Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 97
Khương Sơ đeo tai nghe lên, mọi thứ đều trở nên yên lặng. Nàng thường xuyên cảm thấy mình đang ăn nhờ ở đậu, nhiều lúc nàng cũng không có quyền được nói không, bởi vậy tính tình cô gái trông có vẻ rất dịu dàng ngoan ngoãn. Khương Sơ nằm xuống, viết mấy chữ vào nhật ký: “Lớn lên.”
Đến thứ hai, Khương Sơ vẫn như thường lệ lật một cuốn sách đọc thêm ngoài giờ học ra xem. Hứa Đình Thâm không biết mượn từ đâu một cuốn sách giống hệt Khương Sơ, người bên cạnh trêu ghẹo: “Ui, ngươi đây là cải tà quy chính đột nhiên bắt đầu học tập hay là đang xem sách bậy đó?”
“Lăn.” Hắn mẹ nó có bỉ ổi như vậy sao?
Bàn của Khương Sơ có lẽ bị dịch đi một chút, nàng vô thức quay đầu nhìn thoáng qua. Khi Hứa Đình Thâm nghe thấy động tĩnh, người xưa nay không sợ trời không sợ đất này vậy mà lại đỏ bừng tai. Hắn khẽ ho khan một tiếng, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đi chút ít, giải thích: “Đang đọc « Người Đua Diều », ngươi đi chỗ khác chơi đi.”
Nam sinh kia rùng mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi đang làm gì đấy?” có người hỏi.
“Xem mặt trời có mọc từ đằng Tây không ấy mà.”
“Vậy ngươi nhìn về hướng Đông Nam làm gì?”
“...”
Hứa Đình Thâm liếc qua Khương Sơ, nhưng đối phương chỉ đưa mắt nhìn tới chứ không nghe thấy cuộc đối thoại bên này. Hắn hơi thất vọng, cuối cùng lại cảm thấy mình thật ngây thơ, có phần bực bội lật qua lật lại quyển sách trên tay, phát ra tiếng “xoạt xoạt”.
“Hắn bị sao thế?”
“Động xuân rồi.”
Một trận mưa lớn dữ dội cuốn trôi đi cái nóng bức đầu hạ. Khương Sơ đeo cặp sách ra ngoài, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống dồn dập, ngỡ như sẽ không tạnh ngay được. Hứa Đình Thâm cầm một chiếc ô trên tay, đang phân vân có nên đưa cho nàng không thì có người đã đi trước một bước, che ô đi đến trước mặt Khương Sơ.
Ánh mắt nam hài tối đi mấy phần, siết chặt cán ô.
Khương Sơ cảm giác có người bên cạnh, nàng ngẩng đầu liếc nhìn, trong mắt thoáng hiện một tia mất kiên nhẫn khó phát hiện, lập tức bị nụ cười giả tạo che giấu, “Không cần.”
“Mưa lớn thế này, ngươi không thể cứ thế dầm mưa về được chứ?”
“Ừm.” Khương Sơ gật gật đầu, “Đề nghị này của ngươi không tệ.”
Nàng tháo cặp sách xuống ôm trước ngực rồi lao vào màn mưa. Tiêu Lỗi nắm chặt ô đuổi theo: “Rốt cuộc ngươi thích kiểu gì, ta đổi.”
Khương Sơ quay đầu, khuôn mặt đẫm nước mưa lại bất ngờ có mấy phần vẻ đẹp yếu ớt. Nàng qua một tầng màn mưa mông lung nhìn thấy Hứa Đình Thâm cách đó không xa, dù nhìn không rõ lắm vẫn cảm thấy hắn đẹp kinh động như gặp thiên nhân. Khương Sơ ngày thường rất quái gở, không biết tên Hứa Đình Thâm, nàng hất cằm: “Này, đó mới là kiểu ta thích.”
Hứa Đình Thâm chỉ thấy Khương Sơ liếc nhìn mình một cái, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau chỉ cảm thấy thế giới đều tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng tim đập như sấm không còn gì khác, ngay cả nước mưa rơi trên đầu mình cũng không nhận ra.
Tiêu Lỗi quay đầu nhìn thoáng qua: “Hắn? Ta có chỗ nào không bằng hắn?”
Khương Sơ cau mày, nghĩ mãi không ra cách nào để đuổi người này đi, dứt khoát nói: “Không biết, ta vừa gặp đã yêu hắn.” Nói xong quay đầu đẩy hắn ra rồi đi.
Nhưng trên thực tế Khương Sơ hơi bị mù mặt, chỉ nhớ rõ ngày đó mình nhìn thấy một soái ca, chỉ nhớ là đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến người ta hai mắt tỏa sáng, nhưng lại không nhớ rõ rốt cuộc hắn trông như thế nào.
Hứa Đình Thâm còn đứng tại chỗ, mấy nữ sinh đi ngang qua không nhịn được nhìn hắn, nhưng lại không dám trêu chọc.
Ngày thứ hai Khương Sơ liền bị cảm, nàng đeo khẩu trang đến lớp, lúc đặt cặp sách lên chỗ ngồi thì mũi bị ngứa, hắt hơi một cái.
Người nào đó ở phía sau nhìn nàng, chờ nàng phát hiện thứ mình đưa cho nàng.
Khương Sơ cất sách vào hộc bàn, nhìn thấy: “Ừm? Thuốc cảm này là của ai cho vậy?”
Bạn cùng bàn Lâm Diệu Diệu lắc đầu: “Không biết.”
Khương Sơ không ăn đồ không rõ nguồn gốc, thế là để thuốc cảm mạo sang một bên, lấy sách tiếng Anh ra đặt lên bàn rồi đeo tai nghe lên.
Ánh mắt Hứa Đình Thâm tối sầm lại, bả vai đột nhiên bị ai đó ấn xuống.
Tiêu Lỗi chiếm chỗ của bạn cùng bàn hắn: “Khương Sơ nói nàng thích ngươi, chuyện này chúng ta tính sao đây?”
Giờ đọc buổi sáng trong lớp học khá ồn ào, Hứa Đình Thâm nghe không rõ lắm, chỉ nghe được tên Khương Sơ. Dù vậy tim hắn cũng bất chợt nhảy lên một cái, trong mắt dấy lên gợn sóng nhưng rất nhanh đã che giấu đi. Đôi môi mỏng của nam hài mấp máy, hàng mi dài và cong từ từ nhướng lên: “Ngươi nói cái gì?”
Tiêu Lỗi lặp lại một lần: “Ta khuyên ngươi tránh xa Khương Sơ một chút.”
Vẻ mặt Hứa Đình Thâm vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng tai lại hơi nóng lên. Hồi lâu hắn vẫn chưa phản ứng kịp, thấy Tiêu Lỗi còn nhìn mình chằm chằm liền “Ừm” một tiếng.
Tiêu Lỗi thấy hắn không có phản ứng gì, tức muốn chết: “Ta có điểm nào không bằng ngươi?”
Hứa Đình Thâm chọc chọc vào lưng bạn bàn trên: “Cho mượn cái gương một chút.”
Nữ sinh nhanh chóng lấy gương ra đưa cho Hứa Đình Thâm, vừa đỏ mặt lại vừa sợ sệt.
Hứa Đình Thâm đưa gương cho hắn, rồi lười biếng không muốn nói chuyện với hắn nữa, gục mặt xuống bàn, dùng áo đồng phục che kín cả mặt mình.
Tiêu Lỗi: “...” Mẹ kiếp nhà ngươi!
Ánh sáng lọt qua lớp áo đồng phục, Hứa Đình Thâm chớp chớp mi mắt, lại đáng xấu hổ mà rung động lần nữa.
Rất nhiều năm sau, Hứa Đình Thâm hỏi Khương Sơ: “Nếu như lúc đó người quấy rầy ngươi là ta thì sẽ thế nào?”
“Vậy ta chắc chắn sẽ nhớ kỹ ngươi cả đời.”
“Hửm?”
Khương Sơ nhíu mày: “Ta đến giờ vẫn còn nhớ cái tên tóc vàng hoe đó, ai bảo hắn đáng ghét như vậy.”
Nhưng nàng cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ nổi tên người kia là gì.
Hứa Đình Thâm thấy nàng đang nghĩ đến người đàn ông khác, bất mãn bóp cằm nàng: “Ai cho phép ngươi nhớ kỹ hắn?”
Cô gái mím môi, chớp mắt mấy cái tỏ vẻ vô tội.
“Gọi một tiếng ca ca, ta sẽ tha cho ngươi.” Hứa Đình Thâm cúi đầu, đôi môi mềm mại gần như chạm vào gò má nàng.
“Ưm...” Khương Sơ suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Ai cần ngươi tha?”
Đến thứ hai, Khương Sơ vẫn như thường lệ lật một cuốn sách đọc thêm ngoài giờ học ra xem. Hứa Đình Thâm không biết mượn từ đâu một cuốn sách giống hệt Khương Sơ, người bên cạnh trêu ghẹo: “Ui, ngươi đây là cải tà quy chính đột nhiên bắt đầu học tập hay là đang xem sách bậy đó?”
“Lăn.” Hắn mẹ nó có bỉ ổi như vậy sao?
Bàn của Khương Sơ có lẽ bị dịch đi một chút, nàng vô thức quay đầu nhìn thoáng qua. Khi Hứa Đình Thâm nghe thấy động tĩnh, người xưa nay không sợ trời không sợ đất này vậy mà lại đỏ bừng tai. Hắn khẽ ho khan một tiếng, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đi chút ít, giải thích: “Đang đọc « Người Đua Diều », ngươi đi chỗ khác chơi đi.”
Nam sinh kia rùng mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi đang làm gì đấy?” có người hỏi.
“Xem mặt trời có mọc từ đằng Tây không ấy mà.”
“Vậy ngươi nhìn về hướng Đông Nam làm gì?”
“...”
Hứa Đình Thâm liếc qua Khương Sơ, nhưng đối phương chỉ đưa mắt nhìn tới chứ không nghe thấy cuộc đối thoại bên này. Hắn hơi thất vọng, cuối cùng lại cảm thấy mình thật ngây thơ, có phần bực bội lật qua lật lại quyển sách trên tay, phát ra tiếng “xoạt xoạt”.
“Hắn bị sao thế?”
“Động xuân rồi.”
Một trận mưa lớn dữ dội cuốn trôi đi cái nóng bức đầu hạ. Khương Sơ đeo cặp sách ra ngoài, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống dồn dập, ngỡ như sẽ không tạnh ngay được. Hứa Đình Thâm cầm một chiếc ô trên tay, đang phân vân có nên đưa cho nàng không thì có người đã đi trước một bước, che ô đi đến trước mặt Khương Sơ.
Ánh mắt nam hài tối đi mấy phần, siết chặt cán ô.
Khương Sơ cảm giác có người bên cạnh, nàng ngẩng đầu liếc nhìn, trong mắt thoáng hiện một tia mất kiên nhẫn khó phát hiện, lập tức bị nụ cười giả tạo che giấu, “Không cần.”
“Mưa lớn thế này, ngươi không thể cứ thế dầm mưa về được chứ?”
“Ừm.” Khương Sơ gật gật đầu, “Đề nghị này của ngươi không tệ.”
Nàng tháo cặp sách xuống ôm trước ngực rồi lao vào màn mưa. Tiêu Lỗi nắm chặt ô đuổi theo: “Rốt cuộc ngươi thích kiểu gì, ta đổi.”
Khương Sơ quay đầu, khuôn mặt đẫm nước mưa lại bất ngờ có mấy phần vẻ đẹp yếu ớt. Nàng qua một tầng màn mưa mông lung nhìn thấy Hứa Đình Thâm cách đó không xa, dù nhìn không rõ lắm vẫn cảm thấy hắn đẹp kinh động như gặp thiên nhân. Khương Sơ ngày thường rất quái gở, không biết tên Hứa Đình Thâm, nàng hất cằm: “Này, đó mới là kiểu ta thích.”
Hứa Đình Thâm chỉ thấy Khương Sơ liếc nhìn mình một cái, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau chỉ cảm thấy thế giới đều tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng tim đập như sấm không còn gì khác, ngay cả nước mưa rơi trên đầu mình cũng không nhận ra.
Tiêu Lỗi quay đầu nhìn thoáng qua: “Hắn? Ta có chỗ nào không bằng hắn?”
Khương Sơ cau mày, nghĩ mãi không ra cách nào để đuổi người này đi, dứt khoát nói: “Không biết, ta vừa gặp đã yêu hắn.” Nói xong quay đầu đẩy hắn ra rồi đi.
Nhưng trên thực tế Khương Sơ hơi bị mù mặt, chỉ nhớ rõ ngày đó mình nhìn thấy một soái ca, chỉ nhớ là đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến người ta hai mắt tỏa sáng, nhưng lại không nhớ rõ rốt cuộc hắn trông như thế nào.
Hứa Đình Thâm còn đứng tại chỗ, mấy nữ sinh đi ngang qua không nhịn được nhìn hắn, nhưng lại không dám trêu chọc.
Ngày thứ hai Khương Sơ liền bị cảm, nàng đeo khẩu trang đến lớp, lúc đặt cặp sách lên chỗ ngồi thì mũi bị ngứa, hắt hơi một cái.
Người nào đó ở phía sau nhìn nàng, chờ nàng phát hiện thứ mình đưa cho nàng.
Khương Sơ cất sách vào hộc bàn, nhìn thấy: “Ừm? Thuốc cảm này là của ai cho vậy?”
Bạn cùng bàn Lâm Diệu Diệu lắc đầu: “Không biết.”
Khương Sơ không ăn đồ không rõ nguồn gốc, thế là để thuốc cảm mạo sang một bên, lấy sách tiếng Anh ra đặt lên bàn rồi đeo tai nghe lên.
Ánh mắt Hứa Đình Thâm tối sầm lại, bả vai đột nhiên bị ai đó ấn xuống.
Tiêu Lỗi chiếm chỗ của bạn cùng bàn hắn: “Khương Sơ nói nàng thích ngươi, chuyện này chúng ta tính sao đây?”
Giờ đọc buổi sáng trong lớp học khá ồn ào, Hứa Đình Thâm nghe không rõ lắm, chỉ nghe được tên Khương Sơ. Dù vậy tim hắn cũng bất chợt nhảy lên một cái, trong mắt dấy lên gợn sóng nhưng rất nhanh đã che giấu đi. Đôi môi mỏng của nam hài mấp máy, hàng mi dài và cong từ từ nhướng lên: “Ngươi nói cái gì?”
Tiêu Lỗi lặp lại một lần: “Ta khuyên ngươi tránh xa Khương Sơ một chút.”
Vẻ mặt Hứa Đình Thâm vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng tai lại hơi nóng lên. Hồi lâu hắn vẫn chưa phản ứng kịp, thấy Tiêu Lỗi còn nhìn mình chằm chằm liền “Ừm” một tiếng.
Tiêu Lỗi thấy hắn không có phản ứng gì, tức muốn chết: “Ta có điểm nào không bằng ngươi?”
Hứa Đình Thâm chọc chọc vào lưng bạn bàn trên: “Cho mượn cái gương một chút.”
Nữ sinh nhanh chóng lấy gương ra đưa cho Hứa Đình Thâm, vừa đỏ mặt lại vừa sợ sệt.
Hứa Đình Thâm đưa gương cho hắn, rồi lười biếng không muốn nói chuyện với hắn nữa, gục mặt xuống bàn, dùng áo đồng phục che kín cả mặt mình.
Tiêu Lỗi: “...” Mẹ kiếp nhà ngươi!
Ánh sáng lọt qua lớp áo đồng phục, Hứa Đình Thâm chớp chớp mi mắt, lại đáng xấu hổ mà rung động lần nữa.
Rất nhiều năm sau, Hứa Đình Thâm hỏi Khương Sơ: “Nếu như lúc đó người quấy rầy ngươi là ta thì sẽ thế nào?”
“Vậy ta chắc chắn sẽ nhớ kỹ ngươi cả đời.”
“Hửm?”
Khương Sơ nhíu mày: “Ta đến giờ vẫn còn nhớ cái tên tóc vàng hoe đó, ai bảo hắn đáng ghét như vậy.”
Nhưng nàng cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ nổi tên người kia là gì.
Hứa Đình Thâm thấy nàng đang nghĩ đến người đàn ông khác, bất mãn bóp cằm nàng: “Ai cho phép ngươi nhớ kỹ hắn?”
Cô gái mím môi, chớp mắt mấy cái tỏ vẻ vô tội.
“Gọi một tiếng ca ca, ta sẽ tha cho ngươi.” Hứa Đình Thâm cúi đầu, đôi môi mềm mại gần như chạm vào gò má nàng.
“Ưm...” Khương Sơ suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Ai cần ngươi tha?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận