Nữ Khách Trọ 26 Tuổi Của Ta

Chương 184: Chẳng thoải mái chút

Đêm đó, ta về đến nhà đã là 10 giờ tối. Bản Đa đang xem TV, còn lão mụ thì đang say sưa cùng mấy người bạn đánh mạt chược. Vừa thấy ta về, lão mụ vội vàng bảo Bản Đa vào thay, rồi kéo ta vào phòng, đóng cửa lại ân cần hỏi han: "Hôm nay con nói chuyện với Tiểu Duẫn thế nào?"
"Tạm được ạ."
Lão mụ tỏ vẻ không hài lòng: "Con trả lời qua loa quá!"
"Thật sự chỉ là tùy tiện hàn huyên vài câu thôi ạ."
"Con không hề biểu đạt ý muốn nối lại tình xưa với con bé à?"
"Thì... Mới vừa gặp lại đã nói chuyện nối lại, mẹ thấy có hợp lý không ạ?", ta bất đắc dĩ trả lời.
Lão mụ cuối cùng cũng nhận ra sự vội vàng của mình, một hồi sau mới nói: "Ừm... cũng phải... Nhưng tại mẹ sốt ruột thay con thôi! Vậy sau này các con có hẹn gặp lại không?"
"Sắp Tết rồi, người ta chắc cũng có họ hàng, bạn bè muốn gặp. Chuyện hẹn gặp lại cứ để khi nào con bé rảnh rồi tính ạ."
"Dù sao con phải để ý cho mẹ. Mẹ thấy con bé Tiểu Duẫn vẫn còn tình cảm với con đấy. Con ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ, mà cha mẹ nó cũng thật sự là người thông tình đạt lý. Lần trước con làm ra chuyện hỗn trướng như vậy, mà bố mẹ nó cũng không đến nhà mình làm ầm ĩ. Nếu là nhà khác, người ta đã nháo tung cả nhà lên rồi!"
"Con biết rồi. Mẹ mau ra đánh bài đi, trình độ của Bản Đa làm sao bằng mẹ được, sắp Tết rồi đừng để em ấy thua tiền."
Lão mụ mặc kệ lời thúc giục của ta, cứ dặn dò thêm mấy câu nữa rồi mới chịu đi. Thật ra, ta rất hiểu tâm trạng của mẹ, nhưng nói đến chuyện nối lại với Lý Tiểu Duẫn, ta thật sự phải cẩn trọng hết mức. Dù sao ta cũng không biết ý tưởng thật sự của Tiểu Duẫn thế nào. Hơn nữa, bây giờ ta cũng khó mà tìm lại được cái trạng thái như ban đầu ở Từ Châu. Nếu như nối lại rồi lại phụ lòng Tiểu Duẫn lần nữa, thì ta thật không bằng cầm thú!
Sau khi rửa mặt xong, ta nằm trên giường không có việc gì làm, cầm điện thoại lên xem hồi lâu mà không biết nên liên lạc với ai. Ta chán nản châm một điếu thuốc, nhìn trân trân lên trần nhà ngẩn người...
Gần 11 giờ đêm, chiếc điện thoại im lặng bỗng reo lên. Ta vội vàng lấy điện thoại từ trong tủ đầu giường ra, nhưng lại có chút thất vọng, bởi vì cuộc gọi này là của CC, không phải là người ta mong đợi.
Ta bắt máy, giọng không mấy hứng thú: "Chúc mừng năm mới, CC!"
"Chúc mừng năm mới, Chiêu Dương."
Ta cười nhạt, hỏi: "Ở Bắc Kinh thế nào?"
"Được ở bên La Bản thì đương nhiên rất tuyệt rồi, còn ngược lại là cậu, đến cùng là có chuyện gì vậy? Đầu tiên thì hớn hở chạy đến Lệ Giang, cái này còn có thể hiểu được, dù sao Mễ Nhi cũng về, thế nhưng tại sao cuối cùng cô ấy lại không cùng cậu về Từ Châu mà lại đến nhà chú của cô ấy ăn Tết?"
Ta vừa định trả lời, CC đã nói thêm: "Cậu đừng nói vội, điều tớ tò mò nhất bây giờ là chuyện cái guitar. Buổi chiều Giản Vi gọi điện hỏi tớ, tại sao cậu lại bán cây guitar đó cho A Cát, mà trước đó còn lừa cô ấy nói là cậu đưa đến Bắc Kinh cho La Bản dùng?"
Ta lại định giải thích, CC lại lần nữa ngăn cản ta nói: "Chiêu Dương, hay là cậu đừng nói gì hết để tớ tự suy nghĩ xem sao... Trước đây cậu tặng một cây Taylor guitar cho Mễ Nhi, chắc chắn là cậu đã dùng cây guitar mà Giản Vi tặng cậu để đổi cho A Cát đúng không?"
Ta ngập ngừng: "Không có, cây guitar mà tớ tặng cho Mễ Nhi là tớ dùng tiền góp vốn mở quán bar để mua."
"Đừng có giả bộ nữa, hôm đó đến đại bộ phận bạn bè đều không có góp vốn, cho dù cậu nhận được thì thu được bao nhiêu chứ? Cây Taylor guitar của Mễ Nhi giá thị trường gần 30.000 tệ, với hiểu biết của tớ về A Cát, nếu cậu không bỏ ra chút vốn liếng gì thì chắc chắn hắn sẽ không để cậu nợ nhiều như vậy đâu, cho nên cây guitar của Giản Vi chắc chắn là bị cậu mang đi đổi rồi, nếu không sao nó có thể xuất hiện trên tay A Cát được."
Ta hoàn toàn cạn lời, một lúc sau mới lên tiếng: "CC, khả năng tư duy logic của cậu có thể đi làm trinh thám được đấy!"
"Cậu đừng có nịnh hót tớ. Chuyện này chỉ cần không phải kẻ ngốc đều đoán ra được... Hiện tại Mễ Nhi còn chưa biết chuyện cậu cầm guitar đổi guitar chứ gì?"
"Chuyện này cậu đừng nói cho cô ấy."
"Cho tớ một lý do để không nói cho cô ấy đi."
"Cần gì phải có lý do chứ? Cậu phải hiểu là, tớ tặng guitar cho cô ấy chỉ là để cô ấy vui thôi, không có mục đích gì khác. Nếu chuyện này để cô ấy biết thì chắc chắn trong lòng lại áy náy thôi!"
"Cậu làm sao xác định sau khi cô ấy biết chân tướng thì chắc chắn sẽ cảm động và áy náy?
"CC Tả, cậu cứ ngoan ngoãn ở lại Bắc Kinh đi, chuyện của bọn tớ cậu đừng lo, được không?"
"Không được. Giản Vi đã gọi điện thoại hỏi tớ chuyện này, tớ nhất định phải quản."
"Cậu định quản thế nào? Nói với Giản Vi là tớ bán cây guitar kia là để mua guitar cho Mễ Nhi à?"
"Đương nhiên không thể nói thế với Giản Vi rồi!... Nhưng cậu làm thế thật không ổn. Nếu cậu không có tiền mua thì có thể nói với Mễ Nhi, hoặc là hỏi bọn tớ mượn, tại sao phải cầm cây guitar kia đi đổi chứ?"
"Nếu như nói với Mễ Nhi thì cuối cùng cô ấy lại trả tiền, thế thì việc tớ tặng guitar còn có ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, A Cát cũng thật sự thích cây guitar đó, cho hắn cũng coi như cho đúng người. Còn về Giản Vi... Về Giản Vi thì nếu cô ấy vẫn để ý cây guitar đó thì tớ sẽ tìm cách chuộc lại."
CC im lặng một lúc rồi thở dài nói: "Ai... tớ thật không biết phải nói gì về cậu nữa, Chiêu Dương... Nếu là người đàn ông khác thì đã hận không thể vin vào chuyện này mà đi lấy lòng phụ nữ rồi, đằng này cậu lại không muốn cho Mễ Nhi biết. Cậu như vậy, cô ấy rất khó biết cậu có tình cảm với cô ấy."
Ta có chút phiền muộn, châm một điếu thuốc hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: "CC, thật ra bây giờ tớ cũng có nỗi khổ khó nói, rất mâu thuẫn, rất giãy dụa..."
"Vậy cậu cứ nói với CC Tả này đi, nói ra những mâu thuẫn và giãy dụa của cậu."
"Chúng ta từng trò chuyện về chủ đề này rồi, cậu cũng đã khuyên tớ rồi, nhưng khi ở bên cô ấy tớ thật sự rất áp lực. Mỗi khi nhớ đến quá khứ hỗn loạn của mình, tớ lại cảm thấy mình trở nên thấp bé trước mặt cô ấy. Hơn nữa, giữa chúng ta đặc biệt dễ sinh ra hiểu lầm. Ví dụ như mấy hôm trước vui d·a·o bị đau bụng kinh, tớ cõng cô ấy lên lầu thì đúng lúc bị cô ấy bắt gặp, thật vất vả mới giải thích được hiểu lầm đó, ai ngờ hôm sau vì chuyện của Giản Vi mà cô ấy lại hiểu lầm nữa... Tớ muốn giải thích với cô ấy, nhưng một mối tình đâu thể chỉ dựa vào giải thích mà có được chứ?... Thật đấy, chỉ cần nghĩ đến việc vì mình mà cô ấy bị tổn thương, cô ấy đau khổ, lòng tớ như bị đ·a·o cùn cứa qua, đau nhói!"
CC chìm vào im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Thật ra tớ hiểu được sự mâu thuẫn và giãy dụa của cậu, nhưng dù cậu ở bên người phụ nữ nào thì cũng cần phải rèn luyện mà."
"Là cần rèn luyện, nhưng khác nhau là, có những người càng rèn luyện càng hòa hợp, có những người lại càng rèn luyện càng đớn đau. Có lẽ tớ và cô ấy thật sự không có duyên phận bên tr·ê·n tình yêu đi... Tớ không xứng với cô ấy, kết thúc sớm sẽ tốt hơn, giải thoát cho cô ấy, cũng là giải thoát cho chính mình."
"Nếu cậu thật sự nghĩ như vậy thì tớ sẽ không khuyên cậu nữa, nhưng cậu phải gọi điện cho Mễ Nhi, nói với cô ấy: cậu không xứng với cô ấy, giữa hai người không có khả năng, để cô ấy cũng chấm dứt những ảo tưởng về cậu, từ nay hai người sẽ không còn gì nữa!"
"Cậu bị làm sao vậy? Bọn tớ còn chưa bắt đầu, tự nhiên cậu lại bảo tớ gọi điện nói những lời đó, cô ấy sẽ nghĩ tớ bị b·ệ·n·h tâm thần mất!"
"Tớ nói rõ cho cậu biết là, cô ấy Mễ Nhi có những ảo tưởng, những chờ đợi về cậu Chiêu Dương. Cậu đem những ý nghĩ chân thật trong lòng cậu nói cho cô ấy, cô ấy sẽ không nghĩ cậu bị b·ệ·n·h, ngược lại đối với cô ấy có khả năng đó là một giải thoát."
"CC... cậu đừng hành hạ tớ! Lúc này tớ trong mắt cô ấy đã như một thằng hề rồi, cậu còn muốn tớ tiếp tục mất mặt xấu hổ sao?"
"Nếu tớ không giày vò cậu thì cậu sẽ không nhìn rõ được chính mình... Cậu nói cậu có quá khứ không tốt, nhưng người ta Khả Nhân đâu phải sống vì quá khứ..." CC nói tựa như mất hết kiên nhẫn, rồi đột ngột lớn giọng với tôi "Đi, tự cậu hãy suy nghĩ thật kỹ đi, tớ lập tức gọi điện thoại cho Mễ Nhi, bây giờ chuyện guitar đã liên lụy đến Giản Vi, tớ nhất định phải cho cô ấy biết sự thật!"
"Đừng gọi điện cho cô ấy... Chuyện này tớ có thể giải quyết..."
Ta còn chưa nói hết câu, CC đã cúp điện thoại. Tiếng "tút tút" kia khiến ta trở tay không kịp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận