Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả

Marvel Chư Thiên Ma Pháp Chưởng Khống Giả - Chương 168: Ta là siêu năng học viện hiệu trưởng George (canh năm) (length: 7640)

"Được, vậy ngươi tự cẩn thận, trường học bên này có ta ở đây sẽ không xảy ra vấn đề."
X giáo sư đối với quyết định của George cũng không nói thêm gì.
Hắn đối với năng lực của George vẫn rất có lòng tin, mặc dù về năng lực tâm linh còn muốn yếu hơn chính mình rất nhiều, thế nhưng các loại năng lực khác phối hợp lại, thực lực tổng thể vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Cho dù có thực sự gặp phải phiền toái, muốn đi cũng không ai có thể ngăn được.
"Vất vả ngươi!"
"Không bao lâu nữa đâu."
George đứng dậy niệm chú Ảo Ảnh Di Hình, chưa đầy hai giây dừng lại, biến mất tại chỗ cũ.
X giáo sư cho rằng George đi tìm Bruce Banner, chủ yếu là vì đệ tử tìm thầy giáo, giảm bớt áp lực cho trường học của hắn.
Thực tế thì, George chủ yếu là vì tóc của Hulk.
Hulk có đặc tính càng phẫn nộ càng mạnh, nếu đặt vào thế giới Harry Potter, cũng là nhân hình thần kỳ động vật thứ thiệt, đánh Cự Nhân Tộc thật thì không thành vấn đề, phỏng chừng ngay cả Hỏa Long cũng không phải đối thủ của hắn.
Nhìn theo góc độ này, tóc của Hulk hẳn cũng xem như một loại vật liệu lõi trượng không tệ.
Hắn hiện tại đã có ba phân thân, và thú vị là, thực lực của ba phân thân này đều hơn hẳn bản thể của hắn.
Thể chất và ma lực của mọi người đều như nhau, thế nhưng hiệu quả khuếch đại của ma trượng bản thể lại kém cỏi nhất, có thể làm được tốc độ thi pháp ma trượng bình thường, lại cơ bản không có bất kỳ uy lực ma pháp tăng lên nào.
Hiện tại ma trượng tốt nhất là ma trượng thế giới Fairy, hiệu quả khuếch đại ma pháp vượt quá hai mươi lần.
Tiếp theo là giới chỉ ma pháp thế giới Phù Thủy Tập Sự, hiệu quả khuếch đại ma pháp ước chừng gấp ba lần.
Cuối cùng là ma trượng thế giới Harry Potter, hiệu quả khuếch đại ma pháp gấp đôi bình thường.
Cho nên, hiện tại ngoài việc từng bước cố gắng học ma pháp nâng cao thực lực, việc chế tạo một cây ma trượng tốt hơn cũng là điều quan trọng nhất.
"Lại thêm loại năng lực mới, hoặc có thể nói là ma pháp mới."
Nhìn bóng dáng George biến mất, X giáo sư lẩm bẩm nói.
Thật ra hắn đã sớm đoán được năng lực mà George bộc phát, không hoàn toàn là năng lực người đột biến, nhất là khi xem xét trong máy vi tính của trường học các tài liệu ghi chú trong thư mục "Tài liệu học tập".
Nhưng hắn thấy vậy không vạch trần, có một số việc hắn nghĩ không cần phải làm rõ ràng, George nói đó là năng lực người đột biến, thì cứ coi như là năng lực người đột biến vậy.
Hắn không phải Wolverine, không dễ lừa gạt như vậy, năng lực tâm linh của hắn dù không còn lớn như trước đây, nhưng mắt nhìn người không hề kém đi.
Trải qua thời gian dài chung sống, hắn biết George không hiền lành như vẻ bề ngoài của hắn.
Nhưng vậy thì sao?
Ít nhất bản chất George không xấu, nếu không đã sớm có thể bỏ qua đám vướng víu bọn họ, tự do đi cuộc sống của riêng mình. Từ khi chuyển đổi thân thể, hắn luôn suy nghĩ về bản thân cuộc đời, nghĩ về những quyết định đã đưa ra năm đó.
Nếu như hắn không quá tin vào chủng loại con người, nếu như hắn tàn nhẫn với những kẻ phản đối người đột biến hơn một chút, có lẽ đã không có chuyện người đột biến bị tiêu diệt, cũng sẽ không có nhiều người đột biến phải chịu tra tấn thí nghiệm đến thế.
Có điều, nếu thật làm như vậy, người đột biến có thật sẽ trở nên tốt hơn không?
Suy nghĩ mãi cho đến giờ, hắn vẫn chưa có đáp án.
Giả thuyết không phát sinh, không ai biết kết cục sẽ như thế nào.
Có lẽ cuộc đời dù lựa chọn đi con đường nào, tương lai cũng sẽ hối hận vì đã không chọn một con đường khác.
Cho nên hiện tại hắn quyết định sẽ không đưa ra quyết định nữa, hắn muốn giao vận mệnh của mình và đám trẻ cho hiệu trưởng George, sau này cứ để George đưa ra những quyết định đó.
Chỉ cần không vi phạm điểm mấu chốt của hắn, không trái lương tâm, vậy thì hắn cứ theo lệnh của George mà làm. Hơn nữa nếu không có sự cố gắng của George, bọn họ giờ có lẽ đã chết, không biết có mấy đứa trẻ còn sống, những đứa còn sống cũng có thể bị nuôi dưỡng thành công cụ giết người, hoặc là trở thành vật thí nghiệm.
Giờ hắn đã nhìn thoáng, hắn chỉ là một thầy giáo bảo vệ an toàn cho trường, mỗi ngày nhiệm vụ chính là giáo dục con trẻ.
Gần cao ốc Stark ở Manhattan, bóng dáng của George bỗng nhiên xuất hiện.
Trước đó hắn vẫn ở khu Bronx, không quen thuộc khu Manhattan này, chỗ tương đối quen duy nhất vẫn là cao ốc Stark nơi lần trước hắn từng tới cùng Pepper.
Vì thế hắn dịch chuyển ảo ảnh tới thẳng khu vực cao ốc Stark trước tiên.
"Vô ảnh vô tung!"
Cho mình một cái chú Ảo Ảnh ẩn thân, mở cánh, hắn nhanh chóng bay về hướng trường đại học Grey.
"Xem ra tướng quân Ross vẫn chưa hành động."
Lượn một vòng trên không trường học, không thấy quân đội xuất hiện, George vẫy tay sử dụng truy tung nguyền rủa.
"Dấu chân Bruce Banner hiện ra!"
Giải trừ chú Ảo Ảnh rơi xuống mặt đất, đi theo dấu chân Banner do truy tung nguyền rủa chỉ dẫn, hắn tới trước một tòa nhà thí nghiệm.
Men theo cầu thang tòa nhà thí nghiệm đi lên tầng ba, đưa tay gõ cửa, "Xin chào, có ai không?"
Khoảng chừng hai phút, một người đàn ông trung niên thấp bé, mặc áo xanh lam mở cửa.
"Cậu sinh viên này, tôi hiện đang khá bận, nếu có vấn đề gì, mai tới lớp rồi hãy tìm tôi."
Người đàn ông trung niên tưởng George là học sinh của trường, đến tìm hắn hỏi vấn đề học tập.
Dáng vẻ George cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhìn giống với sinh viên của trường thật.
"Xin lỗi, người tôi tìm không phải là anh, tiến sĩ Sterns, mà là tiến sĩ Bruce Banner."
"À. Tôi nghĩ cậu có thể đã nhầm, chỗ tôi không có ai này."
Nghe George nói, Sterns rõ ràng giật mình, lùi lại định đóng cửa.
Nhưng George lại một tay chống cửa, đẩy Sterns qua một bên bước vào.
"Tiến sĩ Banner, không cần giấu ở sau bức rèm nữa, ta không có ác ý, ta không phải là người của chính phủ, cũng không phải người của quân đội."
George sau khi vào nhà liền ngồi xuống ghế sofa, hướng vị trí bức rèm cửa sổ nói.
Thấy đã không giấu được nữa, Banner cùng bạn gái mình là Betty từ phía sau bức rèm bước ra, đầy vẻ cẩn trọng nhìn George hỏi:
"Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết ta ở đây?"
"Ta là George, hiệu trưởng của học viện siêu năng lực. Còn tại sao ta biết ngươi ở đây ư?
Chỉ cần ta muốn tìm ai đó, dù người đó ở đâu ta cũng đều tìm được, đó là năng lực của ta."
George rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Banner nghe vậy liền nhíu mày:
"Học viện siêu năng lực gì chứ, ta chưa từng nghe nói đến."
George vừa nói, anh ta nghe ra sự mơ hồ, Betty và tiến sĩ Sterns bên cạnh cũng tỏ vẻ mơ màng. "Chưa nghe nói cũng không sao, ngồi xuống đi, ta giải thích cho các ngươi nghe rồi sẽ hiểu."
Đưa tay búng tay, phát động ma pháp gia sự, máy đun nước phòng khách bỗng tự động bật lên, bốn chiếc chén thay nhau hứng đầy nước bay đến trước mặt George trên bàn trà.
"Trà, cà phê, hay là rượu?"
"Ngươi đang làm ảo thuật sao?"
Thấy George chỉ một cái búng tay mà chén tự động rót nước rồi bay đến, cả ba vị giáo sư khoa học đầu ngành Banner đều trợn tròn mắt.
Ảo thuật có thể lừa trẻ con, không thể nào lừa bọn họ được, cái vừa rồi đối phương biểu hiện ra không thể là ảo thuật.
Chẳng lẽ là một loại sản phẩm công nghệ cao đặc biệt nào đó?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận