Nữ Khách Trọ 26 Tuổi Của Ta

Chương 442: Làm đồ đần tốt bao nhiêu

Chương 442: Làm đồ ngốc tốt biết bao
Đi qua khu ngã tư đã được ánh đèn bao trùm hoàn toàn, chúng ta bước đi trên một con đường nhỏ vắng vẻ. Mùa thu mang theo cái lạnh, thể hiện rõ rệt hơn trong đêm mưa này. Mễ Thải chỉ mặc một bộ trang phục công sở mỏng manh, ta cởi áo khoác khoác lên vai nàng, rồi ôm lấy nàng để nàng nép vào bên cạnh ta. Nương tựa vào nhau như vậy, nhiệt độ cơ thể sẽ không dễ dàng mất đi trong gió lạnh.
Dưới ánh đèn đường, một chiếc xe quà vặt đang bốc khói nghi ngút. Thực tế là tối nay, ngoài uống chút cà phê, chúng ta chưa ăn gì cả, mà hương vị quen thuộc ấy khơi gợi cơn thèm ăn của ta. Ta nói với Mễ Thải: “Quán nhỏ phía trước bán bánh cá hầm đấy, em muốn ăn không?”
“Bánh cá hầm là gì?”
“Ách… anh cũng không biết lai lịch của món quà vặt này!”
“Vậy nó có ngon không?”
“Đương nhiên ngon rồi, thời đại học anh thường xuyên lấy nó làm món nhắm. Nấu rất vừa miệng, nguyên liệu nấu ăn cũng nhiều, ăn thì rất sảng khoái. Nếu có thể ăn cùng bánh rán nữa thì càng tuyệt, vì có thể nhét đầy bụng, ha ha…”
Mễ Thải có vẻ không hiểu nhìn ta. Vì trong lời vừa nói của ta, vốn dĩ chẳng có gì buồn cười, mà ta lại phá lên cười lớn. Thực tế, ta chỉ nhớ lại những ngày tháng sinh hoạt hoang đường mà tự do thời đại học.
Ta kéo Mễ Thải đến trước quán, gọi hai phần bánh cá hầm, lại gọi thêm hai cái bánh rán. Sau khi lấy những xiên que tre ra, cuốn tất cả vào bánh rán rồi đưa cho nàng: “Đây là món bánh rán cuốn tự chế của anh, em nếm thử đi.”
Mễ Thải nhận lấy từ tay ta, ăn một miếng rồi nhắm mắt lại, như đang dư vị.
Ta lộ vẻ mong chờ hỏi: “Thế nào, hương vị vẫn được chứ?”
“Bánh rán nhỏ, vị ngon!”
Ta lại cười lớn: “Ha ha… chắc chắn rồi, thời đại học bọn anh ai cũng thích ăn, đặc biệt thích ăn!”
“Bọn anh? Ngoài anh ra còn ai nữa?”
Ta chợt nhớ đến Giản Vi. Vì món bánh cá hầm này, vào mấy năm trước có ý nghĩa đặc biệt với chúng ta. Khi đó ta tiêu tiền không hề tiết chế, chơi nhạc, uống rượu, đi bar, hút thuốc, thứ gì cũng tiêu tiền. Mỗi lần hết tiền, ta lại đi tìm Giản Vi mượn… Nhớ là, vào một tháng nào đó của học kỳ một năm thứ ba đại học, ta tiêu xài đặc biệt nhiều, đến nỗi mượn Giản Vi đến một xu cũng không còn. Thế là hai đứa phải dè sẻn sinh hoạt, trong lúc túng thiếu bất ngờ phát hiện ra món bánh cá hầm trước cổng trường, vừa kinh tế lại vừa no bụng. Gần như nửa tháng trời, chúng ta chỉ quanh quẩn ăn bánh rán cuốn cá hầm, còn cảm thấy là mỹ vị. Dù về sau Giản Vi đã khôi phục lại kinh tế, hai đứa vẫn thường xuyên ăn món này. Cho nên, liên quan đến bánh cá hầm, thực tế là một đoạn chuyện xưa của ta và Giản Vi. Chỉ là chuyện xưa này đã quá cũ rồi, chỉ có nhờ món bánh cá hầm tình cờ gặp lại này mới có thể nhớ lại.
Ta trầm mặc một lát rồi cười cười nói với Mễ Thải: “Mấy thằng cùng phòng ký túc xá ấy mà, toàn đám điếu ti thôi, cứ đến cuối tháng là dựa vào món này duy trì sinh mạng! Rồi chờ đợi đến đầu tháng sau để được ‘tái sinh’!”
“À, còn Giản Vi thì sao?”
Ta có chút khó khăn trả lời: “Coi như Giản Vi là món dấm chua mấy năm trước rồi đi, em ăn nổi không?”
Mễ Thải im lặng, tay cầm bánh rán, vừa đi vừa ăn. Ta đuổi kịp bước chân nàng, hỏi: “Kể anh nghe về cuộc sống đại học của em ở trong nước đi. Anh đoán lúc đó em nhất định là hoa khôi của trường, người theo đuổi em chắc chắn là hàng tá đúng không?”
“Không có.”
“Không thể nào, trừ khi đám người ở trường em không phải là sinh vật trên Trái Đất!”
“Không tin thì thôi…”
Thấy nàng nói như thật, ta không khỏi hoài nghi gu thẩm mỹ của mình có vấn đề. Ta giữ chặt nàng lại, rồi đánh giá, càng nhìn càng thấy xinh đẹp, rõ ràng là nàng đang nói dối. Ta lại truy hỏi: “Thời đại học em thật sự không có bạn trai à? Nói chuyện cũng đừng vội, anh thật sự không để bụng đâu, dù sao thì nhân chi thường tình thôi mà!”
“Không muốn nói chuyện này với anh!”
Ta líu lo không ngừng: “Vậy chắc chắn là có rồi, dù sao thì em cũng có dáng vẻ chim sa cá lặn. Nếu anh mà học ở trường em, chỉ cần gặp được em thôi, chắc chắn anh sẽ theo đuổi em, theo đuổi đến long trời lở đất, không theo đuổi ra chuyện động trời thì thôi…”
“Rốt cuộc anh muốn che giấu cái gì bằng chủ đề này? Hiện tại em là bạn gái của anh đấy, nói mấy chuyện này anh thấy có ý nghĩa không?”
Ta có chút nghẹn lời, mấy chiêu trò nhỏ của ta trước mặt nàng căn bản không qua nổi. Đôi khi, nếu phụ nữ quá thông minh, với đàn ông mà nói cũng là một loại áp lực… Ta cười cười, nói: “Không phải người ta nói phụ nữ đang yêu thì trí thông minh bằng không à, sao em vẫn còn giữ lại được vậy?”
“Đây là em đang ghen đấy, chẳng liên quan gì đến trí thông minh cả, anh hiểu sai rồi!”
“Nói cách khác, trí thông minh của em vẫn là con số không?”
Mễ Thải không phản ứng lại lời trêu chọc của ta, tiếp tục bước về phía trước. Ta vẫn lẽo đẽo theo sau, luôn muốn trò chuyện về một chủ đề gì đó để cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm, hoặc là ăn hộ nàng cái bánh rán ăn dở. Vừa nãy lo nói chuyện với nàng quá, còn chưa kịp mua cho mình một cái. Thực tế ta cũng rất đói.
Ta bước nhanh đến cạnh nàng, rồi chớp nhoáng đoạt lại chiếc bánh rán ăn dở trên tay nàng, sau đó ra vẻ đắc ý trêu nàng: “Đuổi theo anh đi, đuổi kịp anh thì anh trả lại cho em, không đuổi kịp thì anh ăn luôn, tối nay em nhịn đói nha!!” Vừa nói, ta vừa nghiêm túc cắn một miếng lớn vào chỗ Mễ Thải đã cắn, rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Trong lòng ta có một sự thoải mái không diễn tả được. Ta biết rằng mỗi khi ta biến những điều nhàm chán thành niềm vui, Mễ Thải phần lớn sẽ không giận ta.
Quả nhiên, nàng đuổi theo sau lưng ta: “Chiêu Dương, sao anh vô duyên vậy? Bánh rán không cho anh ăn hết đâu đấy!”
“Ha ha…” Ta chạy thêm mấy bước, lại cắn một miếng lớn, rồi quay đầu nhìn nàng. Ta thích nhìn biểu hiện tức giận của nàng, càng thích nhìn dáng vẻ nàng đuổi theo mình. Nhưng khi quay đầu lại, ta chợt phát hiện mình đi lệch đường, phía trước là cột đèn đường!
Mễ Thải kinh hô: “Chiêu Dương, phía trước anh…”
Ta vội vàng nghiêng người, nhưng đã muộn, vai vẫn bị va vào một cú mạnh. Vì quán tính, chiếc bánh rán trên tay cũng bay ra ngoài. Chuyện này còn chưa hết, ta loạng choạng mấy bước, cuối cùng vẫn ngã nhào xuống đất. Vì trời mưa nên mặt đất quá trơn, mà ta lại đi giày da, thế là màn đùa giỡn vui quá hóa buồn này cứ thế mà xảy ra với ta. Dù da mặt đủ dày, ta cũng có chút xấu hổ.
Cũng may lúc này chuông điện thoại di động trong túi vang lên, ta vội vàng móc ra, giả bộ ho khan vài tiếng để che giấu sự khó xử của mình.
Đó là một tin nhắn, lại là của Giản Vi gửi đến. Nàng báo cho ta biết: ngày kia sáng sớm cùng nàng đi khảo sát dự án điểm du lịch ở huyện lân cận. Mễ Thải lúc này đã đến bên cạnh ta, vừa bất lực nhìn ta, lại vừa xót xa hỏi: “Có đau không?”
“Ngã choáng váng thì tốt, làm một kẻ ngốc tốt biết bao!”
“Em không hiểu, cũng không cần hiểu. Cứ để em như vậy là được…?”
“Em đang nói gì vậy?”
“Một bài hát người ta hát thế thôi mà: ‘Làm một kẻ ngốc tốt biết bao, em không hiểu, cũng không cần hiểu. Cứ để em như vậy là được…’”
Ta làm bộ rùng mình nói: “Lạnh quá…!”
“Em đang cho anh đường xuống đấy, được chưa? Mau đứng dậy đi.” Mễ Thải nói rồi đưa tay ra, ta lau sạch bùn đất dính trên tay vào người rồi nắm lấy tay nàng, chạm vào sự mềm mại của nàng, rốt cục vào thời khắc này hoàn toàn thả lỏng xuống. Khoảng thời gian ngắn ngủi vui đùa ầm ĩ này, trong quá trình yêu đương của chúng ta thật sự quá trân quý. Cho nên, ta hi vọng đây chỉ là một khởi đầu, sau này chúng ta vẫn có thể kéo dài như thế, rồi không cẩn thận, cùng nhau già đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận