Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả

Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả - Chương 97: Di qua giữa ngàn hoa, trên người không dính lá (length: 8140)

"Cho nên nói, con Aragog Bát Nhãn Cự Chu đó sau này bị ngươi đưa vào rừng cấm?"
Harry hỏi lại.
Hagrid gật đầu:
"Đúng vậy, ta trả nó về rừng cấm để tìm bạn đời tên là Mosag, giờ chúng có cả mấy trăm con cháu rồi."
"Theo ta biết thì Bát Nhãn Cự Chu loại sinh vật thần kỳ này không có khả năng làm người hóa đá."
Lúc này George nói thêm một câu.
Hermione trầm tư một lát rồi nói:
"Nếu Aragog ở rừng cấm, vậy thì con quái vật từ mật thất ra ngoài tấn công học sinh không phải Bát Nhãn Cự Chu, vụ tấn công năm đó không thể nào là nó... Đáng tiếc, trừ chúng ta ra thì chắc không ai tin những điều này."
Người ngoài nhìn vào, con Bát Nhãn Cự Chu trong rừng cấm không chắc là con Hagrid thả ra từ mật thất, cũng không có bằng chứng nào chứng minh.
Rời khỏi căn nhà nhỏ của Hagrid, xác định Hagrid không phải người thừa kế mật thất, tâm trạng của ba người Harry rõ ràng tốt lên rất nhiều.
"Nếu như Hagrid bị oan, vậy chúng ta có thể tìm cách giúp lão nhân không?"
Trên đường trở về lâu đài, Harry đột nhiên lên tiếng đề nghị.
Hermione dường như cũng có ý nghĩ tương tự:
"Chỉ cần chúng ta tìm cách dụ con quái vật kia ra, chứng minh nó không phải là Bát Nhãn Cự Chu, như vậy có thể hóa giải hiểu lầm năm đó, trả lại trong sạch cho Hagrid."
"Nhưng mà dạo gần đây con quái vật kia hình như không thấy xuất hiện, hay là nó đã dừng tay rồi?"
Ron có chút lo lắng nói.
Còn George sau khi nghe ba người thảo luận nội dung mới thì không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng.
"Không hổ là các ngươi!"
Hiện giờ trong trường học học sinh nào mà không sợ đụng mặt quái vật mật thất, ba ngươi thì ngược lại hay rồi, lại còn nghĩ xem làm thế nào để dụ con quái vật kia ra.
Thật ra, George tuy cảm thán ba người liều mạng, bản thân hắn lại cũng có ý tưởng tương tự.
Chỉ có điều hắn khác, hắn không phải là liều mạng mà là có tính toán riêng.
Hắn biết quái vật mật thất là Xà Quái, cũng biết Xà Quái có điểm yếu chí mạng – Xà Quái là sinh vật thần kỳ đáng sợ nhất được phù thủy cổ đại ấp nở bằng cách đặt trứng gà vào bụng cóc dùng Hắc Ma Pháp - không những có răng độc chí mạng cùng thân hình khổng lồ, hai mắt còn có ma pháp nhìn ai người đó chết, dù là phản quang cũng sẽ bị hóa đá đáng sợ.
Thế nhưng sinh vật ma pháp cường đại này lại có kẻ thù tự nhiên, chính là gà trống, chỉ cần gặp gà trống gáy, con rắn kia cơ bản mất hết khả năng tấn công, thậm chí có thể bị dọa chết tại chỗ.
Cho nên Voldemort mới có thể điều khiển Ginny, vụng trộm giết hết gà trống lớn mà Hagrid nuôi.
George lần này về Hẻm Xéo nghỉ Giáng Sinh, ngoài việc học chế tạo đũa phép thì còn bí mật mua vài con gà trống lớn nuôi trong hộp đã được dùng Bùa Mở Rộng Không Gian.
Mục đích chính là nếu không đánh lại Xà Quái và gặp nguy hiểm tính mạng thì có thể lấy ra để đối phó Xà Quái.
Đương nhiên nếu chỉ muốn giúp Hagrid minh oan thì không cần thiết giết chết Xà Quái, chỉ cần để mọi người biết quái vật mật thất là Xà Quái là được.
Hơn nữa nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không dùng đến con bài gà trống lớn này.
Bởi vì dù là cái hộp có Bùa Mở Rộng Không Gian, hay là gà trống lớn đã được nuôi từ trước thì cũng không dễ giải thích.
Bất quá đây cũng là chuyện sau này, bây giờ nhật ký Ben vẫn còn trong tay Harry, đợi khi nào Ginny phát hiện nhật ký Ben bị trộm thì Xà Quái mới xuất hiện trở lại, vẫn còn một khoảng thời gian.
Hiện tại việc khẩn cấp nhất của hắn là học được Thần Phong Vô Ảnh Chú.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày 14 tháng 2, chính là Valentine.
Buổi sáng vừa đến đại sảnh đường, hắn đã phát hiện trang trí của lễ đường đã thay đổi, bốn phía trên tường đều đầy hoa tiên lớn màu hồng phấn chói mắt, vẫn có rất nhiều mảnh giấy hình trái tim năm màu không ngừng rơi từ trên trần nhà màu xanh nhạt xuống.
"Nhìn cũng đẹp mắt đó, khó trách nữ phù thủy thích."
Nhìn những nữ phù thủy nhỏ tiến vào đại sảnh đường ai ai cũng mắt ánh lên vẻ yêu thích, George cũng không khỏi cảm thấy nể phục Lockhart về năng lực trong phương diện này.
Đồng thời hắn cũng cảm thán, bất kể là người bình thường hay phù thủy, chỉ cần là phụ nữ thì đa phần đều khó chống cự những khung cảnh lãng mạn như vậy.
Trái lại một số nam phù thủy lại không có vẻ mặt tốt như vậy, Harry và Ron vừa vào đại sảnh đường, thấy Lockhart mặc áo chùng màu hồng phấn tươi rói liền tỏ vẻ ghét bỏ, như muốn ói.
Còn các giáo sư trên bàn cao thì trông có vẻ tâm trạng không được tốt lắm, đặc biệt là giáo sư Snape, trông như vừa bị ai đó ép cho một bát lớn xương cốt sống. Khi hầu hết các phù thủy nhỏ đến đại sảnh đường thì Lockhart bắt đầu kế hoạch tăng sĩ khí Valentine do chính hắn chuẩn bị.
Đó là dùng mười hai tiểu yêu có cánh vàng, lưng đeo thụ cầm, giả dạng làm tiểu thiên sứ tình yêu, ở trường để gửi thiệp Valentine cho các phù thủy nhỏ.
Nếu như phù thủy nhỏ có người yêu thích thì có thể viết thiệp Valentine rồi giao cho tiểu yêu, chúng sẽ giúp vội vàng gửi đến tận tay người kia, nếu cần chúng có thể đọc luôn cả lời tỏ tình.
Thậm chí Lockhart còn khuyến khích mọi người hỏi Snape về cách luyện chế bùa mê tình, hỏi Flitwick về những ma pháp gây ảo ảnh.
Đối với những điều này, George chỉ đứng nhìn náo nhiệt thôi, cũng không để ý lắm.
Dù sao đối với hắn mà nói thì phân thân này của hắn vẫn còn nhỏ tuổi, mà phần lớn học sinh trong trường đều chưa trưởng thành, nên cũng không có ý định nghĩ đến chuyện yêu đương gì.
Nói yêu đương thì phải tốn thời gian, mà hiện tại hắn muốn dành thời gian học phép thuật hơn.
Yêu đương khi nào cũng có thể nói, nhưng mà cơ hội học phép thuật thế này thì không phải dễ dàng có được, huống hồ hắn cũng có cái nhìn khá nhạt nhẽo về tình yêu.
Kinh nghiệm ở kiếp trước cho hắn biết, tình yêu không phải thứ cần phải có, nếu như cơ thể có nhu cầu thì đại khái có thể tìm người để cùng nhau thỏa mãn một chút, rồi sau đó đường ai nấy đi, tất cả chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của nhau.
Từ khi tiếp xúc ma pháp, hắn lại càng cảm thấy ma pháp mới là thứ hắn thực sự muốn theo đuổi, còn những cái khác đều phải đứng sang một bên.
Đi qua ngàn hoa, người không dính lá, đây mới là thái độ của hắn đối với khác phái.
"Thần Phong Vô Ảnh!"
Trong rừng cấm, George vung cây đũa phép, một lưỡi dao sắc bén trong suốt bay ra từ đũa phép của hắn, thành công đánh trúng con chuột đồng đang chạy trốn phía trước, khiến cho nó bị tan da nát thịt tại chỗ.
Becky bay trên đầu George lập tức cúi người xuống, ngậm con chuột kia lên, nuốt trọn vào miệng.
Buổi sáng không có tiết, George sau khi ăn điểm tâm xong liền lặng lẽ vào rừng cấm để luyện tập Thần Phong Vô Ảnh Chú, còn đối tượng luyện tập chú ngữ của hắn chính là các động vật nhỏ trong rừng cấm.
Giống như lời nguyền ngọn lửa mà dùng không tốt thì chỉ là ngọn lửa nhỏ, còn dùng tốt thì có thể biến thành biển lửa, Thần Phong Vô Ảnh Chú cũng vậy.
Nhập môn như George hiện tại là một lần có thể tung ra một đạo, hơn nữa uy lực cũng có hạn.
Còn nếu đã thật sự tinh thông thì một lần tung ra không chỉ một đạo, mà mỗi một lưỡi dao sắc bén trong suốt cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Chỉ cần nghiên cứu đủ sâu thì một lưỡi dao sắc bén có thể chém người thành hai đoạn cũng không phải là không thể.
Cho nên dù đã nhập môn thì cũng phải thường xuyên nghiên cứu và luyện tập, không thể lười biếng.
Buổi trưa không đến đại sảnh đường ăn cơm mà ở trong nhà của Hagrid ăn bánh da đá, thật sự mà nói nếu không phải thể chất của hắn vượt xa phù thủy bình thường và tuổi cũng đã cao thì chắc sẽ không cắn nổi bánh da đá kia.
Nhưng mà về hương vị thì lại thật sự khá tốt, Hagrid đúng là không nói quá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận