Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 81
Nàng nũng nịu, “Ô ô ô không tìm được.” Hứa Đình Thâm cố ý trêu nàng, “Vậy làm sao bây giờ? Hôm nay sinh nhật ta mà không có quà sao?” Khương Sơ luống cuống, ngẩng đầu đáng thương nhìn hắn, “Làm sao bây giờ, không có quà.” Hứa Đình Thâm cúi người kéo nàng lên ôm vào lòng mình, “Vậy thì Tiểu Khương Sơ có phải là đang nợ ta một món quà không?” “Ừm.” Khương Sơ say rượu vừa ngoan ngoãn lại dễ bị lừa, nàng níu lấy vạt áo Hứa Đình Thâm, “Nợ.” Giọng Hứa Đình Thâm có chút tiếc nuối, “Vậy xem ra, ngươi chỉ có thể dùng chính mình để gán nợ thôi.” “Ừm? Ngô......” Cuối cùng món quà lại được tìm thấy dưới chân rèm, Hứa Đình Thâm siết eo nàng, hoàn toàn không để ý đến đồ vật dưới chân mình.
Hôn đủ rồi, Hứa Đình Thâm ôm nàng đi tắm, món quà đã được dùng, nhưng là dùng trên người Khương Sơ.
Nàng mua cho Hứa Đình Thâm áo sơ mi, âu phục, cà vạt, khuy măng sét kim cương, Hứa Đình Thâm lại lấy áo sơ mi ra mặc cho Khương Sơ.
Đến ngày hôm sau tỉnh rượu nàng mới phát hiện mình lại bị Hứa Đình Thâm lừa, nàng nhảy xuống giường đi đến trước mặt Hứa Đình Thâm, hai tay chống nạnh, “Ta có chuẩn bị quà cho ngươi.” Trên người cô gái chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, đôi chân trắng nõn lộ ra hoàn toàn, yết hầu Hứa Đình Thâm chuyển động, gật đầu, “Biết, đêm qua đã hưởng rồi, mùi vị không tệ.” Khương Sơ đỏ mặt đá hắn một cái, “Ngươi biết ta đang nói gì mà.” Hứa Đình Thâm cố tình giả vờ không biết, đi tới ôm nàng vào lòng, triệt để chiếm tiện nghi, “Đi rửa mặt, rồi ăn sáng.” Khương Sơ chuẩn bị xong xuôi, thay quần áo rồi ngồi xuống, Hứa Đình Thâm đánh giá một chút, “Ngươi mặc quần jean cũng rất đẹp, cái mông rất căng tròn mềm mại.” Khương Sơ bị lời khen thẳng thắn này làm cho sặc, nhưng Hứa Đình Thâm không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để giở trò lưu manh, “Nhưng mà ngươi không mặc ta cũng biết, dù sao ta đã cảm nhận qua rồi...” Nếu có cái lỗ nào, Khương Sơ đã sớm chui vào rồi.
Gò má nàng nóng ran, ăn vội vài miếng rồi nhanh chóng vào phòng khóa trái cửa. Khương Sơ quyết định cầu cứu Trì Tinh, “Hứa Đình Thâm cứ trêu chọc ta hoài, có cách nào giải quyết không?” “Là giở trò lưu manh chứ?” “...” Khám phá mà không nói ra thì không hay đâu huynh đệ à.
Trì Tinh hiểu tên khốn đó như lòng bàn tay, “Hắn cố tình muốn nhìn ngươi xấu hổ, đỏ mặt đó, cho nên ngươi phải mặt dày hơn hắn. Hắn trêu ngươi thì ngươi phải giữ mặt không biểu cảm, không được phản ứng gì cả, nếu có thể trêu ngược lại một câu, vậy ngươi mới thật sự thắng.” Khương Sơ nghĩ thấy cũng có lý, *người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch*, nhưng mà muốn mặt dày hơn cả Hứa Đình Thâm thì đúng là cần chút công lực.
Đêm đó Hứa Đình Thâm lại bắt đầu thực hiện kế hoạch trêu chọc vợ yêu hàng ngày, Khương Sơ hít sâu nín thở quyết không đáp lại, thế là Hứa Đình Thâm trực tiếp động tay động chân.
Tóm lại là một đêm hỗn loạn.
Sau đó Khương Sơ tức giận nói với Trì Tinh, “Ngươi lừa ta.” Trì Tinh: “...” Hắn oan quá!
Chương 44: Tống nghệ
Fan hâm mộ của Hứa Đình Thâm đều tưởng sinh nhật hắn sẽ lộ diện một chút, không ngờ cả ngày hắn đều không hề xuất hiện. Sau này mới biết cả ngày hôm đó hắn đều đang làm việc, lập tức đau lòng muốn chết, mãi đến ngày hôm sau Hứa Đình Thâm mới đăng bài Weibo đầu tiên.
Fan hâm mộ nhấn vào xem, người đàn ông mặc bộ âu phục thẳng thớm lười biếng dựa vào thang cuốn, kèm theo dòng chữ: “Rất khó quên.” Bộ đồ này không phải do nhãn hiệu đại diện cung cấp, cũng không phải bộ đồ mặc khi tham gia hoạt động ngày đó.
“Không lẽ là quà sinh nhật Khương Sơ tặng?” “Khương Sơ còn chưa đăng Weibo chúc mừng sinh nhật Hứa Đình Thâm mà, chắc không phải nàng tặng đâu.” “Thật ra Khương Sơ đối với Hứa Đình Thâm căn bản không để tâm đến vậy đâu, toàn là Hứa Đình Thâm đơn phương nhiệt tình thôi.” “Ta muốn biết Tiểu Tinh Tinh tặng quà gì, lần trước sinh nhật Trì Tinh, cái trò Hứa Đình Thâm bày ra ta vẫn còn nhớ nè ha ha ha ha.” Đang có người nói vậy, Trì Tinh lập tức xuất hiện, “Một ngày không khoe ân ái là chết à? Quà ta tặng ngươi đâu? *Trọng sắc khinh bạn* hả?” Lời này của Trì Tinh đã xác nhận bộ đồ này là Khương Sơ tặng, fan couple lập tức kích động, “Oa oa oa, rất khó quên là vì Khương Sơ tặng đúng không?” “Ngọt quá ô ô ô.” “Thiêu thân nhà ta ưu tú như vậy sao có thể là đơn phương được.” Hứa Đình Thâm trả lời: “Ngươi tặng ta quà gì?” Cứ thế một câu thẳng thừng trực tiếp hạ gục Trì Tinh, hắn còn tưởng Hứa Đình Thâm cố ý giả vờ không biết để chặn họng hắn, “Coi như ngươi lợi hại.” Rất lâu sau Hứa Đình Thâm lại trả lời tiếp: “Đã gửi về nhà cho cẩu cẩu rồi, tạ ơn.” Trì Tinh: “...” Ai thèm tặng cho con chó nhà ngươi!
Hứa Đình Thâm: “Còn nữa, *huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo*.” Trì Tinh vừa định nói ngài đúng là không ngại mồm, Hứa Đình Thâm lại bổ sung: “Bao nhiêu người gãy tay gãy chân như vậy, ngươi thấy có ai không mặc quần áo không?” Trì Tinh đơn giản là không thể phản bác nổi, khu bình luận hoàn toàn không ai thương tiếc hắn, cười lăn cả ra đất.
Đừng thấy Hứa Đình Thâm khoe ân ái một cách đứng đắn như vậy, đăng bài đó xong hắn lập tức đăng nhập acc clone với bộ mặt si hán: “Lão bà mua quà rất thích.” Cư dân mạng thấy vị lão ca này nhập vai thành nghiện, như thường lệ trêu chọc hắn, hoàn toàn không nhận ra đây chính là Hứa Đình Thâm.
Khương Sơ cứ tưởng Hứa Đình Thâm không thích bộ đồ nàng mua, dù sao hôm sinh nhật đó hắn còn lấy áo sơ mi cho nàng mặc qua rồi, nhưng sau đó hễ có cơ hội là Hứa Đình Thâm lại mặc bộ này lên người, gặp ai cũng hỏi có đẹp không, nếu đối phương khen đẹp thì Hứa Đình Thâm sẽ nói một câu đây đều là lão bà chọn.
Cuối cùng Lâm Kỳ thật sự không nhìn nổi nữa, “Trời ạ, cả phòng làm việc, không, cả thế giới đều biết bộ đồ này của ngươi là Khương Sơ tặng rồi, ta van ngươi dừng tay lại đi.” Hứa Đình Thâm chìa tay ra, “Vậy ngươi xem khuy măng sét có đẹp không?” “Đẹp cái con khỉ!” Lâm Kỳ vốn tự cho mình là thục nữ, tuyệt đối không ngờ cuối cùng vẫn bị Hứa Đình Thâm ép đến văng tục, “Hôm qua có người hỏi ta phòng làm việc có phải sắp phá sản không, nếu không sao lão bản như ngài lại mặc bộ vest này thường xuyên như vậy. Ta chỉ tò mò, mùa hè ngài không thấy nóng à?”
Hôn đủ rồi, Hứa Đình Thâm ôm nàng đi tắm, món quà đã được dùng, nhưng là dùng trên người Khương Sơ.
Nàng mua cho Hứa Đình Thâm áo sơ mi, âu phục, cà vạt, khuy măng sét kim cương, Hứa Đình Thâm lại lấy áo sơ mi ra mặc cho Khương Sơ.
Đến ngày hôm sau tỉnh rượu nàng mới phát hiện mình lại bị Hứa Đình Thâm lừa, nàng nhảy xuống giường đi đến trước mặt Hứa Đình Thâm, hai tay chống nạnh, “Ta có chuẩn bị quà cho ngươi.” Trên người cô gái chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, đôi chân trắng nõn lộ ra hoàn toàn, yết hầu Hứa Đình Thâm chuyển động, gật đầu, “Biết, đêm qua đã hưởng rồi, mùi vị không tệ.” Khương Sơ đỏ mặt đá hắn một cái, “Ngươi biết ta đang nói gì mà.” Hứa Đình Thâm cố tình giả vờ không biết, đi tới ôm nàng vào lòng, triệt để chiếm tiện nghi, “Đi rửa mặt, rồi ăn sáng.” Khương Sơ chuẩn bị xong xuôi, thay quần áo rồi ngồi xuống, Hứa Đình Thâm đánh giá một chút, “Ngươi mặc quần jean cũng rất đẹp, cái mông rất căng tròn mềm mại.” Khương Sơ bị lời khen thẳng thắn này làm cho sặc, nhưng Hứa Đình Thâm không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để giở trò lưu manh, “Nhưng mà ngươi không mặc ta cũng biết, dù sao ta đã cảm nhận qua rồi...” Nếu có cái lỗ nào, Khương Sơ đã sớm chui vào rồi.
Gò má nàng nóng ran, ăn vội vài miếng rồi nhanh chóng vào phòng khóa trái cửa. Khương Sơ quyết định cầu cứu Trì Tinh, “Hứa Đình Thâm cứ trêu chọc ta hoài, có cách nào giải quyết không?” “Là giở trò lưu manh chứ?” “...” Khám phá mà không nói ra thì không hay đâu huynh đệ à.
Trì Tinh hiểu tên khốn đó như lòng bàn tay, “Hắn cố tình muốn nhìn ngươi xấu hổ, đỏ mặt đó, cho nên ngươi phải mặt dày hơn hắn. Hắn trêu ngươi thì ngươi phải giữ mặt không biểu cảm, không được phản ứng gì cả, nếu có thể trêu ngược lại một câu, vậy ngươi mới thật sự thắng.” Khương Sơ nghĩ thấy cũng có lý, *người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch*, nhưng mà muốn mặt dày hơn cả Hứa Đình Thâm thì đúng là cần chút công lực.
Đêm đó Hứa Đình Thâm lại bắt đầu thực hiện kế hoạch trêu chọc vợ yêu hàng ngày, Khương Sơ hít sâu nín thở quyết không đáp lại, thế là Hứa Đình Thâm trực tiếp động tay động chân.
Tóm lại là một đêm hỗn loạn.
Sau đó Khương Sơ tức giận nói với Trì Tinh, “Ngươi lừa ta.” Trì Tinh: “...” Hắn oan quá!
Chương 44: Tống nghệ
Fan hâm mộ của Hứa Đình Thâm đều tưởng sinh nhật hắn sẽ lộ diện một chút, không ngờ cả ngày hắn đều không hề xuất hiện. Sau này mới biết cả ngày hôm đó hắn đều đang làm việc, lập tức đau lòng muốn chết, mãi đến ngày hôm sau Hứa Đình Thâm mới đăng bài Weibo đầu tiên.
Fan hâm mộ nhấn vào xem, người đàn ông mặc bộ âu phục thẳng thớm lười biếng dựa vào thang cuốn, kèm theo dòng chữ: “Rất khó quên.” Bộ đồ này không phải do nhãn hiệu đại diện cung cấp, cũng không phải bộ đồ mặc khi tham gia hoạt động ngày đó.
“Không lẽ là quà sinh nhật Khương Sơ tặng?” “Khương Sơ còn chưa đăng Weibo chúc mừng sinh nhật Hứa Đình Thâm mà, chắc không phải nàng tặng đâu.” “Thật ra Khương Sơ đối với Hứa Đình Thâm căn bản không để tâm đến vậy đâu, toàn là Hứa Đình Thâm đơn phương nhiệt tình thôi.” “Ta muốn biết Tiểu Tinh Tinh tặng quà gì, lần trước sinh nhật Trì Tinh, cái trò Hứa Đình Thâm bày ra ta vẫn còn nhớ nè ha ha ha ha.” Đang có người nói vậy, Trì Tinh lập tức xuất hiện, “Một ngày không khoe ân ái là chết à? Quà ta tặng ngươi đâu? *Trọng sắc khinh bạn* hả?” Lời này của Trì Tinh đã xác nhận bộ đồ này là Khương Sơ tặng, fan couple lập tức kích động, “Oa oa oa, rất khó quên là vì Khương Sơ tặng đúng không?” “Ngọt quá ô ô ô.” “Thiêu thân nhà ta ưu tú như vậy sao có thể là đơn phương được.” Hứa Đình Thâm trả lời: “Ngươi tặng ta quà gì?” Cứ thế một câu thẳng thừng trực tiếp hạ gục Trì Tinh, hắn còn tưởng Hứa Đình Thâm cố ý giả vờ không biết để chặn họng hắn, “Coi như ngươi lợi hại.” Rất lâu sau Hứa Đình Thâm lại trả lời tiếp: “Đã gửi về nhà cho cẩu cẩu rồi, tạ ơn.” Trì Tinh: “...” Ai thèm tặng cho con chó nhà ngươi!
Hứa Đình Thâm: “Còn nữa, *huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo*.” Trì Tinh vừa định nói ngài đúng là không ngại mồm, Hứa Đình Thâm lại bổ sung: “Bao nhiêu người gãy tay gãy chân như vậy, ngươi thấy có ai không mặc quần áo không?” Trì Tinh đơn giản là không thể phản bác nổi, khu bình luận hoàn toàn không ai thương tiếc hắn, cười lăn cả ra đất.
Đừng thấy Hứa Đình Thâm khoe ân ái một cách đứng đắn như vậy, đăng bài đó xong hắn lập tức đăng nhập acc clone với bộ mặt si hán: “Lão bà mua quà rất thích.” Cư dân mạng thấy vị lão ca này nhập vai thành nghiện, như thường lệ trêu chọc hắn, hoàn toàn không nhận ra đây chính là Hứa Đình Thâm.
Khương Sơ cứ tưởng Hứa Đình Thâm không thích bộ đồ nàng mua, dù sao hôm sinh nhật đó hắn còn lấy áo sơ mi cho nàng mặc qua rồi, nhưng sau đó hễ có cơ hội là Hứa Đình Thâm lại mặc bộ này lên người, gặp ai cũng hỏi có đẹp không, nếu đối phương khen đẹp thì Hứa Đình Thâm sẽ nói một câu đây đều là lão bà chọn.
Cuối cùng Lâm Kỳ thật sự không nhìn nổi nữa, “Trời ạ, cả phòng làm việc, không, cả thế giới đều biết bộ đồ này của ngươi là Khương Sơ tặng rồi, ta van ngươi dừng tay lại đi.” Hứa Đình Thâm chìa tay ra, “Vậy ngươi xem khuy măng sét có đẹp không?” “Đẹp cái con khỉ!” Lâm Kỳ vốn tự cho mình là thục nữ, tuyệt đối không ngờ cuối cùng vẫn bị Hứa Đình Thâm ép đến văng tục, “Hôm qua có người hỏi ta phòng làm việc có phải sắp phá sản không, nếu không sao lão bản như ngài lại mặc bộ vest này thường xuyên như vậy. Ta chỉ tò mò, mùa hè ngài không thấy nóng à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận