Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả

Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả - Chương 35: Cầm phân cuồng ma George (length: 8580)

Thời đại ma pháp lịch sử đã chấm dứt, George bên cạnh không còn là một người, mà là vây quanh đầy tiểu phù thủy.
"Ngươi thực sự quen nhiều phù thủy như vậy sao?"
"Đúng vậy, trí nhớ của ta cũng không tệ."
"Nghe nói ngươi muốn giúp Slytherin thắng cúp học viện?"
"Đó là đương nhiên."
Trên đường trở về, đối diện với những câu hỏi của các tiểu phù thủy Slytherin cùng khóa, George ứng phó rất tự nhiên, luôn tỏ ra dáng vẻ tự tin nhưng không tự cao tự đại, rất nhanh liền hòa mình với họ.
Ngay cả ba người bạn cùng phòng từng bị hắn đánh, nhìn hắn cũng thêm vài phần bội phục. Slytherin chính là như thế, chỉ cần ngươi là Slytherin, chỉ cần ngươi đủ xuất sắc, có thể mang vinh dự, lợi ích về cho người khác, vậy họ sẽ bản năng tụ tập xung quanh ngươi.
George là tân sinh năm nhất, buổi học đầu tiên đã giúp Slytherin mang về những năm mươi điểm cực kỳ lớn, đối với toàn thể sinh viên năm nhất, đó đều là vinh dự chung. Dĩ nhiên, nếu George thực sự muốn trở thành thủ lĩnh Slytherin, chỉ nhiêu đó thôi còn xa mới đủ.
Nhưng đây tối thiểu là một khởi đầu tốt đẹp.
Chuyện hắn trong lớp Lịch Sử Ma Thuật của giáo sư Binns, vì Slytherin mà có được năm mươi điểm, qua lời đồn của đám tiểu phù thủy, nhanh chóng được phần lớn giáo sư và học sinh trong trường biết đến.
Thực tế thì không nhanh đến vậy, chủ yếu là vì giáo sư Binns nổi tiếng không cho điểm, thêm chuyện buổi sáng George tạo sóng gió vẫn chưa hạ nhiệt, hai cái vừa vặn chồng lên nhau.
Điểm tốt là khi buổi tối hắn ngồi đọc sách trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, thỉnh thoảng lại có học sinh Slytherin lớn tuổi chủ động đến chào hỏi làm quen.
Dù là Malfoy muốn gây phiền phức cho hắn cũng bị trưởng nhóm ngăn lại.
Hôm sau, buổi sáng có hai tiết Biến Hình Học, cùng sinh viên năm nhất của Hufflepuff cùng học.
George vừa vào phòng học, liền bị các tiểu phù thủy Hufflepuff dồn ánh mắt nhìn, rõ ràng là bọn họ cũng nghe chuyện George mang năm mươi điểm về cho Slytherin hôm qua.
Nhưng họ không mở miệng trêu chọc, phần lớn các tiểu phù thủy Hufflepuff có tính cách tương đối dễ chịu, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ chút thôi.
"Meo!"
Đúng lúc Biến Hình Học sắp bắt đầu, một con mèo mướp từ cửa đi vào, sau đó trước sự kinh hô của đám tiểu phù thủy, hóa thành giáo sư McGonagall mặc áo choàng xanh lá đậm.
"Biến thân Animagus."
George thấy McGonagall từ mèo biến thành người, mắt không khỏi sáng lên. Đây là một loại biến hình thuật rất cao thâm, có thể biến cố định thành một loài động vật, tuy không thể là sinh vật ma thuật, hơn nữa chỉ có thể là một loại, nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ hữu dụng.
Vì bất kể là loại động vật gì, chỉ cần không quá dễ gây chú ý, đó đều là một cách ngụy trang vô cùng tốt.
Cách ngụy trang này dù là dùng để thu thập tin tức, hay dùng để chạy trốn, theo dõi đều rất có ích.
Hãy tưởng tượng xem, ngươi đang bị một toán đặc vụ truy sát, lại còn bị vệ tinh giám sát, từ xa còn có vô số tay súng bắn tỉa, căn bản không có đường thoát.
Nhưng ngươi nắm giữ thuật biến thân Animagus, hoàn toàn có thể tùy ý vào nhà, biến thành động vật bình thường ẩn thân đào thoát.
Nếu là mèo có lẽ sẽ vẫn khiến người khác hơi nghi ngờ, nhưng nếu là ruồi, muỗi, bọ rùa...thì thật sự quá hoàn hảo.
"Biến hình thuật là môn ma pháp phức tạp và nguy hiểm nhất trong các môn mà các ngươi học ở Hogwarts, ai nghịch ngợm trong lớp của ta thì mời người đó ra ngoài, vĩnh viễn không cho vào lại. Ta đã cảnh cáo các ngươi rồi đấy!"
Giáo sư McGonagall đi đến bục giảng, trước hết cảnh cáo nghiêm khắc một lượt, sau đó vung đũa phép đơn giản biến bàn giáo viên thành một con lợn, rồi lại biến về.
Học sinh thấy vậy đều bị hấp dẫn, mong sao được học ngay ma pháp thần kỳ này.
Chỉ qua một bài giảng về lý thuyết của giáo sư McGonagall, bọn họ mới nhận ra việc biến cái bục giảng to như vậy thành một con lợn là một chuyện khó khăn đến thế nào.
"Quả nhiên danh sư có khác."
Nghe xong tiết học lý thuyết, trong lòng George cảm khái không thôi.
Việc biến hình thuật được tách ra khỏi các môn chú thuật thành một môn riêng, cho thấy môn học này so với ma pháp khác thì thâm sâu hơn nhiều.
Bản thân hắn tuy cũng đã tốn thời gian nghiên cứu, thậm chí còn thuộc lòng tất cả sách giáo khoa (Lịch Sử Ma Thuật chủ yếu là nhờ ăn gian bằng Computer), nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ không hiểu rõ.
Dù hắn đã hỏi Tonks nhiều lần, qua giải thích của Tonks, vẫn không thể nghe hiểu cặn kẽ. Giống như bạn học sách toán cao cấp, dù bạn đã ghi nhớ hết toán nâng cao, cũng chưa chắc đã thi được bao nhiêu điểm.
Mà giáo sư McGonagall, là đại sư Biến Hình Thuật đỉnh cấp, có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, dưới sự giảng giải của cô, sự lý giải của George về Biến Hình Thuật lập tức có bước đột phá.
"Slytherin cộng thêm năm điểm!"
Trước khi kết thúc tiết đầu, đương nhiên sẽ có khâu hỏi đáp, George đương nhiên lại đoạt được năm điểm.
Hết cách rồi, hai bộ não vốn trí nhớ đã rất tốt, huống chi bên kia còn đang dùng máy tính làm bút ký, đừng nói kiến thức đàng hoàng, ngay cả những lời răn dạy của giáo sư McGonagall cũng được ghi ra từng chữ một.
Mà giáo sư McGonagall lại khác với giáo sư Snape, làm việc công tư phân minh, đối đãi học sinh cũng như nhau, sẽ không vì George là người nhà Slytherin mà cố ý gây khó dễ không cho điểm.
Ngược lại, thấy George trả lời rất hoàn hảo, còn có một số lý giải riêng về biến hình thuật, khóe miệng cô khẽ cong lên một chút.
Tiết đầu tiên là lý thuyết, tiết thứ hai đương nhiên là thực hành.
Giáo sư McGonagall phát cho mỗi người một que diêm, để họ dùng chú biến hình cơ bản biến thành một cây kim.
Nhưng việc này rõ ràng không hề dễ với đám tiểu phù thủy, họ hết lần này đến lần khác niệm chú, hết lần này đến lần khác vung đũa phép, diêm vẫn là diêm, chỉ có một vài tiểu phù thủy có thiên phú thì diêm có hơi biến đổi chút ít, nhưng vẫn còn cách việc biến thành kim một quãng xa.
"Đừng bỏ cuộc, luyện tập nhiều vào, suy nghĩ về những điểm trọng tâm cô đã dạy các em lúc nãy, tốc độ câu chú, tiết tấu, góc độ vung đũa, và quan trọng nhất là ở tâm, nhất định phải kiên định tin rằng các em có thể biến nó thành kim..."
Giáo sư McGonagall đi đi lại lại trong phòng học, không ngừng chỉ ra những lỗi sai khi thi pháp của vài tiểu phù thủy.
Chỉ là khi cô đi đến trước vị trí của George, không khỏi sáng mắt lên:
"Slytherin, cộng thêm năm điểm nữa!"
Vì cô nhìn thấy một chiếc kim hoàn mỹ, không những đầu kim cực kỳ sắc bén, mà ngay cả lỗ xâu chỉ ở đuôi kim cũng không có chỗ nào thiếu sót.
Nghe được giáo sư McGonagall cho điểm, các tiểu phù thủy nhao nhao nhìn sang phía George, thấy chiếc kim hoàn mỹ kia trên bàn, cũng lộ ra vẻ hâm mộ và khâm phục.
Mà lúc này George chỉ lộ vẻ mỉm cười, không còn lời nào kinh người thốt ra.
Thực ra sau tiết học thứ nhất, hắn đã nắm được một yếu lĩnh của Biến Hình Thuật, hoặc là phải nói là yếu lĩnh của đại bộ phận các chú thuật.
Đó là sức mạnh của tâm linh, sức mạnh của niềm tin.
Khi học một chú mới, chú và đũa phép chỉ là phụ trợ, nếu không thì làm sao lại có phù thủy làm được vô thanh vô trượng thi pháp.
Quan trọng nhất vẫn là tâm linh, hay chính là sức mạnh tinh thần, đây mới là gốc rễ tạo nên độ hoàn thành của ma pháp.
Nói rằng thế giới ma thuật của Harry Potter duy tâm, cũng không phải không có lý.
Mà hắn thì vừa khéo lại có ưu thế lớn về phương diện này, vì hắn ngoài là phù thủy, còn có sức mạnh tâm linh biến dị cấp hai.
Cho nên sau khi học được kiến thức lý luận từ giáo sư McGonagall, không thử vài lần, hắn đã thành công biến diêm thành kim.
Mấu chốt, hắn cảm thấy sức mạnh tâm linh của mình không chỉ dừng lại ở đây.
Có lẽ hắn chưa làm được việc biến bục giảng thành heo, nhưng lớn hơn một chút thì sao, tương tự với việc biến đồ vật cỡ nắm tay, hẳn là bây giờ đã làm được rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận