Phe Trật Tự Người Chơi

Chương 19: Đi ngang qua nổ tung cuồng

Chương 19: Kẻ Cuồng Nổ Tung Đi Ngang Qua
"Hỗn loạn hạch tâm" rốt cuộc là thứ gì, Diệp Bạch không có tình báo cụ thể, nhưng phương hướng phỏng đoán thì vẫn rất rõ ràng.
Chiều hôm qua, cửa hàng tiện lợi bánh kẹo vẫn bình thường, nhưng sáng nay liền biến thành "Hiện Thực bí cảnh", bên trong còn có quái linh qua lại. Rất khó khiến người ta tin đây là biến hóa tự nhiên bình thường, rất rõ ràng là do có vật gì đó tham gia mới có sự thay đổi bất ngờ này.
Mà từ tình báo ít ỏi do bí cảnh cung cấp xem ra, "Hỗn loạn hạch tâm" khả năng cao chính là đầu nguồn dẫn đến sự biến hóa của cửa hàng tiện lợi. Nó hẳn là một vật có liên quan mật thiết với quái linh, hoặc thứ đó dứt khoát chính là một quái linh.
Vậy có lẽ đó cũng là lý do vì sao tiêu diệt hỗn loạn hạch tâm thì có thể rời khỏi bí cảnh này —— Nó chính là nguyên nhân căn bản khiến bí cảnh này xuất hiện.
Như vậy, nó có thể ở đâu?
Diệp Bạch quét mắt một vòng toàn bộ cửa hàng tiện lợi. Trong tiệm ngoài kệ hàng ra không có chỗ nào kỳ quái. Còn lại là phòng chứa đồ cỡ lớn và phòng nghỉ nhân viên. Trong phòng nghỉ nhân viên có một quái linh sẽ mở cửa giết người, còn có thể dán thi thể lên cửa ra vào để dọa người.
Mục tiêu đã rất rõ ràng.
“Cửa hàng trưởng, ngươi cứ ở trong góc này, dù nghe thấy tiếng động gì cũng đừng đi ra, để ta giải quyết.” Diệp Bạch nói.
Để cửa hàng trưởng ở lại chỗ nghỉ, Diệp Bạch vòng qua kệ hàng, đi vào phòng chứa đồ cỡ lớn, cảm thấy không có nguy hiểm liền đẩy cửa vào.
Bên trong phòng chứa đồ đèn cũng sáng, nhìn qua không khác bình thường lắm. Nhưng nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện một góc tường gần trần nhà đã biến thành màu máu thuần túy. Bức tường và trần nhà nối liền với nó cũng rải rác dày đặc những tơ máu, tầng tầng lớp lớp, giống như một tấm lưới lớn chưa đan xong, bao phủ gần phân nửa phòng chứa đồ.
Theo thời gian trôi qua, tấm lưới lớn màu đỏ sẫm này còn giống như đang hô hấp, đều đặn lóe lên ánh sáng màu máu, tựa như vật sống.
“Thứ này...... đang phát triển?” Diệp Bạch nhìn kỹ một chút, phát hiện những tơ máu kia đang không ngừng lan ra trên vách tường, toàn bộ lưới lớn đang chậm rãi lan tràn khuếch trương. Nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa, nó sẽ bao phủ toàn bộ phòng chứa đồ.
“Phòng chứa đồ sát vách là phòng nghỉ nhân viên... Quả nhiên hạch tâm ở bên kia, bên trong cửa hàng tiện lợi và phòng chứa đồ chỉ là phần rìa mà thôi.” Đây là tình huống rất dễ phán đoán. Tuy bên trong cửa hàng tiện lợi cũng có quái linh, nhưng quái linh bên phòng nghỉ chỉ cần mở cửa là sẽ bị "Miểu sát" trực tiếp, còn quái linh sau kệ hàng lại cần thỏa mãn nhiều điều kiện mới xuất hiện. Bên nào giống hạch tâm hơn thì nhìn là biết ngay.
Phòng chứa đồ không phải kho cung cấp hàng, đồ bên trong không nhiều. Diệp Bạch rất nhanh nhìn thấy máy phát điện chạy xăng - cửa hàng tiện lợi và trung tâm thương mại đều không thể thiếu thứ này. Ngay dưới kệ bên cạnh máy phát điện, hắn tìm được ba thùng xăng dự trữ.
Đồ tốt.
“Vẫn may không phải máy phát điện chạy dầu diesel, muốn kiếm chút dầu diesel để đốt thì hơi phiền phức.” Diệp Bạch thuận tay ngậm điếu thuốc vào miệng.
Cất xăng vào ba lô hành lý, Diệp Bạch rời phòng chứa đồ, đi thẳng tới bên ngoài phòng nghỉ nhân viên.
Cửa phòng nghỉ nhân viên khép hờ, từ khe cửa mơ hồ bay ra sương mù màu đỏ nhạt. Những làn sương này rời khỏi khe cửa liền lập tức hòa vào không khí. Nhưng chỉ nhìn thấy khe hở đó thôi cũng đủ khiến Diệp Bạch cảm thấy nguy cơ mãnh liệt. Khác với lúc vào phòng chứa đồ, chỉ đứng bên ngoài cửa phòng nghỉ thôi mà linh hồn và bản năng thân thể đã không ngừng cảnh báo hắn, như thể đang đối mặt với một con quái vật chực chờ cắn người.
“Còn chưa mở cửa, chỉ đứng bên ngoài đã nguy hiểm như vậy?” Diệp Bạch suy nghĩ một chút, nhanh chóng vào cửa hàng tiện lợi lấy mấy sợi dây nhảy, gỡ bỏ tay cầm nhựa, thắt ba sợi dây nhảy lại với nhau, tạo thành một sợi dây thừng dài khoảng sáu bảy mét.
Một lần nữa trở lại bên ngoài phòng nghỉ nhân viên, Diệp Bạch giữ khoảng cách chừng năm mét, tay trái nắm gậy chống, chuẩn bị quăng dây thừng qua —— Chỉ cần cái vòng nhỏ thắt ở đầu dây móc được vào tay nắm cửa, là có thể giật mạnh cửa ra.
Ngay lúc Diệp Bạch chuẩn bị ném dây thừng, trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt. Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ bị "rầm" một tiếng phá tung, đập vào tường, một xúc tu nhỏ dài sát mặt đất nhanh chóng lao ra, quất về phía cổ chân Diệp Bạch!
Sợi dây trong tay Diệp Bạch tạm đổi hướng, bay thẳng lên trên, quấn lấy cái quạt dính trên trần nhà. Tay phải và chân phải hắn đồng thời phát lực, nhảy bật lên, miễn cưỡng tránh được xúc tu đang phóng tới nhanh như điện. Đồng thời tay trái cầm gậy chống dùng sức đâm xuống, ghim chặt xúc tu xuống sàn nhà.
Trên xúc tu đó lập tức nứt ra những đường vân nhỏ li ti, phát ra tiếng kêu thảm chói tai.
“Tàn tật đúng là bất tiện, ngay cả bật nhảy tại chỗ cũng khó khăn thế này. Thật hy vọng sớm chữa khỏi chân, nếu Đặc Biệt Sự Vụ Cục có cách thì tốt...” Diệp Bạch thầm nghĩ trong lòng, lúc này mới có thời gian nhìn vào trong phòng nghỉ, "Bây giờ để ta xem thử, cái gọi là hỗn loạn hạch tâm rốt cuộc là thứ gì..."
Khi nhìn thấy toàn cảnh vật đó trong phòng nghỉ, Diệp Bạch sững sờ.
Đó là một cánh tay.
Chính xác mà nói, đó là một cánh tay đầy mắt, tơ máu, vết nứt và xúc tu. Nó khổng lồ đến mức trông như một con mãng xà khổng lồ trườn trên mặt đất. Vô số xúc tu mọc ra từ cánh tay đan thành một tấm lưới lớn màu đỏ sẫm như vật sống. Bên trong tấm lưới không ngừng bốc lên sương mù màu máu, những làn sương này đang không ngừng thay đổi môi trường của toàn bộ cửa hàng tiện lợi, một thứ gì đó không tên khiến bầu không khí trong tiệm trở nên vô cùng u ám.
Nhưng điều khiến Diệp Bạch ngây người là người nối liền với cánh tay này.
Đó là một lão nãi nãi tóc hoa râm, mặt mũi hiền từ.
Dáng vẻ của nàng trông rất quen mắt, Diệp Bạch mới gặp nàng chiều hôm qua, còn tự tay đưa cho nàng hai hộp trứng gà. Khi đó nàng có một bàn tay lớn đáng sợ, nhưng bây giờ thân thể còn lại của nàng nối với cánh tay lại nhỏ bé gầy yếu như vậy, ngược lại trông như con mồi bị quấn trong lưới.
“A......” Lão nãi nãi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Diệp Bạch, "Thì ra là ngươi à, tiểu tử..."
Gương mặt nửa phần thối rữa kia giật giật, lại lộ vẻ cưng chiều, "Lấy cho nãi nãi chút đồ... Cảm ơn..."
Đây chính là hỗn loạn hạch tâm?
Diệp Bạch nhớ lại giới thiệu tóm tắt của bí cảnh: Đây là cửa hàng tiện lợi bánh kẹo, già trẻ đều thích hợp, bình thường phổ thông, cho đến một ngày, trong tiệm có một vị khách đặc biệt tới.
Thì ra vị khách đặc biệt đó chính là lão nãi nãi này.
Diệp Bạch im lặng lấy bật lửa ra, "tách" một tiếng châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng, bình tĩnh hỏi: "Chào mừng đến với cửa hàng tiện lợi Bánh Kẹo, xin hỏi ngài cần mua gì?"
Lão nãi nãi lạnh lùng nói: “Cho ta hai con mắt... Muốn của ngươi ấy.” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gió rít. Diệp Bạch bỗng ngồi thụp xuống, một bình cứu hỏa được vung qua ngay vị trí đầu hắn vừa ở, xé gió lao đi. Diệp Bạch không chút do dự, dùng đùi phải chống đỡ cơ thể, chân trái duỗi thẳng, quét mạnh ra sau!
Trúng một cú quét chân, thân thể có hơn nửa người đông cứng huyết tương kia ngã thẳng xuống đất. Đó chính là thi thể vừa bị treo ngược ngoài cửa hàng tiện lợi!
Nhưng lúc này thi thể này không còn im lặng như vừa rồi. Những phần huyết tương đông cứng trên người nó nứt ra vô số khe hở nhỏ li ti, không ngừng phát ra tiếng rít chói tai, đồng thời vung bình cứu hỏa màu đỏ, dùng sức quét mạnh về phía Diệp Bạch!
Cùng lúc đó, xúc tu bị Diệp Bạch ghim dưới gậy chống cũng không ngừng giãy dụa. Từ trong phòng nghỉ nhanh chóng tuôn ra càng nhiều xúc tu hơn, trên những xúc tu này phủ đầy đường vân màu máu, toàn thân tỏa ra khí tức bất tường.
“Vội lấy hàng như vậy sao... Được rồi, cho ngươi một thùng trước.” Diệp Bạch bỗng dùng sức đè gậy chống xuống, bật nhảy lên, cả người tạm thời lơ lửng giữa không trung, không thèm nhìn cũng tránh được đòn tấn công của thi thể. Tiếp đó, hắn lấy một thùng xăng từ ba lô hành lý ra, vung tay ném về phía đám xúc tu đang lao tới. Vài cái xúc tu lập tức cuốn lấy thùng xăng rồi rụt về, số xúc tu còn lại vẫn phủ trời dậy đất lao về phía Diệp Bạch.
“Giống như ổ rắn.” Diệp Bạch bình luận một câu, rồi nhanh chóng đáp xuống đất. Hắn lấy thùng xăng thứ hai ra, vặn nắp, cũng vung tay ném ra ngoài. Xăng văng tung tóe giữa không trung, đổ loang lổ trên mặt đất và khung cửa, để lại vết tích rõ ràng.
Thi thể loạng choạng đứng dậy, định tấn công lần nữa. Diệp Bạch giơ gậy chống lên, đập mạnh vào khớp gối của nó. Nó lập tức mất kiểm soát mà khuỵu xuống, ngay sau đó bị Diệp Bạch một cước đá về phía đám xúc tu đang lao tới. Hắn lấy ra ba chai rượu mạnh độ cồn cực cao, đập vỡ xuống đất ngay trước mặt. Lập tức, mùi rượu nồng nặc lan tỏa trong không khí.
Diệp Bạch rít mạnh điếu thuốc trong miệng, để đầu thuốc đỏ rực lên một chút, ngay sau đó, hắn không chút do dự nhả điếu thuốc ra.
—— Là một người tàn tật đáng thương cần chống gậy, hắn làm gì có dư tay để lấy bật lửa ra bất cứ lúc nào trong chiến đấu, chỉ có thể chuẩn bị sẵn từ trước.
Ngọn lửa màu xanh lam trong nháy mắt bùng lên trên mặt đất, chỉ trong giây lát đã lan đến cửa phòng nghỉ. Diệp Bạch vớ lấy bình cứu hỏa bị thi thể vứt sang một bên, không chút do dự xoay người nhảy vào sau quầy hàng.
“Phụt!” “Oành!!” Tiếng lửa cháy và tiếng nổ dữ dội nối tiếp nhau vang lên. Không khí cuộn trào mang theo sóng nhiệt không thể chống đỡ bùng nổ tứ phía, xen lẫn vô số tiếng gào thét thê lương. Mùi máu tanh nồng nặc vốn không ngửi thấy từ nãy đến giờ giờ đây khuếch tán trong không khí. Kệ hàng bị sóng xung kích quét trúng đổ rạp hàng loạt, hàng hóa loảng xoảng rơi đầy đất.
Diệp Bạch tính toán thời gian, vài giây sau, lôi ra thùng xăng cuối cùng, giơ tay ném ra ngoài.
“Oành!!!” Cùng nhau thiêu đốt trong biển lửa là thi thể đã chết và tiếng kêu rên sắp chết.
................................................
「 Ngươi đã hoàn thành mục tiêu ②: Tiến vào cửa hàng tiện lợi, tiêu diệt hỗn loạn hạch tâm 」 「 Chúc mừng ngươi đã thông qua Hiện Thực bí cảnh “Hỗn Loạn Tiện Lợi Điếm” 」 「 Ngươi nhận được kinh nghiệm cá nhân: 22%」 「 Ngươi nhận được kinh nghiệm bậc trách nhiệm: 15%」 「 Ngươi nhận được thẻ đạo cụ ngẫu nhiên ×1 」 「 Danh hiệu đang được tạo 」 「 Ngươi nhận được danh hiệu: Đi Ngang Qua Nổ Tung Cuồng 」
Bạn cần đăng nhập để bình luận