Nữ Khách Trọ 26 Tuổi Của Ta

Chương 698: Ngươi câm miệng cho ta

Nước mưa vẫn rả rích rơi, cái kiểu kéo dài không dứt này, dường như muốn nói với những người trong thành phố này rằng, hôm nay, nó sẽ chiếm lấy tất cả thành phố này, mái hiên ướt nhẹp, khu phố ướt nhẹp, tâm trạng của chúng ta cũng ướt nhẹp......
Trong phòng khách, điều hòa không khí "ù ù" thổi hơi ấm vào chúng ta, hai bát cháo trứng muối thịt nạc thơm phức cố gắng tạo nên sự ấm áp, khiến chúng ta vô tình chậm lại tốc độ ăn sáng, chúng ta đều không muốn rời khỏi nơi này quá sớm.
Sau khi ăn xong điểm tâm, ta cùng Mễ Thải cùng nhau rửa nồi bát, chúng ta lại cùng nhau uống một chén nước sôi để nguội, rồi cùng nhau ngồi trên ghế sofa chờ đợi......chúng ta không hề nhắc đến bất cứ vấn đề tình cảm nào, thế là giữa chúng ta không có cãi vã, điều này khiến chúng ta có thể có một tâm lý bình hòa để ứng phó với Nghiêm Trác Mỹ sắp trở về, nhưng bình hòa không có nghĩa là nắm chắc mười phần để nàng chấp nhận ta và Mễ Thải ở bên nhau.
Ta lại hút một điếu t·h·u·ố·c, Mễ Thải ra chỗ bệ cửa sổ phơi nắng quần áo vừa được giặt, lúc này, có người gõ cửa, Mễ Thải vô ý thức quay đầu nhìn ta, ta cũng đầy vẻ ngạc nhiên nhìn nàng, bởi vì chúng ta đều không nghĩ đến lúc này lại có người đến nhà bái phỏng.....
Mễ Thải buông dở công việc trong tay, đến gần cửa rồi hỏi: "Ai vậy?"
"Tiểu Thải, là thẩm thẩm."
Nghe được câu trả lời chắc chắn này, ta theo bản năng rời khỏi ghế sofa, đứng dậy, có lẽ thẩm thẩm của Mễ Thải đã dẫn Nghiêm Trác Mỹ theo tới, ta sắp đối mặt với người phụ nữ chưa từng gặp mặt nhưng ở một mức độ nhất định lại quyết định vận m·ệ·n·h tương lai của ta và Mễ Thải.
Mễ Thải khựng lại một chút, sự khựng lại này chứng tỏ nàng có cùng ý nghĩ với ta......
Cửa phòng cuối cùng cũng được Mễ Thải mở ra, điều khiến chúng ta bất ngờ là, ngoài cửa chỉ có một mình thẩm thẩm nàng, Mễ Thải mời bà vào phòng, bà lại nói với chúng ta: "Thím không vào đâu, Tiểu Thải, Chiêu Dương, hai đứa tranh thủ chuẩn bị nhanh lên, lát nữa cùng mọi người ra sân bay đón mợ, mợ bay chuyến 11 giờ kém của Thượng Hải."
Ta xem đồng hồ, lúc này đã chín giờ, nếu ta và Mễ Thải thật sự đi đón người, đích thực là phải chuẩn bị ngay thôi.
Mễ Thải không vội vàng trả lời, nàng hỏi: "Thẩm thẩm, còn có ai đi đón máy bay không ạ?"
"Chú của con, còn có Mễ Lan và Phương Viên, bọn họ đã ở Trác Mỹ chuẩn bị xuất p·h·át......thím đến thông báo cho hai đứa, hy vọng hai đứa có thể cùng đi, dù sao chúng ta vẫn là người một nhà, đúng không Tiểu Thải?"
Mễ Thải dường như có chút lo lắng, hoặc là không muốn đi cùng Phương Viên, nàng lắc đầu trả lời: "Thẩm thẩm, con và Chiêu Dương không đi được đâu, chúng con đợi cô ấy ở Tô Châu, tối gặp lại ạ.......”
Thẩm thẩm Mễ Thải không để nàng nói thêm gì nữa, nắm chặt tay nàng rồi nói thêm: "Tiểu Thải, tính mẹ con con còn lạ gì, người mẹ con muốn gặp nhất là con, sao ngay từ đầu lại khiến mẹ con khó xử chứ?.....nghe thím, cùng mọi người đi đi, lát nữa thím đi xe của hai đứa, vừa hay trên đường muốn nói chuyện với hai đứa."
"Thẩm thẩm, nếu thím đến đây chỉ để làm người thuyết k·h·á·c·h cho mẹ con, vậy thì chẳng có gì để nói cả."
"Tiểu Thải, con sai rồi, thím không những không làm người thuyết k·h·á·c·h cho mẹ con, mà ngược lại sẽ đi thuyết phục mẹ con......" Nói đến đây, giọng thẩm thẩm Mễ Thải có chút nghẹn ngào, bà nắm chặt tay Mễ Thải hơn, xúc động nói: "Con là đứa trẻ rất kh·ổ s·ở......thím thật sự không nỡ bỏ con, thím hy vọng hạnh phúc của con là p·h·át ra từ nội tâm, chứ không phải người khác áp đặt cho con......tính con với anh cả rất giống nhau, thím biết con coi trọng tình cảm, muốn con quên hết tất cả để đi Mỹ là không thể, cho nên thím rất mong con có thể cùng người đàn ông con yêu thương cùng nhau sống cuộc sống hôn nhân, thím cũng không tán thành chị dâu quá độ can t·h·iệp vào cuộc đời con......nhưng lực lượng của một mình thím thật sự quá nhỏ bé!"
Bị người thân nhắc đến những điểm yếu của mình, đến cả bóng lưng của Mễ Thải cũng toát lên vẻ xót thương, nàng im lặng không nói......sự im lặng này dường như đang tích tụ sức mạnh!
Thẩm thẩm nàng còn nói thêm: "Cùng thím đi đi con, cũng là cho mẹ con một bậc thang xuống, đừng để mọi thứ trở nên tồi tệ trước khi gặp mặt, sẽ phản tác dụng đấy."
Mễ Thải cuối cùng cũng quay đầu nhìn ta một cái, trưng cầu ý kiến của ta, ta thấy những lời thẩm thẩm nàng nói rất có lý, liền gật đầu, ra hiệu ta bằng lòng cùng nàng ra sân bay, đối mặt với Nghiêm Trác Mỹ ngay lập tức.
Lúc này Mễ Thải mới khẽ gật đầu với thẩm thẩm mình, và trong khi ta và Mễ Thải cùng nhau đổi giày, thẩm thẩm nàng lại nhìn rất lâu vào trong căn phòng cũ kỹ với vẻ mặt phức tạp, nhưng bà không hề giao tiếp gì với Mễ Thải về căn phòng, có lẽ đối với bà mà nói, căn phòng cũ này chỉ là một ký ức chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nói ra.......
Ta ra bãi đỗ xe ngoài trời của khu dân cư lấy xe, Mễ Thải và thẩm thẩm nàng ngồi ở hàng ghế sau, sau đó ta lái xe về hướng Trác Mỹ, bởi vì phải đến đó để tụ tập cùng Mễ Trọng Đức và những người khác......
Chạy xe ước chừng 20 phút, cuối cùng chúng ta cũng đến Trác Mỹ, ta thấy chiếc R8 của Mễ Lan và xe Mercedes của Mễ Trọng Đức, ta và Mễ Thải không xuống xe, chỉ là thẩm thẩm nàng hạ cửa xe ra hiệu, chiếc R8 của Mễ Lan liền khởi động rời đi đầu tiên, tiếp theo là xe của Mễ Trọng Đức, xe của chúng ta đi theo sau cùng, điều này phản ánh tâm trạng của chúng ta, chúng ta là những người bài xích việc gặp mặt Nghiêm Trác Mỹ nhất trong đoàn người.
Lát sau, xe chạy nhanh lên đường cao tốc về hướng biển, lúc này thẩm thẩm Mễ Thải mới đi thẳng vào vấn đề, bà nói với Mễ Thải: "Tiểu Thải, con nhớ kỹ lời thím nói, tuyệt đối đừng đối đầu trực diện với mẹ con, con có thể cho mẹ con thấy chút hy vọng, coi như mẹ con nhất thời chưa thể chấp nhận cuộc hôn nhân của hai đứa, nhưng ít ra cũng không để mẹ con dùng thủ đoạn để ngăn cản......đợi mẹ con về Mỹ, thím nhất định sẽ nghĩ cách giúp hai đứa lấy sổ hộ khẩu từ chỗ chú con, đây là cam đoan của thím."
"Thẩm thẩm, con hiểu ý của thím, con sẽ cố gắng kiềm chế bản thân."
"Ừm......" Sau một thoáng trầm mặc, bà lại nói với Mễ Thải: "Tiểu Thải, thím cũng hy vọng con có thể nhân cơ hội này xóa bỏ hết những gì chú con đã làm, con biết đấy, chú con luôn rất thương con, chỉ là......chú con và chị dâu có chung lợi ích, chú con cũng hy vọng con có thể trở về Mỹ để thừa kế sản nghiệp của chị dâu, sau này mới có thể phát triển tập đoàn Trác Mỹ tốt hơn......cho nên chú con không có lập trường để con từ bỏ sản nghiệp ở Mỹ, ở lại trong nước tranh Trác Mỹ với chú con."
"Thẩm thẩm, ý của thím là......những năm qua, con làm mọi thứ đều là sai lầm sao? Chính vì sự cố chấp của con, mới khiến những người thân bên cạnh con đều không hài lòng như vậy?"
"Tiểu Thải, con đừng hiểu lầm, thím không có ý đó, những khúc mắc của con có thể được thông cảm, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, mọi chuyện luôn phải có một lời giải thích......"
"Sự tình đương nhiên sẽ có lời giải thích, nhưng điều đó phải có điều kiện tiên quyết, đó là mẹ con có thể nhận ra những gì mẹ đã làm đối với chúng con là một tổn thương rất lớn, là sai lầm......chứ không phải như bây giờ, biết sai không sửa, đồng thời lấy sai lầm đó làm cơ sở, sai càng thêm sai b·ứ·c b·á·ch con chấp nhận cuộc sống mẹ con t·h·i·ế·t kế cho con......năm đó, khi mẹ con dứt khoát rời đi, đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con rồi, con không có nghĩa vụ phải phối hợp mẹ con, mẹ con càng không có tư cách yêu cầu con!"
Thái độ không hề thỏa hiệp của Mễ Thải khiến ta càng cảm nhận sâu sắc hơn những đau khổ mà nàng đã tích lũy trong lòng những năm qua, giờ khắc này, ta thật sự không biết liệu nàng có thể kiềm chế được bản thân, mà có thể đối mặt với Nghiêm Trác Mỹ bằng một thái độ đón ý nói hùa hay không......từ góc độ ý thức của ta mà nói, ta hy vọng giữa họ sẽ không bộc p·h·á·t xung đột, mà có thể ổn định Nghiêm Trác Mỹ, không để bà ta tiến hành cản trở, đó chính là kết quả tốt nhất, ta cũng không trông cậy vào việc người phụ nữ vô cùng coi trọng bản thân này có thể trong một sớm một chiều thay đổi lập trường để chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta.
Sau khi Mễ Thải giãi bày những ấm ức và oán h·ậ·n tích tụ bao năm, thẩm thẩm nàng lại đang an ủi nàng......và chúng ta cũng vào thời điểm này, dần dần tiến gần đến sân bay quốc tế Thượng Hải.......
Chúng ta tuần tự đỗ xe xong ở bãi đỗ, Mễ Lan và Phương Viên xuống xe trước, tiếp theo là Mễ Trọng Đức, ta cùng Mễ Thải và thẩm thẩm nàng là những người xuống xe cuối cùng, một đoàn người rốt cục đứng chung một chỗ một cách rất k·ỳ q·u·á·i, sau đó đối mặt nhau.
Mễ Lan là một người phụ nữ rất kỳ lạ, nàng dường như chưa bao giờ cảm thấy mình có lỗi với Mễ Thải, nàng vẫn không hề dè dặt nói với Mễ Thải: "Chị, không ngờ chị thật sự đến đón mợ......có phải chị đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị t·h·a t·h·ứ cho mợ, rồi cùng mợ đi Mỹ không?"
"Tiểu Lan, việc chị xuất hiện ở đây, không có nghĩa là chị có thể chấp nhận những gì mợ đã làm......hy vọng em đừng giải thích quá nhiều!"
Mễ Lan không hề để tâm đáp: "Ấy da, chị à, chị nói chuyện với em có thể đừng khách sáo như vậy được không......mà em thật sự không thể hiểu nổi chị, tại sao lại bỏ lại cơ ngơi sản nghiệp lớn như vậy ở Mỹ không chịu nhận, mà cứ nhất định phải tranh giành sống c·h·ế·t với chúng em vì Trác Mỹ......chị cần gì chứ? Em thật sự không thích điểm này của chị! Quá cố chấp! Cuối cùng khiến người một nhà không vui......"
Mễ Trọng Đức nghiêm khắc trách mắng: "Tiểu Lan, không được nói linh tinh......"
Mễ Lan cãi bướng: "Con nói sai sao? Vốn dĩ là như vậy mà, có được không?......con cảm thấy chị con sẽ không so đo với con đâu, từ nhỏ đến lớn chị con thương con nhất mà, với lại con chỉ đang nói sự thật thôi, mợ ở Mỹ một mình không có ai nương tựa, chị con sang đó bầu bạn với mợ có gì không nên sao?......làm gì phải ở trong nước trông nom một gã đàn ông lộn xộn, sống một cuộc sống lộn xộn!!"
Mễ Thải trừng mắt nhìn Mễ Lan, khiển trách nghiêm khắc: "Em câm miệng cho chị......chuyện của chị không tới lượt em khoa tay múa chân!"
Mễ Lan kinh ngạc nhìn Mễ Thải, có lẽ cả đời này nàng chưa từng bị Mễ Thải trách mắng như vậy, nhưng Mễ Thải có uy h·iế·p trước mặt nàng, nàng không nói gì nữa, Phương Viên bên cạnh cũng ôm vai nàng, ra hiệu nàng đừng kích động cảm xúc của Mễ Thải nữa.
Ta đương nhiên biết, sự p·h·ẫ·n n·ộ của Mễ Thải càng đến từ việc Mễ Lan gọi ta là một gã đàn ông lộn xộn......ngoài cảm động ra, ta càng tự trách nhiều hơn, bởi vì đã từng ta đúng là một gã đàn ông lộn xộn, mà bây giờ vẫn chưa có sự nghiệp gì, chỉ có ảo tưởng, nên vì điều này, Mễ Thải thường bị liên lụy giống như ta không thể ngóc đầu lên được......
Ta có chút d·a o·độ·n·g, áp lực xung quanh khiến ta không còn dám sống trong thế giới của mình, sự khát khao về sự nghiệp trong lòng ta dần dần trỗi dậy.........................
Bạn cần đăng nhập để bình luận