Nữ Khách Trọ 26 Tuổi Của Ta

Chương 663: Củi gạo dầu muối bên trong khoái hoạt

**Chương 663: Niềm vui giản dị trong cơm áo gạo tiền**
Ta và Lý Tiểu Duẫn trò chuyện thêm một lúc, Mễ Thải hoàn thành xong các bước phỏng vấn, liền đến phòng làm việc của Lý Tiểu Duẫn. Tay nàng cầm tấm thẻ làm việc tạm thời, nói với ta: "Chiêu Dương, từ giờ trở đi, em đã là một thành viên của Áo Sâm quảng cáo..."
"Chúc mừng, chúc mừng."
Mễ Thải khẽ cười, sau đó đeo thẻ lên người. Thấy vậy, ta có chút nghi hoặc hỏi: "Em định vào làm việc ngay luôn à?"
"Ừm, cuối năm là thời điểm công ty quảng cáo bận rộn nhất, nhất là bộ phận chăm sóc khách hàng. Tranh thủ vào việc sớm có thể giúp công ty gánh vác bớt công việc." Khi Mễ Thải nói, bên bộ phận nhân sự đã sắp xếp xong chỗ làm việc cho cô, hiệu suất làm việc khiến người ta phải tấm tắc. Đây cũng là đặc điểm của Áo Sâm quảng cáo: năng lực chấp hành cực mạnh. Đó là lý do căn bản giúp công ty này trở thành top đầu ở Từ Châu. Ngược lại ta có chút lo lắng Mễ Thải quen với việc an nhàn tự tại, không thể thích ứng được với đặc thù của công ty quảng cáo, với nhịp độ nhanh của Áo Sâm!
Nhưng Mễ Thải tỏ ra rất bình tĩnh, kéo ta sang một bên, tỉnh táo trao đổi công việc với Lý Tiểu Duẫn. Nhiệm vụ đầu tiên mà Lý Tiểu Duẫn giao cho Mễ Thải là dựa trên tình hình hợp tác gần một năm qua, đánh giá, xếp loại khách hàng và lập kế hoạch khách hàng cho năm sau trước kỳ nghỉ Tết...
Lý Tiểu Duẫn đúng là không khách khí, vừa vào đã giao cho Mễ Thải một nhiệm vụ có vẻ đơn giản, nhưng khối lượng công việc lại lớn bất thường. Ta càng lo cho Mễ Thải, nhưng cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ngồi trước máy tính làm quen với thông tin từng khách hàng.
Ta dặn dò Lý Tiểu Duẫn vài câu, bảo cô đừng gây áp lực công việc quá lớn cho Mễ Thải, rồi mới một mình rời khỏi Áo Sâm quảng cáo. Thời gian sau đó ta luôn bận rộn: giúp Mễ Thải mua một bộ tài liệu ôn thi công chức, rồi đến quán cà phê đã ngừng kinh doanh để sửa sang lại, xác định chi tiết cần sửa chữa.
Ánh nắng trưa xuyên qua cửa kính rơi xuống mặt bàn gỗ trước mặt ta. Ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ống khói lớn đằng xa vẫn bốc khói nghi ngút. Ta như thấy được văn minh công nghiệp, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh máy móc nào. Thời không trong giác quan của ta trở nên sai lệch, tất cả đều bắt nguồn từ ống khói lớn kia. Nó đại diện cho nền văn minh đen tối trong văn minh công nghiệp, chỉ có thể xuất hiện ở vùng ven đô. Nó cô độc, nhưng lại không thể thay thế trong giai đoạn này... Ta phảng phất nhìn thấy bóng dáng chính mình trong dáng vẻ sừng sững của nó. Ta và nó giống nhau, cùng sinh ra, cùng tồn tại. Ta hô hấp, nó bốc khói, cùng nhau nhìn về nơi kết thúc của sinh mệnh...
Châm một điếu thuốc, ta không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Trong bố cục quán cà phê, dưới ánh mặt trời, ta tìm kiếm chút an ủi... Đến khi không nghĩ ngợi gì nữa, ta mới nhớ ra đã đến giữa trưa, ta nên gọi điện cho Mễ Thải... Cô lại nhanh hơn ta một bước, gửi đến một tin nhắn, bảo rằng trưa nay cô cùng Lý Tiểu Duẫn ăn trưa làm việc.
Vậy là ta ăn cơm một mình. Một người có vẻ cũng không thèm ăn lắm, tâm trí ta lại đặt vào việc sửa sang lại quán cà phê. Ta chuẩn bị mua thêm vài đồ trang trí mềm mại, tiếp tục tô điểm cho quán cà phê chủ đề hình ảnh này. Đến xế chiều, ta mới đặt mua trên mạng một vài món đồ trang trí cá tính với giá 5000 tệ. Sau khi xác nhận thanh toán, thần kinh căng thẳng của ta cuối cùng cũng giãn ra. Ta lại ngả người ra ghế sofa hút thuốc, nhìn cảnh tượng kỳ diệu ngoài cửa sổ... Hoàng hôn là cảnh đẹp nhất, bởi vì nơi xa xôi bằng phẳng được nhuộm thành một màu vàng óng. Đường dây điện cao thế cao thấp không đều như những nốt nhạc treo lơ lửng dưới ánh chiều tà. Ta không khỏi cầm lấy máy ảnh của Mễ Thải, chụp liên tiếp mấy tấm hình... Ta nóng lòng muốn cho một số người nhìn thấy cảnh này, thế là ta chia sẻ những bức ảnh này lên vòng bạn bè.
Lát sau, rất nhiều lời khen ngợi, chỉ có Lạc Dao là hay chất vấn, vẫn là phong cách quen thuộc, cô để lại một dòng bình luận: "Lại lên mạng tìm ảnh, giả vờ thanh niên văn nghệ đấy à?"
Có lẽ vì càng ngày càng xa cách, ta cứ nghĩ cô đã thay đổi, nhưng trên thực tế, cô không khác mấy so với những năm trước khi ta mới gặp. Ta cười trả lời: "Lạc Tổng, chị thật biết đùa, đây là em tự chụp đấy chứ."
"Nổ banh xác mà vẫn cứ bình thản như vậy, thật là bái phục cậu!"
"Không tin thì thôi."
Lạc Dao chuyển chủ đề: "Nghe nói cậu với Mễ Thải trốn về Từ Châu sống à?"
"Cái... Cái gì mà trốn?"
"Tôi bây giờ là Lạc Tổng đấy nhé, xin cậu nhỏ mọn nói chuyện với tôi hoa mỹ lên một chút."
"Vậy xin hỏi, cái gì gọi là trốn?"
Lạc Dao có vẻ đang bận việc gì đó, hồi lâu sau mới trả lời: "Vì trên thế giới này không hề có chốn đào nguyên, tất cả những sự rời đi mang theo tủi hổ đều có thể định nghĩa là trốn!"
"Nói vớ vẩn... Chúng tôi ở Từ Châu sống rất vui vẻ, cuộc sống chồng cày vợ cấy, loại người mục ruỗng trong xa hoa truỵ lạc như cô có hiểu được không?"
"Nói chuyện văn minh một chút!!!" Theo sau dòng chữ là một loạt biểu tượng lửa giận bốc cháy.
Ta cũng thấy mình không đủ văn minh, vội vàng bổ sung: "Câu vừa rồi, bỏ chữ 'vớ vẩn' đi!" Nhưng trong lòng ta nghi hoặc, không biết từ bao giờ đối thoại vui vẻ, hòa nhã với Lạc Dao cũng có cấm kỵ về văn minh?
"Cậu vẫn như ngày nào, luôn cảm thấy người khác mục ruỗng trong phồn hoa thế tục, chỉ có mình cậu là cao thượng trong sự tự nhiên thuần khiết... Ha ha, xem ra cả đời cậu cũng chỉ có vậy thôi."
Trong lòng ta không vui, trả lời: "Tôi biết cô giỏi, con gái trùm bất động sản, tổng giám đốc công ty truyền hình điện ảnh, nhất tuyến nữ tinh, nhà chồng là hào môn, nhưng đây là vốn liếng để cô gièm pha những thị dân nhỏ bé như chúng tôi sao?... Mỗi người đều có quyền theo đuổi cuộc sống mình muốn, không cần cô phải soi mói!"
"Trong giọng điệu của cậu, tôi thấy một sự hèn nhát và cảm giác bất an... Cậu càng phẫn nộ thì càng chứng tỏ rằng cậu căn bản không nỡ cuộc sống hiện tại. Nên cậu luôn thích phát những bức ảnh có vẻ có sức mạnh tác động tâm hồn, kỳ thực chỉ là muốn che giấu cảm giác bất an bây giờ, tạo cho người khác ảo giác rằng cậu sống tốt..."
Ta đột nhiên cảm thấy không khí trở nên đặc quánh, mỗi khi hít vào ta đều phải tốn rất nhiều sức lực. Lúc này, Lạc Dao như một tên đồ tể vô tình, cầm trong tay con dao hướng vào nơi sâu thẳm yếu ớt nhất trong tâm hồn ta mà đâm tới... Ta không muốn trả lời tin nhắn của cô nữa, càng không muốn lãng phí thời gian để đối thoại với cô.
Cô như thể đang hứng chí, tiếp tục đâm dao vào chỗ yếu ớt của ta: "Chiêu Dương, cậu đã từng có vô số lựa chọn, nhưng cậu cứ khăng khăng đi theo con đường này. Tôi biết cậu cảm thấy có Mễ Thải bên cạnh là giá trị lớn nhất trong cuộc đời cậu... Thế nhưng, một khi giá trị này một ngày nào đó rời bỏ cậu, vậy cuộc đời cậu ngoài cô độc và kéo dài hơi tàn thì còn lại gì?... Cậu có lẽ còn không biết đâu, bây giờ cậu đã đem vận mệnh của mình cược lên người một người phụ nữ, mọi hỉ nộ ái ố của cậu đều do cô ấy quyết định!"
"...Mẹ kiếp, cô lại mở chế độ kịch bản đấy à?... Tôi đang rất văn minh xin cô thu hồi cái tư duy máu chó của mình, vì nó hoàn toàn không có tác dụng với tôi. Nên hãy lo viết kịch bản của cô đi, mong sang năm cô gặt hái được thành công tại các liên hoan phim lớn, rồi đừng đến quan tâm đến cuộc sống của tôi nữa, OK?"
"Cậu lại phản ứng thái quá rồi, tôi chỉ là nhắc nhở cậu... Về những nguy cơ có thể xảy ra trong cuộc sống của cậu. La Bản cũng vì đưa ra lựa chọn sai lầm, sau đó lại phạm thêm sai lầm. Tôi không hy vọng cậu đi vào vết xe đổ đó, nên đã hy sinh rất nhiều thời gian quý giá để nói với cậu những điều này..."
"Có lựa chọn thì nhất định sẽ có đúng sai, dù chọn sai tôi cũng không hối hận... Mặt khác, khi cô nói tôi, tốt nhất cũng nên quay đầu nhìn lại chính mình, xem có phải tất cả lựa chọn của mình đều đúng đắn hay không. Nếu không đúng, hi vọng chúng ta cùng nỗ lực, chứ không phải công kích lẫn nhau... Điều này rất vô vị!"
Lần này Lạc Dao lại rất lâu sau mới hồi âm: "Coi như tôi đưa ra lựa chọn sai lầm đi, ít nhất khi quay đầu nhìn lại, tôi vẫn đang đứng trên đỉnh cao của danh lợi. Còn cậu có gì?... Chỉ là một kẻ trốn ở Từ Châu, cả ngày nói mình cô độc và thống khổ mà thôi!"
Ta hít một hơi thật sâu, không để mình tức giận trước những lời lẽ mang tính công kích của cô, cũng không muốn phản kích cô nữa. Bởi vì từ khi cô kết hôn, cô đã thay đổi, ta cũng đã thay đổi, chúng ta rất khó có thể dùng tư duy trước kia để tiến hành đối thoại bình đẳng. Nếu như đã không bình đẳng, vậy ta cần gì phải dùng thái độ hèn mọn để phản kích cô? Cùng lắm thì thừa nhận cô là cao thủ trong cuộc sống là được.
Cuối cùng, ta trả lời: "Cô là cao thủ trong cuộc sống, xin hãy tha cho tên tiểu ma cà bông này đi... Đừng nhắn lại, nhắn lại tôi cũng không muốn nói gì với cô đâu... Chúc cô sang năm làm phim thành công, làm việc đạt tới cảnh giới Độc Cô Cầu Bại!"
Lạc Dao dường như muốn ta phải chịu thua. Cô gửi một biểu tượng đắc ý rồi kết thúc cuộc đối thoại khiến ta cảm thấy rất khó chịu... Vì khó chịu, ta không muốn cố gắng suy nghĩ về những gì Lạc Dao đã nói với ta. Ta hiểu rõ, mình đang trải qua một giai đoạn không mấy sáng sủa. Chờ ta mở cửa hàng cà phê, bước vào trạng thái có lợi nhuận, cuộc sống được đảm bảo, ta sẽ một lần nữa dựng xây lòng tin vào cuộc sống!
Sắc trời dần mờ, phong cảnh ngoài cửa sổ không còn nữa. Ta lại thấy bóng dáng mà ta nhớ nhung chỉ sau một ngày xa cách. Cô gõ nhẹ vào cửa kính, thu hút sự chú ý của ta, sau đó cầm chiếc túi tiện lợi giơ lên cho ta xem. Hóa ra cô đã mua hạt dẻ rang mà cả hai ta đều rất thích ăn... Chúng ta nhìn nhau cười...
Ta bật đèn trong quán cà phê, hai người ngồi cùng nhau ăn hạt dẻ rang. Phương pháp ăn của chúng ta vẫn khác nhau. Cô thích ăn cùng mật ong, còn ta lại thích ăn nguyên vị, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc chúng ta ăn rất vui vẻ. Ta thật sự cảm thấy cuộc sống như thế này mới thú vị...
Ta phát hiện Mễ Thải dường như còn thích ăn hạt dẻ rang hơn ta. Ta liền không nỡ ăn nữa, bóc vỏ rồi đặt trước mặt cô, lại cùng cô trò chuyện, hỏi thăm cảm xúc của cô về một ngày làm việc. Cô chỉ trả lời một câu rất nhẹ nhàng, và bảo ta lát nữa sau khi ăn xong, đi cùng cô xem một bộ phim bom tấn nước ngoài mới chiếu. Ta đương nhiên đồng ý ngay, càng cảm thấy đây chính là cuộc sống mà ta muốn — cùng người phụ nữ mình yêu thương, kiếm tìm niềm vui giản dị trong cơm áo gạo tiền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận