Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)

Chương 104

Sau đó ngoan ngoãn tìm cá hộp cho nó, còn thân thiết tự tay đút cho nó ăn. Cứ nghĩ rằng mình không có ở nhà thì mèo sẽ bị ngược đãi, Khương Sơ về đến nhà phát hiện có gì đó không giống lúc trước, Hứa Đình Thâm tại sao lại đang "lột" mèo? Hắn muốn mưu sát tiểu khả ái này sao? “Hứa Đình Thâm?” “Đừng quấy rầy ta, ta đang gãi ngứa cho nó.” Khương Sơ: “?” Thôi kệ, lão công có bệnh cũng không phải một hai ngày. “Ngươi nhìn nó lớn lên có giống ngươi không.” Khương Sơ khó nói nên lời mà nhìn cái gia hỏa đang nũng nịu trong ngực hắn, nghi ngờ hỏi, “Chỗ nào giống?” “Bộ dáng nũng nịu giống, dáng vẻ xù lông cũng giống.” Nói rồi Hứa Đình Thâm nâng móng vuốt Miêu Miêu lên định làm hình trái tim, không ngờ con mèo táo bạo cào một phát vào cánh tay trắng nõn của hắn, để lại một vệt đỏ rồi chuồn mất. Khương Sơ vốn đang đỏ mặt không nhịn được cười lên, “Lúc bạo lực gia đình là giống nhất.” Hứa Đình Thâm ủy khuất. Nàng cười đủ rồi mới đi qua nhìn thoáng qua, “May là không rách da.” Khương Sơ lúc này mới không hề cố kỵ bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác, “Đáng đời, ai bảo ngươi xem mèo như thế thân của ta?” Nữ hài giương mắt, lông mi run lên, Hứa Đình Thâm nhất thời tâm động, thuận thế kéo nàng vào lồng ngực của mình, “Được rồi. Học tiếng mèo kêu ta nghe một chút, Miêu Miêu Miêu.” “......” Hóa ra là xem nàng như mèo để lột? Khương Sơ tức giận, “Chính ngươi meo!” “Vậy nũng nịu một chút?” Cuối cùng trên cánh tay Hứa Đình Thâm lại nhiều thêm một vệt đỏ....... Từ khi Khương Sơ trở về một chuyến, Hứa Đình Thâm còn cưng chiều con mèo này hơn cả Khương Sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận