Nữ Khách Trọ 26 Tuổi Của Ta

Chương 710: Nàng đến cùng ở nơi nào?

**Chương 710: Nàng đến cùng ở nơi nào?**
Sáng sớm hôm sau, ta tỉnh giấc giữa ánh mặt trời chói chang. Mễ Thải đã không còn bên cạnh, tiếng dầu sôi sùng sục vọng ra từ phòng bếp, theo đó là hương thơm ngào ngạt của trứng chiên, chắc chắn là Mễ Thải đang làm bữa sáng.
Ông trời thật công bằng, không ai là hoàn hảo cả, Mễ Thải có lẽ không có năng khiếu nấu nướng, đặc biệt là món trứng chiên đòi hỏi kỹ thuật canh lửa cẩn thận. Ta mường tượng ra cảnh nàng lóng ngóng tay chân, nhưng Mễ Thải không hề nản lòng, thật đáng khâm phục!
Ta vén chăn, mặc nguyên đồ ngủ chạy vào bếp, định bụng giúp một tay. Nhưng nàng đã đặt đĩa trứng chiên vàng ruộm lên bàn, hỏi ta: "Sao trông cậu vội vã như muốn đi chữa cháy vậy?"
"Đâu có, tớ biết cậu chiên trứng, sợ cậu xoay xở không nổi nên đến giúp thôi!"
Mễ Thải đưa đĩa trứng đến trước mặt ta khoe: "Chào buổi sáng, tiên sinh, cậu chậm chân rồi, tớ làm xong rồi đây. Trông cũng được đấy chứ?"
Ta xem xét kỹ lưỡng, đáp: "Ừ, lòng đỏ không bị vỡ, hôm nay coi như là siêu phong độ rồi đó?"
"Đâu có siêu! Cậu nhìn xem." Mễ Thải chỉ sang một cái đĩa khác đặt trên tủ bát, chất đầy trứng gà bị vỡ, bên dưới sọt rác cũng ngập vỏ trứng vỡ vụn...
Ta không khỏi líu lưỡi: "Xin hỏi cậu dùng bao nhiêu trứng gà, mới làm ra được một đĩa nhìn có chút ra dáng thế này?"
Mễ Thải như vừa trải qua một trận mạo hiểm, thở phào nhẹ nhõm: "Số trứng gà mua lần trước với cả dì mang cho dùng hết veo rồi... Cuối cùng cũng không khiến tớ tuyệt vọng, còn đúng hai quả thì mạo hiểm làm ra được cái hình dáng tớ muốn!"
Ta có chút xót: "Thế số trứng hỏng kia sao rồi? Chẳng lẽ bỏ đi hết à, phí phạm quá!"
"Sao phải bỏ, tớ cho vào tủ lạnh rồi, sau này có thể xào với rau củ khác, ví dụ như ớt chuông xào trứng, rau diếp xào trứng..."
Nghe cũng hợp lý, ta tán dương: "Khá đấy, thảo nào có động lực làm vậy, ra là đã tính đường lui cả rồi... Tớ cứ tưởng cậu mắc bệnh liều lĩnh và xa xỉ chứ!"
"Có sai cũng đáng mà, hôm qua cậu vất vả chăm sóc tớ như vậy, hôm nay tớ phải dùng sự đảm đang này để thưởng cho cậu chứ."
Ta cảm thán sâu sắc: "Hóa ra đĩa trứng chiên bình thường này lại là kết quả của nhân quả!"
Mễ Thải khoác vai ta, rồi tinh nghịch giật lấy đĩa trứng khỏi mũi ta, cười nói: "Hình thức thì đạt rồi đấy, không biết vị có đạt không. Cậu ăn thử đi."
"Tớ đoán là khó! Muốn vị cũng đạt, chắc chúng ta phải ăn món ớt chuông xào trứng này từ năm nay sang năm khác mất... Trời mới biết cậu cần dùng bao nhiêu trứng nữa mới chiên trứng điêu luyện được!"
Mễ Thải không hề bực bội, chỉ cười đáp: "Cứ ăn đi rồi tính... Nếu vị không ổn, lát cậu đi mua trứng luôn đi, đang được nghỉ đông, tớ cứ từ từ luyện ở nhà... Còn số trứng hỏng, nếu cậu không muốn ăn, chúng ta mở tiệc chủ đề trứng gà, mời bạn bè cậu tới, một bữa là hết sạch thôi!"
"Thôi đi, thế thì cả đám bạn bè tớ đều biết cậu nấu ăn dở mà còn thích ra vẻ mất!"
Mễ Thải cuối cùng cũng chịu hết nổi trêu chọc, bĩu môi: "Cậu chê tớ không biết lượng sức mình à?"
Ta chợt nhớ ra, nàng kiên trì thực hành chiên trứng vì mình, ý thức được mình hơi quá lời nên quyết định lát nữa dù vị có tệ đến đâu cũng phải ăn hết để không phụ lòng nàng!
Mễ Thải dường như rất coi trọng hình tượng của mình trong lòng ta, cứ nhìn chằm chằm chờ đợi ta biện minh. Ta vừa nghĩ ra lý do, định trả lời nàng thì điện thoại nàng reo lên. Chuyện này cuối cùng cũng khiến nàng xao nhãng việc chiên trứng, nàng đưa đĩa trứng cho ta rồi nhấc máy...
Ngồi vào bàn ăn, ta và Mễ Thải đã không còn để tâm đến tranh cãi nhỏ vì chuyện trứng chiên vừa rồi. Thực ra, tay nghề của nàng cũng không tệ, ít nhất đĩa trứng này nêm nếm vừa vặn, ăn rất ngon. Vừa ăn, ta vừa hỏi: "Ai gọi cho cậu đấy?"
"Người đại diện Văn Sơn của studio ảnh. Anh ấy hẹn tớ lát nữa cùng mọi người ra biển Uy Hải chụp ảnh."
"Cậu nhận lời à?"
Mễ Thải gật đầu: "Ừ, vì chiều mai tớ về được rồi, không ảnh hưởng đến việc tớ đi mua đồ Tết với dì và Tiểu Duẫn." Ngập ngừng một chút, nàng như chợt nhận ra điều gì, lại hỏi ta: "Cậu không muốn tớ đi à?"
Ta không trả lời thẳng, hỏi ngược lại: "Ngoài cậu và Văn Sơn còn ai nữa?"
Mễ Thải đáp: "Có trợ lý của anh ấy, với mấy cặp đôi chụp ảnh cưới nữa, chắc khoảng mười người... Ban đầu tớ cũng không muốn đi, nhưng lần này khách hàng khó tính, yêu cầu chụp hai phong cách khác nhau, cần một nữ quay phim đi cùng nên Văn Sơn mới nhờ tớ giúp... Trước đây anh ấy giúp quán cà phê của chúng ta nhiều rồi, khó từ chối lắm! Hơn nữa cũng chỉ là tiện tay thôi."
"Ờ, vậy cậu đi đi."
Mễ Thải gật đầu rồi nói với ta: "Chiêu Dương, tớ lại lo cho cậu đấy, liệu cậu có thừa dịp tớ đi vắng mà chạy đến thành phố nào đấy an ủi cô nào không?"
"Không biết, tớ không đến Tô Châu nữa đâu!"
"Tô Châu? Tớ có nói Tô Châu đâu!..."
Ta hơi ngạc nhiên, hỏi: "Vậy cái 'thành phố nào đấy' với 'cô nào đấy' là có ý chỉ riêng ai hay là nói chung chung?"
Sắc mặt Mễ Thải trở nên nghiêm túc: "Đương nhiên là chỉ riêng... Chiêu Dương, cậu đừng tưởng tớ không xem tin giải trí nhé?... Tớ đoán, Lạc Dao đang gặp trục trặc trong hôn nhân chắc đã liên lạc với cậu rồi đúng không?... Mà chắc chắn là hôm qua lúc tớ say xỉn, đúng không?"
"Tớ có biết chuyện đó, nhưng cô ấy thật sự không liên lạc với tớ, tớ đương nhiên cũng không liên hệ với cô ấy...!"
"Cô ấy tìm cậu để than thở với bạn bè lâu năm cũng là chuyện bình thường thôi mà. Chỉ cần cậu không đi tìm cô ấy, hoặc cô ấy không tìm cậu, tớ đều hiểu được cả, cậu cần gì phải giấu tớ?"
Ta nhíu mày: "Thật sự không có mà! Cậu muốn tớ đưa bằng chứng cho cậu xem à?"
Mễ Thải ngạc nhiên: "Chuyện này còn có bằng chứng à?"
Ta không nói nhiều, đi lấy điện thoại của mình ra, tìm đoạn hội thoại giữa Lạc Dao và Tiểu Ngũ trên trang cá nhân đêm qua cho nàng xem, còn nói thêm: "Đêm qua Tiểu Ngũ đi với cô ấy, chúng ta căn bản không hề liên lạc!"
Dù chỉ là vài câu trao đổi ngắn ngủi, Mễ Thải xem rất lâu, cuối cùng hỏi: "Cậu cảm thấy Lạc Dao thật sự nói thật sao? Cô ấy thật sự đến thành phố La Bản từng ở để hoài niệm bạn thân La Bản chứ không phải cậu?"
"Đương nhiên là thật, tình cảm giữa cô ấy và La Bản cũng giống như giữa tớ và CC. Nếu một ngày nào đó tớ gặp chuyện buồn, tớ cũng sẽ nhớ CC da diết."
"Nhưng... CC thật sự vô tung vô ảnh, còn La Bản chỉ ở Mỹ, cô ấy có thể liên lạc được với La Bản, vì sao dưới bài đăng đó lại không có bình luận của La Bản?... Theo lý, La Bản thấy tin này phải trả lời chứ!"
"Tớ sao biết được, có lẽ La Bản cao giá quá, hoặc có lẽ họ đã liên lạc riêng rồi... Mà cậu cứ làm như phá án thế này, có phải hơi bé xé ra to không?"
Mễ Thải ấm ức: "Không phải vì cậu cứ làm mấy chuyện khiến tớ bất an nên tớ mới đa nghi thế này sao... Là cậu khiến tớ lo được lo mất thế này, cậu không biết à?"
Ta lập tức đuối lý, nhỏ giọng: "Tại tớ làm chưa tốt... Nhưng chuyện này tớ thật sự trong sạch mà!"
Mễ Thải lại an ủi ta: "Thôi được rồi, tớ cũng cần xem lại mình, cứ nhạy cảm thế này, lại thành gánh nặng của cậu mất... Thực ra, chúng ta đều không cần phải thế, không thể vì lo được lo mất trong chuyện tình cảm mà vứt bỏ hết giao tiếp xã giao được!"
Ta gật đầu, thấy Mễ Thải nói có lý, tinh thần cả hai hòa hợp hơn, tình cảm cũng thăng hoa, chúng ta trở nên lý trí hơn và tin tưởng nhau hơn. Điều này chứng tỏ, dù giữa chúng ta trắc trở không ngừng, nhưng cũng rèn giũa không tệ, ít nhất chúng ta không cãi nhau vì chuyện này nữa.
Ăn xong bữa sáng, ta đưa Mễ Thải đến studio ảnh của Văn Sơn. Qua lời Văn Sơn, ta mới biết hôm nay đi Uy Hải chụp ảnh cưới có hai cặp là con cái của quan chức chính phủ địa phương. Văn Sơn không dám sơ suất nên mới nhiều lần nhờ Mễ Thải giúp đỡ, và ngoài anh ta với Mễ Thải ra, còn có một cặp nam nữ nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp khác cùng tham gia để đảm bảo an toàn, tạo thành đội chuyên nghiệp hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Không hiểu sao, tin này khiến ta nhẹ lòng hẳn. Lúc trước, vì không biết rõ, cứ tưởng chỉ có Mễ Thải và Văn Sơn đi cùng nên trong lòng cứ nghẹn ứ, thực ra, ta để ý chuyện Mễ Thải tiếp xúc riêng với người khác giới.
Cũng giống như Mễ Thải, vì quá yêu nên mới lo được lo mất!
Sau khi Mễ Thải cùng Văn Sơn và mọi người đi Uy Hải, chúng ta cơ bản giữ nhịp nửa tiếng nhắn tin một lần... Kéo dài đến khi ánh chiều tà tan biến sau ống khói lớn ngoài quán cà phê.
Tưởng như một ngày bình yên trôi qua, nhưng mọi chuyện không hề êm ả... Ta bất ngờ nhận được điện thoại của Tiểu Ngũ, trước khi bắt máy, ta đã linh cảm có chuyện... Dù Tiểu Ngũ là huynh đệ tốt, nhưng tình cảm của chúng ta đã phai nhạt nhiều kể từ khi ta rời xa nhóm bạn kia. Vì vậy, nếu không có chuyện gì quan trọng, cậu ta sẽ không gọi cho ta!
Ta bấm nút nghe, bên kia là giọng oán trách của Tiểu Ngũ: "Chiêu Dương, cậu thấy con bé Lạc Dao có đáng tin không?"
"Sao thế?"
Tiểu Ngũ tức anh ách: "Hôm qua, tớ chat với cô ta trên trang cá nhân, cô ta bảo tớ mang bia đến nơi cô ta và La Bản từng ở. Lúc đầu tớ cứ tưởng cô ta nói đùa, nhưng sau đó tớ nhắn riêng thì không thấy trả lời, gọi điện cũng không được, cậu bảo tớ có lo không?... Con mẹ nó tớ chạy xe đến bãi biển Nam Thông tìm cô ta... Chiêu Dương, cậu thấy tớ có ngốc không? Tớ tìm suốt một đêm... Thiếu chút nữa là kinh động cả cảnh sát nhân dân!... Còn bà cô ấy thì ung dung, sáng ra mới nhắn lại cho tớ bảo đêm qua say quá nói lung tung, sau đó không thấy tớ nhắn riêng nên ngủ luôn, người cô ta căn bản không có ở cái thị trấn ven biển Nam Thông đó...!"
Ban đầu ta ngạc nhiên, ngẫm lại thì cũng thông suốt, vì say xỉn thì Lạc Dao làm gì mà chẳng dám. Việc Tiểu Ngũ vào hùa với cô ta trên trang cá nhân đúng là tự tìm phiền phức... Ta mới đáp: "Cô ấy vốn là người không đứng đắn như thế mà, dù sao cậu gọi cho tớ đâu chỉ để than thở thôi đúng không?"
Tiểu Ngũ im lặng một lúc rồi đáp: "Tớ chỉ muốn nói cho cậu biết, cô ta có thể chạy đến Từ Châu rồi... Lại không dám liên lạc với cậu nên mới nói lung tung thế thôi... Haiz! Cô ta cũng thật không dễ dàng gì, nói khó nghe chút, cô ta bị bố cô ta bán cho nhà Tào Kim Phi rồi, Tào Kim Phi cho cô ta tiền thì không thiếu, nhưng thật lòng thì sợ là không có đâu. Cuộc đời này của cô ta khó mà hạnh phúc được!"
"Cái này..."
Tiểu Ngũ không hiểu những cảm xúc trào dâng trong lòng ta, cậu ta nói tiếp: "Chiêu Dương, cậu hỏi cô ta xem có phải đang ở Từ Châu không. Nếu đúng, cậu khuyên cô ta đi... Trốn tránh mãi cũng không phải là cách. Trợ lý của cô ta sắp phát điên rồi, điện thoại không liên lạc được, chỉ có thể liên hệ qua Wechat, lúc trả lời lúc không. Ai cũng hiểu tâm trạng cô ta cả, nhưng hoạt động thường ngày của công ty không thể thiếu cô ta được, dù sao bao nhiêu người đang trông chờ cô ta mà... Còn bên truyền thông cũng phải có lời giải thích chứ, dù sao cô ta cũng là người của công chúng mà! Sao có thể tùy tiện được!"
Nửa ngày sau, ta mới đáp: "Tớ hiểu rồi..."
Kết thúc cuộc trò chuyện với Tiểu Ngũ, ta châm một điếu thuốc, lại một lần nữa chìm vào trạng thái mông lung... Ta có chút đồng cảm với Lạc Dao, nhưng không thể làm gì cho cô ấy, cũng hiểu tâm trạng của cô ấy bây giờ. Vì có thể cô ấy đang ở Từ Châu, nhưng không phải vì muốn gặp ta, cô ấy hoài niệm con người ta của ngày xưa, cái người có thể cùng cô ấy chơi, cùng cô ấy điên, cùng cô ấy im lặng lúc cô ấy buồn...
Lý do này nghe có vẻ gượng gạo, nhưng thực tế lại hợp lý, giống như một cặp đôi đã chia tay, họ vẫn còn yêu nhau, nhưng vĩnh viễn không thể ở bên nhau, vì họ yêu đối phương của quá khứ, nhưng quá khứ đã qua rồi, chỉ có thể nhớ lại, tưởng niệm... Chứ không phải gặp gỡ và dằn vặt với đối phương hiện tại!
Ta tin rằng Lạc Dao đang có tâm trạng như vậy, cái cô ấy cần không phải là ta của hiện tại, cái người đã có hôn ước... Hoặc có thể Tiểu Ngũ đoán sai, cô ấy thật ra không ở thành phố Từ Châu này... Nhưng bây giờ, ta cần phải biết rõ tung tích của cô ấy, sau đó an ủi cô ấy... Tất nhiên, đây chỉ là sự an ủi giữa bạn bè, đơn giản đến mức chỉ dùng phương thức liên lạc qua Wechat...
Nói xa hơn, cho dù cô ấy thật sự ở Từ Châu, chúng ta chắc cũng sẽ không gặp nhau! Vì thời gian trôi qua đã giúp chúng ta hiểu được những khía cạnh sâu sắc nhất của đối phương. Chúng ta không cần hòa nhập, chỉ cần đứng ở biên giới quen thuộc, thăm hỏi, chúc phúc nhau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận