Nữ Khách Trọ 26 Tuổi Của Ta

Chương 729: Ngươi đáp sai

Chương 729: Ngươi đáp sai
An Kỳ sắc mặt nghiêm nghị nhìn ta, hiển nhiên đối với những gì ta vừa thể hiện không hài lòng. Ta cười xòa nói: "Ngươi hiểu được tâm tình muốn rước được tân nương của ta mà, với lại ta thật sự cho rằng việc các ngươi gây khó dễ đối với một người trí dũng song toàn như ta mà nói không có quá nhiều ý nghĩa, nói trắng ra là lãng phí thời gian!"
An Kỳ khinh miệt nhìn ta một cái, đáp: "Ta nhắc nhở ngươi đừng tự tin quá mức, có bản lĩnh thì khiến ta tâm phục khẩu phục thả ngươi lên!"
Ta bỏ qua hai gã đang giữ ta, chỉnh trang lại cổ áo nói: "Vậy ngươi cứ việc ra chiêu đi."
An Kỳ lại đánh giá ta rồi nói: "Đá kéo búa bao ngươi chơi qua chứ?"
Ta giật mình đáp: "Chẳng lẽ ngươi muốn chơi trò ba tuổi lên đã thích chơi?"
"Ngươi xem thường trò chơi này rồi. Độ khó của nó nằm ở chỗ đối thủ của ngươi là ai. Cho nên ta muốn mượn trò này để khảo nghiệm trí lực của ngươi. Nếu ngươi có thể thắng ta một lần, ta lập tức thả ngươi đi lên."
"Nếu ta thua thì sao?"
"Thì là khảo nghiệm thể lực của ngươi. Nếu ngươi thua một lần thì chống đẩy 50 cái, sau đó nhận cơ hội tiếp tục. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi ngươi thắng được một lần! Trò chơi này là thay Mễ Thải giữ cửa, xem xem ngươi có phải là một người đàn ông có trí tuệ, có bản lĩnh hay không."
Ta xoa cằm đáp: "Trò chơi nhỏ cũng có trí tuệ lớn. An Tổng quả là An Tổng, như vậy cũng coi như một khảo hạch toàn diện đối với ta. Bất quá, một người vừa có dũng vừa có mưu như ta đây, đoán chừng sẽ khiến ngươi thất vọng thôi. Ngươi đừng mong chiếm được tiện nghi từ ta. Về cơ bản, ta có thể giải quyết ngươi chỉ trong một lần!"
"Tốt, ta chờ mong ngươi có thể giải quyết ta trong một lần. Nhưng ngươi có thể danh nghĩa đàn ông mà cam đoan với ta, tuyệt đối không giở mánh khóe."
Ta bẻ khớp tay, gật đầu đáp: "Ta là một người đàn ông đường đường chính chính, không chơi xấu với phụ nữ!"
"Vậy bắt đầu thôi. Ta đếm 1, 2, 3, chúng ta cùng ra tay."
Trong ngực ta đã có tính toán, lát nữa ra búa thì tỷ lệ thắng tự nhiên rất cao. Bởi vì phụ nữ có thói quen dùng tư thế giơ kéo chụp ảnh, tập quán này nhất định sẽ lan sang trò đá kéo búa bao này. Điểm này, ta từng nghiệm chứng trên người Tiểu Quân.
Ngay khi ta chuẩn bị ra tay, An Kỳ đột nhiên hô dừng, nói: "Sợ trí thông minh của ngươi không đủ, ta vẫn là hữu nghị nhắc nhở ngươi, lát nữa ta sẽ ra búa. Nếu ngươi nguyện ý tin ta, có lẽ sẽ vượt qua kiểm tra chỉ trong một lần đấy."
Ta tính toán dụng ý của nàng, nửa ngày sau, ý chí rất kiên định đáp: "Ngươi đừng hòng thả bom khói, ta nắm chắc mình phải ra cái gì rồi!"
An Kỳ không nói thêm gì, bắt đầu đếm 1, 2, 3. Nhưng lúc này ta lại có chút không kiên định, cảm thấy nhất định có ẩn tình bên trong. Ta phải suy nghĩ theo hướng khác. Nàng nhất định là đoán trước ta sẽ không tin nàng, cho nên đến lúc đó nàng chắc chắn vẫn ra búa. Thế là dưới loại hoài nghi có căn cứ này, ta rốt cục không dám ra búa, lâm thời thay đổi chiến lược, ra kéo. Nhưng kết quả lại khiến ta ngớ người, nàng vậy mà ra đấm! Nàng cười như không cười nói: "Chiêu Dương, ngươi ngay cả đạo lý binh bất yếm trá cũng không hiểu sao? Lần này phán định ngươi thất bại. Nhanh chóng chống đẩy 50 cái đi!"
Ta có chơi có chịu, bởi vì trò chơi có vẻ đơn giản này lại là một sự phỏng đoán cực hạn về nhân tính. Nếu ta vòng vo hai vòng để đoán nàng, nàng đã vòng vo ba vòng để mưu hại ta rồi......
Mấy vòng trôi qua, vậy mà ta vẫn chưa thắng được một lần nào. Thế là ta cầu cứu Trương Nhất Tây ở phía sau, nhỏ giọng phàn nàn: "Não vợ ngươi làm bằng cái gì vậy? Cứ tiếp tục thế này, lát nữa tay ta ngay cả Mễ Thải cũng ôm không nổi. Ngươi nhanh chóng bày mưu tính kế cho ta đi!"
Lúc này Trương Nhất Tây là cùng ta đứng chung chiến tuyến, nhẹ giọng nói vào tai ta: "Đối phó với nàng, ngươi phải xem mình là một người không có khả năng tư duy. Ngươi cứ tùy tâm sở dục mà ra, để nàng không tính ra quy luật. Như vậy, luôn có một nửa cơ hội thắng nàng!"
Ta rất phục, khẽ gật đầu. Vừa rồi sở dĩ bại bởi nàng cũng là vì nghĩ quá nhiều. Thế là ta chẳng nghĩ ngợi gì, quả quyết ra búa. Mặc dù vẫn thua, nhưng tiếp tục một ván nữa, rốt cục trong tình huống hoàn toàn không phỏng đoán, ta thắng được nàng một lần. Nhưng lúc này, cánh tay của ta đã không còn là của mình nữa. Ta có chút sụp đổ, thề sẽ không bao giờ đấu trí với người phụ nữ này nữa! Nàng thật sự là quá khó nhằn.
Trải qua gian khổ đánh bại nữ tử áo đỏ, ta lại gặp Cảnh Tiểu Tư ở tầng lầu tiếp theo. Ta lấy hết khí thế nói với nàng: "Vừa đánh một trận thắng, chính khí thế như hồng, ta khuyên ngươi đừng cố thủ nơi hiểm yếu chống cự. Nhanh chóng ngoan ngoãn nhường đường cho ta, lát nữa còn có bánh kẹo chia cho ngươi. Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, coi chừng ta đem ngươi đặt lên mái nhà uống gió tây bắc!"
Một đám nữ nhân phụ họa theo Cảnh Tiểu Tư, nói: "Gấp rồi, đoán chừng Chiêu Dương đang gấp, nên bắt đầu dùng đến uy hiếp!"
Lại có người nói: "Hắn không phải gấp, rõ ràng là không có phong độ, lại vô lễ. Chúng ta đều là thân hữu đoàn của tân nương......"
Ta vội vàng lấy bánh kẹo cùng hồng bao nhét vào tay các nàng, một bên hầu hạ tốt mấy vị Phật tổ này, một bên giải thích mình chỉ đùa một chút, sẽ thực lòng thành ý tiếp nhận khảo hạch của Cảnh Tiểu Tư. Cảnh Tiểu Tư hiển nhiên không hung hổ dọa người như An Kỳ, thậm chí có chút ôn nhu nói với ta: "Chiêu Dương, ta cũng không làm khó ngươi, chỉ là muốn ngươi trả lời mấy câu hỏi để chứng minh mức độ coi trọng của ngươi đối với tân nương. Nếu trả lời đúng hết, ngươi coi như vượt qua kiểm tra. Nếu đáp sai một câu, ngươi phải chống đẩy 50 cái, đến lúc đó còn có thể ôm được tân nương hay không, chỉ có thể chúc ngươi may mắn thôi!"
"Cứ ra đi, ta chỉ sợ câu hỏi của ngươi không xảo trá, không thể hiện được ta yêu nàng sâu sắc đến cỡ nào!"
Cảnh Tiểu Tư lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ trong túi, nói: "Chiêu Dương, ngươi hãy nghe cho kỹ. Câu hỏi thứ nhất, xin mời trong vòng năm giây báo ra số điện thoại của Mễ Thải."
Ta buột miệng thốt ra, rồi dùng ba giây còn lại khinh bỉ Cảnh Tiểu Tư. Nếu câu hỏi này là do nàng nghĩ ra, thật sự là rập khuôn và không có trình độ.
Cảnh Tiểu Tư không để ý đến sự khinh bỉ của ta, như cái máy đã được cài đặt sẵn, nói tiếp: "Câu hỏi thứ hai, Mễ Thải thích màu gì nhất?"
"Đương nhiên là màu sắc rực rỡ!... Tiểu Tư, ngươi có thể hỏi gì đó sâu sắc hơn được không? Câu hỏi đơn giản và tục khí như vậy, xứng với cô dâu sắp thoát ly phàm trần của ta sao?"
Cảnh Tiểu Tư cười đáp: "Những câu hỏi này đều là do Mễ Thải tự nghĩ ra mà. Nếu là ta thiết kế, còn cần phải chiếu bản thảo để đọc sao?... Bất quá, ngươi cũng đã trả lời đúng!"
Biết được những câu này là Mễ Thải hỏi, ta lập tức hiểu ra. Sở dĩ nó đơn giản như vậy, có lẽ là vì Mễ Thải cũng không nỡ làm khó ta. Nghĩ vậy, tâm tình của ta lại thay đổi, càng có lòng tin đối mặt với những câu hỏi phía dưới, liền thúc giục: "Tiểu Tư, mau hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, sau đó tránh đường cho ta. Ta không thể chờ đợi được nữa muốn gặp tân nương của ta!"
Cảnh Tiểu Tư gật đầu nói: "Ừm, ta hiểu tâm tình của ngươi. Ngươi cũng đừng nóng vội, chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng thôi!"
"Nhanh lên, nhanh lên, đọc xong ta sẽ lì xì cho ngươi."
Bộ dạng nóng lòng của ta khiến Cảnh Tiểu Tư bật cười, nói: "Câu hỏi cuối cùng, ngươi và Mễ Thải đều là người thích âm nhạc, xin hỏi ca khúc nào quan trọng nhất trong mắt nàng?"
Ta không khỏi nghĩ đến bài "Yêu Châm Ngôn" mà Mễ Trọng Tín khi còn sống rất thích, càng nhớ tới việc Mễ Thải từng vì nó mà rơi lệ. Khi nỗi đau của nàng một lần nữa được ta nhớ lại, tâm tình của ta cũng ảm đạm theo. Ta nhỏ giọng nói: "Là bài hát cũ kia, Yêu Châm Ngôn!"
Cảnh Tiểu Tư hơi kinh ngạc, nàng "A!" một tiếng, rồi cúi đầu xác nhận đáp án Mễ Thải đưa cho nàng, lắc đầu nói: "Chiêu Dương, lần này ngươi trả lời sai rồi. Không phải bài hát này. Ngươi hãy suy nghĩ lại cho kỹ đi!"
Ta nhìn nàng, hoàn toàn không tin mình sẽ trả lời sai câu hỏi chắc chắn nhất này. Mà nữ tử áo đỏ lại mặt lạnh vô tình, nói với Cảnh Tiểu Tư: "Tiểu Tư, sai là sai, không thể cho hắn cơ hội. Nếu không hắn không nhớ lâu đâu. Trước hết cứ để hắn chống đẩy 50 cái đã!"
Lần này ta không mặc cả, rất phối hợp chống hai tay xuống đất, bắt đầu chống đẩy, đồng thời suy tư trong đầu, đến cùng là bài hát nào cho Mễ Thải xúc động khó quên nhất. Nhưng ngay cả "Yêu Châm Ngôn" cũng không phải đáp án đúng!... Ta có chút mờ mịt, càng hoài nghi, đây rốt cuộc có phải là do Mễ Thải ra đề hay không. Ta hiểu rõ, cả đời này của nàng sẽ không có tâm tình nào quan trọng hơn hoài niệm Mễ Trọng Tín. Nàng từng vì vậy mà tự trách, mà khóc, bất kể đã trả giá những gì để đền bù......
Rất nhanh, ta đã hoàn thành hình phạt 50 cái chống đẩy, nhưng sự chú ý không đặt vào hai cánh tay rã rời. Ta vẫn đang suy tư đáp án là ca khúc nào nằm ngoài dự liệu của ta. Ta ngăn Cảnh Tiểu Tư nói cho ta đáp án chính xác, lát nữa ta muốn nghe Mễ Thải chính miệng nói, bởi vì đối với chúng ta mà nói, nó mang ý nghĩa trọng đại!...
Lúc này, ta có tâm tư khác, liền không còn sinh động như vừa rồi nữa. Giữa đám đông vây quanh, ta từng bước vào phòng, lại từng bước vấn an trưởng bối, bày tỏ thái độ yêu tha thiết Mễ Thải, thỉnh cầu bọn họ yên tâm giao Mễ Thải cho ta. Thế nhưng, khi bánh kẹo được chia đến từng người, trước cửa Mễ Thải vẫn còn đứng Lạc Dao, chướng ngại cuối cùng. Nàng không cho phép ta đi vào......
Ta hỏi nàng: "Xin hỏi, ngươi đây đang diễn màn nào vậy?"
"Người phát ngôn cho lợi ích của Mễ Thải sau khi kết hôn."
Ta có cảm giác buồn cười. Chỉ sợ người không hợp ý với Mễ Thải nhất chính là Lạc Dao. Lúc này nàng lại đảo ngược thành người phát ngôn cho lợi ích của Mễ Thải sau khi kết hôn. Như nhìn thấu nghi ngờ của ta, Lạc Dao còn nói thêm: "Chiêu Dương, hiện tại ta thay thế CC, ta đang hoàn thành một việc mà bạn ta phó thác!"
Nghe nàng nói vậy, lúc này ta ý thức được điều gì đó, hỏi: "Ngươi nói là CC có liên lạc với ngươi ư......?"
"Đúng vậy, cho nên ta nói đây là điều cô ấy phó thác cho ta."
Ta khẽ gật đầu, mắt có chút mỏi nhừ. Ta hiểu rõ dụng tâm lương khổ của CC. Sở dĩ cô ấy mời Lạc Dao làm chuyện này, trên thực tế là muốn nhắc nhở Lạc Dao đặt đúng vị trí của mình, đừng như trước đây, không ngừng tạo ra khó khăn giữa ta và Mễ Thải. Cô ấy dù mang theo thân thể mệt mỏi mà rời đi, nhưng một phần linh hồn vẫn bám vào ta và Mễ Thải, khắc ghi những điều đó...... Mà chuyện đến nước này, Lạc Dao cũng không còn không muốn rời đi, cho nên nàng mới tiếp nhận sự phó thác của CC. Điều này khiến kết cục của ba người chúng ta trông có vẻ hoàn mỹ đến vậy.
Ta thở phào một hơi, chờ đợi Lạc Dao đưa ra khảo hạch cuối cùng cho ta, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhất là câu hỏi trả lời sai kia. Đến cùng là ca khúc nào mà Mễ Thải sẽ khắc sâu nhất? Điều này khiến ta cảm thấy vô cùng nghi hoặc!...................
Bạn cần đăng nhập để bình luận