Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)

Chương 73

“Hừ.” Lật Diệp cũng không lo lắng Trần Niệm Niệm sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài, nàng biết chừng mực.
Thoáng chốc đã đến tháng 4.
Lúc phim truyền hình của Hứa Đình Thâm đóng máy thì phim mới của Khương Sơ đã quay được một nửa, Hứa Đình Thâm dự định lái xe đến thăm đoàn phim.
Tính bảo mật của đoàn làm phim vẫn tương đối tốt, Khương Sơ chủ yếu lo lắng Hứa Đình Thâm sẽ làm trò không đứng đắn trước mặt mọi người, đến lúc đó lỡ như hắn làm gì đó mất mặt thì nàng không biết giấu mặt vào đâu.
Điều vượt quá dự kiến của Khương Sơ là Hứa Đình Thâm lại rất nghiêm túc, hắn mặc một bộ đồ nỉ thể thao thoải mái, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần jean màu xanh nhạt, sau khi đến phim trường thì tháo kính râm xuống chào hỏi mọi người, gây nên một loạt tiếng hít hà và những tiếng hét nho nhỏ. Văn Phong Hoa nhìn thấy hắn cười, "Tiểu Hứa tới à?"
"Văn Đạo."
Mức độ được chào đón này thật tuyệt.
Hứa Đình Thâm ngày thường lẳng lơ không giới hạn, nhưng lúc then chốt cũng rất biết giả bộ. Bộ trang phục đơn giản này của hắn dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn, Khương Sơ có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt "ngưỡng mộ ghen tị" mà mọi người hướng về phía mình.
Mọi người uống đồ uống Hứa Đình Thâm mời, lặng lẽ chuyển ánh mắt sang hai người họ, chỉ thấy Hứa Đình Thâm rất ngầu, Khương Sơ trông còn ngầu hơn hắn, tạo cảm giác vô cùng xa cách.
Đây chắc là một đôi tình nhân giả rồi.
Một lát sau Khương Sơ lén lút đi vào phòng nghỉ, sau đó mọi người phát hiện Hứa Đình Thâm cũng biến mất.
Hứa Đình Thâm nghiêm chỉnh trong mắt mọi người lúc nãy cuối cùng cũng không nhịn được mà ép cô gái của hắn vào tường, giống như một đứa trẻ muốn được khen, "Ngươi xem gần đây ta có ngoan không?"
Khương Sơ gật gật đầu, gần đây đúng là không thấy Hứa Đình Thâm gây chuyện trên mạng.
Tay Hứa Đình Thâm đang ôm eo nàng siết chặt, giọng nói khàn khàn ghé vào tai nàng, "Vậy chuyện lần trước ngươi đã đồng ý với ta thì sao?"
Khương Sơ bị hơi thở đàn ông bao phủ, tim không khỏi đập loạn, mặt nóng lên, "Ta... lớp trang điểm của ta không thể bị hỏng được."
Hứa Đình Thâm cười khẽ, "Vậy tối nay ta chờ ngươi."
Khương Sơ cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên áo nỉ của hắn, "Ừm."
Nàng đi ra tiếp tục quay phim, Trần Niệm Niệm nhìn nàng với vẻ hiếm lạ, "Ban nãy ta còn định gọi thợ trang điểm tới, chuẩn bị trang điểm lại cho ngươi bất cứ lúc nào đấy."
"..." Nàng lườm Trần Niệm Niệm, "Phiền ngươi suy nghĩ trong sáng một chút."
Trần Niệm Niệm cảm thấy mình đã rất trong sáng rồi, nói không chừng Hứa Đình Thâm còn làm quá hơn những gì nàng nghĩ nhiều.
Không thể không nói Trần Niệm Niệm đã đoán đúng sự thật.
Lúc Khương Sơ quay phim, Hứa Đình Thâm luôn ở bên cạnh chờ đợi, trông không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào. Sau khi kết thúc một cảnh quay, một nữ diễn viên bên cạnh định bắt chuyện, thì đã thấy Hứa Đình Thâm vẻ mặt cưng chiều kéo Khương Sơ qua, "Vừa rồi ngươi diễn tốt lắm."
Khương Sơ được khen thì đắc ý, cái đuôi sau lưng như muốn vểnh lên, nàng uống một ngụm nước, giọng Hứa Đình Thâm rất thấp, mơ hồ mang theo chút ý vị nũng nịu, "Ta cũng muốn uống."
Khương Sơ nhìn về phía Trần Niệm Niệm, vốn định bảo nàng lấy ly nước khoáng tới, không ngờ Hứa Đình Thâm trực tiếp cầm chai nước Khương Sơ đang uống dở trên tay, kề miệng bình uống một ngụm "ực ực", "Ngọt."
Nói ngọt, nhưng ánh mắt lại đặt trên môi Khương Sơ.
"" Nàng lại ngại ngùng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, tại sao ngay cả nụ hôn gián tiếp cũng khiến người ta rung động thế này.
Hứa Đình Thâm vẫn không hài lòng, hơi cúi đầu ghé vào tai Khương Sơ nói gì đó.
Thế là nữ diễn viên bên cạnh đã thấy Khương Sơ đỏ mặt, lúc rời đi nàng thầm nghĩ, đây mà là tình yêu giả tạo họ nói ư? Rõ ràng ngọt ngào như thể đã được thêm bộ lọc vậy!
Nếu đây là tình yêu giả tạo, nàng sẽ không bao giờ tin vào tình yêu thật nữa.
Khương Sơ cảm thấy xấu hổ, ngẩng đầu dùng khẩu hình hỏi, "Ngươi không tự uống được à?" Tại sao muốn nàng đút?
Hứa Đình Thâm lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ, "Ta không biết."
"..." Khương Sơ đưa ra nghi vấn chân thành, "Ngươi ba tuổi à?"
"Ừm." Hắn nhỏ giọng đáp, ra vẻ đáng thương, "Ta chẳng lẽ không phải là bạn nhỏ của ngươi sao?"
"..." Nàng dám nói không phải sao? Đồ không biết xấu hổ này.
Sau khi quay xong, Khương Sơ kéo "bạn nhỏ" đi ăn món ngon, Hứa Đình Thâm nhập vai quá sâu, tận tâm tận lực đóng vai một đứa trẻ ba tuổi cần chăm sóc, ăn cơm thì không biết cầm thìa, uống nước thì phải chu môi chờ đút.
Khương Sơ nhất thời không biết nói gì, "Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang nũng nịu với ta thế?"
Người đàn ông mà trong mắt người ngoài từng sợi tóc đều toát lên vẻ alpha lại đang nghiêm túc nũng nịu với nàng, mà lại càng ngày càng giỏi việc đó.
Hứa Đình Thâm cần mặt mũi sao? Chuẩn mực sống của hắn chính là có thể không biết xấu hổ thì đừng cần mặt mũi.
"Muốn hôn hôn."
"..." Nhưng mà dáng vẻ nũng nịu của Hứa Đình Thâm cũng rất quyến rũ, Khương Sơ không nhịn được mà nhoài người tới hôn một cái, không ngờ tên cầm thú nào đó lại lộ bản tính, ăn sạch con cừu nhỏ tự dâng tới cửa.
Xương quai xanh của Khương Sơ như bị gặm cắn, "Ngươi... ngươi không thể nhẹ một chút sao?"
"Nhẹ một chút?" Thế là Hứa Đình Thâm làm lại lần nữa, đúng là nhẹ hơn nhiều.
Khương Sơ bị lừa khóc không ra nước mắt.
"Ngươi có muốn cắn lại không?"
Khương Sơ nhìn thấy nốt ruồi nhỏ gợi cảm trên vùng da trắng nõn sau tai hắn, ôm lấy cắn mấy cái trả thù.
Mãi đến tối về soi gương nàng mới phát hiện vết hôn trên cổ, vùng da đó vốn non mịn, thêm nữa da Khương Sơ trắng đến phát sáng, cho nên nhìn đặc biệt rõ ràng.
Hứa Đình Thâm tên khốn này.
Nhìn dấu vết đầy tính chiếm hữu này, Khương Sơ muốn không nghĩ đến Hứa Đình Thâm cũng khó, thế là đêm đó nàng không ngủ được.
Khương Sơ ngồi dậy nhắn tin cho Hứa Đình Thâm, "Ngươi có nhớ ta không?"
Hứa Đình Thâm thẳng thắn đến muốn mạng, "Nhớ ngươi đến mức lại phải thay quần lót rồi."
Điện thoại trong lòng bàn tay nóng lên, Khương Sơ chui vào trong chăn lăn qua lộn lại.
Có lẽ là do quá phấn khích, dù thức đêm nhưng ngày thứ hai Khương Sơ vẫn rất tỉnh táo, Trần Niệm Niệm mắt sắc như 'hỏa nhãn kim tinh', "Hứa Đình Thâm tới một lần, ngươi có thể kéo dài tuổi thọ thêm ba năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận