Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 83
Khương Sơ hỏi: “Chúng ta có thể đến vườn rau nhà các ngươi hái rau không? Sẽ trả tiền.” Nhân viên công tác đáp: “Ai, không thể làm vậy được.” Nàng cười vô tội: “Các ngươi đâu có nói là không được làm vậy đâu, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được mà, chẳng lẽ các ngươi định trở mặt à?” Nhân viên công tác: “...” Nói rất có lý, ta không thể phản bác được.
Rau trong vườn của mọi người rất nhiều, Hứa Đình Thâm hái được ít quả ớt: “Ngươi thích ăn không?” Hắn hỏi vậy vì bình thường Khương Sơ khá thích ăn cay, không ngờ nàng lại lắc đầu: “Ta chỉ thích vị cay, nhưng ta không ăn quả ớt.” “???” Logic gì vậy?
Đối với khẩu vị kỳ quái này của nàng dâu, Hứa Đình Thâm cũng không thỏa hiệp, vẫn hái một rổ quả ớt. Khương Sơ nhìn thấy bên cạnh có cà tím màu trắng, định hái xuống, không ngờ trên cuống cà tím lại có gai lít nha lít nhít, nàng không cẩn thận bị đâm vào tay, vẫn rất đau.
“Thật sâu, ngươi giúp ta hái cái này với.” Khương Sơ nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, gai này hơi phiền phức đấy.” Nam nhân bất đắc dĩ kéo tay nàng qua, khẽ cười một tiếng: “Đồ ngốc.” 【 Khương Sơ yếu ớt quá vậy, bị cái gai này đâm mà cũng kêu phiền phức à? 】 【 Hứa Đình Thâm còn chê nàng ngốc kìa. 】 【 Rõ ràng là nói đùa, không phải ghét bỏ thật đâu được không? Mắt ngươi mọc dưới đế giày à? 】 【 Sao lắm kẻ cãi cùn thành tinh thế nhỉ? Gai trên cà tím đúng là rất khó chịu, ngươi đến cái này cũng không biết, ta thấy ngươi mới yếu ớt đó. 】 【 Khương Sơ nói không thích ăn quả ớt mà Hứa Đình Thâm vẫn hái, không biết mấy người fan CP các ngươi nhìn ra ngọt sủng ở chỗ nào, rõ ràng là giả vờ giả vịt thôi. 】
Hứa Đình Thâm cười thì cười, nhưng vẫn nhíu mày hỏi: “Đau không?” Khương Sơ “giả vờ giả vịt” lại “yếu ớt” nhỏ giọng nói: “Hơi hơi.” Thực ra cũng không đau lắm.
Nam nhân cúi đầu xuống: “Thổi một chút là hết đau ngay.”
Luồng khí hơi lạnh bao lấy đầu ngón tay, chỗ bị nắm hơi nóng lên, Khương Sơ vội vàng rụt ngón tay về: “Không sao.” Hứa Đình Thâm khẽ cười một tiếng: “Ngươi đi hái mấy quả cà chua đi.” Lúc trở về, hai người thu hoạch khá khẩm, không chỉ có cà tím, rau hẹ các loại rau quả mà còn mua thêm ít thịt heo và trứng gà.
Khương Sơ liếc nhìn thịt heo tươi mới: “Gần đây có chợ bán thức ăn phải không? Sáng mai chúng ta đi mua được chứ?” Cũng may tổ tiết mục chỉ làm khó bọn họ một buổi tối thôi: “Được.” Khương Sơ vừa nghe vậy liền tươi cười rạng rỡ, quay đầu liếc nhìn Hứa Đình Thâm. Người xem trước màn hình thấy ánh mắt Hứa Đình Thâm như dán chặt vào người cô gái, thấy nàng cười thì hắn cũng bất giác cong môi, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy yêu thương.
Dù cách màn hình cũng cảm thấy như bị thức ăn cho chó ném loạn xạ vào mặt.
Chỗ ở do tổ tiết mục sắp xếp có đầy đủ mọi thứ trừ nguyên liệu nấu ăn chính. Hứa Đình Thâm đặt quả ớt vào rổ rửa sạch: “Làm món ớt xanh nhồi thịt nhé, đến lúc đó ngươi không ăn ớt xanh thì đưa ta ăn, hửm?” Khương Sơ hai mắt sáng lên, vẻ mặt sùng bái nói: “Oa, Thật sâu ngươi tốt quá.” Hứa Đình Thâm quay đầu đòi phần thưởng: “Hôn một cái.” Cô gái nhón chân hôn lên má hắn một cái. Sau đó Hứa Đình Thâm nhìn nàng với ánh mắt không hài lòng, nhưng Khương Sơ lại chẳng hề hay biết. Hứa Đình Thâm nhìn nàng chằm chằm, trên đầu như hiện ra mấy ô thoại: “Nàng dâu sao chỉ hôn má?”, “Nàng dâu có phải không yêu ta không?” Khương Sơ chuyên tâm rửa cà chua trong tay, cảm nhận được một ánh mắt đang dán vào người mình. Nàng lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Hứa Đình Thâm cứ nhìn mình chằm chằm. Khương Sơ nghi hoặc cười: “Sao thế?” Hắn bĩu môi: “Hôn chỗ này.” Khương Sơ nhíu mày, cảm thấy hắn thật trẻ con: “Không cần.” “Tại sao?” Nàng hơi thẹn thùng, nói đặc biệt nhỏ: “Tối... tối lại hôn...” Hứa Đình Thâm không nhịn được cong môi cười, ghé sát lại, mi mắt khẽ cụp xuống, nhẹ giọng nói: “Bồi thường gấp bội.” Khương Sơ hết cách, đành phải gật nhẹ đầu.
【 Tôi báo cáo, hai người này đang thì thầm thì thào! 】 【 Hai người các ngươi cứ hôn đi, hôn đi, không cần để ý đến cảm nhận của tôi đâu! 】 【 Hứa Đình Thâm, ta không ngờ ngươi lại là người đàn ông như vậy, a a a tiểu nãi cẩu, ta có thể, ta có thể, ta thật sự có thể! 】 【 Không! Ngươi không thể! Đó là người đàn ông của Khương Sơ! 】
Bữa tối nấu được một nửa, người của tổ tiết mục thông báo rằng đồ ăn nấu xong đều phải mang đến chỗ Thi Tử Mặc để mọi người cùng ăn.
Hứa Đình Thâm nhíu mày: “Xong rồi, bọn họ có bị ta hạ độc chết không vậy?” “Sẽ không đâu, ta còn chưa chết mà.” Hắn cười: “Ngươi là chuột bạch nhỏ à?” “Ngươi là chuột đen nhỏ.” “Ta là mèo đen lớn.” Khương Sơ bất mãn, bĩu môi hỏi: “Ngươi muốn ăn ta à?” Hứa Đình Thâm cúi đầu, lông mi khẽ run, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, không đáp lời. Lên chương trình có điểm này không tốt, không thể giở trò lưu manh nói lời trêu ghẹo, không thể chọc cho cô gái của hắn đỏ bừng cả mặt.
Thi Tử Mặc có tài nấu nướng rất tốt. Biết mọi người sẽ đến chỗ hắn ăn cơm, hắn cũng mặc kệ người khác có nấu ăn hay không mà tự mình làm trước một bàn lớn đồ ăn. Lúc Khương Sơ đến thì kinh ngạc, nàng kéo vạt áo Hứa Đình Thâm: “Làm sao bây giờ, cảm giác chúng ta thua chắc rồi, món của chúng ta... hình như chẳng có gì đặc sắc cả.” Hứa Đình Thâm trêu ghẹo: “Mấy món này đều do ta làm, đến lúc đó thua thì một mình ngươi gánh chịu nhé.” Khương Sơ lườm hắn: “Ngươi làm chẳng lẽ ngươi không chịu trách nhiệm? Ai làm nấy chịu!” “Tiểu vô lại, ta đây chẳng phải đều học theo ngươi sao?” Cô gái nghĩ đến đêm đó Hứa Đình Thâm nói nàng “Dám làm không dám chịu”, tai lập tức nóng bừng, không thèm giải thích với hắn nữa.
Trời hơi tối, Thi Tử Mặc chuyển ra một cái giường tre, mọi người quây quần lại một chỗ ăn cơm. Nông thôn nhiều muỗi, bên cạnh đốt một cuộn nhang muỗi, gió đêm thổi qua khiến lòng người thư thái.
Rau trong vườn của mọi người rất nhiều, Hứa Đình Thâm hái được ít quả ớt: “Ngươi thích ăn không?” Hắn hỏi vậy vì bình thường Khương Sơ khá thích ăn cay, không ngờ nàng lại lắc đầu: “Ta chỉ thích vị cay, nhưng ta không ăn quả ớt.” “???” Logic gì vậy?
Đối với khẩu vị kỳ quái này của nàng dâu, Hứa Đình Thâm cũng không thỏa hiệp, vẫn hái một rổ quả ớt. Khương Sơ nhìn thấy bên cạnh có cà tím màu trắng, định hái xuống, không ngờ trên cuống cà tím lại có gai lít nha lít nhít, nàng không cẩn thận bị đâm vào tay, vẫn rất đau.
“Thật sâu, ngươi giúp ta hái cái này với.” Khương Sơ nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, gai này hơi phiền phức đấy.” Nam nhân bất đắc dĩ kéo tay nàng qua, khẽ cười một tiếng: “Đồ ngốc.” 【 Khương Sơ yếu ớt quá vậy, bị cái gai này đâm mà cũng kêu phiền phức à? 】 【 Hứa Đình Thâm còn chê nàng ngốc kìa. 】 【 Rõ ràng là nói đùa, không phải ghét bỏ thật đâu được không? Mắt ngươi mọc dưới đế giày à? 】 【 Sao lắm kẻ cãi cùn thành tinh thế nhỉ? Gai trên cà tím đúng là rất khó chịu, ngươi đến cái này cũng không biết, ta thấy ngươi mới yếu ớt đó. 】 【 Khương Sơ nói không thích ăn quả ớt mà Hứa Đình Thâm vẫn hái, không biết mấy người fan CP các ngươi nhìn ra ngọt sủng ở chỗ nào, rõ ràng là giả vờ giả vịt thôi. 】
Hứa Đình Thâm cười thì cười, nhưng vẫn nhíu mày hỏi: “Đau không?” Khương Sơ “giả vờ giả vịt” lại “yếu ớt” nhỏ giọng nói: “Hơi hơi.” Thực ra cũng không đau lắm.
Nam nhân cúi đầu xuống: “Thổi một chút là hết đau ngay.”
Luồng khí hơi lạnh bao lấy đầu ngón tay, chỗ bị nắm hơi nóng lên, Khương Sơ vội vàng rụt ngón tay về: “Không sao.” Hứa Đình Thâm khẽ cười một tiếng: “Ngươi đi hái mấy quả cà chua đi.” Lúc trở về, hai người thu hoạch khá khẩm, không chỉ có cà tím, rau hẹ các loại rau quả mà còn mua thêm ít thịt heo và trứng gà.
Khương Sơ liếc nhìn thịt heo tươi mới: “Gần đây có chợ bán thức ăn phải không? Sáng mai chúng ta đi mua được chứ?” Cũng may tổ tiết mục chỉ làm khó bọn họ một buổi tối thôi: “Được.” Khương Sơ vừa nghe vậy liền tươi cười rạng rỡ, quay đầu liếc nhìn Hứa Đình Thâm. Người xem trước màn hình thấy ánh mắt Hứa Đình Thâm như dán chặt vào người cô gái, thấy nàng cười thì hắn cũng bất giác cong môi, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy yêu thương.
Dù cách màn hình cũng cảm thấy như bị thức ăn cho chó ném loạn xạ vào mặt.
Chỗ ở do tổ tiết mục sắp xếp có đầy đủ mọi thứ trừ nguyên liệu nấu ăn chính. Hứa Đình Thâm đặt quả ớt vào rổ rửa sạch: “Làm món ớt xanh nhồi thịt nhé, đến lúc đó ngươi không ăn ớt xanh thì đưa ta ăn, hửm?” Khương Sơ hai mắt sáng lên, vẻ mặt sùng bái nói: “Oa, Thật sâu ngươi tốt quá.” Hứa Đình Thâm quay đầu đòi phần thưởng: “Hôn một cái.” Cô gái nhón chân hôn lên má hắn một cái. Sau đó Hứa Đình Thâm nhìn nàng với ánh mắt không hài lòng, nhưng Khương Sơ lại chẳng hề hay biết. Hứa Đình Thâm nhìn nàng chằm chằm, trên đầu như hiện ra mấy ô thoại: “Nàng dâu sao chỉ hôn má?”, “Nàng dâu có phải không yêu ta không?” Khương Sơ chuyên tâm rửa cà chua trong tay, cảm nhận được một ánh mắt đang dán vào người mình. Nàng lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Hứa Đình Thâm cứ nhìn mình chằm chằm. Khương Sơ nghi hoặc cười: “Sao thế?” Hắn bĩu môi: “Hôn chỗ này.” Khương Sơ nhíu mày, cảm thấy hắn thật trẻ con: “Không cần.” “Tại sao?” Nàng hơi thẹn thùng, nói đặc biệt nhỏ: “Tối... tối lại hôn...” Hứa Đình Thâm không nhịn được cong môi cười, ghé sát lại, mi mắt khẽ cụp xuống, nhẹ giọng nói: “Bồi thường gấp bội.” Khương Sơ hết cách, đành phải gật nhẹ đầu.
【 Tôi báo cáo, hai người này đang thì thầm thì thào! 】 【 Hai người các ngươi cứ hôn đi, hôn đi, không cần để ý đến cảm nhận của tôi đâu! 】 【 Hứa Đình Thâm, ta không ngờ ngươi lại là người đàn ông như vậy, a a a tiểu nãi cẩu, ta có thể, ta có thể, ta thật sự có thể! 】 【 Không! Ngươi không thể! Đó là người đàn ông của Khương Sơ! 】
Bữa tối nấu được một nửa, người của tổ tiết mục thông báo rằng đồ ăn nấu xong đều phải mang đến chỗ Thi Tử Mặc để mọi người cùng ăn.
Hứa Đình Thâm nhíu mày: “Xong rồi, bọn họ có bị ta hạ độc chết không vậy?” “Sẽ không đâu, ta còn chưa chết mà.” Hắn cười: “Ngươi là chuột bạch nhỏ à?” “Ngươi là chuột đen nhỏ.” “Ta là mèo đen lớn.” Khương Sơ bất mãn, bĩu môi hỏi: “Ngươi muốn ăn ta à?” Hứa Đình Thâm cúi đầu, lông mi khẽ run, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, không đáp lời. Lên chương trình có điểm này không tốt, không thể giở trò lưu manh nói lời trêu ghẹo, không thể chọc cho cô gái của hắn đỏ bừng cả mặt.
Thi Tử Mặc có tài nấu nướng rất tốt. Biết mọi người sẽ đến chỗ hắn ăn cơm, hắn cũng mặc kệ người khác có nấu ăn hay không mà tự mình làm trước một bàn lớn đồ ăn. Lúc Khương Sơ đến thì kinh ngạc, nàng kéo vạt áo Hứa Đình Thâm: “Làm sao bây giờ, cảm giác chúng ta thua chắc rồi, món của chúng ta... hình như chẳng có gì đặc sắc cả.” Hứa Đình Thâm trêu ghẹo: “Mấy món này đều do ta làm, đến lúc đó thua thì một mình ngươi gánh chịu nhé.” Khương Sơ lườm hắn: “Ngươi làm chẳng lẽ ngươi không chịu trách nhiệm? Ai làm nấy chịu!” “Tiểu vô lại, ta đây chẳng phải đều học theo ngươi sao?” Cô gái nghĩ đến đêm đó Hứa Đình Thâm nói nàng “Dám làm không dám chịu”, tai lập tức nóng bừng, không thèm giải thích với hắn nữa.
Trời hơi tối, Thi Tử Mặc chuyển ra một cái giường tre, mọi người quây quần lại một chỗ ăn cơm. Nông thôn nhiều muỗi, bên cạnh đốt một cuộn nhang muỗi, gió đêm thổi qua khiến lòng người thư thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận