Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 22
Khương Sơ bị sự chuyên nghiệp của hai người này làm cho khuất phục, vậy mà mất thời gian lâu như vậy, trên mặt cô gái lộ ra mấy phần không vui, cắn răng nghiến lợi nhìn Hứa Đình Thâm.
Hứa Đình Thâm bị làm cho tức giận, hắn hé mắt, lại tiến về phía Khương Sơ hai bước, giọng nói khàn khàn, “Ngươi biết hôm nay nếu như ngươi không ở đây sẽ xảy ra chuyện gì không?” Khương Sơ lùi về sau một bước, “Xảy...... xảy ra chuyện gì?” Hứa Đình Thâm đã dồn nàng vào góc tường, cô gái trừng lớn mắt hạnh, hai cánh tay chống trên lồng ngực của hắn, nhưng vẫn không thể ngăn cản được hormone tỏa ra từ người đàn ông, trái tim nàng đập không ngừng, ngay cả trong hơi thở cũng toàn là mùi vị thuộc về Hứa Đình Thâm.
Còn như mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, dễ ngửi, nàng xuất thần nghĩ.
Khương Sơ nuốt nước bọt, vừa ngước mắt lên, đôi môi mềm mại gợi cảm từ từ cúi xuống, phảng phất một giây sau liền muốn hôn lấy mình, lồng ngực nàng như có con nai con sắp nhảy xổ ra tới.
Chương 14: Vô sỉ hạ lưu
May mắn Khương Sơ lấy lại tinh thần, ngay trước giây đó đã dùng sức đẩy Hứa Đình Thâm ra, nàng hơi ngạt thở, nghiêng mặt qua hít thở từng ngụm từng ngụm, lồng ngực đập rộn ràng vẫn chưa bình ổn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm màu ửng hồng, giống như đóa hoa hồng đỏ dính hạt sương buổi sớm mai.
Hứa Đình Thâm nheo mắt, vươn tay muốn chạm vào, nhưng bị Khương Sơ tránh được, né đi.
“Ngươi...... Ngươi là đồ lưu manh.” Khương Sơ tức hổn hển, nàng nghĩ kỹ lại, “Nếu như ta không ở đây ngươi liền đối với Minh Lấy Hân làm loại sự tình này, ngươi...... Mặt người dạ thú...... Mặt người dạ thú......” Khương Sơ nhịn nửa ngày, “Vô sỉ hạ lưu!” Hứa Đình Thâm bị dáng vẻ cố gắng tìm từ ngữ để hình dung của nàng chọc cười, “Còn gì nữa không?” Khương Sơ hơi hé môi, ý thức được hắn đang trêu chọc mình thì không khỏi thẹn quá hoá giận, giơ tay lên muốn đánh hắn lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
“Lưu manh?” Hứa Đình Thâm hơi nghiêng mặt qua, giọng nói giống như lông vũ mềm mại lướt qua cổ nàng gây ngứa ngáy, khàn khàn đến mức làm cho tâm hồn người ta cũng phải rung động theo, “Còn có thứ lưu manh hơn nữa, ngươi có muốn thử một chút không?” Khương Sơ hốc mắt hơi đỏ lên, không biết là bị dọa hay là tức giận, bộ ngực không tính là đầy đặn nhưng đủ gợi cảm phập phồng lên xuống, gần như sắp cọ đến lồng ngực hắn.
Hàng mi cong vút của Hứa Đình Thâm run rẩy, lặng lẽ dời ánh mắt đi, “Ngươi cho rằng ta sẽ đối xử như vậy với người phụ nữ kia?” Khương Sơ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi vừa mới nói rõ ràng......” “Để cho ngươi hiểu lầm rồi.” Hứa Đình Thâm ngắt lời nàng, quay người ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi lấy một cuốn tạp chí từ dưới bàn trà ra lật xem, “Ý của ta là, nếu như ngươi không ở đây thì người phụ nữ kia sẽ quyến rũ ta. Có điều, chuyện vừa rồi, ta lại có hứng thú với ngươi.” Lời nói gần như tỏ tình khiến Khương Sơ không thở nổi, chí mạng nhất là nàng vậy mà nhớ lại lúc trước hôn hắn, chính mình đã trầm mê thế nào, đôi mắt không tự giác liền chuyển đến đôi môi mềm mại đẹp đẽ của Hứa Đình Thâm.
Nàng lắc đầu, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình rằng loại người như Hứa Đình Thâm miệng lưỡi căn bản không có mấy câu thật, không thể nào tin tưởng hắn, thế là lại mở miệng với giọng điệu mang theo xa cách, “Hứa tiên sinh, lần trước ta đã nói cho ngài rất rõ ràng rồi, nếu quan hệ hợp tác đã kết thúc, không cần thiết lại gặp dịp thì chơi. Giống như chuyện hôm nay, ngài trực tiếp cự tuyệt Minh tiểu thư là được, vì cái gì lại kéo ta vào?” Hứa Đình Thâm cho rằng mình đã hạ thấp lòng tự tôn để bày tỏ tình cảm, Khương Sơ tối thiểu cũng sẽ cảm động một chút, không ngờ đổi lại là những lời lẽ tổn thương như vậy từ đối phương, phẫn nộ xông lên não, hắn mấp máy môi, lời lẽ tổn thương cứ như vậy tuôn ra, “Chẳng phải ngươi thích nhất trò ‘gặp dịp thì chơi’ sao?” Khương Sơ không dám tin nghiêng đầu nhìn hắn, bầu không khí mập mờ trong nhất thời tan biến sạch sẽ.
Trong mắt Hứa Đình Thâm nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo, “Khương Sơ, ta tưởng ngươi sẽ hối hận.” “Ta chưa từng hối hận qua.” Con ngươi nàng có chút ẩm ướt, cho rằng Hứa Đình Thâm từ đầu đến cuối đều là muốn xem trò cười của mình, “Bàn về ‘gặp dịp thì chơi’, ai có thể hơn được ngươi đây, đại diễn viên.” Cửa “bịch” một tiếng đóng lại, đầu ngón tay Hứa Đình Thâm run nhè nhẹ.
Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Hắn không biết đã ngồi trên ghế sô pha bao lâu, miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm. Hứa Đình Thâm thừa nhận việc không quên được nàng một phần là do không cam tâm cùng đau xót, thế nhưng nhiều hơn chính là sự ngọt ngào cùng khắc sâu của mối tình đầu, nếu không hắn làm sao lại bởi vì để ý mà khắp nơi trốn tránh nàng. Hứa Đình Thâm biết, chính mình chỉ cần sớm ngày tiếp cận Khương Sơ, lòng tự tôn liền sẽ sớm ngày vỡ nát đến triệt để.
Hắn lấy tờ giấy tỏ tình kia từ trong ví tiền ra, ánh mắt có chút lấp lóe, sau đó đem tờ giấy xé thành mảnh nhỏ. Hứa Đình Thâm lại nhìn vào bên trong ví, là một tấm ảnh chụp chung của hai người, khi đó Khương Sơ sao mà non nớt, buộc hai bím tóc đuôi ngựa, mặc váy liền thân màu xanh trắng, ngay cả tựa vào vai hắn cũng không dám.
Hứa Đình Thâm không dám động vào tấm hình nữa, nhắm chặt mắt lại cúi đầu xuống, hắn cười khẽ một tiếng thấp không thể nghe thấy, tự giễu nói, “Phạm tiện.” Nếu không phải phạm tiện, làm sao lại cố ý tham gia chương trình tạp kỹ để tiếp cận nàng, tạo cơ hội cùng nàng đóng phim chung, càng sẽ không sắp xếp phòng của nàng đối diện với phòng mình.
Thắng Liên Tiếp đã từng nói, chờ ngươi bắt đầu một đoạn tình cảm mới liền sẽ quên được nàng. Thế nhưng Hứa Đình Thâm đến cả việc bắt đầu một mối tình mới cũng làm không được, hắn ngay cả thuốc lá khó cai cũng cai được rồi, lại vô luận như thế nào cũng không cai được nàng.
Ngày thứ hai quay phim, lúc mấy người di chuyển vị trí khớp lời thoại, may mắn nhờ có sự cố gắng đêm qua, cảnh quay này trôi qua rất nhanh và thuận lợi, ngay cả Khương Sơ cũng có chút không thể tin nổi.
Hứa Đình Thâm còn có mấy cảnh quay, còn cảnh của nàng tương đối rải rác, nên liền ngồi ở một bên uống nước. Diễn viên cùng đoàn Chúc Hàm Dục, một người có vẻ ngoài vô cùng đẹp đẽ như hoàng tử, là giọng ca chính trong một nhóm nhạc nam, rất vất vả mới có được cơ hội đóng phim lần này.
Nhưng không biết vì cái gì tất cả mọi người không mấy ai muốn搭理 (để ý/bắt chuyện) hắn, thấy Khương Sơ, Chúc Hàm Dục phảng phất như gặp được đồng loại, vô cùng nhiệt tình đưa một chai nước khoáng chưa mở nắp qua, “Ngươi tên Khương Sơ phải không?” Khương Sơ quay đầu, nhìn thấy Chúc Hàm Dục trông quen quen liền nhíu mày, “Ừ.” “Ai da, trông thấy ngươi ta thấy thoải mái hơn nhiều.” Chúc Hàm Dục uống một hớp, “Hình như ta từng xem phim truyền hình ngươi đóng rồi.”
Hứa Đình Thâm bị làm cho tức giận, hắn hé mắt, lại tiến về phía Khương Sơ hai bước, giọng nói khàn khàn, “Ngươi biết hôm nay nếu như ngươi không ở đây sẽ xảy ra chuyện gì không?” Khương Sơ lùi về sau một bước, “Xảy...... xảy ra chuyện gì?” Hứa Đình Thâm đã dồn nàng vào góc tường, cô gái trừng lớn mắt hạnh, hai cánh tay chống trên lồng ngực của hắn, nhưng vẫn không thể ngăn cản được hormone tỏa ra từ người đàn ông, trái tim nàng đập không ngừng, ngay cả trong hơi thở cũng toàn là mùi vị thuộc về Hứa Đình Thâm.
Còn như mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, dễ ngửi, nàng xuất thần nghĩ.
Khương Sơ nuốt nước bọt, vừa ngước mắt lên, đôi môi mềm mại gợi cảm từ từ cúi xuống, phảng phất một giây sau liền muốn hôn lấy mình, lồng ngực nàng như có con nai con sắp nhảy xổ ra tới.
Chương 14: Vô sỉ hạ lưu
May mắn Khương Sơ lấy lại tinh thần, ngay trước giây đó đã dùng sức đẩy Hứa Đình Thâm ra, nàng hơi ngạt thở, nghiêng mặt qua hít thở từng ngụm từng ngụm, lồng ngực đập rộn ràng vẫn chưa bình ổn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm màu ửng hồng, giống như đóa hoa hồng đỏ dính hạt sương buổi sớm mai.
Hứa Đình Thâm nheo mắt, vươn tay muốn chạm vào, nhưng bị Khương Sơ tránh được, né đi.
“Ngươi...... Ngươi là đồ lưu manh.” Khương Sơ tức hổn hển, nàng nghĩ kỹ lại, “Nếu như ta không ở đây ngươi liền đối với Minh Lấy Hân làm loại sự tình này, ngươi...... Mặt người dạ thú...... Mặt người dạ thú......” Khương Sơ nhịn nửa ngày, “Vô sỉ hạ lưu!” Hứa Đình Thâm bị dáng vẻ cố gắng tìm từ ngữ để hình dung của nàng chọc cười, “Còn gì nữa không?” Khương Sơ hơi hé môi, ý thức được hắn đang trêu chọc mình thì không khỏi thẹn quá hoá giận, giơ tay lên muốn đánh hắn lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
“Lưu manh?” Hứa Đình Thâm hơi nghiêng mặt qua, giọng nói giống như lông vũ mềm mại lướt qua cổ nàng gây ngứa ngáy, khàn khàn đến mức làm cho tâm hồn người ta cũng phải rung động theo, “Còn có thứ lưu manh hơn nữa, ngươi có muốn thử một chút không?” Khương Sơ hốc mắt hơi đỏ lên, không biết là bị dọa hay là tức giận, bộ ngực không tính là đầy đặn nhưng đủ gợi cảm phập phồng lên xuống, gần như sắp cọ đến lồng ngực hắn.
Hàng mi cong vút của Hứa Đình Thâm run rẩy, lặng lẽ dời ánh mắt đi, “Ngươi cho rằng ta sẽ đối xử như vậy với người phụ nữ kia?” Khương Sơ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi vừa mới nói rõ ràng......” “Để cho ngươi hiểu lầm rồi.” Hứa Đình Thâm ngắt lời nàng, quay người ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi lấy một cuốn tạp chí từ dưới bàn trà ra lật xem, “Ý của ta là, nếu như ngươi không ở đây thì người phụ nữ kia sẽ quyến rũ ta. Có điều, chuyện vừa rồi, ta lại có hứng thú với ngươi.” Lời nói gần như tỏ tình khiến Khương Sơ không thở nổi, chí mạng nhất là nàng vậy mà nhớ lại lúc trước hôn hắn, chính mình đã trầm mê thế nào, đôi mắt không tự giác liền chuyển đến đôi môi mềm mại đẹp đẽ của Hứa Đình Thâm.
Nàng lắc đầu, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình rằng loại người như Hứa Đình Thâm miệng lưỡi căn bản không có mấy câu thật, không thể nào tin tưởng hắn, thế là lại mở miệng với giọng điệu mang theo xa cách, “Hứa tiên sinh, lần trước ta đã nói cho ngài rất rõ ràng rồi, nếu quan hệ hợp tác đã kết thúc, không cần thiết lại gặp dịp thì chơi. Giống như chuyện hôm nay, ngài trực tiếp cự tuyệt Minh tiểu thư là được, vì cái gì lại kéo ta vào?” Hứa Đình Thâm cho rằng mình đã hạ thấp lòng tự tôn để bày tỏ tình cảm, Khương Sơ tối thiểu cũng sẽ cảm động một chút, không ngờ đổi lại là những lời lẽ tổn thương như vậy từ đối phương, phẫn nộ xông lên não, hắn mấp máy môi, lời lẽ tổn thương cứ như vậy tuôn ra, “Chẳng phải ngươi thích nhất trò ‘gặp dịp thì chơi’ sao?” Khương Sơ không dám tin nghiêng đầu nhìn hắn, bầu không khí mập mờ trong nhất thời tan biến sạch sẽ.
Trong mắt Hứa Đình Thâm nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo, “Khương Sơ, ta tưởng ngươi sẽ hối hận.” “Ta chưa từng hối hận qua.” Con ngươi nàng có chút ẩm ướt, cho rằng Hứa Đình Thâm từ đầu đến cuối đều là muốn xem trò cười của mình, “Bàn về ‘gặp dịp thì chơi’, ai có thể hơn được ngươi đây, đại diễn viên.” Cửa “bịch” một tiếng đóng lại, đầu ngón tay Hứa Đình Thâm run nhè nhẹ.
Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Hắn không biết đã ngồi trên ghế sô pha bao lâu, miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm. Hứa Đình Thâm thừa nhận việc không quên được nàng một phần là do không cam tâm cùng đau xót, thế nhưng nhiều hơn chính là sự ngọt ngào cùng khắc sâu của mối tình đầu, nếu không hắn làm sao lại bởi vì để ý mà khắp nơi trốn tránh nàng. Hứa Đình Thâm biết, chính mình chỉ cần sớm ngày tiếp cận Khương Sơ, lòng tự tôn liền sẽ sớm ngày vỡ nát đến triệt để.
Hắn lấy tờ giấy tỏ tình kia từ trong ví tiền ra, ánh mắt có chút lấp lóe, sau đó đem tờ giấy xé thành mảnh nhỏ. Hứa Đình Thâm lại nhìn vào bên trong ví, là một tấm ảnh chụp chung của hai người, khi đó Khương Sơ sao mà non nớt, buộc hai bím tóc đuôi ngựa, mặc váy liền thân màu xanh trắng, ngay cả tựa vào vai hắn cũng không dám.
Hứa Đình Thâm không dám động vào tấm hình nữa, nhắm chặt mắt lại cúi đầu xuống, hắn cười khẽ một tiếng thấp không thể nghe thấy, tự giễu nói, “Phạm tiện.” Nếu không phải phạm tiện, làm sao lại cố ý tham gia chương trình tạp kỹ để tiếp cận nàng, tạo cơ hội cùng nàng đóng phim chung, càng sẽ không sắp xếp phòng của nàng đối diện với phòng mình.
Thắng Liên Tiếp đã từng nói, chờ ngươi bắt đầu một đoạn tình cảm mới liền sẽ quên được nàng. Thế nhưng Hứa Đình Thâm đến cả việc bắt đầu một mối tình mới cũng làm không được, hắn ngay cả thuốc lá khó cai cũng cai được rồi, lại vô luận như thế nào cũng không cai được nàng.
Ngày thứ hai quay phim, lúc mấy người di chuyển vị trí khớp lời thoại, may mắn nhờ có sự cố gắng đêm qua, cảnh quay này trôi qua rất nhanh và thuận lợi, ngay cả Khương Sơ cũng có chút không thể tin nổi.
Hứa Đình Thâm còn có mấy cảnh quay, còn cảnh của nàng tương đối rải rác, nên liền ngồi ở một bên uống nước. Diễn viên cùng đoàn Chúc Hàm Dục, một người có vẻ ngoài vô cùng đẹp đẽ như hoàng tử, là giọng ca chính trong một nhóm nhạc nam, rất vất vả mới có được cơ hội đóng phim lần này.
Nhưng không biết vì cái gì tất cả mọi người không mấy ai muốn搭理 (để ý/bắt chuyện) hắn, thấy Khương Sơ, Chúc Hàm Dục phảng phất như gặp được đồng loại, vô cùng nhiệt tình đưa một chai nước khoáng chưa mở nắp qua, “Ngươi tên Khương Sơ phải không?” Khương Sơ quay đầu, nhìn thấy Chúc Hàm Dục trông quen quen liền nhíu mày, “Ừ.” “Ai da, trông thấy ngươi ta thấy thoải mái hơn nhiều.” Chúc Hàm Dục uống một hớp, “Hình như ta từng xem phim truyền hình ngươi đóng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận