Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả

Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả - Chương 215: Nhiếp Hồn Quái cái chết (Canh [3]) (length: 7663)

"Hừ, ai bảo hắn đối với ta Crookshanks có ý kiến."
Hermione giọng điệu không cam lòng nói:
"Hắn lại còn mắng Crookshanks là tiểu quái vật, nhà ta Crookshanks lớn lên xinh đẹp biết bao."
"Ừ. Xinh đẹp..."
George nhìn con Crookshanks có cái mặt tròn như bánh táo, miễn cưỡng gật gật đầu.
Dù sao hắn cảm thấy người bình thường đều sẽ không thấy Crookshanks xinh đẹp, có lẽ có một phần nhỏ người sẽ thấy nó có nét xấu xí riêng.
Mỗi người có một gu thẩm mỹ, giống như chó Bully, chó Shar-Pei, Chó Bully Mỹ, mèo Cornish Rex, tuy lớn lên xấu nhưng vẫn có không ít người rất thích.
Bất quá Crookshanks tuy xấu, nhưng cũng không phải mèo bình thường, trong người nó có dòng máu Kneazle, có thể phân biệt ra được ác ý.
Cho nên nó mới cứ đuổi theo không tha con chuột loang lổ Pettigrew.
"Chào, George, lâu rồi không gặp, đây là bạn gái nhỏ của ngươi sao?"
Hai chiếc ô tô ma thuật dừng ở quán rượu Cái Vạc Lủng, Tonks mặc áo khoác đỏ, quần jean, cùng mái tóc sặc sỡ đi xuống xe.
Thấy George và Hermione đứng nói chuyện cùng nhau, cô trêu chọc nói.
"Lâu rồi không gặp, Tonks, nghe nói cậu được lên chính thức rồi, chúc mừng nha!"
George không để ý, cười chào hỏi.
Hắn không ngờ lần này đi bảo vệ Harry đến ga tàu có cả Tonks.
"Hermione, mặt cậu sao vậy, hôm nay đâu có nóng?"
Lúc này Harry và Ron cũng tới cửa, thấy Hermione hơi đỏ mặt thì không khỏi hỏi một câu.
Hermione vội vàng mang hành lý lên xe.
"Tớ chỉ là sáng nay mặc hơi nhiều đồ thôi."
"À, xe đến rồi, chúng ta mau đi thôi."
Vợ chồng nhà Weasley ra đến cửa, thấy xe Bộ Pháp Thuật đến liền thúc giục mọi người mau chóng lên xe.
Một đường sóng yên biển lặng, không có gì bất ngờ xảy ra mà đến nhà ga.
Đi qua sân ga chín ba phần tư, leo lên tàu tốc hành Hogwarts, George mang theo hành lý đi đến khoang tàu năm thứ hai.
Vì tối qua ở quán Cái Vạc Lủng, lại có xe ô tô ma pháp đưa đón, nên bọn họ là một trong những nhóm đến ga tàu sớm nhất, trong toa còn chưa có ai khác.
Ginny hiển nhiên ngồi cùng phòng với George.
Và bọn họ ngồi xuống chưa được bao lâu, Colin và Luna cũng lên xe.
"Chỗ này! Chỗ này!"
Ginny vẫy tay gọi hai người, quay sang George giải thích: "Tớ đã viết thư cho Colin và Luna từ trước, hẹn chúng tớ ăn sáng cùng nhau hôm nay, vậy thì chúng ta có thể ngồi cùng nhau đến trường giống năm trước."
"À, thì ra là vậy."
George gật đầu, hắn còn tưởng sao lại trùng hợp vậy.
Thì ra mọi sự trùng hợp đều có người sắp xếp từ trước.
Nhưng hắn cũng không để ý, ngồi với ai đến trường với hắn cũng chẳng khác gì nhau.
Trước đây hắn khá để ý việc tăng danh tiếng, như vậy sau này tốt nghiệp có thể phát triển tốt hơn.
Nhưng vì thực lực tăng quá nhanh, hắn phát hiện mình dường như không cần quan tâm những điều đó nữa.
Khi có thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều không hiệu quả bằng dùng sức mạnh.
Chủ yếu cũng là do hắn không ngờ, chỉ một năm thôi, thực lực của mình đã có biến đổi kinh thiên động địa đến vậy.
Thực ra nói là một năm, nếu tính cả thời gian trải nghiệm của bản thể hắn và mấy phân thân, thì có thể còn nhiều hơn thế.
Tàu tốc hành Hogwarts một đường chạy về hướng bắc, cảnh vật ngoài cửa sổ ngày càng hoang vu, theo mây trên cao dày đặc dần, trời cũng dần tối.
Đến ba bốn giờ chiều, trời bắt đầu mưa, dãy núi nhấp nhô ngoài cửa sổ trở nên mờ ảo.
Mưa càng lúc càng lớn, cửa sổ xe trở thành một mảnh xám xịt ướt át, trời cũng dần tối đen.
Cuối cùng, đèn hành lang và đèn trên kệ hành lý đều bật sáng, tiếng tàu kêu cọc cạch vang dội, hạt mưa đập lộp bộp, ngoài cửa sổ gió lớn gào thét.
George liếc cuốn "Thuật luyện kim tường giải" trong tay, Ginny, Luna và Colin đều đã gục xuống bàn ngủ.
Lúc này, tàu dần chậm lại, tiếng bánh xe không còn nghe thấy, tiếng gió mưa dội vào cửa sổ còn vang dội hơn.
"Sao vậy, đến nơi rồi hả?"
Ginny mơ màng mở mắt, Luna và Colin cũng tỉnh.
George cất sách ma pháp trong tay, đáp: "Chưa, có thể tàu gặp sự cố gì đó."
Hắn biết là do Bộ Pháp Thuật dừng tàu lại để đề phòng Sirius trà trộn vào trường bằng tàu tốc hành Hogwarts, nên mới kiểm tra đột xuất.
"Sự cố?"
Colin và Ginny đứng lên thò đầu ra cửa sổ xem, những học sinh khác trong khoang cũng tò mò nhìn ra, chẳng ai biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, tàu "phịch" một tiếng ngừng hẳn, không có lý do mà tất cả đèn tắt phụt.
"Á!"
Tiếng hét vang lên, George cảm thấy hai thân hình lao vào lòng mình.
Chính là Colin và Ginny bị dọa sợ.
"Lumos!"
Luna bình tĩnh dùng đũa phép niệm bùa thắp sáng, soi rõ cả phòng.
George đỡ Colin và Ginny ra, đặt họ xuống ghế, an ủi:
"Không sao đâu, chỉ là sự cố nhỏ thôi, chắc là sắp xong rồi."
"Vậy là có chuyện gì vậy?"
Giọng Colin run rẩy, chỉ vào cửa sổ tàu, nơi đó không biết sao dần đóng băng, giờ này tháng bảy không thể nào lạnh thế được.
Ginny thấy thế liền nhào vào lòng George lần nữa, George đành vỗ lưng nàng an ủi.
Hắn cảm thấy Ginny ngày thường gan lớn lắm mà, không ngờ lại sợ tối thế này, vẫn còn nhỏ tuổi quá. Điểm này không bằng Luna, Luna cho hắn cảm giác rất bình tĩnh, chẳng hề sợ hãi gì, đúng là người có thể thấy được vong mã, có khác.
Khi George đang dỗ Ginny thì một bóng đen cao lớn trùm đầu đột nhiên xuất hiện ở cửa khoang.
Hắn duỗi ra một bàn tay màu xám trắng, dường như đầy chất nhầy và những chấm lấm tấm, giống như bàn tay thối rữa lâu ngày trong nước của người chết, từ từ đẩy cửa phòng ra. Sau đó, một cái đầu mục nát, lạnh băng quỷ dị thò vào, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
"Á!!!" Colin và Ginny thấy thế thì hét lên thất thanh.
Luna thì hiếm thấy vẻ sợ hãi, rúc vào bên cạnh George.
"Đây là Giám Ngục Azkaban, sinh vật hắc ám đáng sợ nhất, nghe nói có thể hút đi linh hồn của người ta."
"Á!!!"
Nghe Luna giải thích, Colin và Ginny càng sợ hãi.
Lúc này George chậm rãi giơ tay ra, thắp sáng một pháp trận nhỏ: "Vũ điệu ánh sáng!"
Loại sinh vật hắc ám Giám Ngục Azkaban này, trên thế giới này chỉ có bùa hộ mệnh mới đuổi đi được, hắn muốn thử xem ma pháp ánh sáng hệ thánh quang của mình có tác dụng gì không.
Nếu không có tác dụng thì cũng không sao, dù gì hắn cũng biết bùa hộ mệnh. Hơn nữa theo lý mà nói, Harry cũng không bị Giám Ngục Azkaban tấn công vì có mảnh linh hồn của Voldemort.
Mũi tên ánh sáng ngưng tụ từ thánh quang, bắn thẳng về phía Giám Ngục Azkaban, Giám Ngục Azkaban cảm thấy mũi tên ánh sáng thì toàn thân lập tức run rẩy, phát ra tiếng thét kinh hoàng.
Chưa kịp trốn tránh thì nó đã bị mũi tên ánh sáng bắn trúng, hóa thành tro tàn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận