Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)

Chương 52

Nàng đau lòng cho bản thân mình vừa mới chân tình thực cảm, ha ha nói, “Ta biết ngay mà.”
“Sao thế? Ngươi có vẻ rất thất vọng?” Giọng Hứa Đình Thâm theo dòng điện truyền đến tai nàng, nhuốm vẻ trêu tức và ý cười, “Rất muốn nhìn dáng vẻ ta khóc sao?”
Khương Sơ không nói gì, nàng thật ra là sợ hãi, sợ rằng chính mình đã từng phụ lòng hắn. Nàng đã phụ lòng hắn một lần, nếu như ở nơi nàng không biết lại có lần thứ hai, nàng sẽ đau lòng biết bao.
Những điều giấu kín trong những góc khuất tối tăm không ánh mặt trời đó, còn có bao nhiêu chuyện nàng không biết, nếu như hắn cố tình che giấu, vậy kết quả chỉ có thể là chết không đối chứng.
Hứa Đình Thâm đầy ẩn ý “A” một tiếng, cố gắng che giấu ý cười, “Đúng vậy đó, đã từng vì yêu ngươi mà không được, ta ăn không ngon, trằn trọc khó ngủ, ‘Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy’...... Ta đáng thương như vậy, ngươi có phải nên bồi thường ta thật tốt không?”
Khương Sơ cực kỳ thân thiện hỏi hắn, “Nhiều người như vậy đi chết, sao ngươi không đi đi.”
“Đồ không có lương tâm, ta chết đi rồi thì không còn ai thương ngươi nữa.” trong cổ họng hắn bật ra tiếng cười khẽ, “Ngươi nỡ sao?”
Nàng đương nhiên không nỡ, thế là bĩu môi, “Hứ.”
Hứa Đình Thâm cười nhạo một tiếng, “Nha đầu này.”
Trì Tinh vừa quay xong đi tới, thuận miệng hỏi, “Ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
“Ngươi đói lắm à?”
Trì Tinh: “?”
“Ngươi hỏi ta không phải là để ăn thức ăn cho chó sao?”
Hứa Đình Thâm đến gần xoa xoa đầu Trì Tinh, “Ngoan, thức ăn cho chó sẽ không thiếu phần ngươi đâu.”
Trì Tinh gạt tay hắn ra, “Lăn!”
Hứa Đình Thâm chẳng hề cảm thấy mình bị người ta ghét, hắn cầm lấy một chai nước khoáng, giễu cợt nói, “Sao ngươi còn chưa quay xong vậy? Là một phút NG 59 lần hay là cố ý gây khó dễ cho đoàn phim để được ăn nhờ ở đậu?”
Trì Tinh cố nén lửa giận trong lòng, thế mà Hứa Đình Thâm không hề hay biết, lại nói tiếp, “Không phải là vì...... không nỡ xa ca ca ta đây sao? Muốn ở lại đoàn phim bưng trà dâng nước cho ta......”
Hắn trừng mắt, “Ngươi còn cần mặt mũi không?”
“Ngươi còn buôn bán nội tạng người à?”
“......” Trì Tinh cạn lời, thật muốn nói cho đám fan hâm mộ ngày nào cũng gào lên “Ca ca tốt A”, “Ca ca cực giỏi”, “Ca ca bên trên ta” biết, cái tên khốn này chính là một lão súc sinh, yêu đương hay làm bạn với hắn mỗi ngày chắc tức hộc ra 3 tấn máu.
Hắn cảm thán, “Cũng không biết Khương Sơ làm sao chịu đựng nổi ngươi? Ngươi làm gì biết thương người như ta, ngươi chỉ biết khi dễ nàng thôi.”
Hứa Đình Thâm nghe ra có điểm không đúng, cầm chai nước khoáng đặt lên cổ hắn, “Không nhìn ra nha, ngươi còn dám có ý đồ xấu với Khương Sơ à?”
Trì Tinh còn chưa kịp phủ nhận, chai nước khoáng trên cổ hắn đã làm động tác giết người diệt khẩu, bên tai vang lên giọng nói vừa uy hiếp vừa trẻ con của Hứa Đình Thâm, “Nàng là của một mình ta, ngươi thu lại cái tư tưởng bẩn thỉu của ngươi đi.”
“......”
“Ta không biết thương người?” Hứa Đình Thâm cười nhạo một tiếng, thu lại “hung khí” đặt trên cổ hắn, giọng điệu khinh mạn lại mang theo vẻ chế nhạo, “Ta có biết hay không thì ngươi đi mà hỏi Khương Sơ cho rõ.”
Cảm thấy mình lại bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó, Trì Tinh “Phì” một tiếng, hắn đổi chủ đề, “Tết Nguyên Đán không phải ngươi phải đến đài Truyền hình Hoa Quả tham gia tiệc mừng năm mới sao? Mẹ ta bảo ngươi tiện đường ghé qua ăn bữa cơm.”
Hứa Đình Thâm lúc này cuối cùng cũng nghiêm túc một chút, “Biết rồi biết rồi, dù sao ta mới là con trai ruột của bà ấy.”
“Ta nhổ vào! Ngươi thành con trai ruột của mẹ ta từ khi nào?”
“Mẹ ngươi lần trước đích thân nói với ta mà, không đúng, là mẹ ta.” Hứa Đình Thâm nén cười, vỗ vỗ vai hắn, “Biết rồi, đến lúc đó ta sẽ đến thăm a di.”
Trì Tinh lườm hắn một cái.
Thời tiết dần lạnh lên, Khương Sơ bị mẫu thân gọi về nhà ăn cơm, đệ đệ ngồi tại mụ mụ bên cạnh làm nũng, nàng chỉ là ngoan ngoãn ngồi, chẳng hề nói một câu, phảng phất lại về tới rất nhiều năm trước.
“Khương Sơ, không phải ngươi thích ăn sườn xào chua ngọt nhất sao?”
Nàng gật gật đầu, gắp một miếng bỏ vào bát, khẽ hé môi định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Khương Sơ trốn về phòng mình trên lầu. Mặc dù căn phòng vẫn luôn khóa cửa, nhưng vẫn bị người dùng chìa khóa dự phòng mở ra, đồ đạc bên trong bị lục lọi lung tung cả lên.
Khương Sơ không cần nghĩ cũng biết là ai, ngoài đứa em trai nghịch ngợm của nàng ra thì không còn ai khác.
Nàng ngồi xổm xuống nhặt những lá thư và vật kỷ niệm thời cấp ba bỏ vào hộp, vô tình lật đến quyển sổ ký họa của mình.
Khương Sơ từng tự học vẽ tranh, tuy nền tảng yếu kém, nhưng được cái có thiên phú. Nàng tiện tay lật xem, đột nhiên đầu ngón tay khựng lại, một trang nào đó vẽ một nam sinh đang ôm bóng rổ trên sân bóng rổ, hắn có một đôi mắt động lòng người đang nhìn nàng, tay kia vén vạt áo lên chuẩn bị lau mồ hôi, để lộ đường cong cơ bụng tuyệt đẹp.
Khương Sơ kinh ngạc đến không nói nên lời, bức tranh này trông có vẻ giống Hứa Đình Thâm?
Hồi lớp mười nàng thích ôm sổ ký họa đi khắp nơi vẽ linh tinh, khi đó nàng và Hứa Đình Thâm còn chưa học chung lớp, lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Đình Thâm chỉ cảm thấy kinh động như gặp thiên nhân, thế là tiện tay vẽ lại.
Về sau sổ ký họa vẽ đầy rồi nàng cũng không biết đã ném đi đâu, liền đổi một cuốn mới.
Theo lý mà nói, nàng hẳn là đã sớm biết Hứa Đình Thâm, nhưng Khương Sơ lại có cái tật xấu, khuôn mặt dù đẹp đến đâu cũng không nhớ được quá 3 giây, nàng hơi bị mù mặt, phải nhìn nhiều lần mới nhận ra được.
Kinh động như gặp thiên nhân đúng là kinh động như gặp thiên nhân, chỉ có điều sự kinh ngạc đó chỉ kéo dài vài phút, ngủ mấy đêm là quên sạch sành sanh.
Không biết Hứa Đình Thâm nếu biết chuyện này thì có tức chết không, nàng vừa thấy tiếc nuối lại vừa buồn cười, lấy ra một cuốn sổ phác họa mới, ngồi xuống lặng lẽ bắt đầu vẽ, đến khi hoàn hồn thì trời đã tối.
Nàng đi xuống lầu, mẫu thân Khương Sơ vừa hay nói một câu, “Xem thời tiết này, chắc là sắp có tuyết rơi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận