Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 62
Lòng nàng như sụt xuống một mảng, Hứa Đình Thâm chuẩn bị phòng cho nàng từ lúc nào? Nàng còn chưa từng đến chỗ ở của Hứa Đình Thâm, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón nàng bất cứ lúc nào. Giống như trong lòng hắn, luôn có một chỗ dành cho nàng.
Hứa Đình Thâm thấy nàng ngẩn người, hơi nhíu mày nói: “Rốt cuộc ngươi nghĩ ta tệ đến mức nào?”
Khương Sơ nén cười, nhắm mắt khen bừa: “Đâu có, ngươi mặc màu hồng rất có tâm hồn thiếu nữ, rất đẹp, ta siêu ưa thích.”
Trai thẳng Hứa Đình Thâm chỉ thấy cay mắt, trước đây vì quay phim mà mặc qua một hai lần, đến giờ vẫn không dám nhớ lại.
Hắn cười lạnh: “Nữ nhân.”
Khương Sơ lè lưỡi không nói gì.
Hứa Đình Thâm lục trong góc ra một hộp giấy rất lớn, mở nắp ra: “Lát nữa trông thấy lịch sử đen của mình thì không được khóc nhè đấy.”
Khương Sơ nhăn mũi: “Ai khóc chứ, ta mới không rơi nước mắt đâu.”
Hắn lấy ra một cái hộp xinh xắn, bên trong vậy mà toàn là ảnh của Khương Sơ, nhìn xa xa một mảng màu lam trông có vẻ rất duy mỹ, nhưng thực sự cầm lên lại dọa Khương Sơ một phen.
Có tấm nàng đang nhắm mắt, có tấm đang dán cao, có tấm cười toe toét không chút hình tượng, lại còn có tấm đang hắt xì.
Nàng bị chụp nhiều ảnh như vậy mà không hề hay biết.
Khương Sơ nhìn hắn với vẻ mặt một lời khó nói hết, người ta thầm mến con gái nhà người ta đều giữ lại ảnh đẹp duy mỹ để sau này hoài niệm, còn hắn giữ lại toàn thứ gì thế này? Chẳng lẽ là để nhiều năm sau cố ý lấy ra chế giễu nàng?
Đây chính là người mà Nghiêm Hi nói đã thầm mến nàng từ cấp 3 ư?
Khương Sơ bây giờ chỉ muốn bỏ chạy, nàng nghi ngờ từ đầu đến cuối đây đều là một âm mưu.
“Hứa Đình Thâm.” nàng cười ha ha, cầm lấy một tấm ảnh: “Tấm này sao chúng ta lại chung khung hình thế nhỉ?”
“?” hắn ngạc nhiên, lại gần xem thử thì thấy trong ảnh Khương Sơ đang dỗ một con chó, ngoài ra không có gì khác.
Hứa Đình Thâm: “......”
Gã đàn ông mặt dày dứt khoát dụi vào trước ngực Khương Sơ: “Gâu gâu, như vậy ta cùng ngươi chính là một nhà.”
“......” Một nhà cái quái gì.
Khương Sơ vừa muốn phản bác, nghĩ đến mình cũng từng không có tiết tháo mà sủa gâu gâu, lập tức ngoan ngoãn im lặng không nói gì.
Nàng cất kỹ tấm ảnh, đậy nắp hộp lại, vừa định cầm đi thì bị Hứa Đình Thâm đè tay xuống, hắn nhếch môi trêu chọc: “Dám quang minh chính đại trộm đồ à?”
Khương Sơ nhe răng nanh nhỏ: “Ngươi bị sao vậy hả, chưa được ta đồng ý đã chụp ảnh ta, ta lấy đi ngươi còn nói ta trộm đồ, có nói lý không vậy?”
Hứa Đình Thâm nào phải người nói lý lẽ.
Hắn dùng sức đè hộp lại, nén cười, khẽ giọng dụ dỗ: “Hôn một cái, cho một tấm.”
Khương Sơ không thể tin nhìn hắn, quả thực nghi ngờ Hứa Đình Thâm cố ý xuyên không về quá khứ chụp nhiều ảnh như vậy để bây giờ uy hiếp nàng.
“Tại sao ta phải nghe lời ngươi?”
Cô gái rất nhẹ, Hứa Đình Thâm rất dễ dàng ôm nàng đặt lên ghế nằm phía sau: “Bởi vì đây là nhà ta, ta muốn làm gì đó với ngươi......”
Giọng hắn khàn khàn: “Ngươi xem có người sẽ đến cứu ngươi không?”
“Ưm......” hắn vậy mà cắn tai nàng.
Khương Sơ bị hơi thở đàn ông xâm chiếm, mềm nhũn vô lực níu lấy áo hắn.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Hứa Đình Thâm tự chuốc lửa vào thân, Khương Sơ nhìn hắn đi vào phòng tắm mà không nhịn được cười, nàng lén giấu tấm ảnh dưới bệ cửa sổ.
Khương Sơ đứng dậy, liếc thấy giá sách chiếm trọn một mặt tường, sợ Hứa Đình Thâm còn cất giấu ảnh xấu xí của mình, bèn đi qua lén lút tìm kiếm cái hộp.
Tìm kiếm hồi lâu không có thu hoạch gì, Khương Sơ trông thấy trên nóc giá sách còn có một cái hộp, có khóa hẳn hoi. Nàng chớp chớp mắt, giác quan thứ sáu mách bảo nàng trong hộp đó chắc chắn có bí mật không thể cho ai biết, nói không chừng chứa càng nhiều lịch sử đen không muốn người biết của mình.
Không được, nhất định phải nghĩ cách tiêu hủy!
Khương Sơ vừa chuẩn bị tìm đồ để với tới, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Nàng giật mình như kẻ trộm, lập tức xoay người lại, giống như con hươu nhỏ bên bờ suối bị giật mình.
Hứa Đình Thâm vốn đang nhíu mày, thấy bộ dạng chột dạ này của nàng thì không nhịn được nhếch môi cười: “Lại làm chuyện xấu?”
Khương Sơ muốn phủ nhận, ánh mắt đột nhiên chạm đến thân trên trần trụi của hắn, giọt nước men theo đường cong cơ bắp của người đàn ông chảy xuống nơi nào đó khiến người ta đỏ mặt. Nàng luống cuống che mắt: “Ngươi...... Ngươi mặc đồ vào đi.”
Hứa Đình Thâm quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, chân trần đi đến trước mặt nàng, hắn cười khẽ, nhìn vào mắt nàng qua khe hở ngón tay: “Ngươi che thì cũng che cho kín một chút chứ.”
Khương Sơ bị vạch trần, vội vàng che kín mắt, giả vờ như vừa rồi không cố ý, không có gì xảy ra, nàng không biết gì hết.
Hắn quay mặt đi khẽ cười một tiếng, kéo tay nàng đặt lên cơ bụng của mình: “Ưa thích?”
Khương Sơ không chống lại được sự dụ hoặc, thừa cơ chiếm chút lợi lộc của Hứa Đình Thâm, sau đó rụt bàn tay nóng rực về: “Miễn cưỡng......”
Người đàn ông cúi đầu nhìn nàng: “Chỉ là miễn cưỡng?”
Má nàng đỏ bừng: “Cũng được.”
Sau đó vội vàng mở cửa chạy trốn như thể bị cái gì mãnh thú đuổi theo.
Hứa Đình Thâm cười khẽ một tiếng, hắn nhìn quanh, dễ dàng tìm ra tấm ảnh Khương Sơ giấu đi, cẩn thận từng li từng tí cất vào hộp như thể đang cầm một trân bảo.
Khóa xong hắn lại không nhịn được cười, đến giấu đồ cũng không xong.
Khương Sơ đi xuống lầu, Lã Vận Hàn hỏi nàng: “Hứa Đình Thâm đâu?”
Nàng cúi đầu, gãi gãi sau tai, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Hắn đi tắm rồi.”
“Giữa ban ngày ban mặt tắm cái gì.” Lã Vận Hàn thuận miệng phàn nàn một câu, cũng không định hỏi kỹ, nhưng tai Khương Sơ đã đỏ bừng.
Lã Vận Hàn cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được nhìn nàng thêm vài lần: “Nhiệt độ điều hòa có phải hay không quá cao?”
Khương Sơ chớp mắt lia lịa, cắn môi: “Không có không có.”
Hứa Đình Thâm thấy nàng ngẩn người, hơi nhíu mày nói: “Rốt cuộc ngươi nghĩ ta tệ đến mức nào?”
Khương Sơ nén cười, nhắm mắt khen bừa: “Đâu có, ngươi mặc màu hồng rất có tâm hồn thiếu nữ, rất đẹp, ta siêu ưa thích.”
Trai thẳng Hứa Đình Thâm chỉ thấy cay mắt, trước đây vì quay phim mà mặc qua một hai lần, đến giờ vẫn không dám nhớ lại.
Hắn cười lạnh: “Nữ nhân.”
Khương Sơ lè lưỡi không nói gì.
Hứa Đình Thâm lục trong góc ra một hộp giấy rất lớn, mở nắp ra: “Lát nữa trông thấy lịch sử đen của mình thì không được khóc nhè đấy.”
Khương Sơ nhăn mũi: “Ai khóc chứ, ta mới không rơi nước mắt đâu.”
Hắn lấy ra một cái hộp xinh xắn, bên trong vậy mà toàn là ảnh của Khương Sơ, nhìn xa xa một mảng màu lam trông có vẻ rất duy mỹ, nhưng thực sự cầm lên lại dọa Khương Sơ một phen.
Có tấm nàng đang nhắm mắt, có tấm đang dán cao, có tấm cười toe toét không chút hình tượng, lại còn có tấm đang hắt xì.
Nàng bị chụp nhiều ảnh như vậy mà không hề hay biết.
Khương Sơ nhìn hắn với vẻ mặt một lời khó nói hết, người ta thầm mến con gái nhà người ta đều giữ lại ảnh đẹp duy mỹ để sau này hoài niệm, còn hắn giữ lại toàn thứ gì thế này? Chẳng lẽ là để nhiều năm sau cố ý lấy ra chế giễu nàng?
Đây chính là người mà Nghiêm Hi nói đã thầm mến nàng từ cấp 3 ư?
Khương Sơ bây giờ chỉ muốn bỏ chạy, nàng nghi ngờ từ đầu đến cuối đây đều là một âm mưu.
“Hứa Đình Thâm.” nàng cười ha ha, cầm lấy một tấm ảnh: “Tấm này sao chúng ta lại chung khung hình thế nhỉ?”
“?” hắn ngạc nhiên, lại gần xem thử thì thấy trong ảnh Khương Sơ đang dỗ một con chó, ngoài ra không có gì khác.
Hứa Đình Thâm: “......”
Gã đàn ông mặt dày dứt khoát dụi vào trước ngực Khương Sơ: “Gâu gâu, như vậy ta cùng ngươi chính là một nhà.”
“......” Một nhà cái quái gì.
Khương Sơ vừa muốn phản bác, nghĩ đến mình cũng từng không có tiết tháo mà sủa gâu gâu, lập tức ngoan ngoãn im lặng không nói gì.
Nàng cất kỹ tấm ảnh, đậy nắp hộp lại, vừa định cầm đi thì bị Hứa Đình Thâm đè tay xuống, hắn nhếch môi trêu chọc: “Dám quang minh chính đại trộm đồ à?”
Khương Sơ nhe răng nanh nhỏ: “Ngươi bị sao vậy hả, chưa được ta đồng ý đã chụp ảnh ta, ta lấy đi ngươi còn nói ta trộm đồ, có nói lý không vậy?”
Hứa Đình Thâm nào phải người nói lý lẽ.
Hắn dùng sức đè hộp lại, nén cười, khẽ giọng dụ dỗ: “Hôn một cái, cho một tấm.”
Khương Sơ không thể tin nhìn hắn, quả thực nghi ngờ Hứa Đình Thâm cố ý xuyên không về quá khứ chụp nhiều ảnh như vậy để bây giờ uy hiếp nàng.
“Tại sao ta phải nghe lời ngươi?”
Cô gái rất nhẹ, Hứa Đình Thâm rất dễ dàng ôm nàng đặt lên ghế nằm phía sau: “Bởi vì đây là nhà ta, ta muốn làm gì đó với ngươi......”
Giọng hắn khàn khàn: “Ngươi xem có người sẽ đến cứu ngươi không?”
“Ưm......” hắn vậy mà cắn tai nàng.
Khương Sơ bị hơi thở đàn ông xâm chiếm, mềm nhũn vô lực níu lấy áo hắn.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Hứa Đình Thâm tự chuốc lửa vào thân, Khương Sơ nhìn hắn đi vào phòng tắm mà không nhịn được cười, nàng lén giấu tấm ảnh dưới bệ cửa sổ.
Khương Sơ đứng dậy, liếc thấy giá sách chiếm trọn một mặt tường, sợ Hứa Đình Thâm còn cất giấu ảnh xấu xí của mình, bèn đi qua lén lút tìm kiếm cái hộp.
Tìm kiếm hồi lâu không có thu hoạch gì, Khương Sơ trông thấy trên nóc giá sách còn có một cái hộp, có khóa hẳn hoi. Nàng chớp chớp mắt, giác quan thứ sáu mách bảo nàng trong hộp đó chắc chắn có bí mật không thể cho ai biết, nói không chừng chứa càng nhiều lịch sử đen không muốn người biết của mình.
Không được, nhất định phải nghĩ cách tiêu hủy!
Khương Sơ vừa chuẩn bị tìm đồ để với tới, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Nàng giật mình như kẻ trộm, lập tức xoay người lại, giống như con hươu nhỏ bên bờ suối bị giật mình.
Hứa Đình Thâm vốn đang nhíu mày, thấy bộ dạng chột dạ này của nàng thì không nhịn được nhếch môi cười: “Lại làm chuyện xấu?”
Khương Sơ muốn phủ nhận, ánh mắt đột nhiên chạm đến thân trên trần trụi của hắn, giọt nước men theo đường cong cơ bắp của người đàn ông chảy xuống nơi nào đó khiến người ta đỏ mặt. Nàng luống cuống che mắt: “Ngươi...... Ngươi mặc đồ vào đi.”
Hứa Đình Thâm quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, chân trần đi đến trước mặt nàng, hắn cười khẽ, nhìn vào mắt nàng qua khe hở ngón tay: “Ngươi che thì cũng che cho kín một chút chứ.”
Khương Sơ bị vạch trần, vội vàng che kín mắt, giả vờ như vừa rồi không cố ý, không có gì xảy ra, nàng không biết gì hết.
Hắn quay mặt đi khẽ cười một tiếng, kéo tay nàng đặt lên cơ bụng của mình: “Ưa thích?”
Khương Sơ không chống lại được sự dụ hoặc, thừa cơ chiếm chút lợi lộc của Hứa Đình Thâm, sau đó rụt bàn tay nóng rực về: “Miễn cưỡng......”
Người đàn ông cúi đầu nhìn nàng: “Chỉ là miễn cưỡng?”
Má nàng đỏ bừng: “Cũng được.”
Sau đó vội vàng mở cửa chạy trốn như thể bị cái gì mãnh thú đuổi theo.
Hứa Đình Thâm cười khẽ một tiếng, hắn nhìn quanh, dễ dàng tìm ra tấm ảnh Khương Sơ giấu đi, cẩn thận từng li từng tí cất vào hộp như thể đang cầm một trân bảo.
Khóa xong hắn lại không nhịn được cười, đến giấu đồ cũng không xong.
Khương Sơ đi xuống lầu, Lã Vận Hàn hỏi nàng: “Hứa Đình Thâm đâu?”
Nàng cúi đầu, gãi gãi sau tai, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Hắn đi tắm rồi.”
“Giữa ban ngày ban mặt tắm cái gì.” Lã Vận Hàn thuận miệng phàn nàn một câu, cũng không định hỏi kỹ, nhưng tai Khương Sơ đã đỏ bừng.
Lã Vận Hàn cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được nhìn nàng thêm vài lần: “Nhiệt độ điều hòa có phải hay không quá cao?”
Khương Sơ chớp mắt lia lịa, cắn môi: “Không có không có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận