Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 46
Khi Dạ Sắc Lưu Đình nhìn thấy Diệp Bạch, người vừa biến mất không lý do, cuối cùng đã trở về trước 6 giờ, trong lòng nàng bất giác thả lỏng một chút.
Dù sao trong quy tắc có nói rằng sau 6 giờ chiều là thời gian người nhà chung sống hòa thuận với nhau, người nhà ở đây rất rõ ràng là chỉ những người trong từng căn hộ.
Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như có liên quan đến thân phận vào ở của bọn họ, Dạ Sắc Lưu Đình đã rất vất vả mới tìm được “chứng minh thân phận” của hai người họ trong nhà, đang *ma quyền sát chưởng*, chuẩn bị sẵn sàng để chơi trò chơi nhà chòi.
Khi ánh mắt của nàng lướt qua, nhìn thấy Diệp Bạch đang ôm thiếu nữ tóc trắng kia trong lòng, Dạ Sắc Lưu Đình lại có một khoảnh khắc hoàn toàn rơi vào mê mang: Ta là ai, ta ở đâu, ta thấy được cái gì...
Dạ Sắc Lưu Đình xách theo chiếc ba lô lệch vai của mình, giữa ngón tay còn kẹp mấy ống nghiệm dược tề, cứ thế ngơ ngác ngây người nhìn Diệp Bạch bế thiếu nữ vào phòng, hạ phần tựa lưng của một chiếc ghế sô pha đơn xuống, bày thành một chiếc giường nhỏ, đặt thiếu nữ nằm sấp trên ghế sô pha, sau đó kéo đôi cánh dơi cực lớn sau lưng nàng khoác lên hai bên ghế sô pha, đi vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước, lại cầm thêm một cái bàn chải...
Hắn hình như chuẩn bị chà rửa thứ đó!
Thấy Diệp Bạch cầm bàn chải chuẩn bị động vào đôi cánh dơi kia, Dạ Sắc Lưu Đình cuối cùng cũng khôi phục được khả năng suy nghĩ và nói chuyện, nàng lắp bắp hỏi: “Trắng, không phải, Bạch Y, ngươi đây là muốn làm gì vậy?” “Rất rõ ràng, làm sạch.” Diệp Bạch nói, “Trận chiến buổi chiều rất kịch liệt, cánh nàng dính chút vết máu, nhân lúc nàng còn chưa tỉnh, ta giúp nàng chải sạch.” “... Ngươi, ngươi tại sao phải chải cánh cho một con quái linh?” Dạ Sắc Lưu Đình tự thấy lời mình nói ra thật khó tin, nhưng đây đúng là sự thật đang diễn ra trước mắt: Diệp Bạch mang theo bàn chải chấm chút nước, xắn tay áo lên, mắt thấy sắp sửa động thủ.
“Bởi vì không có gì làm.” Diệp Bạch nói rất hiển nhiên, “Còn mấy phút nữa là đến sáu giờ chiều rồi, quy tắc chi tiết quy định không cho phép ra khỏi cửa, nếu không sẽ bị tuần tra quái linh缠上, mà ta không định đối phó với tuần tra quái linh. Cho nên mấy tiếng tiếp theo chắc chắn là phải ở trong phòng, thế là tìm chút chuyện để làm.” Lời này trật tự rõ ràng, logic thông suốt, Dạ Sắc Lưu Đình đầu tiên là vô thức gật đầu tỏ vẻ có lý, ngay sau đó toàn thân trên dưới nàng lại giật nảy mình, tuỳ tiện nhét dược tề trong tay vào ba lô, vèo một cái chạy đến trước mặt Diệp Bạch, giọng nói vút cao tám mươi tám mét tám: “Nàng nàng nàng! Ngươi sao lại mang nàng về!” “Nói nhỏ chút, ta nghe thấy.” Diệp Bạch vừa nói vừa động thủ, bàn chải, xà phòng, bột giặt, nước sạch cùng lên trận, đôi cánh dơi màu nâu của thiếu nữ tóc trắng này nhìn mỏng manh, nhưng thực ra lại tương đối bền dẻo, chạm vào thấy mát lạnh mềm mại, cảm giác rất tốt.
Diệp Bạch chà rửa nghiêm túc lại rất có sức, động tác thành thạo giản dị kia chẳng khác gì đang chà thảm ở nhà...
“Ý của ta là, ngươi đem một con quái linh về nhà để chà cánh, chuyện này có thích hợp không? Ngươi không phải nói muốn đi tìm nàng tìm hiểu tình báo sao, sao lại trực tiếp mang về vậy? Nàng là tuần tra quái linh, ngươi mang nàng về để làm gì?” Dạ Sắc Lưu Đình cố gắng hạ giọng, nhưng khao khát muốn chửi bậy trong lòng vẫn như cũ xuyên thủng bầu trời, “Ta cho rằng chuyện này ít nhất đã vi phạm mười mấy điều quy tắc chi tiết, lát nữa nàng sẽ không đứng dậy liều mạng với ngươi chứ?” “Ngươi nghĩ tại sao bây giờ nàng không đứng dậy liều mạng với ta?” Diệp Bạch không ngẩng đầu lên hỏi lại.
Dạ Sắc Lưu Đình lập tức sững sờ.
Đúng vậy, chức trách của tuần tra quái linh là duy trì quy tắc của căn hộ, vì thế cam nguyện chủ động tăng ca 007 làm đến *thiên hoang địa lão*, căn bản không tồn tại thời gian nghỉ ngơi, mà nhìn dáng vẻ thiếu nữ tóc trắng này xoè cánh, toàn thân thả lỏng, không hề giống dáng vẻ của một tuần tra quái linh bị ràng buộc chút nào.
“Tóm lại là đã xảy ra một số chuyện, xét về kết quả, con quái linh này trong một khoảng thời gian sắp tới sẽ đứng về phía chúng ta.” Diệp Bạch nói, “Ngươi cứ coi như không thấy nàng là được.” Từ sau khi ký kết khế ước vừa rồi, thiếu nữ tóc trắng vẫn hôn mê cho tới bây giờ. Diệp Bạch ngược lại cũng không phải không thể hiểu được, biến thành quái linh, bị khoác lên lớp vỏ bọc, dưới sự sắp đặt của căn hộ mà sống một cách mơ hồ lâu như vậy, đột nhiên một lần nữa giành lại tự do, không thể kiểm soát được cơ thể mới là tình huống bình thường, đợi một lát nữa chắc là có thể khôi phục.
Ánh mắt Dạ Sắc Lưu Đình không ngừng di chuyển trên người thiếu nữ tóc trắng, đột nhiên có chút chần chờ hỏi: “Ngươi không phải là... biến nàng thành người nhà đấy chứ?” Diệp Bạch giật mình: “Ân?” “Thật không ngờ nhà thám hiểm cũng có thể làm được chuyện này, ta trước đó vẫn cho rằng đây là đặc quyền của *liệp sát giả*, thật may cho ngươi lại có thể tìm được một con quái linh có thể giao tiếp.” Dạ Sắc Lưu Đình thở dài, “Nghe nói hoàng đế cấp cao nắm giữ pháp lệnh cũng có thể chuyển hóa quái linh thành người nhà, ai, chuyện đó quá xa vời đối với ta.” Diệp Bạch hỏi: “Ngươi gặp qua rất nhiều quái linh bị người chơi chuyển hóa thành người nhà sao?” “Ít lắm, đã nói rồi, đó là đặc quyền mà chỉ *liệp sát giả* mới có, dù sao trong 6 con đường chức trách chính, chỉ có *trật tự đầu* của *liệp sát giả* là hơi vững vàng một chút, có thể chịu được sự tiêu hao khi có *quái linh* làm người nhà. Còn về quái linh có thể giao tiếp, vậy lại càng hiếm.” Dạ Sắc Lưu Đình ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác nhìn Diệp Bạch bận rộn, ngữ khí tùy ý nói: “Nhưng mà ta nghe nói, cho dù là *liệp sát giả* thì tối đa cũng chỉ có thể sở hữu hai quái linh người nhà, nếu vượt quá hai, *trật tự đầu* dù thế nào cũng không thể duy trì trên ngưỡng an toàn. Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhà thám hiểm sở hữu quái linh làm người nhà...” Diệp Bạch một tay lướt qua cánh dơi, thuận tay vén mái tóc của thiếu nữ tóc trắng lên, lên tiếng hỏi lại: “Phương pháp chuyển hóa quái linh thành người nhà có nhiều không?” “Chỉ có *liệp sát giả* mới có năng lực phương diện này thôi... Nhưng nếu cố tìm thì luôn có đạo cụ có thể làm được những chuyện tương tự, ngươi biết đấy, *công tượng* cũng là một đám điên rồ, bọn họ vĩnh viễn theo đuổi hiệu quả đạo cụ tốt hơn, tác dụng phụ bình thường hơn và chi phí thấp hơn, đối với nghiên cứu về *trật tự đầu* càng là chưa bao giờ dừng lại, mặc dù điều này cực kỳ nguy hiểm.” Diệp Bạch thầm nghĩ chính xác, Linh Ước chi bàn chính là đạo cụ như vậy. Có điều Mary thái thái xem như *công tượng* của Đặc Sự Cục vẫn còn tương đối có lương tâm, còn biết nhét vào bên trong một cái van an toàn, còn các *công tượng* khác thì thật khó nói.
“Nhưng mà... Ngươi đột nhiên chuyển hóa nàng thành người nhà là muốn làm gì thế?” Dạ Sắc Lưu Đình tò mò hỏi, “Ngoài *trật tự đầu* ra, ngươi chắc chắn còn bỏ ra cái giá không nhỏ nhỉ, chỉ lấy được trí nhớ của nàng rõ ràng là có lợi hơn mà.” Ta trả giá bằng một cái Linh Ước chi bàn đấy! Thứ đó chỉ dùng một lần là nổ tung... Diệp Bạch không trả lời câu hỏi này của nàng, mà là nhìn đồng hồ: “Sắp sáu giờ rồi.” “A, đúng đúng, sau sáu giờ là thời gian mọi người trong nhà chung sống hòa thuận!” Dạ Sắc Lưu Đình không biết tại sao bỗng nhiên hưng phấn lên, “Ta tìm được lời giải thích thân phận của chúng ta trong phòng ngủ rồi, ta đoán tiếp theo chúng ta phải dựa theo thân phận trong căn hộ để hành động!” “Thân phận gì?” “Em trai thích nũng nịu và chị gái đáng tin cậy, tiếp theo chúng ta sẽ phải đóng vai cặp chị em này.” Dạ Sắc Lưu Đình lấy ra hai cuốn nhật ký đưa qua, dương dương đắc ý nói, “Đây chính là thân phận của chúng ta! Không tin ngươi tự mình xem đi.” “Ta đương nhiên tin tưởng kinh nghiệm nhiệm vụ và năng lực trinh thám của ngươi.” Diệp Bạch thả bàn chải xuống, nhanh chóng nhập vai, “Tỷ tỷ, đi giúp ta lấy cái khăn lông tới.” Dạ Sắc Lưu Đình ngây người một chút: “A?” “Nhanh đi nào, chị gái đáng tin cậy,” Diệp Bạch thúc giục nói, “Tiện thể giúp ta dọn dẹp phòng ở, trải giường, rồi đi thư phòng lấy quyển sách tới đây, ta muốn đọc.” “......” Nhìn Diệp Bạch tỏ vẻ hiển nhiên, Dạ Sắc Lưu Đình nhất thời không biết nói gì cho phải, trong tưởng tượng của nàng, nhập vai không nên như thế này...
Nhưng nàng cũng không có biện pháp nào khác, mắt thấy thời gian sắp tới, chỉ có thể đi vào phòng vệ sinh lấy cái khăn lông trước đã —— Tiểu cô nương bỗng nhiên có loại dự cảm tồi tệ, đóng vai nhân vật giống như là thử thách lòng xấu hổ vậy, mình có thể sẽ bị tiền bối dùng sự dày mặt của mình mà trêu chọc không thương tiếc.
Đồng hồ bước qua 6 giờ.
Dạ Sắc Lưu Đình rất nhanh cầm khăn mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh, thuận miệng phàn nàn: “Bạch Y tiền bối, ngươi thỉnh thoảng cũng phải thông cảm cho tâm tình của nữ hài tử chứ, đừng có lúc nào cũng... khi dễ...” Dạ Sắc Lưu Đình nói được nửa chừng thì giọng nhỏ dần, khăn mặt không tự chủ trượt khỏi tay, cơ thể nàng chậm rãi căng cứng, chỉ cảm thấy toàn thân đều bỗng nhiên bao phủ bởi hơi lạnh thấu xương.
Tay.
Khắp nơi đều là những bàn tay đang đung đưa, trên vách tường, trần nhà, sàn nhà, trong khe hở ghế sô pha, mọi ngóc ngách trong phòng khách đều như đám tảo biển chìa ra những bàn tay rậm rạp chằng chịt, chậm rãi đung đưa trong không khí.
Bạch Y đang ngồi giữa bụi cánh tay nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng nứt ra một khe hở đỏ máu, kéo dài đến tận mang tai, lộ ra nụ cười xán lạn chưa từng có: “Tỷ tỷ, sao thế?” Khoang —— Theo một tiếng vang nhỏ, bụng và lưng của Bạch Y cùng lúc nứt ra, từ bên trong thò ra mấy cánh tay bóng loáng mịn màng.
“” *Trật tự đầu* sụt giảm nghiêm trọng, Dạ Sắc Lưu Đình cảm giác có một sợi dây thần kinh trong đầu mình đột ngột đứt phựt, trước mắt nàng tối sầm, liền thẳng tắp ngã xuống.
..........................
“Tỷ tỷ, sao thế?” Nhìn thấy Dạ Sắc Lưu Đình vừa từ phòng vệ sinh đi ra bỗng nhiên ngây người tại chỗ, Diệp Bạch thuận miệng hỏi một câu.
Kết quả Dạ Sắc Lưu Đình bỗng nhiên thất khiếu chảy máu, thẳng tắp ngã trên mặt đất, trên cơ thể nàng nhanh chóng mọc ra những mảng nấm mốc màu xanh lá cây lớn, bên trong những đám mốc này rất nhanh lại phồng lên từng cái bọc nhỏ màu trắng, sau một trận tiếng vỡ vụn buồn nôn, từ bên trong bò ra những con rắn nhỏ cỡ ngón út.
Những con rắn nhỏ còn mang theo chất nhầy này ngày càng nhiều, rất nhanh chiếm cứ nửa phòng khách, chúng lúc nhúc ngọ nguậy trên mặt đất, số lượng càng ngày càng nhiều, quấn vào nhau thậm chí giống như thủy triều không ngừng cuồn cuộn!
“Thao, thứ này thật là ghê tởm.” Diệp Bạch lộ ra vẻ mặt chán ghét rõ ràng, “Chúng ta phải chơi trò gia đình trong tình huống này sao? Căn hộ này thật là biến thái.” “Đó... đó là ảo giác...” Một giọng nói yếu ớt cực nhỏ vang lên bên tai Diệp Bạch, Diệp Bạch cúi đầu nhìn một chút, “Ngươi tỉnh rồi?” “Ta vẫn luôn tỉnh, chủ nhân... Ta vẫn luôn cố gắng nhớ lại làm sao để nói, làm sao để mở mắt, làm sao để khiến mình cử động...” Cơ thể thiếu nữ tóc trắng khẽ run lên, nhưng nàng vẫn chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ, “Chủ nhân... Cẩn thận hồi tưởng dáng vẻ ban đầu của người nhà... Ảo giác sẽ biến mất...” “Ta hiểu rồi, hoàn toàn tin tưởng người nhà của mình, đây là tố chất cơ bản nhất của một gia đình yêu thương nhau.” Diệp Bạch tập trung tinh thần hồi tưởng lại dáng vẻ ban đầu của Dạ Sắc Lưu Đình trong đầu, đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, tất cả tình huống dị thường trong phòng khách đều hoàn toàn biến mất, chỉ có một tiểu cô nương ngất xỉu trên mặt đất.
“Thật là một cô nương đáng thương, thật không biết nàng đã nhìn thấy gì.” Để tránh cho Dạ Sắc Lưu Đình sau khi tỉnh lại lại ngất đi, Diệp Bạch đưa tiểu cô nương vào phòng ngủ dàn xếp, cầm bút viết cho nàng một lời nhắn —— Lát nữa lỡ như nàng tỉnh, hai người ít nhất không cần trực tiếp gặp mặt.
Sau khi thu xếp xong, Diệp Bạch trở lại phòng khách, phát hiện thiếu nữ tóc trắng đã hé được nửa mí mắt, hơn nữa còn không ngừng cử động ngón tay.
“Ngươi hồi phục rất nhanh.” Diệp Bạch cất chậu nước, bàn chải các thứ về lại phòng vệ sinh, ngồi xuống chiếc ghế sô pha khác, “Sao rồi, có cần giúp gì không?” “... Ta chỉ là người hầu của ngài...” “Xem ra ngươi có chút căng thẳng, nhưng không sao, tương lai chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian chung đụng,” Diệp Bạch nói, “Vậy thì đầu tiên, hãy tự giới thiệu đi.” “Vâng...” “Ta là... ta đã từng là người chơi thuộc hàng ngũ Thần Thoại phe trật tự, tên là Lily Knight...” “Trong một cuộc chiến tranh siêu phàm bao trùm cả thế giới, nền tảng danh sách Thần Thoại bị chấn động, không thể cung cấp đủ trật tự nữa, ta vì vậy mà sa ngã thành người chơi hỗn loạn, về sau biến thành quái linh, từ đó hoàn toàn mất đi ý thức, không biết lúc nào đã tới nơi này.” “Ta đã từng là thành viên Huyết tộc, nhưng ký ức liên quan đã mơ hồ... Tên gia tộc, hẳn là Lilith.” “Ta chỉ nhớ rõ danh hiệu khi xưa của mình trong Huyết tộc là...” “*Kinh Cức công chúa*.”
Dù sao trong quy tắc có nói rằng sau 6 giờ chiều là thời gian người nhà chung sống hòa thuận với nhau, người nhà ở đây rất rõ ràng là chỉ những người trong từng căn hộ.
Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như có liên quan đến thân phận vào ở của bọn họ, Dạ Sắc Lưu Đình đã rất vất vả mới tìm được “chứng minh thân phận” của hai người họ trong nhà, đang *ma quyền sát chưởng*, chuẩn bị sẵn sàng để chơi trò chơi nhà chòi.
Khi ánh mắt của nàng lướt qua, nhìn thấy Diệp Bạch đang ôm thiếu nữ tóc trắng kia trong lòng, Dạ Sắc Lưu Đình lại có một khoảnh khắc hoàn toàn rơi vào mê mang: Ta là ai, ta ở đâu, ta thấy được cái gì...
Dạ Sắc Lưu Đình xách theo chiếc ba lô lệch vai của mình, giữa ngón tay còn kẹp mấy ống nghiệm dược tề, cứ thế ngơ ngác ngây người nhìn Diệp Bạch bế thiếu nữ vào phòng, hạ phần tựa lưng của một chiếc ghế sô pha đơn xuống, bày thành một chiếc giường nhỏ, đặt thiếu nữ nằm sấp trên ghế sô pha, sau đó kéo đôi cánh dơi cực lớn sau lưng nàng khoác lên hai bên ghế sô pha, đi vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước, lại cầm thêm một cái bàn chải...
Hắn hình như chuẩn bị chà rửa thứ đó!
Thấy Diệp Bạch cầm bàn chải chuẩn bị động vào đôi cánh dơi kia, Dạ Sắc Lưu Đình cuối cùng cũng khôi phục được khả năng suy nghĩ và nói chuyện, nàng lắp bắp hỏi: “Trắng, không phải, Bạch Y, ngươi đây là muốn làm gì vậy?” “Rất rõ ràng, làm sạch.” Diệp Bạch nói, “Trận chiến buổi chiều rất kịch liệt, cánh nàng dính chút vết máu, nhân lúc nàng còn chưa tỉnh, ta giúp nàng chải sạch.” “... Ngươi, ngươi tại sao phải chải cánh cho một con quái linh?” Dạ Sắc Lưu Đình tự thấy lời mình nói ra thật khó tin, nhưng đây đúng là sự thật đang diễn ra trước mắt: Diệp Bạch mang theo bàn chải chấm chút nước, xắn tay áo lên, mắt thấy sắp sửa động thủ.
“Bởi vì không có gì làm.” Diệp Bạch nói rất hiển nhiên, “Còn mấy phút nữa là đến sáu giờ chiều rồi, quy tắc chi tiết quy định không cho phép ra khỏi cửa, nếu không sẽ bị tuần tra quái linh缠上, mà ta không định đối phó với tuần tra quái linh. Cho nên mấy tiếng tiếp theo chắc chắn là phải ở trong phòng, thế là tìm chút chuyện để làm.” Lời này trật tự rõ ràng, logic thông suốt, Dạ Sắc Lưu Đình đầu tiên là vô thức gật đầu tỏ vẻ có lý, ngay sau đó toàn thân trên dưới nàng lại giật nảy mình, tuỳ tiện nhét dược tề trong tay vào ba lô, vèo một cái chạy đến trước mặt Diệp Bạch, giọng nói vút cao tám mươi tám mét tám: “Nàng nàng nàng! Ngươi sao lại mang nàng về!” “Nói nhỏ chút, ta nghe thấy.” Diệp Bạch vừa nói vừa động thủ, bàn chải, xà phòng, bột giặt, nước sạch cùng lên trận, đôi cánh dơi màu nâu của thiếu nữ tóc trắng này nhìn mỏng manh, nhưng thực ra lại tương đối bền dẻo, chạm vào thấy mát lạnh mềm mại, cảm giác rất tốt.
Diệp Bạch chà rửa nghiêm túc lại rất có sức, động tác thành thạo giản dị kia chẳng khác gì đang chà thảm ở nhà...
“Ý của ta là, ngươi đem một con quái linh về nhà để chà cánh, chuyện này có thích hợp không? Ngươi không phải nói muốn đi tìm nàng tìm hiểu tình báo sao, sao lại trực tiếp mang về vậy? Nàng là tuần tra quái linh, ngươi mang nàng về để làm gì?” Dạ Sắc Lưu Đình cố gắng hạ giọng, nhưng khao khát muốn chửi bậy trong lòng vẫn như cũ xuyên thủng bầu trời, “Ta cho rằng chuyện này ít nhất đã vi phạm mười mấy điều quy tắc chi tiết, lát nữa nàng sẽ không đứng dậy liều mạng với ngươi chứ?” “Ngươi nghĩ tại sao bây giờ nàng không đứng dậy liều mạng với ta?” Diệp Bạch không ngẩng đầu lên hỏi lại.
Dạ Sắc Lưu Đình lập tức sững sờ.
Đúng vậy, chức trách của tuần tra quái linh là duy trì quy tắc của căn hộ, vì thế cam nguyện chủ động tăng ca 007 làm đến *thiên hoang địa lão*, căn bản không tồn tại thời gian nghỉ ngơi, mà nhìn dáng vẻ thiếu nữ tóc trắng này xoè cánh, toàn thân thả lỏng, không hề giống dáng vẻ của một tuần tra quái linh bị ràng buộc chút nào.
“Tóm lại là đã xảy ra một số chuyện, xét về kết quả, con quái linh này trong một khoảng thời gian sắp tới sẽ đứng về phía chúng ta.” Diệp Bạch nói, “Ngươi cứ coi như không thấy nàng là được.” Từ sau khi ký kết khế ước vừa rồi, thiếu nữ tóc trắng vẫn hôn mê cho tới bây giờ. Diệp Bạch ngược lại cũng không phải không thể hiểu được, biến thành quái linh, bị khoác lên lớp vỏ bọc, dưới sự sắp đặt của căn hộ mà sống một cách mơ hồ lâu như vậy, đột nhiên một lần nữa giành lại tự do, không thể kiểm soát được cơ thể mới là tình huống bình thường, đợi một lát nữa chắc là có thể khôi phục.
Ánh mắt Dạ Sắc Lưu Đình không ngừng di chuyển trên người thiếu nữ tóc trắng, đột nhiên có chút chần chờ hỏi: “Ngươi không phải là... biến nàng thành người nhà đấy chứ?” Diệp Bạch giật mình: “Ân?” “Thật không ngờ nhà thám hiểm cũng có thể làm được chuyện này, ta trước đó vẫn cho rằng đây là đặc quyền của *liệp sát giả*, thật may cho ngươi lại có thể tìm được một con quái linh có thể giao tiếp.” Dạ Sắc Lưu Đình thở dài, “Nghe nói hoàng đế cấp cao nắm giữ pháp lệnh cũng có thể chuyển hóa quái linh thành người nhà, ai, chuyện đó quá xa vời đối với ta.” Diệp Bạch hỏi: “Ngươi gặp qua rất nhiều quái linh bị người chơi chuyển hóa thành người nhà sao?” “Ít lắm, đã nói rồi, đó là đặc quyền mà chỉ *liệp sát giả* mới có, dù sao trong 6 con đường chức trách chính, chỉ có *trật tự đầu* của *liệp sát giả* là hơi vững vàng một chút, có thể chịu được sự tiêu hao khi có *quái linh* làm người nhà. Còn về quái linh có thể giao tiếp, vậy lại càng hiếm.” Dạ Sắc Lưu Đình ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác nhìn Diệp Bạch bận rộn, ngữ khí tùy ý nói: “Nhưng mà ta nghe nói, cho dù là *liệp sát giả* thì tối đa cũng chỉ có thể sở hữu hai quái linh người nhà, nếu vượt quá hai, *trật tự đầu* dù thế nào cũng không thể duy trì trên ngưỡng an toàn. Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhà thám hiểm sở hữu quái linh làm người nhà...” Diệp Bạch một tay lướt qua cánh dơi, thuận tay vén mái tóc của thiếu nữ tóc trắng lên, lên tiếng hỏi lại: “Phương pháp chuyển hóa quái linh thành người nhà có nhiều không?” “Chỉ có *liệp sát giả* mới có năng lực phương diện này thôi... Nhưng nếu cố tìm thì luôn có đạo cụ có thể làm được những chuyện tương tự, ngươi biết đấy, *công tượng* cũng là một đám điên rồ, bọn họ vĩnh viễn theo đuổi hiệu quả đạo cụ tốt hơn, tác dụng phụ bình thường hơn và chi phí thấp hơn, đối với nghiên cứu về *trật tự đầu* càng là chưa bao giờ dừng lại, mặc dù điều này cực kỳ nguy hiểm.” Diệp Bạch thầm nghĩ chính xác, Linh Ước chi bàn chính là đạo cụ như vậy. Có điều Mary thái thái xem như *công tượng* của Đặc Sự Cục vẫn còn tương đối có lương tâm, còn biết nhét vào bên trong một cái van an toàn, còn các *công tượng* khác thì thật khó nói.
“Nhưng mà... Ngươi đột nhiên chuyển hóa nàng thành người nhà là muốn làm gì thế?” Dạ Sắc Lưu Đình tò mò hỏi, “Ngoài *trật tự đầu* ra, ngươi chắc chắn còn bỏ ra cái giá không nhỏ nhỉ, chỉ lấy được trí nhớ của nàng rõ ràng là có lợi hơn mà.” Ta trả giá bằng một cái Linh Ước chi bàn đấy! Thứ đó chỉ dùng một lần là nổ tung... Diệp Bạch không trả lời câu hỏi này của nàng, mà là nhìn đồng hồ: “Sắp sáu giờ rồi.” “A, đúng đúng, sau sáu giờ là thời gian mọi người trong nhà chung sống hòa thuận!” Dạ Sắc Lưu Đình không biết tại sao bỗng nhiên hưng phấn lên, “Ta tìm được lời giải thích thân phận của chúng ta trong phòng ngủ rồi, ta đoán tiếp theo chúng ta phải dựa theo thân phận trong căn hộ để hành động!” “Thân phận gì?” “Em trai thích nũng nịu và chị gái đáng tin cậy, tiếp theo chúng ta sẽ phải đóng vai cặp chị em này.” Dạ Sắc Lưu Đình lấy ra hai cuốn nhật ký đưa qua, dương dương đắc ý nói, “Đây chính là thân phận của chúng ta! Không tin ngươi tự mình xem đi.” “Ta đương nhiên tin tưởng kinh nghiệm nhiệm vụ và năng lực trinh thám của ngươi.” Diệp Bạch thả bàn chải xuống, nhanh chóng nhập vai, “Tỷ tỷ, đi giúp ta lấy cái khăn lông tới.” Dạ Sắc Lưu Đình ngây người một chút: “A?” “Nhanh đi nào, chị gái đáng tin cậy,” Diệp Bạch thúc giục nói, “Tiện thể giúp ta dọn dẹp phòng ở, trải giường, rồi đi thư phòng lấy quyển sách tới đây, ta muốn đọc.” “......” Nhìn Diệp Bạch tỏ vẻ hiển nhiên, Dạ Sắc Lưu Đình nhất thời không biết nói gì cho phải, trong tưởng tượng của nàng, nhập vai không nên như thế này...
Nhưng nàng cũng không có biện pháp nào khác, mắt thấy thời gian sắp tới, chỉ có thể đi vào phòng vệ sinh lấy cái khăn lông trước đã —— Tiểu cô nương bỗng nhiên có loại dự cảm tồi tệ, đóng vai nhân vật giống như là thử thách lòng xấu hổ vậy, mình có thể sẽ bị tiền bối dùng sự dày mặt của mình mà trêu chọc không thương tiếc.
Đồng hồ bước qua 6 giờ.
Dạ Sắc Lưu Đình rất nhanh cầm khăn mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh, thuận miệng phàn nàn: “Bạch Y tiền bối, ngươi thỉnh thoảng cũng phải thông cảm cho tâm tình của nữ hài tử chứ, đừng có lúc nào cũng... khi dễ...” Dạ Sắc Lưu Đình nói được nửa chừng thì giọng nhỏ dần, khăn mặt không tự chủ trượt khỏi tay, cơ thể nàng chậm rãi căng cứng, chỉ cảm thấy toàn thân đều bỗng nhiên bao phủ bởi hơi lạnh thấu xương.
Tay.
Khắp nơi đều là những bàn tay đang đung đưa, trên vách tường, trần nhà, sàn nhà, trong khe hở ghế sô pha, mọi ngóc ngách trong phòng khách đều như đám tảo biển chìa ra những bàn tay rậm rạp chằng chịt, chậm rãi đung đưa trong không khí.
Bạch Y đang ngồi giữa bụi cánh tay nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng nứt ra một khe hở đỏ máu, kéo dài đến tận mang tai, lộ ra nụ cười xán lạn chưa từng có: “Tỷ tỷ, sao thế?” Khoang —— Theo một tiếng vang nhỏ, bụng và lưng của Bạch Y cùng lúc nứt ra, từ bên trong thò ra mấy cánh tay bóng loáng mịn màng.
“” *Trật tự đầu* sụt giảm nghiêm trọng, Dạ Sắc Lưu Đình cảm giác có một sợi dây thần kinh trong đầu mình đột ngột đứt phựt, trước mắt nàng tối sầm, liền thẳng tắp ngã xuống.
..........................
“Tỷ tỷ, sao thế?” Nhìn thấy Dạ Sắc Lưu Đình vừa từ phòng vệ sinh đi ra bỗng nhiên ngây người tại chỗ, Diệp Bạch thuận miệng hỏi một câu.
Kết quả Dạ Sắc Lưu Đình bỗng nhiên thất khiếu chảy máu, thẳng tắp ngã trên mặt đất, trên cơ thể nàng nhanh chóng mọc ra những mảng nấm mốc màu xanh lá cây lớn, bên trong những đám mốc này rất nhanh lại phồng lên từng cái bọc nhỏ màu trắng, sau một trận tiếng vỡ vụn buồn nôn, từ bên trong bò ra những con rắn nhỏ cỡ ngón út.
Những con rắn nhỏ còn mang theo chất nhầy này ngày càng nhiều, rất nhanh chiếm cứ nửa phòng khách, chúng lúc nhúc ngọ nguậy trên mặt đất, số lượng càng ngày càng nhiều, quấn vào nhau thậm chí giống như thủy triều không ngừng cuồn cuộn!
“Thao, thứ này thật là ghê tởm.” Diệp Bạch lộ ra vẻ mặt chán ghét rõ ràng, “Chúng ta phải chơi trò gia đình trong tình huống này sao? Căn hộ này thật là biến thái.” “Đó... đó là ảo giác...” Một giọng nói yếu ớt cực nhỏ vang lên bên tai Diệp Bạch, Diệp Bạch cúi đầu nhìn một chút, “Ngươi tỉnh rồi?” “Ta vẫn luôn tỉnh, chủ nhân... Ta vẫn luôn cố gắng nhớ lại làm sao để nói, làm sao để mở mắt, làm sao để khiến mình cử động...” Cơ thể thiếu nữ tóc trắng khẽ run lên, nhưng nàng vẫn chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ, “Chủ nhân... Cẩn thận hồi tưởng dáng vẻ ban đầu của người nhà... Ảo giác sẽ biến mất...” “Ta hiểu rồi, hoàn toàn tin tưởng người nhà của mình, đây là tố chất cơ bản nhất của một gia đình yêu thương nhau.” Diệp Bạch tập trung tinh thần hồi tưởng lại dáng vẻ ban đầu của Dạ Sắc Lưu Đình trong đầu, đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, tất cả tình huống dị thường trong phòng khách đều hoàn toàn biến mất, chỉ có một tiểu cô nương ngất xỉu trên mặt đất.
“Thật là một cô nương đáng thương, thật không biết nàng đã nhìn thấy gì.” Để tránh cho Dạ Sắc Lưu Đình sau khi tỉnh lại lại ngất đi, Diệp Bạch đưa tiểu cô nương vào phòng ngủ dàn xếp, cầm bút viết cho nàng một lời nhắn —— Lát nữa lỡ như nàng tỉnh, hai người ít nhất không cần trực tiếp gặp mặt.
Sau khi thu xếp xong, Diệp Bạch trở lại phòng khách, phát hiện thiếu nữ tóc trắng đã hé được nửa mí mắt, hơn nữa còn không ngừng cử động ngón tay.
“Ngươi hồi phục rất nhanh.” Diệp Bạch cất chậu nước, bàn chải các thứ về lại phòng vệ sinh, ngồi xuống chiếc ghế sô pha khác, “Sao rồi, có cần giúp gì không?” “... Ta chỉ là người hầu của ngài...” “Xem ra ngươi có chút căng thẳng, nhưng không sao, tương lai chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian chung đụng,” Diệp Bạch nói, “Vậy thì đầu tiên, hãy tự giới thiệu đi.” “Vâng...” “Ta là... ta đã từng là người chơi thuộc hàng ngũ Thần Thoại phe trật tự, tên là Lily Knight...” “Trong một cuộc chiến tranh siêu phàm bao trùm cả thế giới, nền tảng danh sách Thần Thoại bị chấn động, không thể cung cấp đủ trật tự nữa, ta vì vậy mà sa ngã thành người chơi hỗn loạn, về sau biến thành quái linh, từ đó hoàn toàn mất đi ý thức, không biết lúc nào đã tới nơi này.” “Ta đã từng là thành viên Huyết tộc, nhưng ký ức liên quan đã mơ hồ... Tên gia tộc, hẳn là Lilith.” “Ta chỉ nhớ rõ danh hiệu khi xưa của mình trong Huyết tộc là...” “*Kinh Cức công chúa*.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận