Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)

Chương 7

Biểu cảm trên mặt người đàn ông thoáng sững lại, hắn ngước mắt nhìn Khương Sơ, cố gắng tìm kiếm dấu vết nói dối trên mặt nàng, nhưng thất bại. Hứa Đình Thâm đưa tay vào túi quần, định lấy thứ gì đó ra để xoa dịu tâm trạng, lại hoảng hốt nhớ ra mình đã cai thuốc lá từ lâu. Hắn nhếch môi, nhìn nàng với vẻ khinh mạn, "Vậy thì tốt, dù sao có người bạn trai cũ ưu tú như ta, sợ là sau này ngươi không tìm được bạn trai mất."
"......" Khương Sơ nhìn hắn với vẻ mặt một lời khó nói hết, nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Những người theo đuổi ta ai cũng ưu tú hơn ngươi."
Hứa Đình Thâm đưa tay nắm lấy chiếc cằm mềm mại của nàng, "Chưa tỉnh ngủ đã chạy ra đây rồi à?"
"......" Hừ, nàng nhăn mũi, đồ quỷ sứ đáng ghét.
Hứa Đình Thâm trong lòng thoáng chua xót, hắn "chậc" một tiếng, không dám hỏi thêm nữa.
Lại có ngày mình trở nên mất mặt thế này, hắn nghĩ.
Hôm sau.
Khương Sơ cảm giác như trong mơ Hứa Đình Thâm đang gọi nàng dậy, thật là ồn ào. Hứa Đình Thâm có tật xấu gì không biết nữa, muốn ăn sáng thì tự đi mà ăn, sao cứ phải gọi mình.
Đến khi nàng mở mắt ra mới phát hiện không phải mơ, Hứa Đình Thâm thật sự đang gọi nàng dậy.
Có chuyện gì sụp đổ hơn thế này nữa không?
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu trắng, đường cong cơ bắp trên cánh tay khiến người ta muốn xịt máu mũi. Khương Sơ mở to đôi mắt ngái ngủ nhìn hắn, trước mắt vẫn còn mờ mịt, cơn bực bội vì bị đánh thức ập đến, nàng chộp lấy chiếc gối ôm trên giường nện vào người Hứa Đình Thâm, sau đó lại nằm xuống ngủ tiếp.
Trong cổ họng hắn bật ra một tiếng cười, tiếp tục kiên nhẫn gõ cửa.
Khương Sơ không chịu nổi sự quấy rầy, ngồi dậy dụi mắt, "Mấy giờ rồi?"
Hứa Đình Thâm cụp mắt, giọng điệu nhàn nhạt, "Mười giờ."
Nàng lập tức tỉnh táo, đã mười giờ rồi sao?
Phản ứng đầu tiên: "Trễ giờ ghi hình có bị trừ tiền không?"
Mưa đạn lại bắt đầu như mọi ngày.
【 Mười giờ? Vì sao bên này của ta hiển thị bảy giờ? Ta và Hứa Đình Thâm chẳng lẽ không cùng múi giờ? 】 【 Ta van cầu Hứa Đình Thâm đừng khoe thân nữa, lừa gạt cô gái đáng yêu như vậy lương tâm không thấy cắn rứt sao? 】 【 Sao giống hệt mẹ ta, cứ thích làm tròn thời gian lên thế nhỉ? 】 【 Phản ứng đầu tiên của Khương Sơ lại là có bị trừ tiền không? Định làm ta cười chết ngay bây giờ à? 】 【 Cặp này đúng là nguồn vui của ta ha ha ha ha. 】
Khương Sơ cầm lấy đồng hồ của Hứa Đình Thâm trên bàn, trên đó hiển thị bảy giờ.
"Hứa Đình Thâm!" Cô gái nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi......"
"Ngươi" nửa ngày trời, cố gắng mãi mà không thốt ra được lời nào để đáp trả, trông như một con mèo con giương nanh múa vuốt uy hiếp nhưng thực chất chẳng có chút lực công kích nào.
Hắn không nhịn được bật cười một tiếng, cầm lấy ly thủy tinh trên bàn, yết hầu người đàn ông chuyển động lên xuống, toàn thân tản ra hơi nóng, lúc này Khương Sơ mới phát hiện Hứa Đình Thâm hình như vừa vận động về, mồ hôi trên trán hắn trượt xuống phần cổ gợi cảm, lại mang theo vài phần sắc khí.
Khương Sơ vô thức nuốt nước bọt, sau đó bối rối xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc nàng ngậm bàn chải đánh răng, mơ mơ màng màng nghĩ, vóc dáng hắn hình như đẹp hơn trước kia, cơ bắp trên cánh tay thật gợi cảm, eo trông rất nhỏ, ôm chắc là rất dễ chịu, mông......
Khương Sơ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, hận không thể tát cho mình một cái để tỉnh táo lại.
Đây chính là đối thủ một mất một còn luôn không ưa ngươi đấy, đừng bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, nàng gật đầu, tăng tốc độ đánh răng, đuổi hết những suy nghĩ linh tinh lộn xộn ra khỏi đầu.
Sau khi đi ra, bữa sáng đã được bày trên bàn, Khương Sơ cắn một miếng sandwich, Hứa Đình Thâm ngước mắt nhìn nàng, ngụ ý dường như là: có phần cho ngươi sao?
Thế là Khương Sơ bỏ miếng sandwich xuống, không chút do dự lại chẳng có chút tiền đồ nào mà "Gâu" một tiếng.
Hứa Đình Thâm: "......"
【 Mặt dày quả nhiên có thể chiến thắng, Khương Sơ cố lên! 】 【 Hứa Đình Thâm cuối cùng cũng bị chặn họng, đây là lần thắng lợi đầu tiên của nhuyễn muội. 】
Trên thực tế Hứa Đình Thâm cũng không bị chặn đến á khẩu không trả lời được, hắn chỉ đang nghĩ vì sao Khương Sơ học tiếng chó sủa lại có thể đáng yêu như vậy, luôn khiến người ta nhớ tới dáng vẻ ngập ngừng lùi lại của nàng khi hôn lần đầu, ngoan đến mức khiến người ta muốn tùy ý xâm phạm.
Hắn vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt lơ đãng quét đến đôi chân trần của cô gái, lông mày lặng lẽ nhíu lại.
Người đàn ông quay đầu, giả vờ vô tình nói, "Còn chưa đi dép à, ngươi đang dùng chân mình lau sàn sao?"
Khương Sơ vừa nghe, như thể sàn nhà nóng lên, vội vàng nhảy vào phòng đi dép vào.
Lúc này hắn mới hài lòng.
Ăn uống xong xuôi, Hứa Đình Thâm nói với Khương Sơ, "Ngươi ra ngoài mua ít thức ăn đi."
Khương Sơ vừa miễn cưỡng thoát khỏi cơn uể oải buổi sáng, nàng cau mày, "Vì sao ta phải đi?"
"Độ nổi tiếng của ta cao hơn ngươi, ra ngoài nhất định sẽ bị fan hâm mộ nhận ra, đến lúc đó chợ bán thức ăn bị vây đến chật như nêm cối còn phải duy trì trật tự." Hắn hiếm khi đứng đắn, rất nghiêm túc nói, "Ngươi thì khác, coi như không đeo khẩu trang cũng sẽ không có ai nhận ra ngươi, cho nên để ngươi đi ta rất yên tâm."
Khương Sơ nhất thời không hiểu lời chế giễu của hắn, nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, "À......"
Chờ lúc phản ứng lại, nàng cầm lấy gối ôm trong lòng ném về phía Hứa Đình Thâm, mặt đầy tức giận, "Không cần, ngươi đeo khẩu trang mà đi, ngoài chợ làm gì có bà bác nào thích ngươi."
Hắn nhếch môi, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Khương Sơ, trong tay còn cầm ly thủy tinh, "Ngươi cũng quá coi thường sức ảnh hưởng của ta rồi."
Tiếp đó trong cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ, hơi nóng không chút kiêng dè chui vào tai nàng, "Cũng phải, giống như ngươi, tiểu minh tinh tuyến mười tám làm sao mà hiểu được?"
Khương Sơ: "......"
Hứa Đình Thâm nói tiếp, "Ta để ngươi ra ngoài mua là giao quyền lựa chọn cho ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh. Huống chi ngươi đi chợ còn có thể kiểm tra một chút độ nổi tiếng của bản thân, cớ sao mà không làm?"
"......" Vì sao lại nghĩ quẩn muốn đi kiểm tra nhân khí chứ?
Khương Sơ vội vàng bịt tai lại, để khỏi bị Hứa Đình Thâm tẩy não, cố gắng rúc vào ghế sô pha làm một con đà điểu đúng chuẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận