Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả

Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả - Chương 339: Tinh linh không viễn lự tất có gần lo (canh một) (length: 7667)

"Galadriel!"
Luciane đang nhẹ nhàng nhảy múa trên đồng cỏ, thấy Galadriel từ trên trời giáng xuống, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhất là khi thấy George với đôi cánh trắng sau lưng.
"Hắn chính là vị anh hùng loài người George sao?"
"Anh hùng thì không dám nhận, chỉ là giúp đỡ một chút nhỏ thôi."
George có chút tiếc nuối vì Luciane chưa hoàn thành điệu múa, khiêm tốn trả lời.
Luciane nhìn George từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ. "Ta vẫn là lần đầu thấy người loài người, ngươi rất khiêm tốn. Ta nghe Angrod và Aegnor kể chuyện về ngươi rồi.
Họ nói ngươi khiến tượng đá khổng lồ động lên giúp chiến đấu, nói ngươi biết bay, nói ma pháp của ngươi đánh lui Sauron, đánh chết Ma Long, khiến quân của Morgoth phải rút về Angband."
Lúc ấy, Angrod và Aegnor kể rõ những chuyện này với cha nàng là Thingol, Galadriel đã rời đi, nhưng nàng vẫn ở lại.
Từ khi sinh ra nàng luôn sống trong khu rừng Region, chưa từng nhìn thế giới bên ngoài. Từ khi Galadriel đến và kể cho nàng về những điều bên ngoài, nàng luôn tràn đầy hiếu kỳ về thế giới bên ngoài.
Vì thế, ngày hôm đó, khi nghe Angrod và Aegnor kể về những chiến công anh dũng của George, nàng vô cùng hứng thú.
Chỉ là, cha nàng Thingol căn bản không tin những điều Angrod và Aegnor nói, cho rằng họ muốn hắn xuất quân nên mới nói dối khắp nơi.
Thực ra nàng cũng không hoàn toàn tin, nhưng khi thấy George mang Galadriel từ trên trời xuống, nàng cảm thấy có lẽ Angrod và Aegnor đã không nói dối.
"Thật sao? Ma pháp của ngươi lợi hại vậy à?"
Ánh mắt Galadriel bỗng sáng lên khi nhìn George.
Nhớ đến thư mà đại ca viết trước đây và việc George vừa dùng ma pháp tạo ra đôi cánh để bay lên, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy mình có thể đã xem nhẹ người loài người này.
140 năm trước, nàng cùng ba người anh trai từng gặp những người loài người đầu tiên đi về phía tây. Những người này áo rách quần manh, không có chữ viết hay ngôn ngữ, cũng chỉ mạnh hơn lũ khỉ một chút.
Sau đó, nàng đến vương quốc Xám Tinh Linh, học tập kiến thức từ dì và bà cô Melian, để trở nên mạnh hơn. Từ đó nàng không gặp lại người loài người.
Cho nên, ấn tượng của nàng về người loài người là yếu ớt và không liên quan gì đến sự mạnh mẽ. Giống như khi bạn từng thấy một lũ mèo hoang, sau mười mấy năm, đột nhiên có người nói với bạn rằng một con cháu của lũ mèo đó đã giúp loài người chiến thắng trong một cuộc chiến tranh hiện đại hóa.
Con mèo đó còn tạo ra vũ khí tối tân, thuần thục tiêu diệt các tàu vũ trụ xâm lược từ hành tinh khác.
Thật quá hoang đường.
"Có chút phóng đại rồi. Đánh lui Sauron thì Đại Vương tử chiếm một nửa công lao, đánh chết Ma Long cũng là ta và ba vị vương tử cùng làm."
George không phóng đại chiến công của mình, trả lời rất thành thật.
Nhị Vương tử và Tam Vương tử vì muốn Thingol xuất binh nên đã ca ngợi quá mức chiến công của hắn, điều này không tốt chút nào.
Vốn dĩ Thingol không tin lời bọn họ nói, càng thổi phồng thì càng khiến người ta thấy giả.
Nhưng hiện tại, với thực lực của hắn, hắn thực sự có thể một mình đánh lui Sauron và giết Ma Long.
"Vậy nghĩa là ma pháp của ngươi rất lợi hại, có thể cho ta xem chút được không?"
Giọng Galadriel lộ vẻ hưng phấn.
Trong vương quốc Xám Tinh Linh, trừ Thingol, Melian và Luciane ra, không ai là đối thủ của nàng.
Nếu George thật sự lợi hại như vậy, ngoài việc lời đại ca nói về sự việc của nàng có khả năng thành công thì nàng cũng có một đối thủ tốt, có thể thường xuyên luận bàn, làm sao nàng không thấy cao hứng được.
Luciane thích ca hát và nhảy múa, không thích chiến đấu. Còn nàng không thể đi luận bàn với ông bác, bà cô hay dì, các Xám Tinh Linh khác ở thành lại không ai đánh được. Mỗi ngày nàng đều thấy nhàm chán.
Nghe Galadriel nói, trên mặt Luciane cũng lộ vẻ mong chờ.
Nàng cũng muốn xem ma pháp của loài người như thế nào, có thần kỳ như Angrod và Aegnor đã nói không.
"Đương nhiên có thể, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải ở đây.
Ta muốn mời các Xám Tinh Linh đến trường học của ta để trao đổi ma pháp, cũng hy vọng Quốc Vương bệ hạ đồng ý xuất binh để cùng đối phó với quân Morgoth.
Cho nên lát nữa, ta sẽ biểu diễn ma pháp của mình trước mặt Quốc Vương để ông tin những lời mà hai vị vương tử nói lúc trước là thật, không phải bịa đặt."
George mỉm cười trả lời.
"Vậy thì, vậy chúng ta mau đi tìm Thingol đi.
Luciane, lát nữa ngươi nhất định phải giúp ta nói tốt với Thingol, hắn luôn nghe lời ngươi nhất."
Galadriel chớp mắt, ôm lấy cánh tay Luciane nũng nịu.
Luciane có chút bất đắc dĩ trả lời: "Chắc là khó đó, cha còn nhiều lo lắng, các quý tộc cũng không muốn chiến tranh."
"Có câu đã nói, tinh linh không lo xa, ắt có họa gần.
Nếu chỉ lo lợi ích trước mắt, mà bỏ qua những nguy cơ tiềm ẩn trong tương lai, vậy đến khi vấn đề bộc phát, đã không kịp nữa." George chen vào một câu.
Luciane có ảnh hưởng rất lớn đến Thingol, nếu Luciane sẵn lòng giúp, thì một lát nữa việc thuyết phục Thingol sẽ có thêm vài phần thắng lợi.
"Tinh linh không lo xa, ắt có họa gần, những lời này nói rất có đạo lý. Không ngờ ngươi là loài người, với tuổi thọ ngắn ngủi chỉ vài chục năm, mà lại có được sự trí tuệ này."
Nghe George nói, ánh mắt Luciane nhìn George bỗng khác hẳn.
Nếu lúc trước chỉ là tò mò, thì hiện tại có thêm phần thưởng thức.
Thực ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy George, nàng đã cảm thấy trên người George có một khí chất rất hấp dẫn, đó là kiểu khí chất uyên bác và có nhiều kinh nghiệm phong phú.
Với một công chúa tinh linh sống ở cùng một nơi trong mấy ngàn năm, nàng thực sự rất thích kiểu khí chất này.
Nếu George bây giờ có thể đọc được suy nghĩ của Luciane, biết ý định của Luciane, chắc chắn sẽ hiểu rõ tại sao lại xảy ra tình huống này.
Vì phân thân của hắn ở thế giới này tuy là con người, hơn nữa cũng chỉ sống hơn mười năm, nhưng trên thực tế hắn có rất nhiều phân thân ở những thế giới khác. Những trải nghiệm của những phân thân kia tuyệt đối đặc sắc và khiến người ở thế giới này khó có thể tưởng tượng.
Cũng giống như một cô con gái nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, cuối cùng sẽ bị những chàng trai phong trần dày dạn kinh nghiệm thu hút.
"Đến lúc đó ta sẽ giúp các ngươi hết sức có thể để thuyết phục cha xuất binh."
"Ta biết mà, ngươi là nhất!"
Galadriel ôm Luciane xoay hai vòng rồi mới buông ra.
Lúc này, Galadriel vẫn chưa trải qua nỗi tuyệt vọng và đau khổ khi nhìn các ca ca cùng toàn bộ dòng tộc Noldor của mình chết hết, đầu lâu bị quân Morgoth chất thành núi.
Cho nên nàng vẫn là một công chúa tinh linh kiêu ngạo, mang trong mình những giấc mơ, yêu thích chiến đấu và danh dự.
Luciane hiển nhiên đã quen với bộ dạng này của Galadriel, cũng không để ý, chỉ cười nói với George:
"Ngươi đi theo ta, ta sẽ trực tiếp dẫn ngươi đi tìm cha."
"Vậy đa tạ Luciane công chúa."
George làm một lễ của tinh linh, rồi đi theo sau Luciane và Galadriel...
Bạn cần đăng nhập để bình luận