Phe Trật Tự Người Chơi
Chương 56: Mê mang tiểu công chúa (3)/ hỗn loạn bên cạnh người chơi.
Chương 56: Tiểu công chúa mê mang (3)/ Người chơi phe Hỗn Loạn.
“Ta mệnh lệnh: Nơi đây không cho phép có bất kỳ bóng tối nào tồn tại!”
Theo tiếng nói tràn ngập ác ý này, bóng tối xung quanh Diệp Bạch lập tức tan rã như băng tuyết.
Rõ ràng ánh nắng vẫn chiếu xuống bình thường, nhưng mặt sau ngôi nhà lại sáng trưng như đèn không hắt bóng trong bệnh viện, ngay cả chính Diệp Bạch cũng không thể lưu lại bất kỳ cái bóng nào trên mái nhà, toàn bộ công trình kiến trúc từ trong ra ngoài không còn một chút dấu vết của bóng mờ.
Khái niệm “Bóng tối” tạm thời bị xóa bỏ!
Đương nhiên, phạm vi của “Vùng đất không bóng” này cũng không quá lớn, ít nhất trong tầm mắt của Diệp Bạch, cây cối, đường phố xa xa vẫn tồn tại bóng một cách bình thường. Nhưng phạm vi bao phủ của “Vùng đất không bóng” này vừa vặn vượt qua giới hạn của 【Bóng tối nhảy vọt】, khiến hắn không thể dùng bóng tối để dịch chuyển rời khỏi đây.
Sau khi xác nhận 【Bóng tối nhảy vọt】 không thể sử dụng, Diệp Bạch lập tức dùng sức dậm cây thủ trượng trong tay trái xuống đất, một mảng băng cứng lớn nhanh chóng xuất hiện dưới chân, lao nhanh lan về phía phát ra âm thanh!
Đây là pháp thuật 【 Chế tạo mặt băng 】 tích hợp sẵn trong bao tay pháp thuật.
Vì tình hình quá khẩn cấp, Diệp Bạch không kịp dùng nguồn nước hỗ trợ, chỉ có thể tiêu hao lượng lớn linh tính để cưỡng ép tạo ra mặt băng. Nhờ tiết kiệm được nhiều thời gian, hành động của hắn cũng vì thế mà cực kỳ nhanh chóng, gần như ngay khoảnh khắc âm thanh vừa dứt, mặt băng đã lan ra!
Sau khi mặt băng lan ra hơn mười mét trên mái nhà, nó giống như chạm phải một bức tường vô hình, rồi “Phập” một tiếng đâm thủng một lớp màng mỏng tựa bọt biển.
Ở một chỗ khác trên mái nhà, ba bóng người đột ngột hiện ra giữa không trung. Đó là hai nam một nữ, vẻ ngoài trông đều trạc tuổi trung niên.
Người đàn ông đứng giữa đội mũ miện đen như mực, hai bên mũ lộ ra mái tóc ngắn hoa râm, làn da tái nhợt, ánh mắt âm hiểm tàn ác, có chiếc mũi khoằm khá nổi bật, đồng thời khoác một chiếc áo choàng đen tuyền, toàn thân trên dưới tỏa ra cảm giác uy nghiêm khó che giấu;
Người phụ nữ đứng bên trái có một đôi mắt màu xám gỉ sắt vô cùng đặc thù, đang nhìn chằm chằm Diệp Bạch không chút biểu cảm, mà Diệp Bạch nhạy bén quan sát được, hai tay đối phương nhìn như không cầm gì, nhưng da trên hai bàn tay đều lộ ra vẻ hơi thô ráp;
Người đàn ông đứng bên phải thân hình nhỏ gầy, hai tay có chút gắng sức ôm một quyển sách màu lục lớn cỡ thân người hắn, góc sách phiêu đãng những xúc tu màu lục tựa như vật sống, bìa sách mở to một con mắt khổng lồ màu xanh đậm.
Ba người… địch nhân là ba người!
Căn cứ vào tình huống vừa rồi để suy đoán đơn giản, dùng lời nói bóp méo quy tắc, đạt tới hiệu quả không thể tưởng tượng nổi… Năng lực đối phương sử dụng rất giống “Hoàng đế” thuộc hàng ngũ Văn Minh!
Nói như vậy, cái miệng rộng bằng kim loại tấn công mình từ dưới đất, còn có năng lực truy sát Mộng Mộng không ngừng nghỉ, rất giống “Liệp sát giả” am hiểu bố trí cạm bẫy, phán đoán chiến lực địch quân, quan sát nhược điểm, tùy thời điều chỉnh chiến thuật!
Vậy người thứ ba thì sao?
Diệp Bạch nhanh chóng nhớ lại việc năng lực “Bóng tối nhảy vọt” của mình bị phong tỏa, vừa vặn có thể tính toán chính xác khoảng cách để vô hiệu hóa năng lực của mình, địch nhân rõ ràng đã thu thập đủ thông tin trong thời gian rất ngắn vừa rồi, đồng thời dùng nó suy ra được phạm vi đại khái năng lực của Diệp Bạch.
Vậy khả năng cao là năng lực của “Học giả”!
Nhiệm vụ lần này không phải chỉ có ba người chơi tiến vào sao? Tại sao lại có người chơi khác tham gia?
Hơn nữa đối phương cũng không che giấu ác ý của mình, trực tiếp phát động tấn công người chơi… Diệp Bạch nhanh chóng nhớ lại thông tin mà Diệp Tiếu Y đã giúp mình thu thập trên máy tính bảng trước đó.
Người chơi phe Hỗn Loạn không biết tại sao lại có thể xâm nhập vào nhiệm vụ tiêu diệt chiến đấu, quấy nhiễu tiến độ chiến lược, đồng thời dẫn đến nhiều người chơi phe Trật Tự thương vong… Bao gồm cả Đặc Sự Cục, Lê Minh Cứu Thục, Bài Poker, Tháp Cao, mấy tổ chức người chơi cỡ lớn đều có người chơi bị tập kích…
Người chơi phe Hỗn Loạn! Đối phương là người chơi phe Hỗn Loạn đã dùng thủ đoạn đặc thù xâm nhập vào nhiệm vụ!
Chẳng trách bọn hắn lại nhằm vào người chơi mà động thủ!
Lượng lớn thông tin không ngừng trào dâng trong đầu Diệp Bạch, nhưng trên mặt hắn không có chút biểu cảm thừa thãi nào, ngược lại còn dùng tư thái dò xét đánh giá 3 kẻ địch cách đó không xa.
Trong lúc Diệp Bạch không ngừng quan sát, phỏng đoán thân phận đối phương, thì 3 người kia cũng đang đánh giá Diệp Bạch.
Hai bên cứ như vậy yên lặng giằng co vài giây, Diệp Bạch không có động tác dư thừa, đối phương cũng không đột ngột phát động tấn công.
“Thế mà không nhìn thấy nhược điểm.”
Người phụ nữ có đôi mắt màu xám gỉ sắt chậm rãi nâng hai tay lên, hư nắm trước mắt tạo thành một tư thế kỳ quái “một trước một sau”, ánh mắt xuyên qua vòng tròn tạo bởi hai tay bắn thẳng tới, “Đây thật sự là nhà thám hiểm sao? Loại năng lực di chuyển vừa rồi, chẳng lẽ là hiệu quả đạo cụ?”
“Không, hắn đích thực là nhà thám hiểm, chỉ có điều năng lực thể hiện ra vô cùng phức tạp.”
Người đàn ông nhỏ gầy ôm quyển sách lớn cẩn thận nói, “Hắn có thể dịch chuyển bằng trạng thái bóng tối, tạo ra linh tính hộ thuẫn mang thuộc tính lôi đình cho người khác, còn có năng lực khoanh định lãnh thổ và chế tạo băng cứng… Ta nghi ngờ chiếc bao tay màu đen trên tay phải hắn là một đạo cụ rất cao cấp.”
Người đàn ông âm trầm đội mũ miện nhìn xuống chân.
Lớp băng cứng rắn đúc từ linh tính lan tràn từ dưới chân Diệp Bạch, vượt qua khoảng cách hơn mười mét quấn quanh lấy ba người, đã “bao phủ” đến nửa bắp chân bọn họ, nếu là người bình thường, lớp băng cứng dày mấy chục centimet này đủ để khóa chặt bọn họ mấy ngày, thậm chí khả năng cao là phải cắt chi mới có thể thoát khốn.
“Khả năng thứ ba: Năng lực mất hiệu lực.”
Giọng nói tràn ngập ác ý lại lần nữa thốt ra từ miệng hắn, băng cứng dưới chân lập tức bắt đầu không ngừng vỡ vụn, hóa thành những điểm sáng linh tính phân tán trong không khí, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, lớp băng bao trùm hơn mười mét đã hoàn toàn biến mất.
Vị đàn ông âm trầm đội mũ miện màu đen này, chính là “Hoàng đế” vừa mới xua tan bóng tối!
Diệp Bạch yên lặng nhìn cảnh này, “Hoàng đế” nắm giữ năng lực sửa đổi một số khả năng, đây là thông tin hắn đã biết từ sớm.
Ngay từ nhiệm vụ tại nhà trọ Bình An, hắn đã quen biết một thiếu nữ “Hoàng đế” có ID là 【 Dạ Sắc Lưu Đình 】 cũng có năng lực tương tự, nhưng rõ ràng, năng lực của vị “Hỗn loạn hoàng đế” trước mặt này mạnh hơn nàng rất nhiều.
—— Để tiện gọi, Diệp Bạch trong lòng gọi tắt ba người đối diện là “Hỗn loạn hoàng đế”, “Hỗn loạn học giả” và “Hỗn loạn liệp sát giả”.
Hắn cũng không muốn biết tên của đối phương.
“Ngươi đang đợi cái gì?”
“Hỗn loạn hoàng đế” đội mũ miện đen như mực dùng ngữ khí âm u tiếp tục mở miệng nói, “Giải quyết một nhà thám hiểm không thể di chuyển nhanh chóng, còn cần chuẩn bị bao lâu?”
“Thế mà thật sự không nhìn thấy nhược điểm.”
Người phụ nữ có đôi mắt màu xám gỉ sắt vặn vẹo hai tay, dường như muốn quan sát Diệp Bạch từ góc độ khác, “Chỉ có kỵ sĩ mới có thể nắm giữ năng lực khống chế nhục thể hoàn mỹ như vậy chứ.”
“Vậy thì cưỡng ép nhìn thấu một nhược điểm.”
“Hỗn loạn hoàng đế” tiếp tục nói, “Tốc chiến tốc thắng, chúng ta còn phải đi đối phó hai người chơi khác.”
Bọn họ sao lại đột nhiên nói chuyện phiếm? Diệp Bạch nghi hoặc tự nhủ trong lòng.
Hắn đứng yên bất động, là muốn nhân cơ hội tiếp xúc gần để thu thập chút thông tin của địch nhân, đồng thời cũng là hành động bất đắc dĩ.
Tầng +4 của Âm Ảnh Giới bị phong ấn, đối với Diệp Bạch vẫn gây ra ảnh hưởng rất lớn, hắn bây giờ thậm chí không dám sử dụng năng lực hóa thành bóng tối, bởi vì không biết có bị hoàng đế đối phương trực tiếp “xua tan” hay không.
Mặc dù phương pháp rời đi còn rất nhiều, đơn giản nhất chính là chụp một cái linh tính hộ thuẫn cho Lynette, để thiếu nữ Huyết tộc mang theo mình nhanh chóng rời khỏi mảnh đất Vô Ảnh chi địa này.
Cho dù đối diện là tổ hợp liệp sát giả, học giả và hoàng đế, cũng rất khó ngăn cản một nhà thám hiểm một lòng muốn chạy trốn, nhất là Lynette biết bay, còn có thể dùng thuật Phân Thân Dơi, hành động càng linh hoạt hơn.
Chỉ cần lần này có thể rời đi, Diệp Bạch tin rằng lần sau mình tuyệt đối sẽ không bị vây khốn bằng phương thức tương tự.
Nhưng tại sao đối thủ cũng đang kiên nhẫn chờ đợi như vậy? Diệp Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng lâm vào khổ chiến, bản thân hắn là nhà thám hiểm máu giấy, tuy hiểu sơ võ thuật, nhưng còn xa mới đạt đến trình độ chư tà tránh lui, nếu đối phương trực tiếp công tới, Diệp Bạch cũng sẽ cảm thấy rất khó giải quyết.
Hơn nữa bọn họ còn nói chuyện phiếm trước mặt mình… Nếu bọn họ sở hữu một học giả, vậy chắc chắn sẽ không thiếu năng lực giống như “Giao lưu tinh thần”, tại sao lại cứ phải nói ra miệng, chẳng lẽ không biết nói càng nhiều càng lộ nhiều sơ hở sao?
Bất kể địch nhân nghĩ gì, tình huống đang bất lợi cho mình, Diệp Bạch quyết định chủ động đánh vỡ thế cục bế tắc này.
Hắn mở miệng hỏi bằng ngữ khí vô cùng thẳng thắn: “Các ngươi cũng là người chơi sao? Làm sao lại xuất hiện trong nhiệm vụ của ta?”
Tiếng nói của Diệp Bạch vừa dứt, liền nhìn thấy “Hỗn loạn hoàng đế” đối diện lộ ra nụ cười ẩm thấp phảng phất như mụ phù thủy, đối phương dùng ngữ khí quỷ dị trả lời lời của Diệp Bạch: “Đúng vậy, chúng ta là người chơi, ngươi cũng là người chơi, chúng ta thực ra là đồng loại.”
“Có muốn kết bạn không? Muốn tới phe chúng ta không?”
Người phụ nữ mắt màu gỉ sét co giật cơ mặt, lộ ra một nụ cười cứng ngắc, “Chúng ta có thể dạy ngươi làm thế nào để xâm nhập vào các nhiệm vụ khác, ngươi muốn biết làm thế nào không?”
Tại sao người chơi phe Hỗn Loạn có thể xâm nhập nhiệm vụ, đây đích xác là chuyện mà rất nhiều người chơi bao gồm cả Đặc Sự Cục đều không thể làm rõ, nếu có thể nhận được tình báo này đương nhiên là không còn gì tốt hơn.
Nhưng mà nói từ góc độ địch nhân, thái độ của các ngươi có phải hơi quá tốt rồi không?
Tâm tư Diệp Bạch chợt lóe, đột nhiên hiểu ra ý đồ của đối phương.
Aeglos và Bất Động Đại Đồ Thư Quán đều từng nhắc nhở hắn, “Giao lưu hòa bình” là một trong những điều kiện để bị Hỗn Loạn đầu độc!
Đối phương đây là muốn khơi gợi lòng hiếu kỳ của mình, thu hút mình giao lưu với bọn họ, từ đó kéo thấp thanh Trật Tự của mình!
Đương nhiên, sách lược này cũng không phát huy được tác dụng vốn có, thanh Trật Tự của Diệp Bạch vẫn vững như thành đồng ép chặt ở vị trí 100%.
Sau khi ý thức được điểm này, Diệp Bạch lập tức phát hiện đây là một cơ hội tốt để lấy tình báo —— Mình có thể giả vờ làm nhà thám hiểm mới, thể hiện sự ngây thơ và tò mò thích hợp đối với người chơi phe Hỗn Loạn, dụ dỗ bọn họ tiết lộ nhiều thông tin hơn!
Nói làm liền làm, Diệp Bạch chuyển hiệu quả cường hóa của “Quang Ám Chi Âm” sang “Đế Vương Chi Tâm”, chuẩn bị thông qua năng lực +4 của Đế Vương Chi Tâm để khống chế nhịp tim của mình, tạo ra hiệu quả “tim đập nhanh hơn”.
Không còn cách nào khác, trầm ổn là bản năng của hắn, Diệp Bạch có thể làm được Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, nhưng lại rất khó ngụy trang ra bộ dạng tim đập nhanh hơn của người mới, dù sao hắn là võ thuật gia, không phải diễn viên.
Ngay khoảnh khắc Diệp Bạch khởi động năng lực, “Hỗn loạn học giả” ôm quyển sách khổng lồ trong ngực lại ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn qua: “Năng lực phản do thám? Hắn đột nhiên khởi động năng lực phản do thám!”
Nghe được câu này, “Hỗn loạn hoàng đế” đội mũ miện và “Hỗn loạn liệp sát giả” mắt màu gỉ sét lập tức ngậm miệng lại, không chút do dự động thủ.
“Hỗn loạn liệp sát giả” mắt màu gỉ sét giang hai tay ra, từ lòng bàn tay phun ra lượng lớn kim loại tiễn nhỏ li ti, đồng thời thấp giọng quát: “Kim loại chiếm ưu thế, có thể xuyên thủng nhục thân và linh tính hộ thuẫn!”
Mà “Hỗn loạn hoàng đế” thì lớn tiếng ngâm xướng: “Ta mệnh lệnh: Nơi đây tất cả sinh vật cấm di động!”
Trong nháy mắt, Diệp Bạch cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, những kim loại tiễn nhìn như bình thường không có gì lạ mang theo lời chúc phúc của liệp sát giả đánh tới chớp nhoáng, linh tính hộ thuẫn vờn quanh thân thể hắn không hề có cách nào giảm bớt phần nguy cơ này, giống như đối phương tuyên bố, những kim loại tiễn bắn ra từ liệp sát giả này có thể cưỡng ép xuyên qua linh tính hộ thuẫn của hắn!
Mà dưới sự hạn chế của hỗn loạn hoàng đế, tất cả sinh vật trên mái nhà này đều trong nháy mắt mất đi năng lực di động, ngay cả muốn lăn sang một bên né tránh cũng không thể!
Vù vù vù!
Kim loại tiễn mang theo tiếng xé gió sắc bén vang lên, trong chưa đầy một giây ngắn ngủi đã vượt qua khoảng cách hơn mười mét nổ tung trên mái nhà liên tiếp, bụi bặm và đá vụn đột nhiên bắn tung tóe!
“Hỗn loạn hoàng đế” vung tay trước người, đám bụi bặm che khuất tầm nhìn lập tức bị cuồng phong thổi sang một bên, nhưng vị trí mái nhà nơi Diệp Bạch vốn đứng lại không có thi thể như hắn tưởng tượng, mà là một bức tường dựng đứng tạm thời và một cái lỗ vuông vức.
Đại bộ phận kim loại tiễn đều cắm vào bức tường tạm thời dựng lên này, không thể xuyên thủng.
“Hỗn loạn hoàng đế” trầm mặt nhìn về phía “Hỗn loạn học giả”, người đàn ông nhỏ gầy ôm sách này hơi cau mày: “Thời gian quá ngắn, không thể dò xét được toàn bộ năng lực của hắn. ID người chơi của hắn là Bạch Y, nhà thám hiểm tam giai, nắm giữ năng lực có thể đồng thời khống chế bốn hệ thuộc tính phong, thủy, hỏa, thổ, hắn vừa rồi dùng năng lực này chuyển mái nhà dưới chân ra trước người chặn đòn tấn công, còn mình thì rơi xuống từ khoảng trống xuất hiện.”
Mệnh lệnh mà “Hỗn loạn hoàng đế” phát ra là “Nơi đây tất cả sinh vật cấm di động”, nhưng hắn không có cách nào ngăn cản Diệp Bạch tự rơi vào cái hố đột nhiên xuất hiện dưới chân.
“Ngươi xác định là nhà thám hiểm tam giai?”
Sau khi giải trừ hạn chế cấm di động, “Hỗn loạn hoàng đế” hỏi ngược lại như để xác nhận, “Người chơi tam giai có thể có nhiều năng lực cao cấp như vậy?”
“Đừng nói nhảm.”
Người phụ nữ buông tay xuống, nói không biểu cảm, “Hắn ở đâu?”
“Ta đang tìm, nhưng tìm không thấy.”
“Hỗn loạn hoàng đế” trầm mặt nói.
Đúng vậy, để hạn chế Diệp Bạch rời đi thông qua bóng tối nhảy vọt, “Hỗn loạn hoàng đế” đã sớm biến tất cả khu vực trong bán kính hơn trăm mét gần đó thành quốc độ của chính mình, chỉ có như vậy, hắn mới có thể một hơi trục xuất bóng tối trong phạm vi lớn như thế.
Một “Hoàng đế” có ở trong quốc gia của mình hay không, sức ảnh hưởng có thể phát huy ra có thể nói là chênh lệch rất lớn.
Trên lý thuyết mà nói, không ai có thể chạy thoát khỏi quốc gia của hắn, một nhà thám hiểm không thể dịch chuyển không gian càng là như vậy.
Nhưng sau khi Diệp Bạch rơi xuống từ mái nhà, lại phảng phất như trực tiếp hòa tan vào bên trong kiến trúc phía dưới, mặc cho “Hỗn loạn hoàng đế” kiểm tra thế nào cũng không thể phát hiện tung tích của đối phương ——
Phía dưới là một công trình giống như nhà nguyện nhỏ, hiện tại bên trong chỉ có mười hai hàng ghế dài, đài cầu nguyện bằng gỗ, phòng xưng tội không người sử dụng và một thanh niên đang cưỡi xe đạp, đâu còn có bóng dáng của Diệp Bạch?
“Người đâu?”
“Hỗn loạn hoàng đế” nhiều lần quét nhìn kiến trúc phía dưới, lại đi đi lại lại kiểm tra những nơi khác, nhưng vẫn luôn không tìm thấy dấu vết của Diệp Bạch.
“Ta ghét nhất là mấy nhà thám hiểm trơn trượt… Rốt cuộc chạy đi đâu rồi?”
“Ta mệnh lệnh: Nơi đây không cho phép có bất kỳ bóng tối nào tồn tại!”
Theo tiếng nói tràn ngập ác ý này, bóng tối xung quanh Diệp Bạch lập tức tan rã như băng tuyết.
Rõ ràng ánh nắng vẫn chiếu xuống bình thường, nhưng mặt sau ngôi nhà lại sáng trưng như đèn không hắt bóng trong bệnh viện, ngay cả chính Diệp Bạch cũng không thể lưu lại bất kỳ cái bóng nào trên mái nhà, toàn bộ công trình kiến trúc từ trong ra ngoài không còn một chút dấu vết của bóng mờ.
Khái niệm “Bóng tối” tạm thời bị xóa bỏ!
Đương nhiên, phạm vi của “Vùng đất không bóng” này cũng không quá lớn, ít nhất trong tầm mắt của Diệp Bạch, cây cối, đường phố xa xa vẫn tồn tại bóng một cách bình thường. Nhưng phạm vi bao phủ của “Vùng đất không bóng” này vừa vặn vượt qua giới hạn của 【Bóng tối nhảy vọt】, khiến hắn không thể dùng bóng tối để dịch chuyển rời khỏi đây.
Sau khi xác nhận 【Bóng tối nhảy vọt】 không thể sử dụng, Diệp Bạch lập tức dùng sức dậm cây thủ trượng trong tay trái xuống đất, một mảng băng cứng lớn nhanh chóng xuất hiện dưới chân, lao nhanh lan về phía phát ra âm thanh!
Đây là pháp thuật 【 Chế tạo mặt băng 】 tích hợp sẵn trong bao tay pháp thuật.
Vì tình hình quá khẩn cấp, Diệp Bạch không kịp dùng nguồn nước hỗ trợ, chỉ có thể tiêu hao lượng lớn linh tính để cưỡng ép tạo ra mặt băng. Nhờ tiết kiệm được nhiều thời gian, hành động của hắn cũng vì thế mà cực kỳ nhanh chóng, gần như ngay khoảnh khắc âm thanh vừa dứt, mặt băng đã lan ra!
Sau khi mặt băng lan ra hơn mười mét trên mái nhà, nó giống như chạm phải một bức tường vô hình, rồi “Phập” một tiếng đâm thủng một lớp màng mỏng tựa bọt biển.
Ở một chỗ khác trên mái nhà, ba bóng người đột ngột hiện ra giữa không trung. Đó là hai nam một nữ, vẻ ngoài trông đều trạc tuổi trung niên.
Người đàn ông đứng giữa đội mũ miện đen như mực, hai bên mũ lộ ra mái tóc ngắn hoa râm, làn da tái nhợt, ánh mắt âm hiểm tàn ác, có chiếc mũi khoằm khá nổi bật, đồng thời khoác một chiếc áo choàng đen tuyền, toàn thân trên dưới tỏa ra cảm giác uy nghiêm khó che giấu;
Người phụ nữ đứng bên trái có một đôi mắt màu xám gỉ sắt vô cùng đặc thù, đang nhìn chằm chằm Diệp Bạch không chút biểu cảm, mà Diệp Bạch nhạy bén quan sát được, hai tay đối phương nhìn như không cầm gì, nhưng da trên hai bàn tay đều lộ ra vẻ hơi thô ráp;
Người đàn ông đứng bên phải thân hình nhỏ gầy, hai tay có chút gắng sức ôm một quyển sách màu lục lớn cỡ thân người hắn, góc sách phiêu đãng những xúc tu màu lục tựa như vật sống, bìa sách mở to một con mắt khổng lồ màu xanh đậm.
Ba người… địch nhân là ba người!
Căn cứ vào tình huống vừa rồi để suy đoán đơn giản, dùng lời nói bóp méo quy tắc, đạt tới hiệu quả không thể tưởng tượng nổi… Năng lực đối phương sử dụng rất giống “Hoàng đế” thuộc hàng ngũ Văn Minh!
Nói như vậy, cái miệng rộng bằng kim loại tấn công mình từ dưới đất, còn có năng lực truy sát Mộng Mộng không ngừng nghỉ, rất giống “Liệp sát giả” am hiểu bố trí cạm bẫy, phán đoán chiến lực địch quân, quan sát nhược điểm, tùy thời điều chỉnh chiến thuật!
Vậy người thứ ba thì sao?
Diệp Bạch nhanh chóng nhớ lại việc năng lực “Bóng tối nhảy vọt” của mình bị phong tỏa, vừa vặn có thể tính toán chính xác khoảng cách để vô hiệu hóa năng lực của mình, địch nhân rõ ràng đã thu thập đủ thông tin trong thời gian rất ngắn vừa rồi, đồng thời dùng nó suy ra được phạm vi đại khái năng lực của Diệp Bạch.
Vậy khả năng cao là năng lực của “Học giả”!
Nhiệm vụ lần này không phải chỉ có ba người chơi tiến vào sao? Tại sao lại có người chơi khác tham gia?
Hơn nữa đối phương cũng không che giấu ác ý của mình, trực tiếp phát động tấn công người chơi… Diệp Bạch nhanh chóng nhớ lại thông tin mà Diệp Tiếu Y đã giúp mình thu thập trên máy tính bảng trước đó.
Người chơi phe Hỗn Loạn không biết tại sao lại có thể xâm nhập vào nhiệm vụ tiêu diệt chiến đấu, quấy nhiễu tiến độ chiến lược, đồng thời dẫn đến nhiều người chơi phe Trật Tự thương vong… Bao gồm cả Đặc Sự Cục, Lê Minh Cứu Thục, Bài Poker, Tháp Cao, mấy tổ chức người chơi cỡ lớn đều có người chơi bị tập kích…
Người chơi phe Hỗn Loạn! Đối phương là người chơi phe Hỗn Loạn đã dùng thủ đoạn đặc thù xâm nhập vào nhiệm vụ!
Chẳng trách bọn hắn lại nhằm vào người chơi mà động thủ!
Lượng lớn thông tin không ngừng trào dâng trong đầu Diệp Bạch, nhưng trên mặt hắn không có chút biểu cảm thừa thãi nào, ngược lại còn dùng tư thái dò xét đánh giá 3 kẻ địch cách đó không xa.
Trong lúc Diệp Bạch không ngừng quan sát, phỏng đoán thân phận đối phương, thì 3 người kia cũng đang đánh giá Diệp Bạch.
Hai bên cứ như vậy yên lặng giằng co vài giây, Diệp Bạch không có động tác dư thừa, đối phương cũng không đột ngột phát động tấn công.
“Thế mà không nhìn thấy nhược điểm.”
Người phụ nữ có đôi mắt màu xám gỉ sắt chậm rãi nâng hai tay lên, hư nắm trước mắt tạo thành một tư thế kỳ quái “một trước một sau”, ánh mắt xuyên qua vòng tròn tạo bởi hai tay bắn thẳng tới, “Đây thật sự là nhà thám hiểm sao? Loại năng lực di chuyển vừa rồi, chẳng lẽ là hiệu quả đạo cụ?”
“Không, hắn đích thực là nhà thám hiểm, chỉ có điều năng lực thể hiện ra vô cùng phức tạp.”
Người đàn ông nhỏ gầy ôm quyển sách lớn cẩn thận nói, “Hắn có thể dịch chuyển bằng trạng thái bóng tối, tạo ra linh tính hộ thuẫn mang thuộc tính lôi đình cho người khác, còn có năng lực khoanh định lãnh thổ và chế tạo băng cứng… Ta nghi ngờ chiếc bao tay màu đen trên tay phải hắn là một đạo cụ rất cao cấp.”
Người đàn ông âm trầm đội mũ miện nhìn xuống chân.
Lớp băng cứng rắn đúc từ linh tính lan tràn từ dưới chân Diệp Bạch, vượt qua khoảng cách hơn mười mét quấn quanh lấy ba người, đã “bao phủ” đến nửa bắp chân bọn họ, nếu là người bình thường, lớp băng cứng dày mấy chục centimet này đủ để khóa chặt bọn họ mấy ngày, thậm chí khả năng cao là phải cắt chi mới có thể thoát khốn.
“Khả năng thứ ba: Năng lực mất hiệu lực.”
Giọng nói tràn ngập ác ý lại lần nữa thốt ra từ miệng hắn, băng cứng dưới chân lập tức bắt đầu không ngừng vỡ vụn, hóa thành những điểm sáng linh tính phân tán trong không khí, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, lớp băng bao trùm hơn mười mét đã hoàn toàn biến mất.
Vị đàn ông âm trầm đội mũ miện màu đen này, chính là “Hoàng đế” vừa mới xua tan bóng tối!
Diệp Bạch yên lặng nhìn cảnh này, “Hoàng đế” nắm giữ năng lực sửa đổi một số khả năng, đây là thông tin hắn đã biết từ sớm.
Ngay từ nhiệm vụ tại nhà trọ Bình An, hắn đã quen biết một thiếu nữ “Hoàng đế” có ID là 【 Dạ Sắc Lưu Đình 】 cũng có năng lực tương tự, nhưng rõ ràng, năng lực của vị “Hỗn loạn hoàng đế” trước mặt này mạnh hơn nàng rất nhiều.
—— Để tiện gọi, Diệp Bạch trong lòng gọi tắt ba người đối diện là “Hỗn loạn hoàng đế”, “Hỗn loạn học giả” và “Hỗn loạn liệp sát giả”.
Hắn cũng không muốn biết tên của đối phương.
“Ngươi đang đợi cái gì?”
“Hỗn loạn hoàng đế” đội mũ miện đen như mực dùng ngữ khí âm u tiếp tục mở miệng nói, “Giải quyết một nhà thám hiểm không thể di chuyển nhanh chóng, còn cần chuẩn bị bao lâu?”
“Thế mà thật sự không nhìn thấy nhược điểm.”
Người phụ nữ có đôi mắt màu xám gỉ sắt vặn vẹo hai tay, dường như muốn quan sát Diệp Bạch từ góc độ khác, “Chỉ có kỵ sĩ mới có thể nắm giữ năng lực khống chế nhục thể hoàn mỹ như vậy chứ.”
“Vậy thì cưỡng ép nhìn thấu một nhược điểm.”
“Hỗn loạn hoàng đế” tiếp tục nói, “Tốc chiến tốc thắng, chúng ta còn phải đi đối phó hai người chơi khác.”
Bọn họ sao lại đột nhiên nói chuyện phiếm? Diệp Bạch nghi hoặc tự nhủ trong lòng.
Hắn đứng yên bất động, là muốn nhân cơ hội tiếp xúc gần để thu thập chút thông tin của địch nhân, đồng thời cũng là hành động bất đắc dĩ.
Tầng +4 của Âm Ảnh Giới bị phong ấn, đối với Diệp Bạch vẫn gây ra ảnh hưởng rất lớn, hắn bây giờ thậm chí không dám sử dụng năng lực hóa thành bóng tối, bởi vì không biết có bị hoàng đế đối phương trực tiếp “xua tan” hay không.
Mặc dù phương pháp rời đi còn rất nhiều, đơn giản nhất chính là chụp một cái linh tính hộ thuẫn cho Lynette, để thiếu nữ Huyết tộc mang theo mình nhanh chóng rời khỏi mảnh đất Vô Ảnh chi địa này.
Cho dù đối diện là tổ hợp liệp sát giả, học giả và hoàng đế, cũng rất khó ngăn cản một nhà thám hiểm một lòng muốn chạy trốn, nhất là Lynette biết bay, còn có thể dùng thuật Phân Thân Dơi, hành động càng linh hoạt hơn.
Chỉ cần lần này có thể rời đi, Diệp Bạch tin rằng lần sau mình tuyệt đối sẽ không bị vây khốn bằng phương thức tương tự.
Nhưng tại sao đối thủ cũng đang kiên nhẫn chờ đợi như vậy? Diệp Bạch đã chuẩn bị sẵn sàng lâm vào khổ chiến, bản thân hắn là nhà thám hiểm máu giấy, tuy hiểu sơ võ thuật, nhưng còn xa mới đạt đến trình độ chư tà tránh lui, nếu đối phương trực tiếp công tới, Diệp Bạch cũng sẽ cảm thấy rất khó giải quyết.
Hơn nữa bọn họ còn nói chuyện phiếm trước mặt mình… Nếu bọn họ sở hữu một học giả, vậy chắc chắn sẽ không thiếu năng lực giống như “Giao lưu tinh thần”, tại sao lại cứ phải nói ra miệng, chẳng lẽ không biết nói càng nhiều càng lộ nhiều sơ hở sao?
Bất kể địch nhân nghĩ gì, tình huống đang bất lợi cho mình, Diệp Bạch quyết định chủ động đánh vỡ thế cục bế tắc này.
Hắn mở miệng hỏi bằng ngữ khí vô cùng thẳng thắn: “Các ngươi cũng là người chơi sao? Làm sao lại xuất hiện trong nhiệm vụ của ta?”
Tiếng nói của Diệp Bạch vừa dứt, liền nhìn thấy “Hỗn loạn hoàng đế” đối diện lộ ra nụ cười ẩm thấp phảng phất như mụ phù thủy, đối phương dùng ngữ khí quỷ dị trả lời lời của Diệp Bạch: “Đúng vậy, chúng ta là người chơi, ngươi cũng là người chơi, chúng ta thực ra là đồng loại.”
“Có muốn kết bạn không? Muốn tới phe chúng ta không?”
Người phụ nữ mắt màu gỉ sét co giật cơ mặt, lộ ra một nụ cười cứng ngắc, “Chúng ta có thể dạy ngươi làm thế nào để xâm nhập vào các nhiệm vụ khác, ngươi muốn biết làm thế nào không?”
Tại sao người chơi phe Hỗn Loạn có thể xâm nhập nhiệm vụ, đây đích xác là chuyện mà rất nhiều người chơi bao gồm cả Đặc Sự Cục đều không thể làm rõ, nếu có thể nhận được tình báo này đương nhiên là không còn gì tốt hơn.
Nhưng mà nói từ góc độ địch nhân, thái độ của các ngươi có phải hơi quá tốt rồi không?
Tâm tư Diệp Bạch chợt lóe, đột nhiên hiểu ra ý đồ của đối phương.
Aeglos và Bất Động Đại Đồ Thư Quán đều từng nhắc nhở hắn, “Giao lưu hòa bình” là một trong những điều kiện để bị Hỗn Loạn đầu độc!
Đối phương đây là muốn khơi gợi lòng hiếu kỳ của mình, thu hút mình giao lưu với bọn họ, từ đó kéo thấp thanh Trật Tự của mình!
Đương nhiên, sách lược này cũng không phát huy được tác dụng vốn có, thanh Trật Tự của Diệp Bạch vẫn vững như thành đồng ép chặt ở vị trí 100%.
Sau khi ý thức được điểm này, Diệp Bạch lập tức phát hiện đây là một cơ hội tốt để lấy tình báo —— Mình có thể giả vờ làm nhà thám hiểm mới, thể hiện sự ngây thơ và tò mò thích hợp đối với người chơi phe Hỗn Loạn, dụ dỗ bọn họ tiết lộ nhiều thông tin hơn!
Nói làm liền làm, Diệp Bạch chuyển hiệu quả cường hóa của “Quang Ám Chi Âm” sang “Đế Vương Chi Tâm”, chuẩn bị thông qua năng lực +4 của Đế Vương Chi Tâm để khống chế nhịp tim của mình, tạo ra hiệu quả “tim đập nhanh hơn”.
Không còn cách nào khác, trầm ổn là bản năng của hắn, Diệp Bạch có thể làm được Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, nhưng lại rất khó ngụy trang ra bộ dạng tim đập nhanh hơn của người mới, dù sao hắn là võ thuật gia, không phải diễn viên.
Ngay khoảnh khắc Diệp Bạch khởi động năng lực, “Hỗn loạn học giả” ôm quyển sách khổng lồ trong ngực lại ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn qua: “Năng lực phản do thám? Hắn đột nhiên khởi động năng lực phản do thám!”
Nghe được câu này, “Hỗn loạn hoàng đế” đội mũ miện và “Hỗn loạn liệp sát giả” mắt màu gỉ sét lập tức ngậm miệng lại, không chút do dự động thủ.
“Hỗn loạn liệp sát giả” mắt màu gỉ sét giang hai tay ra, từ lòng bàn tay phun ra lượng lớn kim loại tiễn nhỏ li ti, đồng thời thấp giọng quát: “Kim loại chiếm ưu thế, có thể xuyên thủng nhục thân và linh tính hộ thuẫn!”
Mà “Hỗn loạn hoàng đế” thì lớn tiếng ngâm xướng: “Ta mệnh lệnh: Nơi đây tất cả sinh vật cấm di động!”
Trong nháy mắt, Diệp Bạch cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, những kim loại tiễn nhìn như bình thường không có gì lạ mang theo lời chúc phúc của liệp sát giả đánh tới chớp nhoáng, linh tính hộ thuẫn vờn quanh thân thể hắn không hề có cách nào giảm bớt phần nguy cơ này, giống như đối phương tuyên bố, những kim loại tiễn bắn ra từ liệp sát giả này có thể cưỡng ép xuyên qua linh tính hộ thuẫn của hắn!
Mà dưới sự hạn chế của hỗn loạn hoàng đế, tất cả sinh vật trên mái nhà này đều trong nháy mắt mất đi năng lực di động, ngay cả muốn lăn sang một bên né tránh cũng không thể!
Vù vù vù!
Kim loại tiễn mang theo tiếng xé gió sắc bén vang lên, trong chưa đầy một giây ngắn ngủi đã vượt qua khoảng cách hơn mười mét nổ tung trên mái nhà liên tiếp, bụi bặm và đá vụn đột nhiên bắn tung tóe!
“Hỗn loạn hoàng đế” vung tay trước người, đám bụi bặm che khuất tầm nhìn lập tức bị cuồng phong thổi sang một bên, nhưng vị trí mái nhà nơi Diệp Bạch vốn đứng lại không có thi thể như hắn tưởng tượng, mà là một bức tường dựng đứng tạm thời và một cái lỗ vuông vức.
Đại bộ phận kim loại tiễn đều cắm vào bức tường tạm thời dựng lên này, không thể xuyên thủng.
“Hỗn loạn hoàng đế” trầm mặt nhìn về phía “Hỗn loạn học giả”, người đàn ông nhỏ gầy ôm sách này hơi cau mày: “Thời gian quá ngắn, không thể dò xét được toàn bộ năng lực của hắn. ID người chơi của hắn là Bạch Y, nhà thám hiểm tam giai, nắm giữ năng lực có thể đồng thời khống chế bốn hệ thuộc tính phong, thủy, hỏa, thổ, hắn vừa rồi dùng năng lực này chuyển mái nhà dưới chân ra trước người chặn đòn tấn công, còn mình thì rơi xuống từ khoảng trống xuất hiện.”
Mệnh lệnh mà “Hỗn loạn hoàng đế” phát ra là “Nơi đây tất cả sinh vật cấm di động”, nhưng hắn không có cách nào ngăn cản Diệp Bạch tự rơi vào cái hố đột nhiên xuất hiện dưới chân.
“Ngươi xác định là nhà thám hiểm tam giai?”
Sau khi giải trừ hạn chế cấm di động, “Hỗn loạn hoàng đế” hỏi ngược lại như để xác nhận, “Người chơi tam giai có thể có nhiều năng lực cao cấp như vậy?”
“Đừng nói nhảm.”
Người phụ nữ buông tay xuống, nói không biểu cảm, “Hắn ở đâu?”
“Ta đang tìm, nhưng tìm không thấy.”
“Hỗn loạn hoàng đế” trầm mặt nói.
Đúng vậy, để hạn chế Diệp Bạch rời đi thông qua bóng tối nhảy vọt, “Hỗn loạn hoàng đế” đã sớm biến tất cả khu vực trong bán kính hơn trăm mét gần đó thành quốc độ của chính mình, chỉ có như vậy, hắn mới có thể một hơi trục xuất bóng tối trong phạm vi lớn như thế.
Một “Hoàng đế” có ở trong quốc gia của mình hay không, sức ảnh hưởng có thể phát huy ra có thể nói là chênh lệch rất lớn.
Trên lý thuyết mà nói, không ai có thể chạy thoát khỏi quốc gia của hắn, một nhà thám hiểm không thể dịch chuyển không gian càng là như vậy.
Nhưng sau khi Diệp Bạch rơi xuống từ mái nhà, lại phảng phất như trực tiếp hòa tan vào bên trong kiến trúc phía dưới, mặc cho “Hỗn loạn hoàng đế” kiểm tra thế nào cũng không thể phát hiện tung tích của đối phương ——
Phía dưới là một công trình giống như nhà nguyện nhỏ, hiện tại bên trong chỉ có mười hai hàng ghế dài, đài cầu nguyện bằng gỗ, phòng xưng tội không người sử dụng và một thanh niên đang cưỡi xe đạp, đâu còn có bóng dáng của Diệp Bạch?
“Người đâu?”
“Hỗn loạn hoàng đế” nhiều lần quét nhìn kiến trúc phía dưới, lại đi đi lại lại kiểm tra những nơi khác, nhưng vẫn luôn không tìm thấy dấu vết của Diệp Bạch.
“Ta ghét nhất là mấy nhà thám hiểm trơn trượt… Rốt cuộc chạy đi đâu rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận