Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 80
Khương Sơ đi tới, có người nhạy bén phát hiện màu môi nàng phai nhạt đi chút, nhưng trông lại càng thêm tự nhiên động lòng người. Mấy người trao đổi ánh mắt mập mờ, Trần Niệm Niệm làm như không thấy, chạy tới kéo tay áo Khương Sơ, đánh giá nàng hai mắt rồi thở phào một hơi, “May quá may quá, lần này mà cũng như lần trước có vết hôn, ta cảm thấy Lật Diệp Tả sẽ phát điên mất.”
Mặt Khương Sơ đỏ lên, “Ngươi nói bậy gì đó?”
“Hứa Đình Thâm tìm ngươi có chuyện gì quan trọng sao?”
Nàng mấp máy môi, nói dối không chớp mắt, “Ừ, rất quan trọng, nếu không hắn cũng không đột ngột đến vậy.”
Nếu nói Hứa Đình Thâm tìm nàng chỉ để hôn nàng một cái, Trần Niệm Niệm hẳn sẽ thấy người này bị điên rồi.
Trần Niệm Niệm nói, “Lúc nãy ta nhìn điệu bộ đó của hắn còn tưởng hắn muốn cầu hôn ngươi đấy.”
Khương Sơ liếc nhìn Hứa Đình Thâm đang ngồi cách đó không xa, nam nhân đứng cạnh đống đồ lặt vặt lật xem một quyển sách, dáng vẻ lười nhác, dù ở chỗ đèn flash không chiếu tới, vẫn là tâm điểm giữa đám đông. Khương Sơ đột nhiên thấy lời Trần Niệm Niệm nói quả thực rất giống sự thật, nàng hơi chột dạ, không biết lời nói lần trước có làm tổn thương Hứa Đình Thâm không.
Hứa Đình Thâm đứng một bên đợi Khương Sơ chụp ảnh xong, điện thoại di động trong túi đã rung không biết lần thứ mấy, hắn đi ra ngoài nghe máy.
“Trời ạ! Cuối cùng cũng chịu nghe máy, tôi vừa định đi báo cảnh sát đây.”
Hứa Đình Thâm cười nhạo, “Có chút thường thức nào không vậy, còn chưa tới hai mươi bốn tiếng mà.”
“Đi nhanh đi.” Lâm Kỳ sắp sụp đổ, không biết sao mình lại vớ phải ông chủ thế này, “Buổi chụp hình tiếp theo ngươi quên rồi phải không, mau tới đây.”
Hứa Đình Thâm cúp điện thoại, đi tới chỗ Trần Niệm Niệm nói nhỏ vài câu, sau đó vội vàng rời đi.
Khương Sơ chụp ảnh xong không thấy bóng dáng Hứa Đình Thâm đâu, Trần Niệm Niệm nói, “Có việc gấp đi trước rồi.”
“À.” Khương Sơ nghĩ ngợi, đột nhiên nói nhỏ với Trần Niệm Niệm, “Hai hôm trước Hứa Đình Thâm nói muốn kết hôn với ta...”
Trần Niệm Niệm suýt hét lên, nàng nhìn quanh bốn phía cố nén tâm trạng kích động, nâng tay Khương Sơ lên nhìn tới nhìn lui, “Nhẫn đâu?”
“Hả? Cái gì?”
“Hắn không cầu hôn ngươi sao?”
Khương Sơ sững sờ một chút, ngơ ngác lắc đầu.
Trần Niệm Niệm thấy không thể tin nổi, “Vậy ngươi tuyệt đối đừng đồng ý với hắn, đàn ông có được rồi thường không biết trân trọng đâu, còn chưa cầu hôn ngươi mà đòi kết hôn cái gì.”
“Cầu hôn...” Khương Sơ lẩm bẩm nhắc lại.
“Ngươi đừng giả ngốc nữa.” Trần Niệm Niệm biết Khương Sơ mềm lòng dễ nói chuyện, “Đừng thấy hình thức không quan trọng, không có cả hình thức tức là căn bản không đặt ngươi trong lòng, kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, nghe không?”
Khương Sơ căn bản không nghe lọt tai, gật đầu cho qua chuyện, nàng đi sang một bên lấy điện thoại di động ra mở lịch, sinh nhật Hứa Đình Thâm sắp đến rồi.
Hình như từ trước đến giờ chưa từng tổ chức sinh nhật cho hắn lần nào.
Nàng quay đầu đi, “Niệm Niệm, sắp xong chưa?”
“Hả? Ngươi lại muốn chuồn à? Lát nữa chẳng phải đã nói mọi người cùng đi ăn cơm sao? Ngươi quên rồi hả?”
Khương Sơ hơi không vui, vừa định nhắn tin cho Hứa Đình Thâm thì không ngờ tin nhắn của Hứa Đình Thâm lại đến trước, “Tối nay về sẽ khá muộn.”
Nàng đưa móng vuốt ra gõ chữ, “Ta cũng vậy.”
Hơn một tuần sau đó hai người đều rất bận, Khương Sơ đi công tác nước ngoài về thì Hứa Đình Thâm vẫn còn ở nước ngoài. Vốn nói tối là có thể về, nhưng lại có việc đột xuất nên trễ một chút, Hứa Đình Thâm bảo Khương Sơ không cần đợi hắn.
Khương Sơ thở dài, nhìn món quà giấu trong góc, hôm nay là sinh nhật Hứa Đình Thâm mà. Nàng vốn định cho hắn một bất ngờ, không ngờ lại thành công cốc.
Khương Sơ cứ nghĩ đến đúng 0 giờ mà mình không ở bên cạnh hắn là lại thấy rất khó chịu, kiểu dỗ thế nào cũng không hết.
Nghĩ rằng Hứa Đình Thâm hôm nay chưa chắc về kịp, buổi chiều Khương Sơ ra ngoài đi uống rượu với bọn Đàm Điềm, Trì Tinh. Đàm Điềm hỏi, “Hứa Đình Thâm nhà ngươi cho phép ngươi uống rượu à?”
Khương Sơ cảm thấy mình trong lời bọn họ đã biến thành một người cực kỳ sợ Hứa Đình Thâm, nàng "xí" một tiếng, ngạo kiều nói, “Còn chưa kết hôn hắn đã muốn quản ta rồi sao?”
Trì Tinh phẩy phẩy tay, “Không sao không sao, Hứa Đình Thâm là ‘thê quản nghiêm’, dù có tức giận thì Khương Sơ ngươi chỉ cần nũng nịu khóc lóc một chút là hắn chẳng những không mắng mà còn dỗ dành ngươi nữa.”
Đàm Điềm phì cười.
Trì Tinh nói xong chợt nhớ ra điều gì, lấy ra món quà đã chuẩn bị, “Đây là đồ của con chó nhà ta, ngươi nhớ đưa cho Hứa Đình Thâm.”
Khương Sơ ngớ người, “Đồ của chó nhà ngươi sao lại đưa cho Hứa Đình Thâm?”
Đàm Điềm đã cười bò, nàng không giống Khương Sơ ít khi lên mạng, cái vụ Trì Tinh bị cư dân mạng chế giễu kia nàng đã cười từ đầu đến cuối.
Trì Tinh tức giận, “Bởi vì ta không tìm được thứ gì hợp với hắn hơn.”
Nhưng khi được tài xế đưa về nhà, Khương Sơ lại để quên món quà trên xe, nàng say khướt đến mức đi còn không vững, nói gì đến chuyện nhớ món quà Trì Tinh tặng.
Khương Sơ mở cửa đi vào, mơ mơ màng màng bắt đầu lục lọi đồ đạc.
Lúc Hứa Đình Thâm về đến nhà thì thấy một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên thảm, cô gái đội mũ sinh nhật trên đầu, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
“Sao ngươi lại ngồi trên đất thế này?” Hứa Đình Thâm muốn ôm nàng lên, không ngờ vừa đến gần đã bị ôm chặt lấy chân, cơ thể mềm mại của cô gái áp sát vào da thịt hắn, hắn bất đắc dĩ hỏi, “Say rồi à?”
“Không có.” Khương Sơ lắc đầu, “Ta vẫn nhớ sinh nhật của ngươi mà.”
Nàng ngẩng đôi mắt long lanh lên, vẻ mặt đắc ý, chỉ thiếu cái đuôi sau lưng vểnh lên trời, chờ Hứa Đình Thâm khen mình.
Nam nhân nhíu mày, “Vậy quà của ta đâu?”
Quà của Khương Sơ giấu dưới chân rèm cửa, nhưng vì uống say quá nên chính nàng cũng không nhớ, nàng cúi đầu tìm quanh chân Hứa Đình Thâm, “Quà đâu rồi?”
Khương Sơ tìm nửa ngày không thấy, bèn luống cuống, “Quà của ta đâu? Thâm Thâm, quà của ta mất rồi.”
Mặt Khương Sơ đỏ lên, “Ngươi nói bậy gì đó?”
“Hứa Đình Thâm tìm ngươi có chuyện gì quan trọng sao?”
Nàng mấp máy môi, nói dối không chớp mắt, “Ừ, rất quan trọng, nếu không hắn cũng không đột ngột đến vậy.”
Nếu nói Hứa Đình Thâm tìm nàng chỉ để hôn nàng một cái, Trần Niệm Niệm hẳn sẽ thấy người này bị điên rồi.
Trần Niệm Niệm nói, “Lúc nãy ta nhìn điệu bộ đó của hắn còn tưởng hắn muốn cầu hôn ngươi đấy.”
Khương Sơ liếc nhìn Hứa Đình Thâm đang ngồi cách đó không xa, nam nhân đứng cạnh đống đồ lặt vặt lật xem một quyển sách, dáng vẻ lười nhác, dù ở chỗ đèn flash không chiếu tới, vẫn là tâm điểm giữa đám đông. Khương Sơ đột nhiên thấy lời Trần Niệm Niệm nói quả thực rất giống sự thật, nàng hơi chột dạ, không biết lời nói lần trước có làm tổn thương Hứa Đình Thâm không.
Hứa Đình Thâm đứng một bên đợi Khương Sơ chụp ảnh xong, điện thoại di động trong túi đã rung không biết lần thứ mấy, hắn đi ra ngoài nghe máy.
“Trời ạ! Cuối cùng cũng chịu nghe máy, tôi vừa định đi báo cảnh sát đây.”
Hứa Đình Thâm cười nhạo, “Có chút thường thức nào không vậy, còn chưa tới hai mươi bốn tiếng mà.”
“Đi nhanh đi.” Lâm Kỳ sắp sụp đổ, không biết sao mình lại vớ phải ông chủ thế này, “Buổi chụp hình tiếp theo ngươi quên rồi phải không, mau tới đây.”
Hứa Đình Thâm cúp điện thoại, đi tới chỗ Trần Niệm Niệm nói nhỏ vài câu, sau đó vội vàng rời đi.
Khương Sơ chụp ảnh xong không thấy bóng dáng Hứa Đình Thâm đâu, Trần Niệm Niệm nói, “Có việc gấp đi trước rồi.”
“À.” Khương Sơ nghĩ ngợi, đột nhiên nói nhỏ với Trần Niệm Niệm, “Hai hôm trước Hứa Đình Thâm nói muốn kết hôn với ta...”
Trần Niệm Niệm suýt hét lên, nàng nhìn quanh bốn phía cố nén tâm trạng kích động, nâng tay Khương Sơ lên nhìn tới nhìn lui, “Nhẫn đâu?”
“Hả? Cái gì?”
“Hắn không cầu hôn ngươi sao?”
Khương Sơ sững sờ một chút, ngơ ngác lắc đầu.
Trần Niệm Niệm thấy không thể tin nổi, “Vậy ngươi tuyệt đối đừng đồng ý với hắn, đàn ông có được rồi thường không biết trân trọng đâu, còn chưa cầu hôn ngươi mà đòi kết hôn cái gì.”
“Cầu hôn...” Khương Sơ lẩm bẩm nhắc lại.
“Ngươi đừng giả ngốc nữa.” Trần Niệm Niệm biết Khương Sơ mềm lòng dễ nói chuyện, “Đừng thấy hình thức không quan trọng, không có cả hình thức tức là căn bản không đặt ngươi trong lòng, kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, nghe không?”
Khương Sơ căn bản không nghe lọt tai, gật đầu cho qua chuyện, nàng đi sang một bên lấy điện thoại di động ra mở lịch, sinh nhật Hứa Đình Thâm sắp đến rồi.
Hình như từ trước đến giờ chưa từng tổ chức sinh nhật cho hắn lần nào.
Nàng quay đầu đi, “Niệm Niệm, sắp xong chưa?”
“Hả? Ngươi lại muốn chuồn à? Lát nữa chẳng phải đã nói mọi người cùng đi ăn cơm sao? Ngươi quên rồi hả?”
Khương Sơ hơi không vui, vừa định nhắn tin cho Hứa Đình Thâm thì không ngờ tin nhắn của Hứa Đình Thâm lại đến trước, “Tối nay về sẽ khá muộn.”
Nàng đưa móng vuốt ra gõ chữ, “Ta cũng vậy.”
Hơn một tuần sau đó hai người đều rất bận, Khương Sơ đi công tác nước ngoài về thì Hứa Đình Thâm vẫn còn ở nước ngoài. Vốn nói tối là có thể về, nhưng lại có việc đột xuất nên trễ một chút, Hứa Đình Thâm bảo Khương Sơ không cần đợi hắn.
Khương Sơ thở dài, nhìn món quà giấu trong góc, hôm nay là sinh nhật Hứa Đình Thâm mà. Nàng vốn định cho hắn một bất ngờ, không ngờ lại thành công cốc.
Khương Sơ cứ nghĩ đến đúng 0 giờ mà mình không ở bên cạnh hắn là lại thấy rất khó chịu, kiểu dỗ thế nào cũng không hết.
Nghĩ rằng Hứa Đình Thâm hôm nay chưa chắc về kịp, buổi chiều Khương Sơ ra ngoài đi uống rượu với bọn Đàm Điềm, Trì Tinh. Đàm Điềm hỏi, “Hứa Đình Thâm nhà ngươi cho phép ngươi uống rượu à?”
Khương Sơ cảm thấy mình trong lời bọn họ đã biến thành một người cực kỳ sợ Hứa Đình Thâm, nàng "xí" một tiếng, ngạo kiều nói, “Còn chưa kết hôn hắn đã muốn quản ta rồi sao?”
Trì Tinh phẩy phẩy tay, “Không sao không sao, Hứa Đình Thâm là ‘thê quản nghiêm’, dù có tức giận thì Khương Sơ ngươi chỉ cần nũng nịu khóc lóc một chút là hắn chẳng những không mắng mà còn dỗ dành ngươi nữa.”
Đàm Điềm phì cười.
Trì Tinh nói xong chợt nhớ ra điều gì, lấy ra món quà đã chuẩn bị, “Đây là đồ của con chó nhà ta, ngươi nhớ đưa cho Hứa Đình Thâm.”
Khương Sơ ngớ người, “Đồ của chó nhà ngươi sao lại đưa cho Hứa Đình Thâm?”
Đàm Điềm đã cười bò, nàng không giống Khương Sơ ít khi lên mạng, cái vụ Trì Tinh bị cư dân mạng chế giễu kia nàng đã cười từ đầu đến cuối.
Trì Tinh tức giận, “Bởi vì ta không tìm được thứ gì hợp với hắn hơn.”
Nhưng khi được tài xế đưa về nhà, Khương Sơ lại để quên món quà trên xe, nàng say khướt đến mức đi còn không vững, nói gì đến chuyện nhớ món quà Trì Tinh tặng.
Khương Sơ mở cửa đi vào, mơ mơ màng màng bắt đầu lục lọi đồ đạc.
Lúc Hứa Đình Thâm về đến nhà thì thấy một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi trên thảm, cô gái đội mũ sinh nhật trên đầu, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
“Sao ngươi lại ngồi trên đất thế này?” Hứa Đình Thâm muốn ôm nàng lên, không ngờ vừa đến gần đã bị ôm chặt lấy chân, cơ thể mềm mại của cô gái áp sát vào da thịt hắn, hắn bất đắc dĩ hỏi, “Say rồi à?”
“Không có.” Khương Sơ lắc đầu, “Ta vẫn nhớ sinh nhật của ngươi mà.”
Nàng ngẩng đôi mắt long lanh lên, vẻ mặt đắc ý, chỉ thiếu cái đuôi sau lưng vểnh lên trời, chờ Hứa Đình Thâm khen mình.
Nam nhân nhíu mày, “Vậy quà của ta đâu?”
Quà của Khương Sơ giấu dưới chân rèm cửa, nhưng vì uống say quá nên chính nàng cũng không nhớ, nàng cúi đầu tìm quanh chân Hứa Đình Thâm, “Quà đâu rồi?”
Khương Sơ tìm nửa ngày không thấy, bèn luống cuống, “Quà của ta đâu? Thâm Thâm, quà của ta mất rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận