Nữ Khách Trọ 26 Tuổi Của Ta

Chương 587: Mét màu trở về?

Chương 587: Mễ Sắc trở về?
Sau khi về đến nhà, ta liền chóng váng nằm vật ra giường, ngủ thiếp đi. Nhưng rồi lại một lần nữa mộng thấy Mễ Sắc, mộng thấy nàng rời xa ta bằng một cách không từ biệt. Ta bắt đầu tìm kiếm nàng trên toàn thế giới, luôn nghĩ rằng ở bến tàu tiếp theo, nhà ga tiếp theo, sân bay tiếp theo, sẽ có bóng dáng của nàng. Rồi ta muốn nàng cho ta một lời giải thích, nhưng trong mộng, ta chỉ toàn thấy thất vọng, để ta bừng tỉnh trong thất vọng.
Ta bật đèn đầu giường, châm một điếu thuốc, bình ổn lại tâm tình. Nhưng trong lòng ta vẫn không muốn đánh đồng mộng cảnh với hiện thực, chỉ cảm thấy do mình quá lâu không gặp Mễ Sắc, gần đây lại quá mệt mỏi và kiềm chế, mới dẫn đến giấc mộng tràn đầy tuyệt vọng này, chiếm cứ giấc ngủ của ta.
Thực tế thì, Mễ Sắc sẽ không rời bỏ ta đâu. Cho dù nàng có thể bỏ ta, nàng cũng không thể bỏ Trác Nghiên được. Nghĩ vậy, dù có chút bi ai, nhưng ít ra trong lòng ta vẫn có chỗ dựa. Đôi khi, ta thật không ngại mình yêu hèn mọn một chút, chỉ cần nàng ở bên cạnh, nói với ta câu "thích anh Chiêu Dương", ta liền cảm thấy hạnh phúc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó ta nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Ta biết là Bản Đa và lão mụ đã về, bởi vì bước chân của họ, một người thì trầm ổn, một người thì nhịp điệu rất nhanh. Ta đã nghe quen mấy chục năm rồi, đương nhiên có thể phân biệt rõ ràng.
Ta vội vã dập điếu thuốc còn đang cháy dở vào gạt tàn, rồi mặc quần áo. Ta không muốn để lão mụ đang nổi nóng nhìn thấy vẻ lười biếng của ta lúc này.
Ta mới mặc được nửa quần áo thì lão mụ đã mở cửa phòng. Bà lập tức bị mùi khói thuốc sộc vào mặt, lùi lại một bước, giận dữ nói: "Chiêu Dương, mẹ phải nói con thế nào đây… Bây giờ con thành ra cái dạng này, bảo chúng ta là cha mẹ làm sao còn nhìn mặt ai được hả? Có đứa con như con, chẳng phải kiếp trước chúng ta không tích đức hay sao? Cả đời này tận tâm tận lực lo lắng cho con, vì con mà liên lụy!"
Bản Đa đẩy bà, nói: "Bà nói nặng lời quá rồi…"
Ta cúi đầu im lặng, ta biết, từ sáng sớm trông thấy ta, trong lòng bà đã bắt đầu chất chứa rất nhiều cảm xúc tiêu cực, mà hôn lễ của Lý Tiểu Duẫn càng kích phát những bất mãn từ trước đến nay của bà.
Lão mụ nghẹn ngào: "Lão Chiêu à, ông xem, đây không phải nghiệp chướng sao?... Hôm nay nhìn Tiểu Duẫn ngay trước mắt tôi gả đi, lòng tôi như dao cắt vậy, nhưng vẫn phải chúc phúc cho con bé... Cái thằng nghịch tử này, nếu nó quan tâm đến cảm xúc của cha mẹ một chút thôi thì Tiểu Duẫn đã sớm là con dâu nhà Lão Chiêu rồi!"
Ta nhẫn nhịn, không nói một lời…
Bản Đa lại khuyên giải: "Chuyện hôn nhân là do duyên phận, Chiêu Dương nó với Tiểu Duẫn bây giờ không có duyên phận, bà ép cũng vô dụng."
"Tôi chỉ sợ cái thằng nghịch tử này sau này sẽ hối hận... Một đứa con gái như Tiểu Duẫn còn có ai thứ hai nữa chứ!" Lão mụ càng nói càng tức giận, rồi bà ném túi xách của mình về phía ta. Có lẽ ngay cả bà cũng quên mất trong túi còn có mấy quả trứng gà vừa mua lúc sáng. Thế là người ta và giường dính đầy chất lỏng sền sệt tanh tưởi. Chính cái sai sót này đã kích thích tâm tình của ta, ta quát: "Vì sao mẹ cứ muốn can thiệp vào hôn nhân của con? Mẹ không thể nghĩ xem, con sống có bao nhiêu khó khăn sao!! Con cho mẹ biết, bao nhiêu năm qua, con sống rất uất ức, rất không vui, bởi vì con bị người ta vứt bỏ, bởi vì tất cả mọi thứ không phải là con muốn…"
Cảm xúc của lão mụ cũng hoàn toàn bùng nổ: "Có phải ngay cả ba mẹ cũng không phải là thứ con muốn không… Bây giờ con cứng cáp rồi, có bản lĩnh rồi thì con đừng nhận chúng ta là cha mẹ nữa."
Ta lại xông vào Bản Đa quát: "Cha, mẹ nói thế có giống lời của người lớn không? Có phải mẹ ép con không coi cái nhà này ra gì thì mẹ mới vừa lòng hả?"
Bản Đa thất vọng nhìn ta, lắc đầu nói: "Chiêu Dương, lần này cha không bênh con... Điều đáng sợ nhất là con coi sự yêu thương của người khác như công cụ để công kích họ, huống chi người đó lại là mẹ con."
Giờ khắc này, ta như bị cả thế giới bỏ rơi. Ta không thể nào lý giải được cha mẹ mình, tựa như họ cũng không thể lý giải ta vậy… Thì ra, phía sau nhân tính thật khó lường, ngay cả tình thân vốn đáng tin nhất cũng vô thường đến thế. Ta sống trên đời này, còn có gì để mà nương tựa đây?
Ta đau khổ đến muốn sụp đổ! Ta thật không ngờ, hôn lễ của Lý Tiểu Duẫn lại trở thành tai họa của ta!
Bản Đa lấy ra một chùm chìa khóa xe từ trong cặp, nói với ta: "Đây là chiếc xe con mua cho cha, con cầm lại đi, chúng ta không cần con bồi thường cho chúng ta bằng cách này."
Ta khó thở, vì sao trong cuộc sống của ta tràn ngập sự "không cần"? Lý Tiểu Duẫn không cần quà của ta, Lạc Dao không cần ta đến dự hôn lễ của cô ấy, cha mẹ không cần ta hiếu kính… Ta, Chiêu Dương, đã làm sai điều gì, mà người thân, bạn bè đều đẩy ta ra khỏi thế giới của họ? Họ có chịu đứng vào vị trí của ta, nhìn xem ta đang phải chịu đựng nỗi đau khổ nào không?
Thì ra, bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn cô độc bước đi! Bước trên con đường vĩnh viễn không có câu trả lời.
Cuối cùng ta cũng lau sạch những chất lỏng sền sệt trên mặt, lấy cặp từ đầu giường, rồi rút tấm thẻ ngân hàng vốn định chuẩn bị cho Nha Đầu, đặt vào ngăn tủ đầu giường, nói với họ: "Cha mẹ nuôi con bao nhiêu năm nay vất vả rồi, con là đứa con bất hiếu, cũng không có gì báo đáp. Trong thẻ này có sáu mươi vạn, coi như là con bồi thường cũng được, coi như là lòng hiếu thảo cũng được, xin cha mẹ nhận lấy… Cái nhà này, con cũng không cần ở lại nữa, đỡ cho cha mẹ bực mình!"
Lão mụ tê tâm liệt phế kêu lên: "Chiêu Dương, con quá bồng bột, quá trẻ con rồi!"
"Mẹ đừng ép con nữa... Con thật không biết phải làm thế nào, nói thế nào thì mới coi là trưởng thành, mới có thể làm cho mẹ vừa lòng!" Ta vừa nói vừa cầm cặp lên, sập cửa bỏ đi. Lý trí của ta đã hoàn toàn sụp đổ!
Cứ như vậy, ta cô độc đi trên đường phố vào dịp năm mới dương lịch, nhìn những người khác đoàn viên, nhìn người khác ân ái, đau khổ đến muốn chết! Thế là ta đứng bên sông thành phố, châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Gió thổi, nước mắt ta cứ thế tuôn rơi không kìm được. Ta chưa từng cô đơn như bây giờ, cần một người thấu hiểu đến thế… Ta nức nở lấy hết tiền mặt trong ví, rồi ném xuống sông thành phố như một cách giải tỏa… Ta đang điên cuồng xé nát những tờ tiền giấy chứa đầy dục vọng kia, nó chưa từng mang lại cho ta điều gì… Có nó, vì nó, ta sống như một con chó, mệt mỏi chạy theo, nhưng lại không biết dưới chân là con đường không có điểm dừng để nghỉ ngơi…
Ta càng điên cuồng hơn… Dùng cách cực đoan nhất bẻ gãy những chiếc thẻ ngân hàng đại diện cho tài phú kia… Cuối cùng, ta ngồi bệt xuống bên hàng rào, thở hổn hển, nhắm mắt lại, khóc…
Giờ khắc này, ta thậm chí đã từ bỏ bản thân mình, bởi vì hành động điên cuồng vừa rồi, ta đã tước đoạt luôn cả quyền được nghỉ ngơi trong một khách sạn của thành phố này… Ta nghèo đến nỗi chỉ còn lại cái thân xác không hồn này, dù có chết cóng ở đây, cũng sẽ không ai thương xót!
Ta có chút mệt mỏi, rồi khi nhắm mắt lại, ta thấy một bóng hình quen thuộc đang tiến về phía ta… Là Mễ Sắc! Nàng xuất hiện trong tầm mắt của ta, đúng là nàng… Nhưng ta cảm thấy đó chỉ là ảo giác, giờ khắc này, chỉ là ta quá khát khao có nàng ở bên cạnh mà thôi… Sao nàng có thể xuất hiện ở Từ Châu được? Điều đó không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận