Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)

Chương 11

“Đến cũng đến rồi, cảnh sắc không ngắm mà đã đi sao?” Mặc dù Hứa Đình Thâm nói vậy, Khương Sơ vẫn không dám nghiêng đầu nhìn xuống.
“Dây giày của ngươi tuột rồi.”
“Ngươi đừng gạt ta.” Nàng vừa nói vừa cúi đầu nhìn xem dây giày của mình có tuột không, ánh mắt vô tình chạm phải cảnh sắc phía dưới, đột nhiên nhìn thấy mà cảm giác như mình sắp rơi xuống vậy, mặt Khương Sơ nhăn lại thành một cục, hét lên rồi quay mặt đi chỗ khác, vừa lúc trông thấy Hứa Đình Thâm giơ gậy tự sướng chụp cả hai người vào.
“Ngươi làm gì!” Khương Sơ xấu hổ tức giận trừng mắt Hứa Đình Thâm, sắc mặt đỏ bừng lên, “Ngươi...... Xóa đi.”
Hứa Đình Thâm bước nhanh về phía trước, “Ngươi đuổi kịp ta thì ta liền xóa.”
Nàng có thể đi được đã là rất giỏi rồi, làm sao có thể đuổi kịp Hứa Đình Thâm chân dài, Khương Sơ kéo dây thừng, “Ngươi đi chậm một chút.”
Hứa Đình Thâm đã đi ra rất xa, hắn đột nhiên dẫm lên tấm thép trên mép kính, dùng sức kéo mạnh dây thừng, người ngả về sau, dọa Khương Sơ hít vào một ngụm khí lạnh, vô thức nhắm mắt không dám nhìn, qua một hồi lâu nàng mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Đình Thâm bình yên vô sự đứng tại chỗ mới thở phào một hơi, nhưng tim trong lồng ngực vẫn đập rất nhanh, “Ngươi không thể đi đường đàng hoàng được sao?”
Hứa Đình Thâm thì không hề cảm thấy có gì, “Ngươi cũng thử xem?”
Khương Sơ: “......”
Cô gái mặt đầy vẻ không muốn nói chuyện với ngươi.
“Ngươi xem cảnh sắc bên cạnh một chút đi.” Hứa Đình Thâm dừng bước lại, “Đừng nhìn xuống dưới.”
Khương Sơ bị hắn nói vậy làm động lòng, quay đầu cẩn thận từng li từng tí đánh giá cảnh sắc xung quanh, nhà cao tầng san sát, phồn hoa mà rung động, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nàng dần dần nhuốm màu kinh ngạc và vui sướng, giống như một bức tranh thủy mặc đen trắng đột nhiên được tô điểm màu sắc tươi đẹp, lại phảng phất như gió xuân về trong một đêm, hoa lê nở rộ trên cành khẽ rung rinh trong gió.
Cảnh sắc nào đẹp bằng người?
Hứa Đình Thâm nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, “Đồ nhát gan, đi thôi.”
“Này ——” Khương Sơ lấy lại tinh thần, vội vàng nắm lấy dây thừng đi về phía trước, bởi vì quá vội và sợ hãi, lúc đi xuống chân lại hơi run lên, nàng giơ tay lên định vịn vào bức tường bên cạnh, lại đột nhiên ngã vào một vòng tay ấm áp.
Hai tay Khương Sơ vừa vặn đặt trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, loáng thoáng có thể cảm nhận được hình dáng cơ bắp dưới lớp áo, mặt nàng áp vào lồng ngực hắn, nhất thời có chút khó thở.
May mắn Hứa Đình Thâm rất nhanh liền buông tay ra, trong cổ họng hắn bật ra tiếng cười trầm thấp, xem xét tấm hình trong điện thoại di động, “Cứ lấy tấm này cho bọn họ chọn đi.”
Quá đáng mà, Khương Sơ ngày thường vô cùng chú trọng hình tượng giờ không bình tĩnh nổi, “Tấm này không đẹp, đổi tấm khác.”
Hứa Đình Thâm nhìn thế nào cũng thấy hài lòng, nhướng đôi mắt mang theo ba phần ngang ngược, khinh mạn nói, “Không đổi.”
Khương Sơ tức giận nhìn hắn, nhón chân lên muốn với lấy điện thoại trong tay Hứa Đình Thâm, nhưng bi thảm là Hứa Đình Thâm cao hơn nàng quá nhiều, nàng nhảy thế nào cũng không lấy được chiếc điện thoại hắn cố tình giơ cao.
Hứa Đình Thâm nhếch một bên khóe môi, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng đầy đắc ý.
Cao lớn thì hay lắm sao?
Khương Sơ giống như một con thỏ xù lông, hung hăng đạp hắn một cái, Hứa Đình Thâm hít một hơi khí lạnh, nhất thời không chú ý, điện thoại bị nàng giật lấy. Chờ hắn định thần lại, người thắng đã sớm chạy xa, Khương Sơ giơ điện thoại lên huơ huơ trước mặt hắn, mặt đầy vẻ đắc ý.
Hứa Đình Thâm hoàn toàn bị cuốn vào biểu cảm nhỏ của nàng, không có chút bối rối nào vì bị giật mất điện thoại di động.
Rất nhanh Khương Sơ liền biết tại sao, nàng căn bản không mở được điện thoại của Hứa Đình Thâm, Khương Sơ thử tất cả các con số mình có thể nghĩ ra nhưng vẫn không mở được, thân hình cao lớn từ từ đi đến phía sau nàng, nhẹ nhàng đoạt lại điện thoại, “Nghĩ gì thế? Ngươi nghĩ điện thoại di động của ta dễ mở giống của ngươi sao?”
Bởi vì cần chụp ảnh, lúc ra ngoài tổ chương trình đã trả lại điện thoại di động cho bọn họ, Khương Sơ lấy điện thoại di động ra, “Ta không tin ngươi mở được.”
Hứa Đình Thâm hơi nghiêng đầu, “Ngươi chắc chắn muốn ta thử?”
Nàng hất cằm lên, ra hiệu cho hắn thử đi.
Hứa Đình Thâm nhận lấy điện thoại, vài ba lần liền phá được mật mã, sau đó đặt điện thoại di động vào tay Khương Sơ, lúc rời đi vạt áo tung bay theo gió, biểu cảm có chút hờ hững, mà trong mắt Khương Sơ, toàn thân trên dưới Hứa Đình Thâm đều viết hai chữ trào phúng.
Nàng đứng tại chỗ với vẻ mặt đầy không dám tin.
“”
【 Tại sao Hứa Đình Thâm lại biết mật mã điện thoại của Khương Sơ? 】
【 Chắc là IQ cao nên đoán ra thôi. 】
【 IQ cao mà đoán được mật mã điện thoại của bạn bè á??? 】
【 Hai người họ mà không có gì thì ta tay không bổ sầu riêng! 】
【 Ta chép Tam Tự Kinh một trăm lần! 】
【 Ta hít đất 100 cái! 】
Mưa đạn lít nha lít nhít bị flag chiếm cứ......
Lúc này có người nói —— 【 Hai người họ mà không có gì thì ta làm hết tất cả flag của mấy người trên kia! 】
【 Ta thua, tỷ muội là cái sói lửa. 】
**Chương 7: Tình thật vụng về**
Khương Sơ suýt hóa đá vội đuổi theo bước chân Hứa Đình Thâm, người sau đi tới một nhà hàng, Khương Sơ nghĩ đến kinh phí tổ chương trình cho vẫn còn dư không ít liền đi vào.
“Ngươi ăn gì?”
Khương Sơ do dự một chút, chỉ vào thực đơn, “Mì Ý sốt bò cay.”
Hứa Đình Thâm gọi mì bò sốt cà chua, salad hoa quả cùng món tráng miệng và đồ uống.
Hai người ngồi xuống, thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn tới, xen lẫn tiếng bàn tán, dính “Một đường minh tinh” Hứa Đình Thâm ánh sáng, Khương Sơ vẫn là lần đầu tiên được đãi ngộ thế này.
Trong lúc chờ đợi, Khương Sơ lấy điện thoại di động ra, đột nhiên nhớ ra điều gì, nói với người đàn ông vác camera, “Tiểu ca ca, có thể gửi hình chụp lúc nãy cho chúng tôi không?”
Hứa Đình Thâm nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn nhân viên công tác phụ trách chụp ảnh, đối phương tuy không thể so với minh tinh nhưng ngoại hình không tệ, quan trọng nhất là khí chất sạch sẽ, vóc dáng đẹp, vừa đúng là kiểu Khương Sơ yêu thích.
Hắn cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng không đều trên mặt, đầu lưỡi liếm nhẹ răng hàm, ánh mắt tối tăm không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận