Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 45
Chương 45
Mộng Mộng và Thiết Đầu tự nhiên không có chút ý kiến nào đối với quyết định của Diệp Bạch, còn Diệp Tiếu Y thân là người chơi thâm niên, kỳ thực vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi ca ca bị 'trò mèo' rồi mới lên hỗ trợ, hung hăng giành lại địa vị trong gia đình, kết quả không biết vì cái gì, đến cả bị mắng cũng không thể cãi lại, còn khổ sở hơn cả lúc ở nhà trước đó.
Lão thợ săn cùng Dạ Sắc Lưu Đình cũng là người chơi tam giai, trong phán đoán và hành động đều không chút dây dưa, bởi vậy sau khi chuẩn bị đơn giản, các người chơi liền lại lần nữa đi ra ngoài, chuẩn bị trực tiếp đi tìm quái linh thiếu nữ tóc trắng mà Diệp Bạch đã chỉ tên.
Mà lúc bọn hắn đi tới thang lầu, lại phát hiện một chuyện ngoài ý liệu:
Số lượng lớn quái linh tuần tra đang xuống lầu!
Mỗi một tầng lầu có hai quái linh tuần tra, mà các người chơi rất nhanh phát hiện, bây giờ mỗi tầng đều cử ra một quái linh tuần tra yên lặng đi xuống lầu theo cầu thang bộ, điều này rất rõ ràng không phải hành vi tuần tra bình thường của bọn chúng.
“Đây là có chuyện gì?” Lão thợ săn nắm chặt thủ nỏ, “Hoạt động đi dạo vừa rồi... vừa rồi của chúng ta bị phát hiện sao? Bọn chúng đây là chuẩn bị tập thể loại bỏ hung thủ?”
“Không phải là không có khả năng này, nhưng mà xác suất rất nhỏ, loại bỏ hung thủ có thể trực tiếp phong tỏa tất cả tầng lầu, dù sao số lượng quái linh tuần tra hoàn toàn đầy đủ.” Diệp Tiếu Y bỗng nhiên đụng một cái Diệp Bạch, “Nhìn kìa, đó là mục tiêu của ngươi.”
Trong tầm mắt của các người chơi, quái linh thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ đang mặt không biểu cảm đi theo đội ngũ xuống lầu, Diệp Bạch không chần chờ, nhấc chân liền đi: “Chúng ta đuổi kịp.”
“Chờ đã, để ta xem quy tắc chi tiết cần tuân thủ lúc này đã,” Thiết Đầu vội vàng móc ra sổ tay trừng phạt, “Ừm, khi hàng xóm hữu hảo ghé thăm nhau, nhất thiết phải có lễ phép, nói chuyện Văn Minh, không tranh không giành, cùng nhau xây dựng đại gia đình hài hòa… Chính là ý không cho phép mắng người.”
“Tất cả mọi người đều là người Văn Minh không nói tục, chỉ có ngươi còn thiếu tuần tra viên một cái tát tử.” Lão thợ săn cười hắc hắc.
Thế là các người chơi trà trộn vào trong đội ngũ quái linh tuần tra đi xuống lầu, đồng thời đi theo con đường buổi sáng thẳng hướng hội trường, Mộng Mộng nhỏ giọng nói: “Bọn chúng đây là muốn trở về nghe diễn thuyết? Khai tiểu táo sao?”
Diệp Bạch trong lòng dần dần hiện ra một suy đoán: “Có thể... Bọn chúng đây là muốn quét sạch rác rưởi sinh hoạt.”
“Rác rưởi sinh hoạt gì?” Dạ Sắc Lưu Đình theo tiềm thức hỏi.
“Còn nhớ quái linh hộ gia đình nổi điên lúc hoạt động diễn thuyết sáng sớm không?” Diệp Bạch nói, “Ta lúc buổi sáng đã cố ý nhớ kỹ vị trí của nó, nó không hề trở về nhà mình, bây giờ hẳn là thời gian xử lý nó, phong ấn lại lần nữa hoặc trực tiếp giết chết đều có thể... Ta còn tưởng rằng thời gian xử lý sẽ đặt vào buổi tối.”
Lão thợ săn nghi ngờ nói: “Xử lý nó cần vận dụng nhiều quái linh tuần tra như vậy sao? Chỗ này phải có ba mươi con rồi chứ?”
Vấn đề này không ai trả lời.
Trên đài hội nghị của hội trường diễn thuyết, con rối Hùng tử kia vẫn như cũ ngồi trên mặt bàn sau micro, đợi đội ngũ quái linh tuần tra tập kết hoàn tất tại hội trường, giọng nói tổng hợp của nó thông qua micro vang vọng khắp quảng trường.
“Chào mọi người, ta là đại diện nhà trọ dài.”
“Hôm nay công tác vệ sinh, phải tiếp tục cố lên nha!”
Theo giọng nói vang lên, quảng trường thoáng sáng lên một lần, rồi lại tối đi.
Sau hai câu nói ngắn gọn, đám quái linh tuần tra cũng không quay về theo đường cũ, mà đi về một hướng khác, khi các người chơi đi theo hành động, giọng nói của con rối Hùng tử lại yếu ớt vang lên:
“Sáu vị hộ gia đình tạm thời, cũng phải cố lên nha!”
“Nhận được.” Diệp Bạch hướng nó phất phất tay.
Các người chơi còn lại đều nghiêm mặt, đợi đi ra một đoạn, Diệp Tiếu Y ôm chặt lấy cánh tay Diệp Bạch, thấp giọng hô: “Ngươi thật sự dũng cảm quá! Ngay cả loại… loại đồ vật kia nói chuyện mà cũng dám đáp lại, cẩn thận một chút có được không?”
“Nó đang cổ vũ công việc của chúng ta, nếu không nhận được phản hồi, lại là một chuyện rất cô độc.” Diệp Bạch nói, “Cái Hùng tử kia là đại diện nhà trọ dài, sẽ không chủ động ra tay với hộ gia đình, chúng ta vừa rồi lúc nghỉ ngơi không phải đã phân tích qua rồi sao?”
“Mặc dù đúng là như vậy không sai…” Diệp Tiếu Y nhất thời không biết nói gì.
Dạ Sắc Lưu Đình nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta cảm thấy người bình thường sẽ không muốn dính dáng gì đến loại đồ vật này, dù chỉ là chào hỏi… Lỡ như tối nay nó lén lút xuất hiện bên gối ngươi thì làm sao bây giờ?”
“Vậy phải xem nó muốn làm gì, nếu là muốn ngủ chung với ta thì tự nhiên hoan nghênh, còn muốn dọa người thì bị đánh, chính là đơn giản như vậy.” Diệp Bạch nói.
Thiết Đầu đối với lão thợ săn nhỏ giọng nói: “Ta thỉnh thoảng cũng cảm thấy suy nghĩ của Bạch Y huynh đệ không giống người bình thường lắm…”
Trong lúc nói chuyện, đám quái linh tuần tra đã rời khỏi hội trường diễn thuyết, đi tới một khu đất trống cách đó không xa. Diện tích nơi này còn lớn hơn hội trường diễn thuyết mấy lần, trông vô cùng trống trải, mà ở rìa khu đất trống, đứng sừng sững một tòa kiến trúc hình dáng nhà kho mái đỏ tường trắng.
Trên vách tường của tòa nhà kho này khắc đại lượng những đường vân màu đỏ giống như mạng nhện. Đường cong của những đường vân này trơn nhẵn, tỏa ra ánh sáng nhạt màu đỏ nhạt, chúng kết nối lẫn nhau, tổ hợp thành một đồ án cực lớn bao trùm toàn bộ nhà kho.
“Đây là một trận địa được tạo thành dựa trên pháp trận, ta cần chút thời gian để phân tích đại khái hiệu quả.” Diệp Tiếu Y lập tức lấy ra bản vẽ, nhìn chăm chú vào đường vân trên vách tường nhà kho, “Mặc dù đại bộ phận đều xem không hiểu, nhưng chỉ cần thu thập đủ thông tin, ta có thể bỏ qua giai đoạn ‘Xem hiểu’ mà trực tiếp đạt đến giai đoạn ‘Lý Giải’…”
Diệp Bạch hỏi: “Đại khái cần bao lâu?”
“Khoảng bốn giờ.”
“Vậy ngươi không bằng yên tĩnh lại, xem bọn nó muốn làm gì.”
Lời vừa dứt, “lớp vỏ” trên thân đám quái linh tuần tra đồng loạt biến mất, mấy chục quái linh hình người trên không trung và mặt đất cấp tốc bành trướng thành đủ loại quái vật khổng lồ: Hydras, huyết nhục cự nhân, ma ngẫu, lang nhân đứng thẳng… Lão thợ săn nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Nhiều quái vật như vậy tụ tập cùng một chỗ mà không đánh nhau, thật sự là hiếm thấy.”
Mà Diệp Bạch vẫn luôn chú ý thiếu nữ tóc trắng khá nổi bật trong số đó: Đường vân trên vai nàng biến thành một đôi cánh dơi cực lớn, là một trong số ít quái linh lơ lửng giữa không trung.
Phảng phất như đã được tính toán thời gian chính xác, khi đám quái linh tuần tra triệt để khôi phục hình dáng cũ, những đường vân màu đỏ trên nhà kho bỗng tối sầm xuống mức thấp nhất, cửa thép nhà kho đột nhiên “bịch” một tiếng bị phá tan từ bên trong, trong không khí chợt tràn ngập những tiếng gào thét điên cuồng liên tiếp, đủ loại quái linh hình thù kỳ quái từ trong nhà kho tuôn ra, phảng phất như hồ thủy điện xả lũ, hung hăng đâm vào đám quái linh tuần tra!
Mà đám quái linh tuần tra không hé răng đón nhận xung kích, đồng thời nhanh chóng đánh trả, nhưng bọn chúng chỉ máy móc cứng nhắc đẩy lui từng đám quái linh điên cuồng tuôn ra từ trong kho, chứ không hề đánh giết đối phương; Trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ khu đất trống liền trở thành một mảnh chiến trường quần ma loạn vũ!
“Thì ra đó là trận pháp dùng để phong ấn…” Diệp Tiếu Y trợn mắt há mồm, “Những thứ trong kho hàng kia, tất cả đều là quái linh hộ gia đình nổi điên? Nhiều như vậy sao?”
Lúc này dù các người chơi có phản ứng ngu ngốc đến mấy, cũng đã hiểu rõ vấn đề trong giới thiệu nhiệm vụ "rác rưởi sinh hoạt" là cái gì, đồng thời cũng hiểu được ý nghĩa của "công tác vệ sinh" trong miệng con rối Hùng tử.
Chính là cướp lượt đánh giết a!
Lúc này không cướp thì đợi đến khi nào?
Lão thợ săn cấp tốc rút ra thủ nỏ, nạp vào đó một mũi tên nỏ đặc chế màu bạc trắng, không chút do dự xông tới. Dạ Sắc Lưu Đình từ trong balo lệch vai móc ra một bình dược tề màu đỏ, tấn tấn tấn uống vào, cả khuôn mặt nhỏ lập tức bị nghẹn đỏ bừng, nàng nhanh chóng chạy đến rìa chiến trường, miệng tròn xoe mở ra: “Gào… Ác long gào thét!”
Từ trong miệng nàng chợt phun ra sóng xung kích màu đỏ, tinh chuẩn đánh trúng một con nhuyễn trùng cực lớn, lập tức tạo thành một mảng cháy đen trên thân thể nó, nhưng đồng thời không thể hoàn thành việc đánh giết, hoàng đế dù sao cũng không phải là chức nghiệp giỏi chiến đấu.
Dạ Sắc Lưu Đình không hề nản lòng, lại lấy ra một bình dược tề màu đỏ uống vào, lần này nàng giơ tay phải lên, lòng bàn tay dần dần phát sáng: “Ma Quán Quang sát pháo!”
Là một học giả, Diệp Tiếu Y không tiến lên, đứng tại chỗ nhanh chóng lật tập tranh: “Thủ hộ kỵ sĩ!”
Ba kỵ sĩ cao lớn mặc áo giáp từ trong tập tranh bay vọt ra, cũng nhanh chóng lao vào chiến trường hỗn loạn. Mộng Mộng lặng lẽ tiến đến bên cạnh Diệp Bạch: “Bạch Y đại ca, chúng ta làm sao bây giờ a?”
“Không có năng lực công kích từ xa, cứ ở đây chờ.”
Diệp Bạch cũng không có ý định gia nhập chiến đấu, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi thiếu nữ tóc trắng trên không trung. Thiết Đầu, người cũng không có cách nào công kích từ xa, xoa xoa cổ, lẩm bẩm: “Nhìn như vậy thì, ở đây mới là chiến trường chân chính được sắp xếp cho chúng ta? Vậy những gì chúng ta làm trước đó chẳng phải đều uổng phí rồi sao.”
“Uổng phí?” Diệp Bạch thuận miệng nói, “Đây là mảnh ghép cuối cùng để chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tuyệt không phải là mảnh quan trọng nhất.”
Thiết Đầu mở giao diện người chơi ra: “Số lượng đánh giết tăng rất nhanh, ba ngày thời gian, hoàn thành nhiệm vụ hẳn là dư sức a.”
Hắn nói không sai, mặc dù việc phải đánh giết chính xác quái linh trong chiến trường kịch liệt như vậy không phải là chuyện dễ dàng, nhưng chiến đấu vừa mới bắt đầu khoảng hai mươi phút, ba người chơi tam giai vẫn thông qua phối hợp, liên tục thành công săn giết được 8 quái linh hộ gia đình nổi điên.
Có quái linh tuần tra ở phía trước chống đỡ, người chơi chỉ cần phụ trách tung đòn kết liễu là được, dựa theo hiệu suất như vậy mà tính, buổi chiều 4 tiếng chí ít có thể giết ba mươi con, ba ngày thời gian dư sức.
“Tối nay nghĩ biện pháp kiếm chút vũ khí, chúng ta cũng cùng nhau hỗ trợ, tranh thủ ngày mai hạ gục!” Thiết Đầu nhiệt tình tràn đầy.
Ngay tại lúc chiến đấu bắt đầu được nửa giờ, Dạ Sắc Lưu Đình là người đầu tiên rút về, tiểu cô nương vẻ mặt đau khổ: “Ta phải nghỉ ngơi một hồi, tạm thời không có cách nào chiến đấu.”
“Linh tính tiêu hao hết, hay là bị thương?” Mộng Mộng vội vàng tiến lên, “Ta có thể trị thương, ở đây còn có dược tề khôi phục linh tính đổi từ máy bán hàng tự động.”
“Cái đó thì lại không có, đừng đưa ta dược tề, nhìn thấy liền khó chịu.” Dạ Sắc Lưu Đình đưa tay sờ sờ bụng, “Ta thật sự là không uống nổi nữa rồi… Vừa rồi uống quá nhiều dược tề công kích, bây giờ bụng thật trướng.”
Thiết Đầu: “?”
Mấy phút sau, lão thợ săn cũng thở hồng hộc lui trở về: “Mệt chết ta, ta phải nghỉ một lát.”
“Nhưng ngươi không phải công kích từ xa sao?” Thiết Đầu kỳ quái hỏi, “Là sử dụng năng lực tiêu hao quá lớn sao?”
“Không có, ta chỉ có một mũi Phá Ma Tiễn đặc chế này thôi, bắn ra rồi thì dù sao cũng phải nhặt về, ngươi không thấy sao? Quá trình nhặt tên thực sự quá kinh hiểm…”
Thiết Đầu: “?”
Đối mặt với cuộc chiến đấu kéo dài bất ngờ xuất hiện, trong 6 người chơi chỉ có duy nhất học giả có thể duy trì đầu ra ổn định, Diệp Tiếu Y từ trong tập tranh triệu hồi ra các triệu hoán vật khác nhau, không ngừng ăn trộm mạng trên chiến trường, nhất thời lộ ra vẻ uy phong bát diện.
Mà lão thợ săn cùng Dạ Sắc Lưu Đình sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, lập tức lại lần nữa gia nhập chiến đấu, bất quá rất rõ ràng, hiệu suất chiến đấu của bọn hắn không cao như vừa rồi: Chủ yếu là Dạ Sắc Lưu Đình thực sự uống không nổi nữa…
Trơ mắt nhìn các đồng bạn chiến đấu, Thiết Đầu tỏ ra tương đối gấp gáp, không ngừng lắc lư trước mặt Diệp Bạch, ý muốn để Diệp Bạch tìm cho hắn chút chuyện làm —— Bất kể làm cái gì, chỉ cần có thể giúp một tay.
Diệp Bạch căn bản không thèm để ý đến hắn.
Thời gian thu thập tình báo quan trọng như vậy, ngươi chỉ muốn lao lên chiến đấu? Giết thêm một hai cái quái linh kia thì có ích gì chứ.
Theo thời gian trôi qua, số lượng đánh giết quái linh trên bảng dần dần tăng lên tới 18/60. Ngay tại lúc các người chơi chuẩn bị nhất cổ tác khí, nâng con số này lên 1/3, những đường vân màu đỏ trên tường ngoài nhà kho lại dần dần sáng lên trở lại. Theo pháp trận phong ấn khởi động lại, những quái linh điên cuồng kia lập tức giống như bị hút mì sợi, bị hút ngược trở lại vào trong kho hàng.
Bịch một tiếng, cửa lớn nhà kho lại lần nữa đóng lại.
Một bên chiến đấu đột nhiên rời đi, toàn bộ chiến trường chợt yên tĩnh trở lại. Đám quái linh tuần tra không chút do dự, nhao nhao biến trở về hình người, yên lặng xếp hàng, rồi bắt đầu quay về hướng nhà trọ.
Cuộc chiến kéo dài mấy giờ cứ như vậy đột ngột kết thúc.
Thành quả của phía người chơi rất khả quan, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ: Lão thợ săn đã lảo đảo đến mức cần Thiết Đầu kéo mới có thể đi, Diệp Tiếu Y nhìn tập tranh của mình có 1/5 biến trở về trang trắng mà sầu não nhăn mày, còn bụng nhỏ của Dạ Sắc Lưu Đình thì rõ ràng phồng lên…
Đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, các người chơi tạm thời cũng không có tâm tình thương lượng kế hoạch gì, nhao nhao trở lại phòng của mình nghỉ ngơi.
Dạ Sắc Lưu Đình về đến phòng liền lập tức nằm trên ghế sa lon, hữu khí vô lực nói: “Kể từ khi trở thành người chơi tới nay, ta vẫn là lần đầu tiên uống nhiều dược tề công kích như vậy… Bạch Y tiền bối, ngươi vừa rồi sao không lên vậy? Ngươi đi lên tùy tiện tìm hai cái quái linh, bang bang hai quyền, nhiệm vụ của chúng ta liền ổn rồi…”
Không nhận được hồi âm, Dạ Sắc Lưu Đình gắng gượng ngẩng đầu nhìn quanh một chút, kinh ngạc phát hiện, Diệp Bạch không biết từ lúc nào đã lặng yên không một tiếng động biến mất.
............................
Diệp Bạch đứng cạnh cầu thang tầng 21, nơi này có một phòng nhỏ, là nơi ở của quái linh tuần tra. Trong mấy giờ qua, các người chơi ít nhiều cũng đã thăm dò được quy luật hành động của quái linh tuần tra, huống chi Diệp Bạch vừa rồi còn đi theo suốt đường, tận mắt thấy quái linh thiếu nữ tóc trắng đi vào phòng.
Bây giờ là 5 giờ 05 phút chiều, cách mốc 6 giờ "cùng người nhà chung sống hòa thuận" còn gần một giờ, thời gian đầy đủ.
Diệp Bạch đưa tay gõ cửa.
Không hề có bất kỳ phản hồi nào —— Quái linh tuần tra không phải là hộ gia đình, bọn chúng không cần tuân thủ điều khoản sống chung hữu hảo giữa hàng xóm.
“Thực sự là không hữu hảo.”
Diệp Bạch thu hồi thủ trượng, không chút do dự sử dụng năng lực Âm Ảnh Giới tầng, biến chính mình thành một mảnh bóng tối chiếu trên mặt đất, di chuyển vào qua khe cửa dưới.
Giống như trong bức họa của Diệp Tiếu Y, thiếu nữ tóc trắng cứ thế mặt không biểu cảm đứng ở cửa phòng. Trận chiến kịch liệt vừa rồi dường như không thể để lại chút dấu vết nào trên người nàng, làn da nàng vẫn trắng nõn non mềm, dung mạo tinh xảo mang theo một vẻ quý khí khó che giấu, đứng ở đó liền có một loại mỹ cảm ưu nhã.
Diệp Bạch chống thủ trượng từ trong bóng tối đi ra, trong tay nâng Linh Ước Chi bàn, lễ phép nói: “Ta muốn hỏi một chút tình báo, vì thế có thể đánh đổi khá nhiều, hy vọng đây là một cuộc giao dịch công bằng mà tất cả đều vui vẻ. Thất lễ.”
Thiếu nữ tóc trắng tự nhiên không hề có bất kỳ phản hồi nào: Nàng bây giờ chỉ là một con rối tuần tra mà thôi.
Linh Ước Chi bàn dưới sự sử dụng của Diệp Bạch rất nhanh nổi lên hai luồng sáng đen trắng, giống như những đường cong tạo thành từ khói xanh. Luồng sáng màu đen chui vào cơ thể thiếu nữ tóc trắng, còn luồng sáng màu trắng thì kết nối trên cơ thể Diệp Bạch.
Luồng sáng màu trắng bên phía Diệp Bạch rất nhanh đã biến thành trật tự chi quang ôn hòa, đồng thời thông qua Linh Ước Chi bàn, theo luồng sáng màu đen lan tràn đến trong cơ thể thiếu nữ.
—— Hắn phỏng đoán đây chính là hiệu quả sau khi tiêu hao điểm trật tự, nhưng đừng nói là biến ngắn đi, điểm trật tự của hắn đến một chút phản hồi cũng không có.
Khi một cây cầu tạo thành từ Trật Tự chi quang được dựng lên giữa hai người, Diệp Bạch bỗng nhiên có cảm giác, hắn và thiếu nữ tóc trắng trước mặt, có một bộ phận tâm ý đã tương thông.
“Thì ra đây là ý nghĩa của tâm linh ước định… Chẳng trách, dưới tình huống tiếp xúc trực tiếp giữa tư tưởng thế này, căn bản không có khả năng chơi trò chơi chữ nghĩa gì.”
Diệp Bạch như có điều suy nghĩ, hắn rất nhanh đưa ra điều kiện của mình: “Tất cả tình báo về nhà trọ này, còn có tình báo về ngươi.”
Thiếu nữ tóc trắng trước mặt thực sự quá giống với tường vi công chúa, trừ màu tóc và màu mắt ra thì cơ bản giống hệt nhau. Diệp Bạch đối với tình báo về bác sĩ chính của mình vẫn tương đối hứng thú, nếu quả thật có tác dụng, nói không chừng có thể chống đỡ một bộ phận "tiền xem bệnh" của chính mình.
Nhưng tâm ý bên phía thiếu nữ trống rỗng, không có truyền đến bất kỳ ý nghĩ nào.
“Mặc dù Mary thái thái nói, phần lớn quái linh đều không cách nào giao lưu, những quái linh bàn ghế bóng da các loại chắc chắn không có cách nào giao lưu… Nhưng ngươi hẳn là có thể chứ? Nếu như suy đoán của ta không sai, ngươi hẳn là Huyết tộc thuộc thần thoại đã trở thành quái linh.”
Diệp Bạch nhìn xuống cây cầu tạo thành từ Trật Tự chi quang giữa hai người: “Chẳng lẽ là cho quá ít?”
Diệp Bạch không chút do dự, trực tiếp gia tăng lượng điểm trật tự đầu vào. Lập tức, cây cầu trật tự rõ ràng trở nên sáng hơn, mà hiệu quả cũng nhanh chóng xuất hiện, Diệp Bạch lập tức phát giác được bên phía thiếu nữ mơ hồ truyền tới một ý nghĩ mơ hồ: Cần nhiều hơn.
“Quả nhiên là cho thiếu.” Diệp Bạch lại lần nữa tăng cường lượng điểm trật tự đầu vào, mà ý nghĩ của thiếu nữ cũng càng rõ ràng hơn. Dưới tình huống tâm ý tương thông, Diệp Bạch hiểu ra một chuyện:
Thiếu nữ tóc trắng với thân phận là quái linh, luôn bị kẹt trong vũng lầy hỗn loạn vực sâu, ở trạng thái mơ màng ngơ ngác, khó mà suy nghĩ; Mà trật tự có thể triệt tiêu hỗn loạn, nếu như sau khi triệt tiêu mà tiếp tục gia tăng đầu vào, nàng dường như có khả năng khôi phục linh trí.
Thế là Diệp Bạch từng chút từng chút tăng thêm điểm trật tự, cho đến một thời khắc, bên phía thiếu nữ truyền đến ý nghĩ mới: Đủ rồi.
Dưới sự chống đỡ của đầy đủ trật tự, nàng cuối cùng đã ngắn ngủi khôi phục năng lực suy tư.
Trong cảm ứng của Diệp Bạch, thiếu nữ giống như người chết đuối cuối cùng cũng vớ được cọng cỏ cứu mạng, vô cùng vội vàng đưa ra điều kiện của mình: “Cung cấp trật tự cho ta.”
“Quái linh không có cách nào sinh ra trật tự, chỉ có thể bị hỗn loạn quấn thân. Ý của ngươi là, về sau để ta tới cung cấp trật tự cho ngươi, giúp ngươi thoát khỏi vũng lầy hỗn loạn sao?”
“Không tệ.”
Diệp Bạch đầy hứng thú hỏi: “Như vậy cái giá phải trả thì sao? Ngươi nguyện ý trả cái giá lớn đến đâu, để đổi lấy phần tự do này?”
“Sự trung thành của ta, lực lượng của ta, quá khứ của ta, hiện tại và tương lai, tất cả mọi thứ của ta.” Thiếu nữ không chút do dự đưa ra tất cả điều kiện mà mình có thể đưa ra.
“Ta thích sự quả quyết của ngươi.” Diệp Bạch nói, “Ước định đạt tới.”
Linh Ước Chi bàn chợt phóng ra quang mang, “lớp vỏ trong suốt” bao quanh thiếu nữ tóc trắng lặng yên không một tiếng động biến mất, nàng giống như con rối đã mất đi toàn bộ sự chống đỡ, thẳng tắp ngã nhào về phía Diệp Bạch.
Mộng Mộng và Thiết Đầu tự nhiên không có chút ý kiến nào đối với quyết định của Diệp Bạch, còn Diệp Tiếu Y thân là người chơi thâm niên, kỳ thực vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi ca ca bị 'trò mèo' rồi mới lên hỗ trợ, hung hăng giành lại địa vị trong gia đình, kết quả không biết vì cái gì, đến cả bị mắng cũng không thể cãi lại, còn khổ sở hơn cả lúc ở nhà trước đó.
Lão thợ săn cùng Dạ Sắc Lưu Đình cũng là người chơi tam giai, trong phán đoán và hành động đều không chút dây dưa, bởi vậy sau khi chuẩn bị đơn giản, các người chơi liền lại lần nữa đi ra ngoài, chuẩn bị trực tiếp đi tìm quái linh thiếu nữ tóc trắng mà Diệp Bạch đã chỉ tên.
Mà lúc bọn hắn đi tới thang lầu, lại phát hiện một chuyện ngoài ý liệu:
Số lượng lớn quái linh tuần tra đang xuống lầu!
Mỗi một tầng lầu có hai quái linh tuần tra, mà các người chơi rất nhanh phát hiện, bây giờ mỗi tầng đều cử ra một quái linh tuần tra yên lặng đi xuống lầu theo cầu thang bộ, điều này rất rõ ràng không phải hành vi tuần tra bình thường của bọn chúng.
“Đây là có chuyện gì?” Lão thợ săn nắm chặt thủ nỏ, “Hoạt động đi dạo vừa rồi... vừa rồi của chúng ta bị phát hiện sao? Bọn chúng đây là chuẩn bị tập thể loại bỏ hung thủ?”
“Không phải là không có khả năng này, nhưng mà xác suất rất nhỏ, loại bỏ hung thủ có thể trực tiếp phong tỏa tất cả tầng lầu, dù sao số lượng quái linh tuần tra hoàn toàn đầy đủ.” Diệp Tiếu Y bỗng nhiên đụng một cái Diệp Bạch, “Nhìn kìa, đó là mục tiêu của ngươi.”
Trong tầm mắt của các người chơi, quái linh thiếu nữ tóc trắng mắt đỏ đang mặt không biểu cảm đi theo đội ngũ xuống lầu, Diệp Bạch không chần chờ, nhấc chân liền đi: “Chúng ta đuổi kịp.”
“Chờ đã, để ta xem quy tắc chi tiết cần tuân thủ lúc này đã,” Thiết Đầu vội vàng móc ra sổ tay trừng phạt, “Ừm, khi hàng xóm hữu hảo ghé thăm nhau, nhất thiết phải có lễ phép, nói chuyện Văn Minh, không tranh không giành, cùng nhau xây dựng đại gia đình hài hòa… Chính là ý không cho phép mắng người.”
“Tất cả mọi người đều là người Văn Minh không nói tục, chỉ có ngươi còn thiếu tuần tra viên một cái tát tử.” Lão thợ săn cười hắc hắc.
Thế là các người chơi trà trộn vào trong đội ngũ quái linh tuần tra đi xuống lầu, đồng thời đi theo con đường buổi sáng thẳng hướng hội trường, Mộng Mộng nhỏ giọng nói: “Bọn chúng đây là muốn trở về nghe diễn thuyết? Khai tiểu táo sao?”
Diệp Bạch trong lòng dần dần hiện ra một suy đoán: “Có thể... Bọn chúng đây là muốn quét sạch rác rưởi sinh hoạt.”
“Rác rưởi sinh hoạt gì?” Dạ Sắc Lưu Đình theo tiềm thức hỏi.
“Còn nhớ quái linh hộ gia đình nổi điên lúc hoạt động diễn thuyết sáng sớm không?” Diệp Bạch nói, “Ta lúc buổi sáng đã cố ý nhớ kỹ vị trí của nó, nó không hề trở về nhà mình, bây giờ hẳn là thời gian xử lý nó, phong ấn lại lần nữa hoặc trực tiếp giết chết đều có thể... Ta còn tưởng rằng thời gian xử lý sẽ đặt vào buổi tối.”
Lão thợ săn nghi ngờ nói: “Xử lý nó cần vận dụng nhiều quái linh tuần tra như vậy sao? Chỗ này phải có ba mươi con rồi chứ?”
Vấn đề này không ai trả lời.
Trên đài hội nghị của hội trường diễn thuyết, con rối Hùng tử kia vẫn như cũ ngồi trên mặt bàn sau micro, đợi đội ngũ quái linh tuần tra tập kết hoàn tất tại hội trường, giọng nói tổng hợp của nó thông qua micro vang vọng khắp quảng trường.
“Chào mọi người, ta là đại diện nhà trọ dài.”
“Hôm nay công tác vệ sinh, phải tiếp tục cố lên nha!”
Theo giọng nói vang lên, quảng trường thoáng sáng lên một lần, rồi lại tối đi.
Sau hai câu nói ngắn gọn, đám quái linh tuần tra cũng không quay về theo đường cũ, mà đi về một hướng khác, khi các người chơi đi theo hành động, giọng nói của con rối Hùng tử lại yếu ớt vang lên:
“Sáu vị hộ gia đình tạm thời, cũng phải cố lên nha!”
“Nhận được.” Diệp Bạch hướng nó phất phất tay.
Các người chơi còn lại đều nghiêm mặt, đợi đi ra một đoạn, Diệp Tiếu Y ôm chặt lấy cánh tay Diệp Bạch, thấp giọng hô: “Ngươi thật sự dũng cảm quá! Ngay cả loại… loại đồ vật kia nói chuyện mà cũng dám đáp lại, cẩn thận một chút có được không?”
“Nó đang cổ vũ công việc của chúng ta, nếu không nhận được phản hồi, lại là một chuyện rất cô độc.” Diệp Bạch nói, “Cái Hùng tử kia là đại diện nhà trọ dài, sẽ không chủ động ra tay với hộ gia đình, chúng ta vừa rồi lúc nghỉ ngơi không phải đã phân tích qua rồi sao?”
“Mặc dù đúng là như vậy không sai…” Diệp Tiếu Y nhất thời không biết nói gì.
Dạ Sắc Lưu Đình nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta cảm thấy người bình thường sẽ không muốn dính dáng gì đến loại đồ vật này, dù chỉ là chào hỏi… Lỡ như tối nay nó lén lút xuất hiện bên gối ngươi thì làm sao bây giờ?”
“Vậy phải xem nó muốn làm gì, nếu là muốn ngủ chung với ta thì tự nhiên hoan nghênh, còn muốn dọa người thì bị đánh, chính là đơn giản như vậy.” Diệp Bạch nói.
Thiết Đầu đối với lão thợ săn nhỏ giọng nói: “Ta thỉnh thoảng cũng cảm thấy suy nghĩ của Bạch Y huynh đệ không giống người bình thường lắm…”
Trong lúc nói chuyện, đám quái linh tuần tra đã rời khỏi hội trường diễn thuyết, đi tới một khu đất trống cách đó không xa. Diện tích nơi này còn lớn hơn hội trường diễn thuyết mấy lần, trông vô cùng trống trải, mà ở rìa khu đất trống, đứng sừng sững một tòa kiến trúc hình dáng nhà kho mái đỏ tường trắng.
Trên vách tường của tòa nhà kho này khắc đại lượng những đường vân màu đỏ giống như mạng nhện. Đường cong của những đường vân này trơn nhẵn, tỏa ra ánh sáng nhạt màu đỏ nhạt, chúng kết nối lẫn nhau, tổ hợp thành một đồ án cực lớn bao trùm toàn bộ nhà kho.
“Đây là một trận địa được tạo thành dựa trên pháp trận, ta cần chút thời gian để phân tích đại khái hiệu quả.” Diệp Tiếu Y lập tức lấy ra bản vẽ, nhìn chăm chú vào đường vân trên vách tường nhà kho, “Mặc dù đại bộ phận đều xem không hiểu, nhưng chỉ cần thu thập đủ thông tin, ta có thể bỏ qua giai đoạn ‘Xem hiểu’ mà trực tiếp đạt đến giai đoạn ‘Lý Giải’…”
Diệp Bạch hỏi: “Đại khái cần bao lâu?”
“Khoảng bốn giờ.”
“Vậy ngươi không bằng yên tĩnh lại, xem bọn nó muốn làm gì.”
Lời vừa dứt, “lớp vỏ” trên thân đám quái linh tuần tra đồng loạt biến mất, mấy chục quái linh hình người trên không trung và mặt đất cấp tốc bành trướng thành đủ loại quái vật khổng lồ: Hydras, huyết nhục cự nhân, ma ngẫu, lang nhân đứng thẳng… Lão thợ săn nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Nhiều quái vật như vậy tụ tập cùng một chỗ mà không đánh nhau, thật sự là hiếm thấy.”
Mà Diệp Bạch vẫn luôn chú ý thiếu nữ tóc trắng khá nổi bật trong số đó: Đường vân trên vai nàng biến thành một đôi cánh dơi cực lớn, là một trong số ít quái linh lơ lửng giữa không trung.
Phảng phất như đã được tính toán thời gian chính xác, khi đám quái linh tuần tra triệt để khôi phục hình dáng cũ, những đường vân màu đỏ trên nhà kho bỗng tối sầm xuống mức thấp nhất, cửa thép nhà kho đột nhiên “bịch” một tiếng bị phá tan từ bên trong, trong không khí chợt tràn ngập những tiếng gào thét điên cuồng liên tiếp, đủ loại quái linh hình thù kỳ quái từ trong nhà kho tuôn ra, phảng phất như hồ thủy điện xả lũ, hung hăng đâm vào đám quái linh tuần tra!
Mà đám quái linh tuần tra không hé răng đón nhận xung kích, đồng thời nhanh chóng đánh trả, nhưng bọn chúng chỉ máy móc cứng nhắc đẩy lui từng đám quái linh điên cuồng tuôn ra từ trong kho, chứ không hề đánh giết đối phương; Trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ khu đất trống liền trở thành một mảnh chiến trường quần ma loạn vũ!
“Thì ra đó là trận pháp dùng để phong ấn…” Diệp Tiếu Y trợn mắt há mồm, “Những thứ trong kho hàng kia, tất cả đều là quái linh hộ gia đình nổi điên? Nhiều như vậy sao?”
Lúc này dù các người chơi có phản ứng ngu ngốc đến mấy, cũng đã hiểu rõ vấn đề trong giới thiệu nhiệm vụ "rác rưởi sinh hoạt" là cái gì, đồng thời cũng hiểu được ý nghĩa của "công tác vệ sinh" trong miệng con rối Hùng tử.
Chính là cướp lượt đánh giết a!
Lúc này không cướp thì đợi đến khi nào?
Lão thợ săn cấp tốc rút ra thủ nỏ, nạp vào đó một mũi tên nỏ đặc chế màu bạc trắng, không chút do dự xông tới. Dạ Sắc Lưu Đình từ trong balo lệch vai móc ra một bình dược tề màu đỏ, tấn tấn tấn uống vào, cả khuôn mặt nhỏ lập tức bị nghẹn đỏ bừng, nàng nhanh chóng chạy đến rìa chiến trường, miệng tròn xoe mở ra: “Gào… Ác long gào thét!”
Từ trong miệng nàng chợt phun ra sóng xung kích màu đỏ, tinh chuẩn đánh trúng một con nhuyễn trùng cực lớn, lập tức tạo thành một mảng cháy đen trên thân thể nó, nhưng đồng thời không thể hoàn thành việc đánh giết, hoàng đế dù sao cũng không phải là chức nghiệp giỏi chiến đấu.
Dạ Sắc Lưu Đình không hề nản lòng, lại lấy ra một bình dược tề màu đỏ uống vào, lần này nàng giơ tay phải lên, lòng bàn tay dần dần phát sáng: “Ma Quán Quang sát pháo!”
Là một học giả, Diệp Tiếu Y không tiến lên, đứng tại chỗ nhanh chóng lật tập tranh: “Thủ hộ kỵ sĩ!”
Ba kỵ sĩ cao lớn mặc áo giáp từ trong tập tranh bay vọt ra, cũng nhanh chóng lao vào chiến trường hỗn loạn. Mộng Mộng lặng lẽ tiến đến bên cạnh Diệp Bạch: “Bạch Y đại ca, chúng ta làm sao bây giờ a?”
“Không có năng lực công kích từ xa, cứ ở đây chờ.”
Diệp Bạch cũng không có ý định gia nhập chiến đấu, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi thiếu nữ tóc trắng trên không trung. Thiết Đầu, người cũng không có cách nào công kích từ xa, xoa xoa cổ, lẩm bẩm: “Nhìn như vậy thì, ở đây mới là chiến trường chân chính được sắp xếp cho chúng ta? Vậy những gì chúng ta làm trước đó chẳng phải đều uổng phí rồi sao.”
“Uổng phí?” Diệp Bạch thuận miệng nói, “Đây là mảnh ghép cuối cùng để chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tuyệt không phải là mảnh quan trọng nhất.”
Thiết Đầu mở giao diện người chơi ra: “Số lượng đánh giết tăng rất nhanh, ba ngày thời gian, hoàn thành nhiệm vụ hẳn là dư sức a.”
Hắn nói không sai, mặc dù việc phải đánh giết chính xác quái linh trong chiến trường kịch liệt như vậy không phải là chuyện dễ dàng, nhưng chiến đấu vừa mới bắt đầu khoảng hai mươi phút, ba người chơi tam giai vẫn thông qua phối hợp, liên tục thành công săn giết được 8 quái linh hộ gia đình nổi điên.
Có quái linh tuần tra ở phía trước chống đỡ, người chơi chỉ cần phụ trách tung đòn kết liễu là được, dựa theo hiệu suất như vậy mà tính, buổi chiều 4 tiếng chí ít có thể giết ba mươi con, ba ngày thời gian dư sức.
“Tối nay nghĩ biện pháp kiếm chút vũ khí, chúng ta cũng cùng nhau hỗ trợ, tranh thủ ngày mai hạ gục!” Thiết Đầu nhiệt tình tràn đầy.
Ngay tại lúc chiến đấu bắt đầu được nửa giờ, Dạ Sắc Lưu Đình là người đầu tiên rút về, tiểu cô nương vẻ mặt đau khổ: “Ta phải nghỉ ngơi một hồi, tạm thời không có cách nào chiến đấu.”
“Linh tính tiêu hao hết, hay là bị thương?” Mộng Mộng vội vàng tiến lên, “Ta có thể trị thương, ở đây còn có dược tề khôi phục linh tính đổi từ máy bán hàng tự động.”
“Cái đó thì lại không có, đừng đưa ta dược tề, nhìn thấy liền khó chịu.” Dạ Sắc Lưu Đình đưa tay sờ sờ bụng, “Ta thật sự là không uống nổi nữa rồi… Vừa rồi uống quá nhiều dược tề công kích, bây giờ bụng thật trướng.”
Thiết Đầu: “?”
Mấy phút sau, lão thợ săn cũng thở hồng hộc lui trở về: “Mệt chết ta, ta phải nghỉ một lát.”
“Nhưng ngươi không phải công kích từ xa sao?” Thiết Đầu kỳ quái hỏi, “Là sử dụng năng lực tiêu hao quá lớn sao?”
“Không có, ta chỉ có một mũi Phá Ma Tiễn đặc chế này thôi, bắn ra rồi thì dù sao cũng phải nhặt về, ngươi không thấy sao? Quá trình nhặt tên thực sự quá kinh hiểm…”
Thiết Đầu: “?”
Đối mặt với cuộc chiến đấu kéo dài bất ngờ xuất hiện, trong 6 người chơi chỉ có duy nhất học giả có thể duy trì đầu ra ổn định, Diệp Tiếu Y từ trong tập tranh triệu hồi ra các triệu hoán vật khác nhau, không ngừng ăn trộm mạng trên chiến trường, nhất thời lộ ra vẻ uy phong bát diện.
Mà lão thợ săn cùng Dạ Sắc Lưu Đình sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, lập tức lại lần nữa gia nhập chiến đấu, bất quá rất rõ ràng, hiệu suất chiến đấu của bọn hắn không cao như vừa rồi: Chủ yếu là Dạ Sắc Lưu Đình thực sự uống không nổi nữa…
Trơ mắt nhìn các đồng bạn chiến đấu, Thiết Đầu tỏ ra tương đối gấp gáp, không ngừng lắc lư trước mặt Diệp Bạch, ý muốn để Diệp Bạch tìm cho hắn chút chuyện làm —— Bất kể làm cái gì, chỉ cần có thể giúp một tay.
Diệp Bạch căn bản không thèm để ý đến hắn.
Thời gian thu thập tình báo quan trọng như vậy, ngươi chỉ muốn lao lên chiến đấu? Giết thêm một hai cái quái linh kia thì có ích gì chứ.
Theo thời gian trôi qua, số lượng đánh giết quái linh trên bảng dần dần tăng lên tới 18/60. Ngay tại lúc các người chơi chuẩn bị nhất cổ tác khí, nâng con số này lên 1/3, những đường vân màu đỏ trên tường ngoài nhà kho lại dần dần sáng lên trở lại. Theo pháp trận phong ấn khởi động lại, những quái linh điên cuồng kia lập tức giống như bị hút mì sợi, bị hút ngược trở lại vào trong kho hàng.
Bịch một tiếng, cửa lớn nhà kho lại lần nữa đóng lại.
Một bên chiến đấu đột nhiên rời đi, toàn bộ chiến trường chợt yên tĩnh trở lại. Đám quái linh tuần tra không chút do dự, nhao nhao biến trở về hình người, yên lặng xếp hàng, rồi bắt đầu quay về hướng nhà trọ.
Cuộc chiến kéo dài mấy giờ cứ như vậy đột ngột kết thúc.
Thành quả của phía người chơi rất khả quan, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ: Lão thợ săn đã lảo đảo đến mức cần Thiết Đầu kéo mới có thể đi, Diệp Tiếu Y nhìn tập tranh của mình có 1/5 biến trở về trang trắng mà sầu não nhăn mày, còn bụng nhỏ của Dạ Sắc Lưu Đình thì rõ ràng phồng lên…
Đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, các người chơi tạm thời cũng không có tâm tình thương lượng kế hoạch gì, nhao nhao trở lại phòng của mình nghỉ ngơi.
Dạ Sắc Lưu Đình về đến phòng liền lập tức nằm trên ghế sa lon, hữu khí vô lực nói: “Kể từ khi trở thành người chơi tới nay, ta vẫn là lần đầu tiên uống nhiều dược tề công kích như vậy… Bạch Y tiền bối, ngươi vừa rồi sao không lên vậy? Ngươi đi lên tùy tiện tìm hai cái quái linh, bang bang hai quyền, nhiệm vụ của chúng ta liền ổn rồi…”
Không nhận được hồi âm, Dạ Sắc Lưu Đình gắng gượng ngẩng đầu nhìn quanh một chút, kinh ngạc phát hiện, Diệp Bạch không biết từ lúc nào đã lặng yên không một tiếng động biến mất.
............................
Diệp Bạch đứng cạnh cầu thang tầng 21, nơi này có một phòng nhỏ, là nơi ở của quái linh tuần tra. Trong mấy giờ qua, các người chơi ít nhiều cũng đã thăm dò được quy luật hành động của quái linh tuần tra, huống chi Diệp Bạch vừa rồi còn đi theo suốt đường, tận mắt thấy quái linh thiếu nữ tóc trắng đi vào phòng.
Bây giờ là 5 giờ 05 phút chiều, cách mốc 6 giờ "cùng người nhà chung sống hòa thuận" còn gần một giờ, thời gian đầy đủ.
Diệp Bạch đưa tay gõ cửa.
Không hề có bất kỳ phản hồi nào —— Quái linh tuần tra không phải là hộ gia đình, bọn chúng không cần tuân thủ điều khoản sống chung hữu hảo giữa hàng xóm.
“Thực sự là không hữu hảo.”
Diệp Bạch thu hồi thủ trượng, không chút do dự sử dụng năng lực Âm Ảnh Giới tầng, biến chính mình thành một mảnh bóng tối chiếu trên mặt đất, di chuyển vào qua khe cửa dưới.
Giống như trong bức họa của Diệp Tiếu Y, thiếu nữ tóc trắng cứ thế mặt không biểu cảm đứng ở cửa phòng. Trận chiến kịch liệt vừa rồi dường như không thể để lại chút dấu vết nào trên người nàng, làn da nàng vẫn trắng nõn non mềm, dung mạo tinh xảo mang theo một vẻ quý khí khó che giấu, đứng ở đó liền có một loại mỹ cảm ưu nhã.
Diệp Bạch chống thủ trượng từ trong bóng tối đi ra, trong tay nâng Linh Ước Chi bàn, lễ phép nói: “Ta muốn hỏi một chút tình báo, vì thế có thể đánh đổi khá nhiều, hy vọng đây là một cuộc giao dịch công bằng mà tất cả đều vui vẻ. Thất lễ.”
Thiếu nữ tóc trắng tự nhiên không hề có bất kỳ phản hồi nào: Nàng bây giờ chỉ là một con rối tuần tra mà thôi.
Linh Ước Chi bàn dưới sự sử dụng của Diệp Bạch rất nhanh nổi lên hai luồng sáng đen trắng, giống như những đường cong tạo thành từ khói xanh. Luồng sáng màu đen chui vào cơ thể thiếu nữ tóc trắng, còn luồng sáng màu trắng thì kết nối trên cơ thể Diệp Bạch.
Luồng sáng màu trắng bên phía Diệp Bạch rất nhanh đã biến thành trật tự chi quang ôn hòa, đồng thời thông qua Linh Ước Chi bàn, theo luồng sáng màu đen lan tràn đến trong cơ thể thiếu nữ.
—— Hắn phỏng đoán đây chính là hiệu quả sau khi tiêu hao điểm trật tự, nhưng đừng nói là biến ngắn đi, điểm trật tự của hắn đến một chút phản hồi cũng không có.
Khi một cây cầu tạo thành từ Trật Tự chi quang được dựng lên giữa hai người, Diệp Bạch bỗng nhiên có cảm giác, hắn và thiếu nữ tóc trắng trước mặt, có một bộ phận tâm ý đã tương thông.
“Thì ra đây là ý nghĩa của tâm linh ước định… Chẳng trách, dưới tình huống tiếp xúc trực tiếp giữa tư tưởng thế này, căn bản không có khả năng chơi trò chơi chữ nghĩa gì.”
Diệp Bạch như có điều suy nghĩ, hắn rất nhanh đưa ra điều kiện của mình: “Tất cả tình báo về nhà trọ này, còn có tình báo về ngươi.”
Thiếu nữ tóc trắng trước mặt thực sự quá giống với tường vi công chúa, trừ màu tóc và màu mắt ra thì cơ bản giống hệt nhau. Diệp Bạch đối với tình báo về bác sĩ chính của mình vẫn tương đối hứng thú, nếu quả thật có tác dụng, nói không chừng có thể chống đỡ một bộ phận "tiền xem bệnh" của chính mình.
Nhưng tâm ý bên phía thiếu nữ trống rỗng, không có truyền đến bất kỳ ý nghĩ nào.
“Mặc dù Mary thái thái nói, phần lớn quái linh đều không cách nào giao lưu, những quái linh bàn ghế bóng da các loại chắc chắn không có cách nào giao lưu… Nhưng ngươi hẳn là có thể chứ? Nếu như suy đoán của ta không sai, ngươi hẳn là Huyết tộc thuộc thần thoại đã trở thành quái linh.”
Diệp Bạch nhìn xuống cây cầu tạo thành từ Trật Tự chi quang giữa hai người: “Chẳng lẽ là cho quá ít?”
Diệp Bạch không chút do dự, trực tiếp gia tăng lượng điểm trật tự đầu vào. Lập tức, cây cầu trật tự rõ ràng trở nên sáng hơn, mà hiệu quả cũng nhanh chóng xuất hiện, Diệp Bạch lập tức phát giác được bên phía thiếu nữ mơ hồ truyền tới một ý nghĩ mơ hồ: Cần nhiều hơn.
“Quả nhiên là cho thiếu.” Diệp Bạch lại lần nữa tăng cường lượng điểm trật tự đầu vào, mà ý nghĩ của thiếu nữ cũng càng rõ ràng hơn. Dưới tình huống tâm ý tương thông, Diệp Bạch hiểu ra một chuyện:
Thiếu nữ tóc trắng với thân phận là quái linh, luôn bị kẹt trong vũng lầy hỗn loạn vực sâu, ở trạng thái mơ màng ngơ ngác, khó mà suy nghĩ; Mà trật tự có thể triệt tiêu hỗn loạn, nếu như sau khi triệt tiêu mà tiếp tục gia tăng đầu vào, nàng dường như có khả năng khôi phục linh trí.
Thế là Diệp Bạch từng chút từng chút tăng thêm điểm trật tự, cho đến một thời khắc, bên phía thiếu nữ truyền đến ý nghĩ mới: Đủ rồi.
Dưới sự chống đỡ của đầy đủ trật tự, nàng cuối cùng đã ngắn ngủi khôi phục năng lực suy tư.
Trong cảm ứng của Diệp Bạch, thiếu nữ giống như người chết đuối cuối cùng cũng vớ được cọng cỏ cứu mạng, vô cùng vội vàng đưa ra điều kiện của mình: “Cung cấp trật tự cho ta.”
“Quái linh không có cách nào sinh ra trật tự, chỉ có thể bị hỗn loạn quấn thân. Ý của ngươi là, về sau để ta tới cung cấp trật tự cho ngươi, giúp ngươi thoát khỏi vũng lầy hỗn loạn sao?”
“Không tệ.”
Diệp Bạch đầy hứng thú hỏi: “Như vậy cái giá phải trả thì sao? Ngươi nguyện ý trả cái giá lớn đến đâu, để đổi lấy phần tự do này?”
“Sự trung thành của ta, lực lượng của ta, quá khứ của ta, hiện tại và tương lai, tất cả mọi thứ của ta.” Thiếu nữ không chút do dự đưa ra tất cả điều kiện mà mình có thể đưa ra.
“Ta thích sự quả quyết của ngươi.” Diệp Bạch nói, “Ước định đạt tới.”
Linh Ước Chi bàn chợt phóng ra quang mang, “lớp vỏ trong suốt” bao quanh thiếu nữ tóc trắng lặng yên không một tiếng động biến mất, nàng giống như con rối đã mất đi toàn bộ sự chống đỡ, thẳng tắp ngã nhào về phía Diệp Bạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận