Nữ Khách Trọ 26 Tuổi Của Ta

Chương 252: Chúng ta uống chút bia đi

Chương 252: Chúng ta uống chút bia đi
Giờ phút này, câu "Để chúng ta làm lại từ đầu" đối với ta mà nói thật khó xử, vì ta không muốn vội vàng bắt đầu lại. Sau nhiều chuyện đã trải qua, chuyện tình yêu nên trở về với lý trí.
Vậy nên ta đã không chọn gửi tin nhắn lại cho Mễ Thải, việc cấp bách hơn là tìm lý do gì đó để Bản Đa và mẹ có thể hiểu cho quyết định mở khách sạn ở Tây Đường của ta.
Thực tế thì chẳng có lý do nào thật sự tốt cả, vì lần này đến cả Bản Đa cũng đứng chung chiến tuyến với mẹ. Với tính khí của Bản Đa, một khi hắn đã quyết định chuyện gì, ta làm sao thuyết phục được đây?
Có lẽ, sau lần rời Từ Châu trước, ta lại một lần nữa khiến bọn họ thất vọng vì sự kiên trì của mình.
Đêm càng khuya, cuối cùng ta cũng chìm vào giấc ngủ, mang theo những tâm tư rối bời, những suy nghĩ còn vướng bận.
Hôm sau, vừa rời giường, chủ nhà lại đến khách sạn. Ta vẫn thói quen châm cho ông ta một điếu thuốc.
Ông ta chậm rãi hít một hơi rồi hỏi: "Tiền thuê nhà chuẩn bị thế nào rồi?"
Ta cười cười đáp: "Còn chưa đến hạn bốn ngày mà."
Chủ nhà trầm mặt nói: "Tôi phải cảnh báo trước, nếu đến hạn mà cậu không nộp tiền thuê nhà, tôi sẽ cho người khác thuê lại, đừng trách tôi không nể tình!"
"Tôi hiểu."
Chủ nhà lúc này mới khẽ gật đầu rồi bưng chén trà rời khỏi khách sạn.
Đồng Tử đầy nghi hoặc hỏi: "Dương ca, 70.000 tệ tiền thuê nhà, anh vẫn chưa giải quyết sao?"
"Xong rồi."
"Vậy sao vừa nãy anh không đưa cho chủ nhà?"
"Ta có ý của ta."
"À... Khoản tiền thuê nhà này là Lạc Dao cho anh mượn phải không?"
Ta nhẹ gật đầu.
Đồng Tử như tranh công cười nói: "Thế nào, em vẫn có chút tác dụng chứ? Nếu em không nói với Lạc Dao, chắc chắn anh ngại mượn tiền của cô ấy!"
"Ngươi rất hiểu ta."
"Hắc hắc... Anh là đối tác của em mà, em đương nhiên hiểu rõ anh rồi."
Ta cười gượng nhìn Đồng Tử, cậu ta vội nói: "Dương ca, anh đừng nhìn em như vậy chứ, đáng sợ lắm."
"Sau này chuyện khách sạn của chúng ta, ngươi đừng tự tiện đi nói với Lạc Dao, nhớ chưa?"
"Cô ấy quan tâm anh như vậy, sao lại không thể nói với cô ấy?"
"Ngươi có phải cảm thấy nàng sống rất tốt không?"
Đồng Tử ra sức gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, cô ấy là đại minh tinh, không thiếu tiền, cũng không thiếu người thích cô ấy."
"Đó đều chỉ là vẻ bề ngoài thôi, nàng sống không tốt lắm đâu, chúng ta không thể tạo thêm gánh nặng cho nàng... Dù sao ngươi nhớ kỹ cho ta, về sau chuyện tương tự không được nói với nàng, nếu không..." Ta vừa nói vừa sờ lên thắt lưng.
Đồng Tử sợ hãi ôm đầu kêu lên: "Không có lần sau, không có lần sau!"
Ta bất đắc dĩ cười cười. Thằng nhãi này vẫn tính tình trẻ con, đôi khi nói đạo lý nghiêm túc với nó chưa chắc đã có tác dụng, đương nhiên hù dọa như vậy cũng chưa chắc có hiệu quả. Cho nên, cái "không có lần sau" của nó phần lớn là không đáng tin.
Ta không để ý đến Đồng Tử nữa, châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống ghế sofa, vẫn cảm thấy đau đầu về chuyện Bản Đa và mẹ sắp đến Tây Đường. Đó là lý do ta chưa vội trả tiền thuê nhà cho chủ nhà, vì ta không chắc mình có thể đứng vững trước áp lực trách nhiệm từ gia đình hay không. Nếu không chịu được, ta vẫn sẽ phải theo bọn họ về Từ Châu.
Hai ngày nữa trôi qua, cửa hàng trên mạng của chúng ta cuối cùng cũng có tác dụng. Hôm qua có một cặp du khách mua phòng của chúng ta trên mạng, hôm nay vào lúc chạng vạng tối họ đã đến. Đây với chúng ta mà nói coi như tin vui sau những ngày hạn hán kéo dài, mong muốn làm tốt nhà khách sạn này của ta lại càng thêm mãnh liệt.
Đêm xuống, ta vẫn dời chiếc ghế nhỏ ra dưới gốc liễu đối diện khách sạn, gảy guitar. Vẫn có đám đông vây xem, và sau khi biết ta là chủ khách sạn, cũng có du khách chịu vào ở.
Một tiếng đồng hồ trôi qua như vậy. Ta tranh thủ lúc hiếm hoi mở nắp bình uống vài ngụm nước, rồi đốt thuốc tận hưởng làn gió đêm nhẹ nhàng. Có lẽ đây cũng là thú vui khi ở lại Tây Đường. Dù đã bị thương mại hóa, nhưng ngươi vẫn có thể tận hưởng được sự an nhàn dị thường ấy.
Vừa hút xong một điếu thuốc, cuối ngõ đã thoang thoảng mùi quà vặt bánh rán dầu. Ta có chút đói bụng nên nhờ Đồng Tử đi mua cho ta ít đồ ăn, còn mình thì tựa vào cành cây liễu nhắm mắt lại, nghỉ ngơi lấy sức để lát nữa biểu diễn tiếp.
Bỗng nhiên mũi ta ngứa ngáy, sau đó lẫn trong mùi quà vặt bánh rán dầu là mùi hương của một người phụ nữ. Mở mắt ra thì thấy Mễ Thải đang cúi người nhìn ta, tay cầm một chiếc lá liễu trêu chọc ta.
Ta vì quá bất ngờ nên chớp mắt liên tục, xác định không phải ảo giác rồi hỏi: "Không phải nàng nói là muốn ở Mỹ hai tháng sao, sao đột ngột về vậy?"
"Cuộc đời luôn có những chuyện đột ngột xảy ra, cần phải thay đổi kế hoạch."
Ta nhìn Mễ Thải, nửa ngày không biết nên nói gì.
Mễ Thải lại đánh giá ta, rồi ngắm nhìn xung quanh cảm khái: "Khung cảnh xung quanh tốt như vậy, nhưng vì sao anh lại thảm hại như vậy?"
Ta quay đầu nhìn quanh, cuối cùng cười nói: "Gió đêm hiu hắt, người cô đơn a!" Cuối cùng lại bổ sung một câu: "Bụng cũng đói nữa!"
"Tôi cũng chưa kịp ăn tối."
Ta đứng dậy nhường chiếc ghế dưới thân cho Mễ Thải: "Ngươi ngồi trước đi, lát nữa có đồ ăn."
Vừa dứt lời, Đồng Tử đã xách một túi quà vặt đi tới trước mặt chúng ta, rồi kinh ngạc nhìn Mễ Thải, nửa ngày mới thốt ra: "Chị gái xinh đẹp, chị lại đến Tây Đường thăm Dương ca!"
Mễ Thải gật đầu cười với cậu, ta thì ra hiệu cậu nhanh chóng đưa đồ ăn qua.
Đồng Tử đưa túi đồ ăn cho ta, liếc nhìn Mễ Thải rồi nháy mắt với ta, sau đó mới mang theo phần tối của mình vào khách sạn.
Ta ngồi xuống cạnh Mễ Thải, lập tức mở túi đồ ăn nói: "Mấy món quà vặt này đều là đặc sản nổi tiếng ở Tây Đường, cũng rất vệ sinh, ngươi thích ăn gì thì tự chọn."
Mễ Thải rất hào hứng lấy ra mấy xiên quà vặt rồi bắt đầu ăn trước mặt ta.
Ta hỏi nàng: "Nàng đi bằng gì vậy?"
"Lái xe."
"Chiếc Q7 của nàng sửa xong rồi à?"
"Sửa xong rồi, nhưng mà cống hiến cho công ty làm xe bus."
"Vậy bây giờ nàng lái xe gì?"
Mễ Thải chỉ tay về phía bãi đất trống cách đó không xa, ra hiệu ta nhìn.
Ta lần theo hướng tay nàng chỉ nhìn lại, đỗ ở đó là một chiếc Volkswagen CC màu trắng, giá thị trường cũng chỉ khoảng 300.000 tệ.
Ta nghi ngờ hỏi: "Nàng lái CC?"
Mễ Thải gật đầu: "Đúng vậy, tôi hỏi qua CC, CC nói chiếc xe này cô ấy lái mấy năm cảm thấy các mặt đều ổn, tôi cũng mua luôn."
Ta biết CC rất thích chiếc xe này, nên chúng ta mới luôn gọi cô ấy là CC, nhưng mà Mễ Thải lái loại xe này thật sự là không hợp với thân phận của nàng.
Mễ Thải dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, cười nói: "Lái xe mình thích là được rồi, vả lại đời người chẳng phải hình chữ 'tự do' hay sao, sao cứ chuyện gì cũng muốn gò ép mình trong một cái khuôn khổ hình vuông chứ?"
Đây đã từng là điều ta theo đuổi, nhưng nghe Mễ Thải nói ra vẫn cảm thấy xúc động. Nhưng ta lại không chắc có phải mình đã dùng lý niệm này để ảnh hưởng đến nàng hay không.
Trong lúc ta trầm mặc, Mễ Thải đã ăn xong xiên quà vặt trên tay lại đưa tay ra đòi ta, ta lại đưa túi đồ ăn cho nàng, nàng chợt khựng lại rồi hỏi: "Chiêu Dương, có bia không? Chúng ta uống chút bia đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận