Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 21
Minh Dĩ Hân có lẽ đã nhìn ra sự nghi ngờ của nàng.
“Ta cùng Hứa Đình Thâm đang khớp lời thoại.” Nàng vuốt nhẹ mái tóc dài, cười thật ngọt ngào, nói xong liền quay sang cười với Hứa Đình Thâm một tiếng, “Đúng không.”
Hứa Đình Thâm nhíu mày, lập tức “Ừm” một tiếng.
Khương Sơ khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua hai người họ, trong lòng có chút không thoải mái. Nàng đang chuẩn bị đóng cửa đi vào thì bên tai truyền đến giọng nói lười biếng của Hứa Đình Thâm, pha lẫn mấy phần khó chịu khó nhận ra: “Cùng nhau đi.”
“A? Ta?” Khương Sơ ngẩn người, “Cùng nhau cái gì?”
“Khớp lời thoại.”
“......” Nàng im lặng, “Các ngươi khớp là được rồi.”
Cảnh tượng hiện tại, ai nhìn vào cũng thấy Minh Dĩ Hân có hứng thú với Hứa Đình Thâm. Hai người họ, cô nam quả nữ, ở riêng một phòng đương nhiên là để hẹn hò, nàng là người ngoài đột nhiên xen vào thì tính là gì đây? Chẳng lẽ muốn làm bóng đèn cho hai người?
Không hay đâu nhỉ?
Khương Sơ ngẩng đầu nhìn Minh Dĩ Hân, người kia đang nhìn lại mình bằng ánh mắt thoáng chút không vui và kỳ quái, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, nhưng trên mặt lại cố tỏ ra vẻ thong dong, thân thiện.
Khương Sơ đột nhiên hiểu ra, Hứa Đình Thâm chắc chắn là muốn chơi khăm mình.
Nàng xoay người định chuồn đi, Hứa Đình Thâm nhếch môi, “Ta mời ngươi khớp lời thoại, ngươi không vui à?”
“Ta......”
“Không muốn thì thôi vậy, dù sao người muốn thì nhiều lắm.” Hứa Đình Thâm cụp mắt, thờ ơ sửa lại ống tay áo của mình, “Cứ tưởng ngươi chuyên nghiệp lắm, không ngờ khớp lời thoại việc nhỏ như vậy cũng không muốn làm.”
“......” Khương Sơ khóc không ra nước mắt, Hứa Đình Thâm đúng là một con hồ ly giảo hoạt, nàng luôn bất tri bất giác rơi vào bẫy của hắn. Khương Sơ tuyệt vọng và bất đắc dĩ gật đầu, “Ta khớp.” Trên mặt mang vẻ thấy chết không sờn.
Nam nhân hứng thú thưởng thức biểu cảm trên mặt nàng, khoé môi lặng lẽ cong lên ý cười.
Nói là khớp lời thoại, nhưng thực ra không liên quan nhiều đến Khương Sơ. Minh Dĩ Hân và Hứa Đình Thâm có lời thoại tương đối nhiều, còn nàng thực ra chỉ có một đoạn ngắn mà thôi. Hứa Đình Thâm lấy kịch bản ra, cùng Minh Dĩ Hân rất nghiêm túc khớp thoại. Khương Sơ ở một bên nhìn một lúc liền bắt đầu ngáp.
Thật nhàm chán quá, lại không tiện thất thần.
Minh Dĩ Hân tức muốn thổ huyết. Nàng đến chỗ Hứa Đình Thâm đâu phải thật sự vì khớp lời thoại, không ngờ Hứa Đình Thâm lại chuyên nghiệp vô cùng, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, hoàn toàn là trạng thái làm việc bình thường.
Trước khi đến, nàng thực ra đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối. Không thiếu nữ minh tinh muốn vào phòng Hứa Đình Thâm, dù không xảy ra chuyện gì mà chỉ cần tung tin đồn xấu để ké chút nhiệt độ cũng tốt rồi. Nhưng Hứa Đình Thâm người này khá cẩn thận, cũng khinh thường không muốn dính vào tin đồn xấu với người khác.
Trước khi Khương Sơ đi ra, Hứa Đình Thâm đã chặn nàng lại ở cửa phòng, trên mặt là nụ cười thân thiện nhưng xa cách mà hắn dành cho tất cả mọi người. Một tay đút túi quần, toàn thân toát ra khí chất vô lại, người không biết còn tưởng hắn là một hoa hoa công tử. Trong lúc đó, Hứa Đình Thâm thậm chí còn nói đùa với nàng, trông mọi thứ cực kỳ bình thường.
Thế nhưng Hứa Đình Thâm cứng rắn không để nàng bước vào phòng mình nửa bước, phảng phất giữa phòng và hành lang có một hồng câu không thể vượt qua.
Minh Dĩ Hân đã chuẩn bị bỏ cuộc, không ngờ Khương Sơ vừa xuất hiện thì Hứa Đình Thâm lại đồng ý. Còn chưa kịp mừng thì ai ngờ Hứa Đình Thâm lại gọi cả Khương Sơ vào.
Nàng liếc nhìn Khương Sơ, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Khương Sơ, ngươi có biết phòng của ngươi khiến bao nhiêu người hâm mộ không?”
Khương Sơ dụi mắt, không hiểu: “Hâm mộ ta? Vì sao?”
“Bởi vì ở đối diện Hứa Đình Thâm chứ sao.” Nàng khẽ bật cười.
Minh Dĩ Hân không tin đây là trùng hợp. Nàng cảm thấy Khương Sơ nhất định đã dùng thủ đoạn gì đó mới được ở đối diện Hứa Đình Thâm. Không ngờ Khương Sơ lại ngáp một cái, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, giờ phòng đã xếp rồi, không đổi được.”
Tại sao lại cứ là nàng ở đối diện Hứa Đình Thâm cơ chứ, Khương Sơ lòng đầy oán niệm thầm nghĩ.
Sắc mặt Hứa Đình Thâm lập tức có chút khó coi, đốt ngón tay đặt trên kịch bản siết chặt lại. Hắn nhìn kỹ biểu cảm của Khương Sơ, nàng thật sự tỏ ra tiếc nuối, không phải kiểu giả vờ không quan tâm.
Minh Dĩ Hân không ngờ Khương Sơ lại ‘cao tay’ đến thế: “Mọi người đều thích Hứa lão sư, chẳng lẽ ngươi không thích?”
Khương Sơ không hiểu việc người khác thích Hứa Đình Thâm hay không thì có liên quan gì tất yếu đến việc mình có thích hắn hay không. Nàng hé môi vừa định phản bác thì giọng Hứa Đình Thâm lạnh lùng vang lên, như thể sợ nghe phải một đáp án nào đó: “Tiếp tục khớp lời thoại.”
Khương Sơ im lặng.
Không khí trong phòng lập tức lại trở về trạng thái làm việc. Một lúc lâu sau, Khương Sơ đã mơ màng ngủ thiếp đi. Trong mơ nàng còn đang nguyền rủa Hứa Đình Thâm, thật nhàm chán, rốt cuộc lúc nào mới được đi. Hai người họ hẹn hò thì cứ hẹn hò, tại sao cứ phải lôi kéo cả mình vào chứ.
Minh Dĩ Hân thấy Khương Sơ nhắm mắt, đưa tay lay nàng dậy: “Muộn thế này rồi, ngươi về trước đi.”
Nàng nghĩ chỉ cần Khương Sơ về, mình và Hứa Đình Thâm sẽ có cơ hội ở riêng. Không ngờ Hứa Đình Thâm lại buông kịch bản xuống, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Muộn thế này rồi, Minh tiểu thư nên về thôi.”
Minh Dĩ Hân chớp mắt, ngón tay thon dài chỉ vào mũi mình, không chắc chắn hỏi: “Ta?”
“Chứ còn ai nữa?” Hứa Đình Thâm nghiêng đầu, để lộ nốt ruồi nhỏ gợi cảm trên cổ.
Minh Dĩ Hân còn muốn nói gì đó, nhưng nam nhân đối diện không còn dễ nói chuyện như lúc đầu nữa. Ánh mắt hắn dường như không có gì thay đổi, nhưng nhìn vào lại khiến người ta không dám nói ra một chữ “Không”.
Minh Dĩ Hân nhìn sâu vào Khương Sơ một cái, không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào khác, đành đi ra ngoài.
Khương Sơ vẫn còn hơi mơ màng. Nàng tỉnh táo lại, phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình và Hứa Đình Thâm, Minh Dĩ Hân không biết đã rời đi từ lúc nào. Nàng đứng dậy cũng chuẩn bị đi thì thấy Hứa Đình Thâm bước về phía mình: “Biết nàng ta đến phòng ta vì cái gì không?”
“Không phải là để khớp lời thoại sao?” Tiện thể hẹn hò luôn.
“Ta cùng Hứa Đình Thâm đang khớp lời thoại.” Nàng vuốt nhẹ mái tóc dài, cười thật ngọt ngào, nói xong liền quay sang cười với Hứa Đình Thâm một tiếng, “Đúng không.”
Hứa Đình Thâm nhíu mày, lập tức “Ừm” một tiếng.
Khương Sơ khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua hai người họ, trong lòng có chút không thoải mái. Nàng đang chuẩn bị đóng cửa đi vào thì bên tai truyền đến giọng nói lười biếng của Hứa Đình Thâm, pha lẫn mấy phần khó chịu khó nhận ra: “Cùng nhau đi.”
“A? Ta?” Khương Sơ ngẩn người, “Cùng nhau cái gì?”
“Khớp lời thoại.”
“......” Nàng im lặng, “Các ngươi khớp là được rồi.”
Cảnh tượng hiện tại, ai nhìn vào cũng thấy Minh Dĩ Hân có hứng thú với Hứa Đình Thâm. Hai người họ, cô nam quả nữ, ở riêng một phòng đương nhiên là để hẹn hò, nàng là người ngoài đột nhiên xen vào thì tính là gì đây? Chẳng lẽ muốn làm bóng đèn cho hai người?
Không hay đâu nhỉ?
Khương Sơ ngẩng đầu nhìn Minh Dĩ Hân, người kia đang nhìn lại mình bằng ánh mắt thoáng chút không vui và kỳ quái, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, nhưng trên mặt lại cố tỏ ra vẻ thong dong, thân thiện.
Khương Sơ đột nhiên hiểu ra, Hứa Đình Thâm chắc chắn là muốn chơi khăm mình.
Nàng xoay người định chuồn đi, Hứa Đình Thâm nhếch môi, “Ta mời ngươi khớp lời thoại, ngươi không vui à?”
“Ta......”
“Không muốn thì thôi vậy, dù sao người muốn thì nhiều lắm.” Hứa Đình Thâm cụp mắt, thờ ơ sửa lại ống tay áo của mình, “Cứ tưởng ngươi chuyên nghiệp lắm, không ngờ khớp lời thoại việc nhỏ như vậy cũng không muốn làm.”
“......” Khương Sơ khóc không ra nước mắt, Hứa Đình Thâm đúng là một con hồ ly giảo hoạt, nàng luôn bất tri bất giác rơi vào bẫy của hắn. Khương Sơ tuyệt vọng và bất đắc dĩ gật đầu, “Ta khớp.” Trên mặt mang vẻ thấy chết không sờn.
Nam nhân hứng thú thưởng thức biểu cảm trên mặt nàng, khoé môi lặng lẽ cong lên ý cười.
Nói là khớp lời thoại, nhưng thực ra không liên quan nhiều đến Khương Sơ. Minh Dĩ Hân và Hứa Đình Thâm có lời thoại tương đối nhiều, còn nàng thực ra chỉ có một đoạn ngắn mà thôi. Hứa Đình Thâm lấy kịch bản ra, cùng Minh Dĩ Hân rất nghiêm túc khớp thoại. Khương Sơ ở một bên nhìn một lúc liền bắt đầu ngáp.
Thật nhàm chán quá, lại không tiện thất thần.
Minh Dĩ Hân tức muốn thổ huyết. Nàng đến chỗ Hứa Đình Thâm đâu phải thật sự vì khớp lời thoại, không ngờ Hứa Đình Thâm lại chuyên nghiệp vô cùng, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, hoàn toàn là trạng thái làm việc bình thường.
Trước khi đến, nàng thực ra đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối. Không thiếu nữ minh tinh muốn vào phòng Hứa Đình Thâm, dù không xảy ra chuyện gì mà chỉ cần tung tin đồn xấu để ké chút nhiệt độ cũng tốt rồi. Nhưng Hứa Đình Thâm người này khá cẩn thận, cũng khinh thường không muốn dính vào tin đồn xấu với người khác.
Trước khi Khương Sơ đi ra, Hứa Đình Thâm đã chặn nàng lại ở cửa phòng, trên mặt là nụ cười thân thiện nhưng xa cách mà hắn dành cho tất cả mọi người. Một tay đút túi quần, toàn thân toát ra khí chất vô lại, người không biết còn tưởng hắn là một hoa hoa công tử. Trong lúc đó, Hứa Đình Thâm thậm chí còn nói đùa với nàng, trông mọi thứ cực kỳ bình thường.
Thế nhưng Hứa Đình Thâm cứng rắn không để nàng bước vào phòng mình nửa bước, phảng phất giữa phòng và hành lang có một hồng câu không thể vượt qua.
Minh Dĩ Hân đã chuẩn bị bỏ cuộc, không ngờ Khương Sơ vừa xuất hiện thì Hứa Đình Thâm lại đồng ý. Còn chưa kịp mừng thì ai ngờ Hứa Đình Thâm lại gọi cả Khương Sơ vào.
Nàng liếc nhìn Khương Sơ, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Khương Sơ, ngươi có biết phòng của ngươi khiến bao nhiêu người hâm mộ không?”
Khương Sơ dụi mắt, không hiểu: “Hâm mộ ta? Vì sao?”
“Bởi vì ở đối diện Hứa Đình Thâm chứ sao.” Nàng khẽ bật cười.
Minh Dĩ Hân không tin đây là trùng hợp. Nàng cảm thấy Khương Sơ nhất định đã dùng thủ đoạn gì đó mới được ở đối diện Hứa Đình Thâm. Không ngờ Khương Sơ lại ngáp một cái, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, giờ phòng đã xếp rồi, không đổi được.”
Tại sao lại cứ là nàng ở đối diện Hứa Đình Thâm cơ chứ, Khương Sơ lòng đầy oán niệm thầm nghĩ.
Sắc mặt Hứa Đình Thâm lập tức có chút khó coi, đốt ngón tay đặt trên kịch bản siết chặt lại. Hắn nhìn kỹ biểu cảm của Khương Sơ, nàng thật sự tỏ ra tiếc nuối, không phải kiểu giả vờ không quan tâm.
Minh Dĩ Hân không ngờ Khương Sơ lại ‘cao tay’ đến thế: “Mọi người đều thích Hứa lão sư, chẳng lẽ ngươi không thích?”
Khương Sơ không hiểu việc người khác thích Hứa Đình Thâm hay không thì có liên quan gì tất yếu đến việc mình có thích hắn hay không. Nàng hé môi vừa định phản bác thì giọng Hứa Đình Thâm lạnh lùng vang lên, như thể sợ nghe phải một đáp án nào đó: “Tiếp tục khớp lời thoại.”
Khương Sơ im lặng.
Không khí trong phòng lập tức lại trở về trạng thái làm việc. Một lúc lâu sau, Khương Sơ đã mơ màng ngủ thiếp đi. Trong mơ nàng còn đang nguyền rủa Hứa Đình Thâm, thật nhàm chán, rốt cuộc lúc nào mới được đi. Hai người họ hẹn hò thì cứ hẹn hò, tại sao cứ phải lôi kéo cả mình vào chứ.
Minh Dĩ Hân thấy Khương Sơ nhắm mắt, đưa tay lay nàng dậy: “Muộn thế này rồi, ngươi về trước đi.”
Nàng nghĩ chỉ cần Khương Sơ về, mình và Hứa Đình Thâm sẽ có cơ hội ở riêng. Không ngờ Hứa Đình Thâm lại buông kịch bản xuống, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Muộn thế này rồi, Minh tiểu thư nên về thôi.”
Minh Dĩ Hân chớp mắt, ngón tay thon dài chỉ vào mũi mình, không chắc chắn hỏi: “Ta?”
“Chứ còn ai nữa?” Hứa Đình Thâm nghiêng đầu, để lộ nốt ruồi nhỏ gợi cảm trên cổ.
Minh Dĩ Hân còn muốn nói gì đó, nhưng nam nhân đối diện không còn dễ nói chuyện như lúc đầu nữa. Ánh mắt hắn dường như không có gì thay đổi, nhưng nhìn vào lại khiến người ta không dám nói ra một chữ “Không”.
Minh Dĩ Hân nhìn sâu vào Khương Sơ một cái, không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào khác, đành đi ra ngoài.
Khương Sơ vẫn còn hơi mơ màng. Nàng tỉnh táo lại, phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình và Hứa Đình Thâm, Minh Dĩ Hân không biết đã rời đi từ lúc nào. Nàng đứng dậy cũng chuẩn bị đi thì thấy Hứa Đình Thâm bước về phía mình: “Biết nàng ta đến phòng ta vì cái gì không?”
“Không phải là để khớp lời thoại sao?” Tiện thể hẹn hò luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận