Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả

Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả - Chương 157: Nước Pháp Paris hành trình (canh bốn) (length: 7433)

"Sao mà cảm giác càng ngày càng giống thế này."
Buổi tối, George đứng trước gương trong phòng ngủ, sờ soạng các đường nét trên mặt mình, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Bởi vì hắn phát hiện không biết chuyện gì xảy ra, theo sự phát triển của cơ thể trong một năm nay, hình dạng phân thân của hắn ngày càng giống bản thể Marvel.
"Chẳng lẽ là do thể chất và năng lực cộng hưởng mà ra?"
Nhưng ngẫm nghĩ một chút hắn lại cảm thấy không hẳn, chung quy hình dạng hai cơ thể mèo và gấu trúc, cũng không hề giống với bản thể.
Cũng có thể là do mèo và gấu trúc không phải là người.
"Thôi, dù sao cũng không quan trọng."
Hình dạng không ảnh hưởng đến thực lực, cho dù cuối cùng trông giống bản thể như đúc cũng không hề gì.
Ngày hôm sau, dậy sớm ăn sáng xong, gửi Becky ở chỗ Ollivander, George kéo theo rương hành lý đến quán bar Cái Vạc Lủng.
Đúng vậy, Amy sẽ ở quán bar Cái Vạc Lủng, hơn nữa là dạng khách thuê dài hạn, thuê theo năm.
Cũng chính vì thuê theo năm, nên ông chủ Tom thu phí thấp hơn so với bình thường rất nhiều.
Lý do ở lại quán bar Cái Vạc Lủng nhiều năm như vậy, chủ yếu là vì Amy quá nghèo, nàng không có một căn nhà thuộc về riêng mình.
Với tư cách là một Thần Sáng từng trải, thực lực cũng không yếu, George vẫn luôn nghĩ mãi không ra vì sao Amy lại nghèo đến vậy.
Chào hỏi ông chủ Tom, George kéo rương hành lý lên lầu hai, tìm đến phòng của Amy mà hôm qua nàng nói, rồi gõ cửa.
"Amy, mở cửa, ta là George, chúng ta nên xuất phát!"
Gõ vài chục cái, cuối cùng trong phòng cũng truyền ra chút động tĩnh.
Khoảng hai phút sau, cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra dáng vẻ ngái ngủ của Amy.
"Là ngươi à, đã tám giờ rồi đấy, vào trong ngồi một chút đi, ta xong ngay đây."
Amy ngáp dài, uể oải xoay người đi vào trong.
Nghe vậy, George đành phải kéo rương hành lý đi theo vào.
"Này, ngươi ngủ không mặc quần áo sao?"
Vào trong thấy quần áo vứt đầy đất, tìm được ghế rồi ngồi xuống, hắn chỉ vào nửa người trên của Amy.
Lúc nãy Amy mở cửa cho hắn, nửa người trên cũng không mặc gì.
"À, tối qua uống nhiều quá, về thấy nóng quá nên cởi."
Liếc mắt nhìn thân thể trần trụi của mình, Amy cũng không tỏ ra vẻ gì xấu hổ, mà tiện tay nhặt lấy cây đũa phép bị vứt trên đất, bắt đầu thi triển phép thuật.
Đầu tiên là một câu thần chú hồi phục để xóa đi cơn buồn ngủ, sau đó dùng thần chú làm sạch quét dọn phòng của mình, dùng thần chú di chuyển đồ đạc để thu dọn quần áo lung tung, tiện thể mặc cho mình một chiếc áo vào nửa thân trên.
Trong nháy mắt, căn phòng trở nên gọn gàng sạch sẽ dưới những phép thuật thành thục của nàng.
Trong mắt Amy, George chỉ là một cậu nhóc năm nhất, tuổi của mình đủ làm mẹ của đối phương rồi, nên tự nhiên không suy nghĩ lung tung gì cả.
Huống hồ tính cách của nàng vốn cũng phóng khoáng, không câu nệ những tiểu tiết này.
"Ta đi đánh răng rửa mặt cái đã, rồi chúng ta xuất phát."
"Ừ, không vội."
George gật đầu, thầm nghĩ trong lòng:
"Dáng người cũng được đấy chứ."
Amy ngoài ba mươi chính là độ tuổi có thân hình đẹp nhất, da dẻ lại trắng, nhìn cũng khá đẹp mắt.
Amy thu dọn xong, kéo theo rương hành lý của mình cùng George xuống lầu, ăn vội chút điểm tâm, sau đó trực tiếp độn thổ đưa hắn đến Bộ Pháp thuật.
"Đi du ngoạn nước ngoài cần phải đăng ký làm thủ tục, chúng ta đi đến quầy bộ phận vận tải ma thuật ở lầu sáu đăng ký trước, rồi đến văn phòng Khóa Cảng để mua vé đi Khóa Cảng Tốc hành Pháp đến Bộ Pháp thuật Pháp.
Nói trước nhé, một trăm Galleon đó chỉ là học phí ta dạy ngươi thần chú độn thổ, mọi chi phí khác phát sinh trên đường đi do ngươi tự chi trả."
"Đương nhiên rồi, nếu như tiến độ học tập ở trường khiến ta hài lòng, ta có thể trả thêm cho ngươi 20% học phí."
George đi theo Amy đến đại sảnh của nơi có thang máy ma thuật, cười nhẹ nói.
Amy nghe vậy liền vồ lấy chiếc rương hành lý của George:
"Tiến độ tuyệt đối khiến ngươi hài lòng.
Ngươi còn nhỏ, sau này mấy chuyện mang hành lý cứ giao cho người lớn là được rồi."
"Vậy đa tạ."
George cũng không khách sáo, chút tiền lẻ này hắn không để ý. Dùng tiền mua được dịch vụ tốt hơn, trường học chất lượng hơn, đối với hắn mà nói mới là chuyện có lợi nhất.
Một năm nay thỉnh thoảng theo Hagrid học hỏi kiến thức về động vật huyền bí, giúp hắn hiểu rõ tập tính của chúng không ít, vào rừng cấm đi dạo một vòng liền có thể tìm được không ít vật liệu rất có giá trị.
Cho dù không có tài sản người cha nuôi để lại, hắn nghĩ cũng có thể dựa vào động vật huyền bí để kiếm rất nhiều Galleon, hắn ở thế giới này không thiếu tiền.
Phát hiện George tiêu tiền hào phóng như vậy, thái độ của Amy càng trở nên tốt hơn, người ngoài nhìn vào còn tưởng George là con ruột của nàng.
"Amy, mấy năm không gặp, chừng nào thì ngươi có một đứa con trai lớn vậy rồi?"
Nữ phù thủy ở quầy bộ phận vận tải ma thuật lầu sáu, thấy Amy quan tâm dẫn George đến làm thủ tục du lịch nước ngoài, không kìm được vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
Amy vội vàng xua tay:
"Con trai nào mà ra, cô cũng không phải không biết, bạn trai tôi còn chẳng có, đây là một... một cậu nhóc khách hàng thôi!"
"Khách hàng à, cô vẫn còn làm ở đó sao... Với năng lực của cô thì không cần mở cái tiệm đó nữa, chuyện cũ qua rồi thì cho qua, tìm việc gì làm khác mà xem...."
Nữ phù thủy quầy lễ tân có vẻ rất thân với Amy, bà muốn khuyên Amy, nhưng bị Amy giơ tay chặn ngang.
"Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, mau xử lý thủ tục cho chúng tôi đi, còn có người đang xếp hàng đằng sau đó."
"Thôi được rồi, rảnh thì đến nhà ta chơi nhé."
Nữ phù thủy bất đắc dĩ gật đầu, nhanh chóng làm xong thủ tục cho cả hai.
Thủ tục hoàn tất, George cùng Amy đến văn phòng Khóa Cảng, suốt thời gian đó George cũng không hỏi han về quá khứ của Amy, hắn thấy không cần thiết.
Bởi vì mục đích của hắn chỉ là để Amy dạy mình thần chú độn thổ, và cả muốn tán tỉnh Amy, vậy thì người khác trong quá khứ của Amy có gì quan trọng đâu, mà Amy tự nhiên cũng sẽ không kể.
"Bộ Pháp thuật Pháp!"
Amy đưa tiền cho nhân viên văn phòng Khóa Cảng, người phụ trách lấy ra một cột đèn bằng sắt nhỏ mô hình khắc chữ Bộ Pháp thuật Pháp.
Hai người đặt tay lên cột đèn, lập tức có một luồng sức mạnh đặc thù bao trùm lấy cả hai, hút hai người vào một cái xoáy và biến mất.
Chừng hai ba giây sau, George phát hiện mình đã xuất hiện trong một căn phòng mới lạ, bên cạnh là Amy mang theo hai chiếc hành lý.
"Không tệ, lần đầu sử dụng Khóa Cảng mà không bị chóng mặt."
Thấy George sau khi xuống chỉ tỏ ra chút kinh ngạc mà không có gì khác lạ, Amy không khỏi có chút cảm thán.
Nàng còn nhớ lần đầu mình sử dụng Khóa Cảng, chóng mặt hết mấy phút mới hoàn hồn.
"Thể chất của ta tốt hơn chút thôi, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
George ngó nghiêng khung cảnh xa lạ xung quanh rồi hỏi.
Thể chất của hắn vượt xa người thường, chút chóng mặt này không có tác động gì đến hắn cả.
Chỉ có điều cảm giác sử dụng Khóa Cảng này quả thật không thoải mái lắm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận