Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 66
Hắn vừa định khiển trách Hứa Đình Thâm một chút, đối phương đột nhiên nói một câu: “Nàng vui lòng.” “......” Trì Tinh lập tức bị chặn họng, mưa ta không dưa.
Hứa Đình Thâm từ từ nhắm mắt, “Sau này mấy chuyện không có gì lớn thế này đừng nói cho Khương Sơ, phiền nhất là nhìn nàng khóc trước mặt ta.”
“Không có gì lớn?” Giọng Trì Tinh mang vẻ kinh ngạc, “Lúc ngươi vừa bị đập trúng còn không xoay người nổi, vậy mà nói không có gì lớn? Nhất định phải tê liệt mới là đại sự à?” Đèn trong studio rất nặng, may mà đến bệnh viện kiểm tra thì không nghiêm trọng lắm. Trì Tinh chạy tới bệnh viện, sau đó nghe trợ lý miêu tả lại mà hoảng sợ một trận.
Hứa Đình Thâm bình tĩnh hơn Trì Tinh nhiều, “Cho nên, lần sau chờ ta tê liệt rồi hẵng nói cho Khương Sơ.” “......” Trì Tinh im lặng, “Bình thường cũng không thấy ngươi sợ nhìn thấy dáng vẻ Khương Sơ đau lòng như vậy.” Hắn cụp mắt xuống, “Vậy làm sao có thể giống nhau được.” Bình thường giả đáng thương là tình thú, hắn vốn không xảy ra chuyện gì, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi, nên không đành lòng nhìn Khương Sơ lo lắng.
Hứa Đình Thâm ngước mắt, “Ngươi nói với Khương Sơ là ta không xảy ra chuyện gì lớn.” Trì Tinh im lặng, giải thích với Khương Sơ, “Hứa Đình Thâm thật ra không sao đâu, tẩu tử ngươi đừng lo lắng.” Nhưng Khương Sơ lại cảm thấy có lẽ Trì Tinh bị Hứa Đình Thâm uy hiếp dụ dỗ (?) nên mới lừa mình nói Hứa Đình Thâm không sao, gấp đến mức lập tức mua vé máy bay chuyến gần nhất đi tìm Hứa Đình Thâm.
Vì bị thương, Hứa Đình Thâm cũng không thể bay đến đế đô để diễn tập tiết mục, chỉ có thể ở lại phòng bệnh VIP dưỡng thương.
Lúc Khương Sơ tới, hắn giật nảy mình, “Sao ngươi lại đến đây?” Nói xong Hứa Đình Thâm liếc Trì Tinh, người sau cảm thấy cổ lành lạnh, “Ca, chuyện này thật không phải do ta.” “Là tự ta muốn tới.” Khương Sơ giải thích.
“Sắp Tết đến nơi rồi, ngươi không về nhà lại chạy tới đây ở cùng ta à?” Khương Sơ vừa hay cũng không muốn về nhà ăn Tết, lúc này có sẵn cớ, nàng nhíu mày, “Bọn họ có ta hay không cũng chẳng khác gì nhau, ngươi không muốn ta ở cùng à?” Hứa Đình Thâm dù thẳng tính đến mấy cũng không dám nói không muốn.
Trì Tinh muốn để bọn họ ở riêng, rất thức thời mà đi ra ngoài, “Trong nhà có việc, ta đi đây.” Nhưng hai người kia dường như không nghe thấy, chẳng hề để ý việc thiếu mất một người.
“Vết thương ở eo có nghiêm trọng không?” Khương Sơ có chút lo lắng đánh giá hắn.
Giọng Hứa Đình Thâm nhẹ nhàng, “Có thể có chuyện gì lớn chứ?” “Eo của ngươi có phải không tốt không...” Rất nhiều minh tinh đều bị chấn thương eo vì quay phim, Khương Sơ hơi lo lắng.
Hứa Đình Thâm nhướng mày, mang theo vài phần khí chất vô lại, “Eo ta có tốt hay không, sau này chẳng phải ngươi sẽ biết sao?” “......” Cho nên rốt cuộc tại sao nàng lại phải lo lắng cho tên súc sinh này chứ?
Buổi chiều Thắng Liên Tiếp cùng trợ lý đến thăm Hứa Đình Thâm. Thắng Liên Tiếp tuy có hơi càm ràm, nhưng tình cảm với Hứa Đình Thâm rất sâu đậm, “Ai, ngươi thế này ta thật sự đau lòng.” Hứa Đình Thâm ghét nhất người khác lải nhải với hắn, vừa định nói gì đó, Thắng Liên Tiếp lại tiếp tục, “Đau lòng muốn chết, ngươi bị thương một cái là tiết mục không tham gia được, đoàn làm phim chậm tiến độ, quảng cáo cũng không quay được, ta còn phải giải thích với đám fan hâm mộ đang mắng ta của ngươi nữa. Số mệnh của ta thật là đắng quá mà.” Hứa Đình Thâm: “......” Thắng Liên Tiếp vốn trông đau thương gần chết, đột nhiên trở nên lạnh nhạt, “Cho nên chừng nào ngươi tăng lương cho ta?” Hứa Đình Thâm mặc kệ hắn, “Chờ hội viên Microblogging của ta hết hạn, ta tặng cả phòng làm việc cho ngươi luôn.” Nhưng mà hội viên Microblogging của người nào đó đã được fan hâm mộ nạp tiền cho mấy trăm năm.
Thắng Liên Tiếp: “......” Cáo từ.
Hứa Đình Thâm nghỉ ngơi mấy ngày, cảm thấy dù chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng cũng gần như có thể đi lại bình thường, thế là đáp máy bay đi đế đô, mang theo Khương Sơ cùng đi.
Hứa Đình Thâm có một căn nhà của mình ở đế đô. Khương Sơ theo hắn đi vào. Hứa Đình Thâm mở tủ giày ra, bên trong có một đôi dép lê tai thỏ màu hồng.
Kết quả Khương Sơ hơi lùi lại một chút, nhìn chằm chằm đôi dép bên trong hỏi, “Nhà ngươi từng có nữ nhân khác đến sao?” Hứa Đình Thâm khẽ cười một tiếng, “Ngoại trừ ngươi, thật đúng là không ai dám đến.” Khương Sơ không ngờ lại nhận được câu trả lời này, “A?” Hắn xoay người, hai tay chống lên bức tường phía sau vây nàng lại, “Đến nhà ta biết sẽ xảy ra chuyện gì không?” Khương Sơ ngẩn ra, lập tức đỏ bừng tai, nàng lắp bắp nói, “Đại... đại khái biết.” Hứa Đình Thâm bị câu trả lời này của nàng chọc cười, thấy nàng bị dọa sợ nên thôi không trêu nữa, “Lần này có thể mang dép lê được chưa?” Khương Sơ có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói, “Có thể.” Nguyên lai là đặc biệt mua cho nàng à.
Hứa Đình Thâm mở một căn phòng nào đó ra, “Đây là phòng của ngươi.” Khương Sơ vốn đang ngây ngốc, nghe hắn nói liền từ từ ngước mắt lên rồi vô thức gật đầu.
Một lát sau nàng mới ý thức được, hóa ra lần trước Hứa Đình Thâm không nói đùa, hắn thật sự đã chuẩn bị phòng cho mình.
Thế nhưng... Khương Sơ cắn môi, tại sao bọn họ không ở cùng một phòng nhỉ.
Hứa Đình Thâm hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của nàng, “Tới, xem có thích không.” Hắn không hiểu con gái thích gì, chỉ cảm thấy nàng có lẽ sẽ thích màu hồng, cho nên căn phòng về cơ bản toàn màu hồng, vô cùng có tâm hồn thiếu nữ, bài trí bên trong rất tinh xảo, nhìn là biết đã dụng tâm.
Nhưng sự chú ý của Khương Sơ hoàn toàn không đặt ở căn phòng, nàng chỉ gật đầu qua loa.
Hứa Đình Thâm hơi nghiêng người, đột nhiên nói, “Khương Sơ, chúng ta sống chung đi.”
Chương 38: Ý nghĩ xấu
Sống chung có nghĩa là tình cảm của hai người tiến thêm một bước, càng có nghĩa là giữa bọn họ có thể sẽ xảy ra loại chuyện nên xảy ra giữa những người trưởng thành.
Mặc dù nghề nghiệp của Khương Sơ và Hứa Đình Thâm đặc thù, không có nhiều cuộc sống riêng tư, cho dù sống chung cũng có khả năng thường xuyên xa cách, nhưng việc Hứa Đình Thâm đưa ra yêu cầu sống chung có nghĩa là hắn muốn thử tiếp nhận đối phương một cách riêng tư hơn.
Hứa Đình Thâm từ từ nhắm mắt, “Sau này mấy chuyện không có gì lớn thế này đừng nói cho Khương Sơ, phiền nhất là nhìn nàng khóc trước mặt ta.”
“Không có gì lớn?” Giọng Trì Tinh mang vẻ kinh ngạc, “Lúc ngươi vừa bị đập trúng còn không xoay người nổi, vậy mà nói không có gì lớn? Nhất định phải tê liệt mới là đại sự à?” Đèn trong studio rất nặng, may mà đến bệnh viện kiểm tra thì không nghiêm trọng lắm. Trì Tinh chạy tới bệnh viện, sau đó nghe trợ lý miêu tả lại mà hoảng sợ một trận.
Hứa Đình Thâm bình tĩnh hơn Trì Tinh nhiều, “Cho nên, lần sau chờ ta tê liệt rồi hẵng nói cho Khương Sơ.” “......” Trì Tinh im lặng, “Bình thường cũng không thấy ngươi sợ nhìn thấy dáng vẻ Khương Sơ đau lòng như vậy.” Hắn cụp mắt xuống, “Vậy làm sao có thể giống nhau được.” Bình thường giả đáng thương là tình thú, hắn vốn không xảy ra chuyện gì, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi, nên không đành lòng nhìn Khương Sơ lo lắng.
Hứa Đình Thâm ngước mắt, “Ngươi nói với Khương Sơ là ta không xảy ra chuyện gì lớn.” Trì Tinh im lặng, giải thích với Khương Sơ, “Hứa Đình Thâm thật ra không sao đâu, tẩu tử ngươi đừng lo lắng.” Nhưng Khương Sơ lại cảm thấy có lẽ Trì Tinh bị Hứa Đình Thâm uy hiếp dụ dỗ (?) nên mới lừa mình nói Hứa Đình Thâm không sao, gấp đến mức lập tức mua vé máy bay chuyến gần nhất đi tìm Hứa Đình Thâm.
Vì bị thương, Hứa Đình Thâm cũng không thể bay đến đế đô để diễn tập tiết mục, chỉ có thể ở lại phòng bệnh VIP dưỡng thương.
Lúc Khương Sơ tới, hắn giật nảy mình, “Sao ngươi lại đến đây?” Nói xong Hứa Đình Thâm liếc Trì Tinh, người sau cảm thấy cổ lành lạnh, “Ca, chuyện này thật không phải do ta.” “Là tự ta muốn tới.” Khương Sơ giải thích.
“Sắp Tết đến nơi rồi, ngươi không về nhà lại chạy tới đây ở cùng ta à?” Khương Sơ vừa hay cũng không muốn về nhà ăn Tết, lúc này có sẵn cớ, nàng nhíu mày, “Bọn họ có ta hay không cũng chẳng khác gì nhau, ngươi không muốn ta ở cùng à?” Hứa Đình Thâm dù thẳng tính đến mấy cũng không dám nói không muốn.
Trì Tinh muốn để bọn họ ở riêng, rất thức thời mà đi ra ngoài, “Trong nhà có việc, ta đi đây.” Nhưng hai người kia dường như không nghe thấy, chẳng hề để ý việc thiếu mất một người.
“Vết thương ở eo có nghiêm trọng không?” Khương Sơ có chút lo lắng đánh giá hắn.
Giọng Hứa Đình Thâm nhẹ nhàng, “Có thể có chuyện gì lớn chứ?” “Eo của ngươi có phải không tốt không...” Rất nhiều minh tinh đều bị chấn thương eo vì quay phim, Khương Sơ hơi lo lắng.
Hứa Đình Thâm nhướng mày, mang theo vài phần khí chất vô lại, “Eo ta có tốt hay không, sau này chẳng phải ngươi sẽ biết sao?” “......” Cho nên rốt cuộc tại sao nàng lại phải lo lắng cho tên súc sinh này chứ?
Buổi chiều Thắng Liên Tiếp cùng trợ lý đến thăm Hứa Đình Thâm. Thắng Liên Tiếp tuy có hơi càm ràm, nhưng tình cảm với Hứa Đình Thâm rất sâu đậm, “Ai, ngươi thế này ta thật sự đau lòng.” Hứa Đình Thâm ghét nhất người khác lải nhải với hắn, vừa định nói gì đó, Thắng Liên Tiếp lại tiếp tục, “Đau lòng muốn chết, ngươi bị thương một cái là tiết mục không tham gia được, đoàn làm phim chậm tiến độ, quảng cáo cũng không quay được, ta còn phải giải thích với đám fan hâm mộ đang mắng ta của ngươi nữa. Số mệnh của ta thật là đắng quá mà.” Hứa Đình Thâm: “......” Thắng Liên Tiếp vốn trông đau thương gần chết, đột nhiên trở nên lạnh nhạt, “Cho nên chừng nào ngươi tăng lương cho ta?” Hứa Đình Thâm mặc kệ hắn, “Chờ hội viên Microblogging của ta hết hạn, ta tặng cả phòng làm việc cho ngươi luôn.” Nhưng mà hội viên Microblogging của người nào đó đã được fan hâm mộ nạp tiền cho mấy trăm năm.
Thắng Liên Tiếp: “......” Cáo từ.
Hứa Đình Thâm nghỉ ngơi mấy ngày, cảm thấy dù chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng cũng gần như có thể đi lại bình thường, thế là đáp máy bay đi đế đô, mang theo Khương Sơ cùng đi.
Hứa Đình Thâm có một căn nhà của mình ở đế đô. Khương Sơ theo hắn đi vào. Hứa Đình Thâm mở tủ giày ra, bên trong có một đôi dép lê tai thỏ màu hồng.
Kết quả Khương Sơ hơi lùi lại một chút, nhìn chằm chằm đôi dép bên trong hỏi, “Nhà ngươi từng có nữ nhân khác đến sao?” Hứa Đình Thâm khẽ cười một tiếng, “Ngoại trừ ngươi, thật đúng là không ai dám đến.” Khương Sơ không ngờ lại nhận được câu trả lời này, “A?” Hắn xoay người, hai tay chống lên bức tường phía sau vây nàng lại, “Đến nhà ta biết sẽ xảy ra chuyện gì không?” Khương Sơ ngẩn ra, lập tức đỏ bừng tai, nàng lắp bắp nói, “Đại... đại khái biết.” Hứa Đình Thâm bị câu trả lời này của nàng chọc cười, thấy nàng bị dọa sợ nên thôi không trêu nữa, “Lần này có thể mang dép lê được chưa?” Khương Sơ có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói, “Có thể.” Nguyên lai là đặc biệt mua cho nàng à.
Hứa Đình Thâm mở một căn phòng nào đó ra, “Đây là phòng của ngươi.” Khương Sơ vốn đang ngây ngốc, nghe hắn nói liền từ từ ngước mắt lên rồi vô thức gật đầu.
Một lát sau nàng mới ý thức được, hóa ra lần trước Hứa Đình Thâm không nói đùa, hắn thật sự đã chuẩn bị phòng cho mình.
Thế nhưng... Khương Sơ cắn môi, tại sao bọn họ không ở cùng một phòng nhỉ.
Hứa Đình Thâm hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của nàng, “Tới, xem có thích không.” Hắn không hiểu con gái thích gì, chỉ cảm thấy nàng có lẽ sẽ thích màu hồng, cho nên căn phòng về cơ bản toàn màu hồng, vô cùng có tâm hồn thiếu nữ, bài trí bên trong rất tinh xảo, nhìn là biết đã dụng tâm.
Nhưng sự chú ý của Khương Sơ hoàn toàn không đặt ở căn phòng, nàng chỉ gật đầu qua loa.
Hứa Đình Thâm hơi nghiêng người, đột nhiên nói, “Khương Sơ, chúng ta sống chung đi.”
Chương 38: Ý nghĩ xấu
Sống chung có nghĩa là tình cảm của hai người tiến thêm một bước, càng có nghĩa là giữa bọn họ có thể sẽ xảy ra loại chuyện nên xảy ra giữa những người trưởng thành.
Mặc dù nghề nghiệp của Khương Sơ và Hứa Đình Thâm đặc thù, không có nhiều cuộc sống riêng tư, cho dù sống chung cũng có khả năng thường xuyên xa cách, nhưng việc Hứa Đình Thâm đưa ra yêu cầu sống chung có nghĩa là hắn muốn thử tiếp nhận đối phương một cách riêng tư hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận