tiếu Hồng Trần càng hiểu rõ một sự thật: Rơi vào hỗn loạn còn không bằng ôm lấy cái chết.
Đặc Sự Cục ngày ngày đều xử lý quái linh, nhưng đó là những "quái linh bị trật tự trong thực tế áp chế, bị suy yếu đến cực hạn". Còn con quái linh đóa hoa này lại ẩn chứa hỗn loạn khiến Tiếu Hồng Trần chỉ nghĩ thôi đã thấy tê cả da đầu. Ngay cả học giả vốn không phải là chức nghiệp am hiểu phân biệt trật tự và hỗn loạn như hắn cũng có thể nhận ra rõ ràng sự bất thường, thì đây phải là thứ đáng sợ đến mức nào?
Nếu như nói đối mặt với đám bùn đất cự nhân và cự nhân sáu lõi tràn ngập thành phố, Đặc Sự Cục còn có dư lực bảo vệ những người chơi tự do, thì khi đối mặt với con quái linh đóa hoa này, họ chỉ có thể phó mặc cho số phận. Sự khác biệt giữa hai tình huống này chính là lớn đến như vậy.
"Có rất nhiều khả năng. Công Chính Chi Quân xâm lấn quốc độ của Tần cục trưởng, tất nhiên không thể không chuẩn bị gì cả. Biết đâu đây là một trong những bố trí của hắn." Đột Kích vẫn duy trì sự tỉnh táo, mặc cho cổ áo bị nắm chặt, "Hơn nữa, nó chắc chắn vẫn còn điểm yếu là tinh hạch này. Chỉ cần chúng ta lấy được tinh hạch của nó, là có thể đánh bại nó."
Vút! Một bóng người đỏ rực chợt lóe lên, rơi xuống gần hai người.
Liên Anh vừa đến dò xét tình hình đã nhíu mày nói: "Những xúc tu kia dính quá nhiều hỗn loạn, ta phải điều chỉnh trạng thái một chút mới có thể thử đến gần."
"Thấy chưa, bây giờ chúng ta đến gần còn khó, ai biết cái vật nhỏ như tinh hạch kia ở chỗ nào chứ? Thời gian chỉ có sáu phút!"
Tiếu Hồng Trần mặt mày đầy vẻ sốt ruột, "Hơn nữa người chơi tên Bạch Y kia cũng không biết thế nào rồi. Nếu hắn bị hỗn loạn xâm nhiễm, biến thành người chơi bên bờ vực hỗn loạn thì tình hình càng thêm phiền phức. Một con quái linh không có trí tuệ và một người chơi bên bờ vực hỗn loạn có trí tuệ mà trộn lẫn vào nhau thì đúng là thiên băng địa liệt... Để ta xem tình hình của hắn trước."
Hắn rút ra một lá bài, giọng nói chợt trở nên uy nghiêm: "Mắt Ưng!"
Lá bài hóa thành lưu quang, rót vào đôi mắt Tiếu Hồng Trần. Ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên trống rỗng, phảng phất đang nhìn chăm chú vào một nơi xa xôi.
Sử dụng lá bài để tích trữ trước năng lực, đợi đến thời khắc mấu chốt mới lấy ra sử dụng, loại tiềm năng liên quan đến việc "lưu trữ thông tin" và "đọc thông tin" này là hướng đi mà học giả am hiểu, bởi vậy rất dễ khai phá. Diệp Tiếu Y cũng có năng lực tương tự.
Khi nhìn rõ cảnh tượng ở xa, biểu cảm của Tiếu Hồng Trần cũng thay đổi theo, từ lo lắng chuyển sang bộ dạng không thể tin nổi.
"Sao thế? Vẻ mặt của ngươi trông như vừa thấy một con voi đang giao phối với chuột vậy." Liên Anh hỏi.
""
Tiếu Hồng Trần cố gắng chớp mắt mấy cái. Trong tầm nhìn của hắn, có một điểm sáng màu xanh nhạt đang dần dần bay lên cao. Sau khi phóng to, hắn chỉ thấy hai con dơi nhỏ đang kéo một viên tinh hạch hình thoi màu xanh nhạt, liều mạng vỗ cánh bay lên cao như điên.
Thoạt đầu Tiếu Hồng Trần còn không phản ứng kịp đó là vật gì... Mà khoan, loài dơi vốn có thể mang vật nặng bay nhanh như vậy sao?
Trên người chúng đều bốc lên hồng quang!
Mấy giây sau, "Đóa hoa" cách đó không xa bỗng nhiên co giật, liều mạng vung vẩy xúc tu quét ngang tứ phía, dường như muốn tóm lại vật gì đó. Nhưng đây chỉ là sự giãy dụa vô ích trước khi chết. Đám dơi nhỏ dùng sự linh hoạt kinh người tránh né các đòn tấn công của xúc tu, kéo tinh hạch bay thẳng lên trên, cuối cùng rơi vào tay một thanh niên.
Người chơi này tên là Bạch Y, Tiếu Hồng Trần mới gặp mặt một lần, vừa nghe được lời tán thưởng từ miệng Đột Kích rằng "Đây là một diệu nhân". Hơn nữa, Đột Kích, người giao thiệp rộng rãi, còn tuyên bố rằng người chơi này chắc chắn có thể mang đến cho người khác những rung động kỳ diệu.
Tiếu Hồng Trần vạn lần không ngờ tới, rung động lại đến nhanh như vậy.
Trên bầu trời xa xa, ngay phía trên con quái linh đóa hoa kinh khủng kia, áo sơ mi trắng trên vai Diệp Bạch bị kéo ra, thiếu nữ với đôi cánh dơi cực lớn sau lưng đang vùi mặt vào cổ hắn, vừa cắn vừa hút lại vừa liếm, mái tóc màu bạc rối tung bay múa trong gió...
Tiếu Hồng Trần đột nhiên nhắm mắt lại.
Đây, đây là một loại nghi thức kỳ lạ nào đó sao? Có thể duy trì trật tự trong đầu? Có thể trao đổi sức mạnh? Là điều kiện thiết yếu để duy trì sự tồn tại của người nhà?
Ngọa Tào, hai người các ngươi không đến mức chơi trò cắn người ở đó chứ!
Học giả trẻ tuổi và thuần túy, khi chứng kiến cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi này, đã nhận một cú sốc cực mạnh.
Kế hoạch "Dơi nhỏ trộm nhà" được thực hiện vô cùng thuận lợi. Theo lời Lynette, mặc dù bên trong đóa hoa đầy rẫy rễ cây xúc tu quấn chặt lấy nhau, khiến đám dơi nhỏ chui vào vô cùng khó khăn, nhưng chính giữa trung tâm nụ hoa lại là một khoảng không. Tinh thể hình thoi màu xanh nhạt được đặt ở đó mà không có bất kỳ sự phòng vệ nào.
"Nên nói là không có phòng hộ, hay là do những xúc tu kia không thể đến gần tinh hạch này nhỉ... Dù sao thì cũng lấy được rất thuận lợi."
Lynette ôm Diệp Bạch lướt xuống mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang vẻ ửng hồng không thể che giấu. Hơi thở nàng tỏa ra khí nóng, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi liếm đôi môi mềm mại. Đôi mắt tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt không ngừng liếc về phía cổ của Diệp Bạch.
Nơi đó lưu lại một vết thương nhàn nhạt, vừa rồi nàng đã dùng lưỡi liếm đi liếm lại nhiều lần, bây giờ đã không còn chảy máu.
Diệp Bạch cũng không quay đầu lại: "Vẫn còn muốn hút à?"
"Không, không cần nữa, bây giờ bụng no lắm rồi!"
Dù đối với Huyết tộc mà nói, ăn gì cũng sẽ có cảm giác no bụng, nhưng hút máu lại mang đến một loại "no bụng" theo một ý nghĩa khác. Lynette cảm thấy bây giờ mình có tinh lực vô cùng dồi dào có thể tùy ý tiêu xài, ngay cả đám dơi nhỏ phân thân cũng trở nên mạnh mẽ và đầy sức lực!
Khoảnh khắc huyết dịch thấm ướt đầu lưỡi, một cảm giác khoan khoái chưa từng có xộc thẳng vào lòng. Thiếu nữ Huyết tộc cố ý mang theo Diệp Bạch xoay vài vòng trên không trung, bởi vì nàng sợ nếu đáp xuống đất ngay lập tức thì chân mình sẽ run rẩy...
Thì ra hút máu lại là một chuyện khoan khoái đến vậy sao? Quả thực là sự hưởng thụ cả về thể xác lẫn tinh thần!
Lần sau, lần sau nên tìm lý do gì để lại được hút một lần nữa đây? Lynette bắt đầu tính toán trong lòng.
Diệp Bạch ngược lại không có cảm giác gì đặc biệt. Nếu phải đánh giá, hắn cho rằng khẩu vị của Lynette thật nhỏ, hơn nữa bộ dáng miệng nhỏ lúc nãy của nàng cứ mấp máy trên vai hắn trông khá đáng yêu, giống như một con mèo con mềm mại.
Giơ tay lên, Diệp Bạch cẩn thận xem xét viên tinh hạch màu xanh nhạt trong tay.
Hình dạng và kích thước của nó đều tương tự những tinh hạch của bùn đất cự nhân khác, chỉ riêng màu sắc là xanh nhạt. Lấy tay chạm vào có thể cảm nhận được ý lạnh mát rượi. Liên tưởng đến thông tin nhìn thấy được bằng Truyện Cổ Tích Trinh Sát Thuật vừa rồi, Diệp Bạch như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm: "「 Bên trong bùn lầy tuyệt vọng, nuôi dưỡng hạt giống của hi vọng 」."
Diệp Bạch quay đầu nhìn lại, đóa hoa bùn lầy vặn vẹo nở rộ kia vươn ra vô số xúc tu cong queo, đang điên cuồng múa may trong không khí. Nhưng rõ ràng là nó đang không ngừng héo úa, biên độ quơ múa của các xúc tu dần thu nhỏ lại. Rất rõ ràng, viên tinh hạch màu xanh nhạt này cực kỳ quan trọng đối với sự tồn tại của nó.
"Hạt giống...?" Diệp Bạch khẽ vuốt bề mặt tinh hạch. Nó không phải là một loại đạo cụ nào đó, giao diện người chơi không hiển thị bất kỳ thông báo nào.
Lynette tìm một khoảng đất trống bằng phẳng, mang theo Diệp Bạch đáp xuống mặt đất. Rất nhanh, Liệp Sát Giả tóc đỏ Liên Anh liền hóa thành một vệt sáng xuất hiện trước mặt bọn họ, mang theo vẻ tò mò và cảnh giác đánh giá Diệp Bạch: "Ngươi... còn nhớ mình là ai không? Còn nhận ra được hai chữ trật tự chứ?"
"Không có gì đáng ngại." Diệp Bạch nói, "Là một Liệp Sát Giả cao giai, ngươi chắc hẳn phải có phán đoán của mình chứ."
"Cho nên ta mới cảm thấy kỳ diệu... Bay lượn lâu như vậy trên bầu trời phía trên đóa hoa kia mà lại không hề bị hỗn loạn xâm nhiễm. Ngươi là quyến giả của Nữ thần Trật tự sao?"
Liên Anh nói xong, cảm thấy mình vừa nói một câu đùa khá thú vị, bèn cười một tiếng.
"Tại sao không thể ngược lại?" Diệp Bạch hỏi, "Ví dụ như Nữ thần Trật tự là quyến giả của ta."
Tiếng cười của Liên Anh lập tức nghẹn lại trong cổ họng, không biết nên nói tiếp thế nào... Người này còn biết nói đùa hơn cả mình!
Tiếu Hồng Trần và Đột Kích ngồi trong khoang hành khách hình tròn theo sát phía sau. Diệp Bạch nhìn ánh mắt Đột Kích liền biết bọn họ muốn hỏi gì, thế là trực tiếp xòe bàn tay ra: "Cái này lấy ra từ bên trong đóa hoa kia."
Đột Kích vội vàng đẩy gọng kính một mắt: "Ồ, hình dạng này rất giống tinh hạch của các bùn đất cự nhân khác, chỉ có màu sắc là khác... Đây chính là hạch tâm của cự nhân sáu lõi, ít nhất cũng là một trong các hạch tâm. Ngươi có nhìn thấy tinh hạch nào khác không?"
"Không có." Diệp Bạch nói. Cái gọi là cự nhân sáu lõi, dưới lớp mặt nạ thực ra chỉ có một tinh hạch như vậy mà thôi.
"Được rồi, đây là chiến lợi phẩm của ngươi, vốn nên do ngươi cất giữ." Đột Kích ngẩng đầu, nhìn về phía con quái linh đóa hoa, "A, nó cũng sắp sụp đổ rồi."
Diệp Bạch cất viên tinh hạch màu xanh nhạt vào không gian tùy thân, mấy người chơi cùng nhau nhìn chăm chú con quái linh đóa hoa ngày càng suy yếu.
Không biết vì sao, Diệp Bạch luôn cảm giác Tiếu Hồng Trần với sắc mặt trắng bệch đang nhìn trộm mình.
Diệp Bạch không chút do dự, mở miệng hỏi: "Vị Hồng Trần huynh này, ngươi nhìn ta làm gì vậy?"
"A? A..." Tiếu Hồng Trần không ngờ Diệp Bạch lại thẳng thắn như vậy, lập tức trở nên hơi lúng túng. Sau khi ậm ừ hai tiếng, hắn liền chắp tay ôm quyền, tỏ thái độ kính cẩn, "Vị này... Bạch đại ca!"
Diệp Bạch kéo vành mũ xuống: "Có chuyện gì ta có thể giúp ngươi sao?"
"Không dám làm phiền, chỉ là muốn kết giao bằng hữu với Bạch đại ca. Ta luôn đặc biệt sùng bái những nhân vật như Bạch đại ca, xử sự phóng khoáng, oai hùng bất phàm, lại được phái nữ ưu ái, năng lực xã giao tuyệt đỉnh..."
"Rất sẵn lòng." Mặc dù không hiểu vì sao Tiếu Hồng Trần mới gặp một lần lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, nhưng Diệp Bạch vẫn đưa tay ra, bắt tay hắn một cái.
Ngay lúc bọn họ đang hàn huyên, đóa hoa bùn lầy cuối cùng cũng mất đi chút hơi tàn cuối cùng, co giật rồi đổ sập xuống một tiếng ầm vang. Nhưng nó không giống những bùn đất cự nhân khác hóa thành bùn nhão không chút sinh khí, mà vẫn duy trì hình dạng thi thể, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Ngay khoảnh khắc này, bầu không khí của toàn bộ thành phố Lâm Hải đột nhiên thay đổi.
Tất cả bùn đất cự nhân đã bị tiêu diệt hoàn toàn!
Hoàng hôn vốn dường như sẽ kéo dài vĩnh viễn kia bỗng vặn vẹo thành một cái lồng ánh sáng trong suốt khổng lồ, bao phủ toàn bộ thành phố Lâm Hải. Bầu trời xanh thẳm vì thế đã biến thành phông nền hoàng hôn, mà toàn bộ thành phố dường như bị rút đi hết những màu sắc dư thừa, chỉ còn lại quầng sáng tạo thành từ màu xám đen và tái nhợt, trông vừa âm u vừa kinh khủng.
Cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng dưng xảy ra một vụ nổ kịch liệt nhưng im lặng. Vô số trang giấy trắng đen xen kẽ, giống như tuyết rơi trên vùng đất hoang phế, lả tả rơi xuống từ bầu trời.
Đột Kích ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Là Chiến Tranh Khế Ước. Chúng ta đã vượt qua quy tắc cuối cùng của 'Giai đoạn chuẩn bị'. Trò chơi cuối cùng đã được quyết định."
Trò chơi chiến tranh, chính thức bắt đầu!
"Đi đi, ngươi muốn hút thì cứ hút đi, muốn hút máu thì tự mình cởi y phục ra."
Chẳng phải chỉ là bị hút máu thôi sao, hiểu rồi. Chỉ cần đừng một ngụm cắn đứt động mạch chủ của ta là được, chính ngươi cứ chọn chỗ yêu thích mà hạ miệng, muốn hút nơi nào thì hút nơi đó.
Đối với lời đề nghị hút máu của Lynette, Diệp Bạch không có ý kiến gì. Hắn không hiểu cơ chế trưởng thành của Huyết tộc, nhưng đối với một chủng tộc nắm giữ đủ loại năng lực thần kỳ mà nói, chỉ cần hút máu để bổ sung tiêu hao thì không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một cái giá cực kỳ thấp.
Ví dụ như Lynette, tiểu cô nương này luôn miệng nói mình đã quên hết mọi năng lực siêu phàm, thế nhưng chỉ bằng vào bản năng, nàng đã có thể phân ra mấy trăm con dơi nhỏ có thể dò xét bốn phía, có thể tự do thu vào và sử dụng đôi cánh uy vũ kia, có thể mang theo một nam giới trưởng thành tự do bay lượn trên bầu trời.
Mà cái giá phải trả cho tất cả những điều này vẻn vẹn chỉ là cần định kỳ bổ sung huyết dịch mà thôi.
Hiệu quả so với chi phí siêu cao.
Loài người cần một ngày ba bữa, cơ thể và tinh thần đều sẽ mệt mỏi, cần giấc ngủ để nghỉ ngơi; còn Huyết tộc chỉ dựa vào bản năng cũng đủ để thi triển đủ loại thủ đoạn siêu phàm, chỉ cần hấp thu chút ít huyết dịch là có thể tinh thần gấp trăm lần. Hai tộc này đặt chung một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy là hai giống loài khác biệt. Diệp Bạch ngược lại có chút mơ hồ hiểu ra, vì sao thần thoại danh sách trước kia lại xảy ra biến cố.
Thần thoại danh sách lấy người bình thường làm cơ sở để cung cấp trật tự, nhưng những siêu phàm giả tạo thành thần hệ lại tách biệt hoàn toàn với người bình thường về căn bản. Điều này mà không xảy ra vấn đề mới là chuyện lạ.
"A, a ha ha, chủ nhân sao người có thể nói ra lời như vậy một cách nhẹ nhàng thế chứ... Cũng đúng nhỉ, theo cách nhìn của nhân loại, quá trình hút máu này rất đơn giản, nhưng trong quan niệm của Huyết tộc chúng ta, đây lại là hành vi rất thần thánh..."
Lynette không biết vì sao lại tỏ ra ngượng ngùng, đôi môi đỏ thắm ghé sát vào tai Diệp Bạch, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông không ngừng vang lên.
"Đúng, đúng, chủ nhân người có biết không, mặc dù Huyết tộc có tiên tổ Lilith phù hộ, nhưng vẫn có những thần hệ đối địch. Bọn hắn nói xấu chúng ta là quỷ hút máu lòng tham không đáy, nhưng thật ra không phải vậy, đây chỉ là nhu cầu bản năng của Huyết tộc mà thôi!"
"Ta có chút hứng thú với lịch sử của các thần thoại, nhưng đây không phải chủ đề nên nhắc tới bây giờ chứ?" Diệp Bạch nói, "Ngươi không phải đang cần gấp bổ sung cơ thể sao, sao còn không hút đi."
"Ư... ư... ư..."
Vậy nên, rốt cuộc là đang ngượng ngùng về chuyện gì?
Diệp Bạch nghĩ lại, cũng đúng, mặc dù bây giờ đã biến thành tiểu nữ bộc ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Lynette trong giới Huyết tộc lại có danh hiệu là “Kinh Cức công chúa”, nghĩ đến thân phận cũng không tầm thường. Có lẽ nàng là kiểu siêu cấp đại tiểu thư mà mỗi đêm trăng tròn đều cần ba mươi xử nữ đến thay phiên nhau hút máu, hoàn toàn không có kinh nghiệm vừa bay vừa vạch áo đàn ông ra để áp vào cắn mạnh...
Thế là Diệp Bạch móc từ trong túi hành lý ra một ống kim y tế, ân cần hỏi: "Có cần ta giúp ngươi rút máu ra rồi đổ vào cốc không? Sau đó cắm thêm cái ống hút, ngươi cứ xem như đang uống trà sữa vậy."
"Đừng mà chủ nhân, người làm vậy là khinh nhờn việc hút máu!" Giọng Lynette chợt cao lên, sau đó nàng lại lí nhí nói, "Đừng thúc giục mà, ta, ta vừa nghĩ nửa ngày, phát hiện hình như mình chưa từng hút máu ai cả... Đây không phải là đang suy nghĩ về quy trình sao? Người cũng không muốn ta cắn lên vai mà nửa ngày không có động tĩnh gì đâu nhỉ."
"Một Huyết tộc chưa từng hút máu, nghe cứ như một Nữ Mị Ma còn trinh vậy, thật thần kỳ." Diệp Bạch bình luận, "Vậy ngươi có muốn hút nữa không?"
"Đương nhiên là muốn hút rồi! Bên trong 'nụ hoa' kia toàn là rễ cây xúc tu chằng chịt, đám dơi nhỏ của ta phải cố gắng lắm mới bò vào được, sắp kiệt sức hết rồi..."
Lynette dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, vẫn giữ tư thế con bạch tuộc, dùng cằm đẩy cổ áo của Diệp Bạch ra, giống như một con mèo con áp sát vào hít hà, liếm liếm môi, tìm một vị trí thích hợp.
Tiếp đó, nàng cẩn thận từng li từng tí áp sát vào, hàm răng nhẹ nhàng phá vỡ làn da trên cổ Diệp Bạch.
............................
..............
"Nguy rồi..."
"Nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi!"
"Đây chính là giai đoạn thứ hai của cự nhân sáu lõi? Vậy thì căn bản là một con quái linh đầy rẫy hỗn loạn! Ai có thể chống đỡ được sự hỗn loạn mà thứ này mang lại chứ?"
Học giả trẻ tuổi Tiếu Hồng Trần dùng sức nắm lấy cổ áo Đột Kích lay mạnh, hoảng hốt hét lớn: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đây không phải là giai đoạn chuẩn bị trước của trò chơi chiến tranh sao? Bùn đất cự nhân không phải là sản phẩm của quy tắc bị bóp méo sao? Con quái linh này từ đâu ra vậy!"
Ngay khoảnh khắc "Đóa hoa" xấu xí vặn vẹo kia xuất hiện giữa đất trời, Tiếu Hồng Trần liền biết có chuyện chẳng lành.
Bùn đất cự nhân dù mạnh đến đâu, cũng chỉ là sản phẩm của quy tắc. Nói khó nghe một chút, người chơi chết dưới tay bùn đất cự nhân ít nhất cũng được chết một cách thống khoái.
Nhưng quái linh thì hoàn toàn khác biệt. Con quái linh này ẩn chứa hỗn loạn khổng lồ đến mức, khiến Tiếu Hồng Trần chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có cảm giác choáng váng. Nếu để mặc nó tàn phá bừa bãi trong thành thị, một số người chơi cấp thấp, lại không có ý chí lực mạnh mẽ, thậm chí có thể sẽ trực tiếp rơi vào bờ vực hỗn loạn!
Rơi vào bờ vực hỗn loạn là hình phạt đáng sợ đến nhường nào?
Cơ thể và tinh thần đều sẽ dần dần dị hóa, vặn vẹo, biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, từ đó mất đi quyền được giải thoát, thân xác kẹt lại trong vực sâu vĩnh hằng.
Sau khi tận mắt chứng kiến những người chơi bên bờ vực hỗn loạn sụp đổ trong thống khổ, hóa thành quái linh vặn vẹo, Tiếu Hồng Trần càng hiểu rõ một sự thật: Rơi vào hỗn loạn còn không bằng ôm lấy cái chết.
Đặc Sự Cục ngày ngày đều xử lý quái linh, nhưng đó là những "quái linh bị trật tự trong thực tế áp chế, bị suy yếu đến cực hạn". Còn con quái linh đóa hoa này lại ẩn chứa hỗn loạn khiến Tiếu Hồng Trần chỉ nghĩ thôi đã thấy tê cả da đầu. Ngay cả học giả vốn không phải là chức nghiệp am hiểu phân biệt trật tự và hỗn loạn như hắn cũng có thể nhận ra rõ ràng sự bất thường, thì đây phải là thứ đáng sợ đến mức nào?
Nếu như nói đối mặt với đám bùn đất cự nhân và cự nhân sáu lõi tràn ngập thành phố, Đặc Sự Cục còn có dư lực bảo vệ những người chơi tự do, thì khi đối mặt với con quái linh đóa hoa này, họ chỉ có thể phó mặc cho số phận. Sự khác biệt giữa hai tình huống này chính là lớn đến như vậy.
"Có rất nhiều khả năng. Công Chính Chi Quân xâm lấn quốc độ của Tần cục trưởng, tất nhiên không thể không chuẩn bị gì cả. Biết đâu đây là một trong những bố trí của hắn." Đột Kích vẫn duy trì sự tỉnh táo, mặc cho cổ áo bị nắm chặt, "Hơn nữa, nó chắc chắn vẫn còn điểm yếu là tinh hạch này. Chỉ cần chúng ta lấy được tinh hạch của nó, là có thể đánh bại nó."
Vút! Một bóng người đỏ rực chợt lóe lên, rơi xuống gần hai người.
Liên Anh vừa đến dò xét tình hình đã nhíu mày nói: "Những xúc tu kia dính quá nhiều hỗn loạn, ta phải điều chỉnh trạng thái một chút mới có thể thử đến gần."
"Thấy chưa, bây giờ chúng ta đến gần còn khó, ai biết cái vật nhỏ như tinh hạch kia ở chỗ nào chứ? Thời gian chỉ có sáu phút!"
Tiếu Hồng Trần mặt mày đầy vẻ sốt ruột, "Hơn nữa người chơi tên Bạch Y kia cũng không biết thế nào rồi. Nếu hắn bị hỗn loạn xâm nhiễm, biến thành người chơi bên bờ vực hỗn loạn thì tình hình càng thêm phiền phức. Một con quái linh không có trí tuệ và một người chơi bên bờ vực hỗn loạn có trí tuệ mà trộn lẫn vào nhau thì đúng là thiên băng địa liệt... Để ta xem tình hình của hắn trước."
Hắn rút ra một lá bài, giọng nói chợt trở nên uy nghiêm: "Mắt Ưng!"
Lá bài hóa thành lưu quang, rót vào đôi mắt Tiếu Hồng Trần. Ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên trống rỗng, phảng phất đang nhìn chăm chú vào một nơi xa xôi.
Sử dụng lá bài để tích trữ trước năng lực, đợi đến thời khắc mấu chốt mới lấy ra sử dụng, loại tiềm năng liên quan đến việc "lưu trữ thông tin" và "đọc thông tin" này là hướng đi mà học giả am hiểu, bởi vậy rất dễ khai phá. Diệp Tiếu Y cũng có năng lực tương tự.
Khi nhìn rõ cảnh tượng ở xa, biểu cảm của Tiếu Hồng Trần cũng thay đổi theo, từ lo lắng chuyển sang bộ dạng không thể tin nổi.
"Sao thế? Vẻ mặt của ngươi trông như vừa thấy một con voi đang giao phối với chuột vậy." Liên Anh hỏi.
""
Tiếu Hồng Trần cố gắng chớp mắt mấy cái. Trong tầm nhìn của hắn, có một điểm sáng màu xanh nhạt đang dần dần bay lên cao. Sau khi phóng to, hắn chỉ thấy hai con dơi nhỏ đang kéo một viên tinh hạch hình thoi màu xanh nhạt, liều mạng vỗ cánh bay lên cao như điên.
Thoạt đầu Tiếu Hồng Trần còn không phản ứng kịp đó là vật gì... Mà khoan, loài dơi vốn có thể mang vật nặng bay nhanh như vậy sao?
Trên người chúng đều bốc lên hồng quang!
Mấy giây sau, "Đóa hoa" cách đó không xa bỗng nhiên co giật, liều mạng vung vẩy xúc tu quét ngang tứ phía, dường như muốn tóm lại vật gì đó. Nhưng đây chỉ là sự giãy dụa vô ích trước khi chết. Đám dơi nhỏ dùng sự linh hoạt kinh người tránh né các đòn tấn công của xúc tu, kéo tinh hạch bay thẳng lên trên, cuối cùng rơi vào tay một thanh niên.
Người chơi này tên là Bạch Y, Tiếu Hồng Trần mới gặp mặt một lần, vừa nghe được lời tán thưởng từ miệng Đột Kích rằng "Đây là một diệu nhân". Hơn nữa, Đột Kích, người giao thiệp rộng rãi, còn tuyên bố rằng người chơi này chắc chắn có thể mang đến cho người khác những rung động kỳ diệu.
Tiếu Hồng Trần vạn lần không ngờ tới, rung động lại đến nhanh như vậy.
Trên bầu trời xa xa, ngay phía trên con quái linh đóa hoa kinh khủng kia, áo sơ mi trắng trên vai Diệp Bạch bị kéo ra, thiếu nữ với đôi cánh dơi cực lớn sau lưng đang vùi mặt vào cổ hắn, vừa cắn vừa hút lại vừa liếm, mái tóc màu bạc rối tung bay múa trong gió...
Tiếu Hồng Trần đột nhiên nhắm mắt lại.
Đây, đây là một loại nghi thức kỳ lạ nào đó sao? Có thể duy trì trật tự trong đầu? Có thể trao đổi sức mạnh? Là điều kiện thiết yếu để duy trì sự tồn tại của người nhà?
Ngọa Tào, hai người các ngươi không đến mức chơi trò cắn người ở đó chứ!
Học giả trẻ tuổi và thuần túy, khi chứng kiến cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi này, đã nhận một cú sốc cực mạnh.
Kế hoạch "Dơi nhỏ trộm nhà" được thực hiện vô cùng thuận lợi. Theo lời Lynette, mặc dù bên trong đóa hoa đầy rẫy rễ cây xúc tu quấn chặt lấy nhau, khiến đám dơi nhỏ chui vào vô cùng khó khăn, nhưng chính giữa trung tâm nụ hoa lại là một khoảng không. Tinh thể hình thoi màu xanh nhạt được đặt ở đó mà không có bất kỳ sự phòng vệ nào.
"Nên nói là không có phòng hộ, hay là do những xúc tu kia không thể đến gần tinh hạch này nhỉ... Dù sao thì cũng lấy được rất thuận lợi."
Lynette ôm Diệp Bạch lướt xuống mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang vẻ ửng hồng không thể che giấu. Hơi thở nàng tỏa ra khí nóng, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi liếm đôi môi mềm mại. Đôi mắt tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt không ngừng liếc về phía cổ của Diệp Bạch.
Nơi đó lưu lại một vết thương nhàn nhạt, vừa rồi nàng đã dùng lưỡi liếm đi liếm lại nhiều lần, bây giờ đã không còn chảy máu.
Diệp Bạch cũng không quay đầu lại: "Vẫn còn muốn hút à?"
"Không, không cần nữa, bây giờ bụng no lắm rồi!"
Dù đối với Huyết tộc mà nói, ăn gì cũng sẽ có cảm giác no bụng, nhưng hút máu lại mang đến một loại "no bụng" theo một ý nghĩa khác. Lynette cảm thấy bây giờ mình có tinh lực vô cùng dồi dào có thể tùy ý tiêu xài, ngay cả đám dơi nhỏ phân thân cũng trở nên mạnh mẽ và đầy sức lực!
Khoảnh khắc huyết dịch thấm ướt đầu lưỡi, một cảm giác khoan khoái chưa từng có xộc thẳng vào lòng. Thiếu nữ Huyết tộc cố ý mang theo Diệp Bạch xoay vài vòng trên không trung, bởi vì nàng sợ nếu đáp xuống đất ngay lập tức thì chân mình sẽ run rẩy...
Thì ra hút máu lại là một chuyện khoan khoái đến vậy sao? Quả thực là sự hưởng thụ cả về thể xác lẫn tinh thần!
Lần sau, lần sau nên tìm lý do gì để lại được hút một lần nữa đây? Lynette bắt đầu tính toán trong lòng.
Diệp Bạch ngược lại không có cảm giác gì đặc biệt. Nếu phải đánh giá, hắn cho rằng khẩu vị của Lynette thật nhỏ, hơn nữa bộ dáng miệng nhỏ lúc nãy của nàng cứ mấp máy trên vai hắn trông khá đáng yêu, giống như một con mèo con mềm mại.
Giơ tay lên, Diệp Bạch cẩn thận xem xét viên tinh hạch màu xanh nhạt trong tay.
Hình dạng và kích thước của nó đều tương tự những tinh hạch của bùn đất cự nhân khác, chỉ riêng màu sắc là xanh nhạt. Lấy tay chạm vào có thể cảm nhận được ý lạnh mát rượi. Liên tưởng đến thông tin nhìn thấy được bằng Truyện Cổ Tích Trinh Sát Thuật vừa rồi, Diệp Bạch như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm: "「 Bên trong bùn lầy tuyệt vọng, nuôi dưỡng hạt giống của hi vọng 」."
Diệp Bạch quay đầu nhìn lại, đóa hoa bùn lầy vặn vẹo nở rộ kia vươn ra vô số xúc tu cong queo, đang điên cuồng múa may trong không khí. Nhưng rõ ràng là nó đang không ngừng héo úa, biên độ quơ múa của các xúc tu dần thu nhỏ lại. Rất rõ ràng, viên tinh hạch màu xanh nhạt này cực kỳ quan trọng đối với sự tồn tại của nó.
"Hạt giống...?" Diệp Bạch khẽ vuốt bề mặt tinh hạch. Nó không phải là một loại đạo cụ nào đó, giao diện người chơi không hiển thị bất kỳ thông báo nào.
Lynette tìm một khoảng đất trống bằng phẳng, mang theo Diệp Bạch đáp xuống mặt đất. Rất nhanh, Liệp Sát Giả tóc đỏ Liên Anh liền hóa thành một vệt sáng xuất hiện trước mặt bọn họ, mang theo vẻ tò mò và cảnh giác đánh giá Diệp Bạch: "Ngươi... còn nhớ mình là ai không? Còn nhận ra được hai chữ trật tự chứ?"
"Không có gì đáng ngại." Diệp Bạch nói, "Là một Liệp Sát Giả cao giai, ngươi chắc hẳn phải có phán đoán của mình chứ."
"Cho nên ta mới cảm thấy kỳ diệu... Bay lượn lâu như vậy trên bầu trời phía trên đóa hoa kia mà lại không hề bị hỗn loạn xâm nhiễm. Ngươi là quyến giả của Nữ thần Trật tự sao?"
Liên Anh nói xong, cảm thấy mình vừa nói một câu đùa khá thú vị, bèn cười một tiếng.
"Tại sao không thể ngược lại?" Diệp Bạch hỏi, "Ví dụ như Nữ thần Trật tự là quyến giả của ta."
Tiếng cười của Liên Anh lập tức nghẹn lại trong cổ họng, không biết nên nói tiếp thế nào... Người này còn biết nói đùa hơn cả mình!
Tiếu Hồng Trần và Đột Kích ngồi trong khoang hành khách hình tròn theo sát phía sau. Diệp Bạch nhìn ánh mắt Đột Kích liền biết bọn họ muốn hỏi gì, thế là trực tiếp xòe bàn tay ra: "Cái này lấy ra từ bên trong đóa hoa kia."
Đột Kích vội vàng đẩy gọng kính một mắt: "Ồ, hình dạng này rất giống tinh hạch của các bùn đất cự nhân khác, chỉ có màu sắc là khác... Đây chính là hạch tâm của cự nhân sáu lõi, ít nhất cũng là một trong các hạch tâm. Ngươi có nhìn thấy tinh hạch nào khác không?"
"Không có." Diệp Bạch nói. Cái gọi là cự nhân sáu lõi, dưới lớp mặt nạ thực ra chỉ có một tinh hạch như vậy mà thôi.
"Được rồi, đây là chiến lợi phẩm của ngươi, vốn nên do ngươi cất giữ." Đột Kích ngẩng đầu, nhìn về phía con quái linh đóa hoa, "A, nó cũng sắp sụp đổ rồi."
Diệp Bạch cất viên tinh hạch màu xanh nhạt vào không gian tùy thân, mấy người chơi cùng nhau nhìn chăm chú con quái linh đóa hoa ngày càng suy yếu.
Không biết vì sao, Diệp Bạch luôn cảm giác Tiếu Hồng Trần với sắc mặt trắng bệch đang nhìn trộm mình.
Diệp Bạch không chút do dự, mở miệng hỏi: "Vị Hồng Trần huynh này, ngươi nhìn ta làm gì vậy?"
"A? A..." Tiếu Hồng Trần không ngờ Diệp Bạch lại thẳng thắn như vậy, lập tức trở nên hơi lúng túng. Sau khi ậm ừ hai tiếng, hắn liền chắp tay ôm quyền, tỏ thái độ kính cẩn, "Vị này... Bạch đại ca!"
Diệp Bạch kéo vành mũ xuống: "Có chuyện gì ta có thể giúp ngươi sao?"
"Không dám làm phiền, chỉ là muốn kết giao bằng hữu với Bạch đại ca. Ta luôn đặc biệt sùng bái những nhân vật như Bạch đại ca, xử sự phóng khoáng, oai hùng bất phàm, lại được phái nữ ưu ái, năng lực xã giao tuyệt đỉnh..."
"Rất sẵn lòng." Mặc dù không hiểu vì sao Tiếu Hồng Trần mới gặp một lần lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, nhưng Diệp Bạch vẫn đưa tay ra, bắt tay hắn một cái.
Ngay lúc bọn họ đang hàn huyên, đóa hoa bùn lầy cuối cùng cũng mất đi chút hơi tàn cuối cùng, co giật rồi đổ sập xuống một tiếng ầm vang. Nhưng nó không giống những bùn đất cự nhân khác hóa thành bùn nhão không chút sinh khí, mà vẫn duy trì hình dạng thi thể, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Ngay khoảnh khắc này, bầu không khí của toàn bộ thành phố Lâm Hải đột nhiên thay đổi.
Tất cả bùn đất cự nhân đã bị tiêu diệt hoàn toàn!
Hoàng hôn vốn dường như sẽ kéo dài vĩnh viễn kia bỗng vặn vẹo thành một cái lồng ánh sáng trong suốt khổng lồ, bao phủ toàn bộ thành phố Lâm Hải. Bầu trời xanh thẳm vì thế đã biến thành phông nền hoàng hôn, mà toàn bộ thành phố dường như bị rút đi hết những màu sắc dư thừa, chỉ còn lại quầng sáng tạo thành từ màu xám đen và tái nhợt, trông vừa âm u vừa kinh khủng.
Cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng dưng xảy ra một vụ nổ kịch liệt nhưng im lặng. Vô số trang giấy trắng đen xen kẽ, giống như tuyết rơi trên vùng đất hoang phế, lả tả rơi xuống từ bầu trời.
Đột Kích ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Là Chiến Tranh Khế Ước. Chúng ta đã vượt qua quy tắc cuối cùng của 'Giai đoạn chuẩn bị'. Trò chơi cuối cùng đã được quyết định."
Trò chơi chiến tranh, chính thức bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận