Nữ Khách Trọ 26 Tuổi Của Ta

Chương 524: Gió nhẹ vẽ bất quá thuyền nhỏ

Theo đề nghị của ta, Vi Mạn Văn lấy điện thoại di động ra gọi cho La Bản, một lát sau báo cho chúng ta tin tức La Bản đang kẹt xe trong nội thành. Đám người trong phòng nhao nhao thốt lên một tiếng "Ta thao", rồi lại bắt đầu giải trí trong khi chờ đợi. Ta có chút không hiểu, bọn hắn đang chửi cái giao thông thường xuyên tê liệt của Tô Châu, hay là đang chửi La Bản đến muộn.
Lạc d·a·o bị phân tán sự chú ý cuối cùng cũng không so đo chuyện ta đòi tiền chế tác phí nữa, ngược lại hỏi ta: "Kịch bản microcinema lần này công ty các ngươi mời ai viết vậy?"
"Lý Tiêu."
Lạc d·a·o tán thưởng gật đầu, nói: "Cô ấy là một biên kịch phim nghệ thuật rất giỏi, mấy kịch bản cô ấy viết từng đoạt giải thưởng lớn uy tín ở nước ngoài đó!"
Ta cười cười, nói: "Có phải rất mong chờ kịch bản của cô ấy không?......Kỳ thật, ngươi vẫn còn rất yêu thích diễn kịch, sau này vẫn có thể tham gia, đừng nên hoàn toàn cự tuyệt một cái ngành nghề mình yêu t·h·í·c·h."
Lạc d·a·o nhìn Tào Kim Phi, hỏi dò: "Chiêu Dương nói không sai, em có thể coi diễn kịch là một sở t·h·í·c·h, chỉ cần không xem nó là kế sinh nhai, sẽ không có nhiều thỏa hiệp và bất đắc dĩ như vậy."
Tào Kim Phi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: "Nếu như em t·h·í·c·h thì chúng ta có thể tự đầu tư, mở công ty chụp ảnh, miễn là em vui vẻ là được!"
Lạc d·a·o lộ vẻ rất nghiêm túc, trầm ngâm một lát rồi nói: "Chuyện này có thể suy nghĩ kỹ một chút, dù sao em còn trẻ như vậy, cũng nên tìm một chút việc để làm, như vậy mới ra dáng một cao thủ sinh hoạt, tránh để người ta chê là đồ ăn nhờ ở đậu nhà chồng."
Tào Kim Phi cười nói: "Em t·h·í·c·h thì cứ làm, anh chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ em......"
Lạc d·a·o khoác tay lên cánh tay Tào Kim Phi như một người phụ nữ nhỏ bé, sau đó đáp lại anh bằng một nụ cười hạnh phúc. Đồng thời, ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đã không thấy rõ thế giới bên ngoài. Hóa ra hơi nước do sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài phòng cùng với nước mưa đã bao phủ lên tấm kính trong suốt từ lâu. Thế là phòng ăn càng thêm sáng tỏ dưới ánh đèn, còn bên ngoài trời thì càng thêm mơ hồ trong màn đêm......
Cuối cùng ta cũng lấy bật lửa, đi ra ngoài phòng ăn để hút một điếu t·h·u·ố·c. Trong làn sương mù mờ ảo, ta không khỏi nghĩ đến tương lai của mình. Cùng với việc Tào Kim Phi và Lạc d·a·o vui vẻ đáp ứng tham gia quay chụp microcinema, ta có dự cảm sự nghiệp của mình sẽ bước vào giai đoạn phát triển mạnh mẽ. Ngược lại, Mễ Lam lại đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng nghiêm trọng nhất trong sự nghiệp. Chúng ta dường như đang đi trên một con đường mà người này lên thì người kia xuống, mà loại "lên xuống" này có ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta hay không thì ta hiện tại cũng không thể nói rõ, nhưng việc ít giao tiếp với nhau hơn lại là một sự thật không thể chối c·ã·i.
Nhìn lại những người bạn bên cạnh, bọn họ dường như đang ung dung tự tại chạy trên một con đường đại diện cho hạnh phúc, điều này khiến ta có chút hâm mộ, nhưng sự hâm mộ này lại phí công vô ích, bởi vì tương lai mà ta mơ ước đối với hiện tại giống như gió nhẹ chẳng thể đẩy nổi con thuyền nhỏ, như cầu gãy chưa từng bước qua lớp tuyết đọng xa xôi............
Hút được nửa điếu t·h·u·ố·c thì La Bản cuối cùng cũng dẫn theo trợ lý của hắn từ trong ngõ hẻm kia đi ra. Chỉ là cây guitar mà hắn mang theo mỗi khi biểu diễn đã không còn trên lưng hắn nữa. Hắn đã đ·ậ·p nó trong buổi hòa nhạc, hành động này cũng cho thấy đoạn thời gian đầy đau khổ trước đây đã hoàn toàn kết thúc đối với La Bản hiện tại. Hắn đã trùng sinh trong l·i·ệ·t hỏa của cuộc sống. Từ sau lần hát thành danh này, tên của hắn nhất định sẽ tỏa sáng trong lịch sử của ngành nghề này.
La Bản chạy nhanh đến bên cạnh ta, hai tay b·ó·p thành nắm đ·ấ·m rồi tung ra một cú đấm về phía ta, ta né tránh theo phản xạ, sau đó hai người liền ôm nhau. Nhưng t·à·n t·h·u·ố·c trên tay ta còn chưa kịp d·ậ·p tắt đã vô tình làm cháy một lỗ trên chiếc áo da xe máy đắt tiền của hắn. Ta có chút lúng túng nhìn hắn.
La Bản không để ý chút nào, c·ở·i áo da xe máy ra, tự mình châm một điếu t·h·u·ố·c rồi lại đốt thêm vài lỗ trên áo da, mắng một câu "Đi mẹ nó" rồi tùy tiện ném vào thùng rác bên cạnh. Ta nhận ra, từ buổi hòa nhạc hôm qua đến lúc này, hắn vẫn đang trong trạng thái p·h·át tiết. Những năm qua thật sự quá khó khăn đối với hắn, hắn cần phải p·h·át tiết như vậy để tạm biệt quá khứ, nghênh đón tương lai.
Khi ta chuẩn bị đi cùng La Bản u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u cho tới bến thì lại nh·ậ·n được điện thoại của Giản Vi. Cô ấy nói với ta đã chuẩn bị xong 35 vạn tiền mặt, bảo ta cùng cô ấy và Tiểu Quân đi trả số tiền đó cho cái tổ chức tụ tập đ·ánh b·ạc phi p·h·áp kia. Đây là một việc không thể trì hoãn, ta lập tức đồng ý.
La Bản vẫn luôn chờ ta bên ngoài hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Ừ, các cậu cứ uống đi."
"Chậm một chút không được à?"
Ta vỗ vai hắn, nói: "Thật sự không phải chuyện nhỏ có thể chậm trễ. Với lại, u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u chẳng qua chỉ là hình thức thôi, có thể đến gặp cậu, gửi lời chúc mừng, trong lòng tớ đã an tâm rồi."
"Được rồi, cậu làm việc của mình đi. Nếu xong việc mà còn thời gian thì đến uống thêm vài chén, anh em thật sự muốn uống với cậu vài chén."
Ta gật đầu rồi lập tức quay người đi về phía cửa.......
Xe chạy đến kh·á·c·h sạn nơi Tiểu Quân ở, cô ấy và Giản Vi đã đứng trong gió lạnh chờ đợi ta. Giản Vi mặc hơi nhiều áo nên ôm Tiểu Quân vào l·ồ·n·g n·g·ự·c để cô ấy không bị lạnh, nhưng nhìn qua người đơn bạc hơn lại là Giản Vi. Từ khi cô ấy kinh doanh công ty quảng cáo, trông gầy hơn rất nhiều so với lúc vừa về nước.
Ta dừng xe bên cạnh các cô ấy rồi mở cửa xe cho họ. Sau khi xe khởi động, ta liền bảo Tiểu Quân gọi số điện thoại của Đ·a·o Ba Nam, cái người đến đòi nợ lần trước. Vì lý do an toàn, ta hẹn hắn gặp mặt ở một quán trà lầu trong tr·u·ng tâm chợ, mà đối diện quán trà lầu chính là tr·u·ng tâm thương mại Trác Mỹ, người đến người đi, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Sau hai mươi phút, chúng ta đến quán trà lầu, chọn một phòng nhỏ rồi chờ Đ·a·o Ba Nam đến. Trong khi chờ đợi, Giản Vi đưa cho ta một chiếc túi x·á·c·h, nói bên trong đựng 35 vạn tiền mặt. Ta nhận lấy từ tay cô ấy, cảm thấy rất nặng. Hóa ra đây chính là trọng lượng của 35 vạn. Sau khi nh·ậ·n lấy, ta nhìn chiếc túi x·á·c·h rồi nói với Giản Vi: "Chiếc túi x·á·c·h Hương Nại phiên bản giới hạn này đáng giá mấy vạn đó, cậu sẽ không đưa luôn cho đám người kia chứ?"
"Không có cái túi nào t·i·ệ·n nghi hơn cái túi này để đựng tiền đâu."
Ta gật đầu, nói: "Vậy là cậu thật sự không t·h·iếu 35 vạn này. Đợi khi nào trong tay tớ dư dả sẽ t·r·ả lại cho cậu."
Tiểu Quân vội vàng lấy điện thoại di động ra viết một loạt chữ rồi đưa cho ta xem: "Chiêu Dương ca, số tiền này nhất định phải để em t·r·ả. Anh đã giúp em nhiều như vậy, lại còn giúp em chuyện này nữa, sau này em không còn mặt mũi nào để đối mặt với anh."
Ta cười nói: "Chuyện này để sau hẵng nói......Cậu cũng thấy đấy, Giản Vi Tả của cậu căn bản không t·h·iếu tiền, vả lại số tiền kia, đám người kia sớm muộn gì cũng phải phun ra." Vừa nói vừa nhìn về phía Giản Vi hỏi: "Đúng không?"
Giản Vi cho Tiểu Quân một ánh mắt yên tâm rồi gật đầu. Ta tin rằng, khi đám người kia sa lưới, cảnh s·á·t cưỡng chế nộp lại của phi p·h·áp có được, số tiền kia chắc chắn sẽ không thể thiếu của Giản Vi.
Trong khi nói chuyện, Giản Vi dùng chân đá nhẹ ta, dùng tay chỉ ra ngoài cửa sổ, ra hiệu ta nhìn về phía đối diện. Ta vội vàng nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy Vu Phương Viên và Mễ Lam đang cùng nhau đi theo dòng người từ cửa chính của tr·u·ng tâm thương mại Trác Mỹ đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận