Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 56
"Ta thấy ngược lại thì có." Hứa Đình Thâm không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Nàng nghe ra sự trào phúng trong lời nói của Hứa Đình Thâm, đưa tay muốn đánh hắn lại bị Hứa Đình Thâm bắt lấy cổ tay, hắn cúi đầu xuống vừa định làm gì đó...
Cửa nhẹ nhàng mở ra, phục vụ viên dẫn Trì Tinh đi tới. Phục vụ viên có lẽ đã thấy nhiều cảnh tượng tương tự, không hề kinh ngạc mà dời mắt đi, lập tức cúi đầu đi ra ngoài.
Nhưng Trì Tinh thì khác, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt này thực sự quá kích thích đối với một kẻ độc thân chân chính.
Gã cầm thú nào đó đang ôm nữ hài vào lòng, trong mắt Khương Sơ phủ một tầng hơi nước long lanh, trông vô cùng nhu thuận, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man bất định. Vì thấy Trì Tinh đến, nàng nhanh chóng vùi mặt vào lòng (Hoài Lý) Hứa Đình Thâm. Kẻ đang ôm Khương Sơ ngước mắt nhìn người tới, nhếch môi nói: “Ngươi tới thật đúng lúc.”
"..." Chết tiệt.
Sao hắn biết được hai người này lại sến súa như vậy chứ, mới mấy ngày không gặp thôi mà, có cần phải thế này không?
Trì Tinh đi tới: “Hai người các ngươi còn chưa ăn cơm à? Vừa nãy làm gì thế?” Không lẽ cứ dính lấy nhau thế này nửa tiếng đồng hồ rồi chứ, sự độc thân rõ ràng đã hạn chế sức tưởng tượng của Trì Tinh.
Khương Sơ nghe vậy mặt liền đỏ bừng, nàng cúi gằm mặt muốn thoát ra khỏi lòng (Hoài Lý) Hứa Đình Thâm, không ngờ người đàn ông dùng đôi tay to giữ chặt eo nàng không cho nàng cử động.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?” Lão lưu manh rất thẳng thắn: “Lại chẳng có người ngoài.” Lại một lần nữa cảm thấy mình thừa thãi, Trì Tinh: “......”
Hứa Đình Thâm ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tinh, hắn nhướng mày: “Không phải ngươi tò mò chúng ta vừa làm gì sao?” Hắn cúi đầu hôn nữ hài trong lòng một cái: “Chưa thấy tình nhân hôn nhau bao giờ à?” Trì Tinh: “......” Hắn chửi thầm một tiếng, vội vàng đẩy cửa rời khỏi cái nơi tràn ngập mùi yêu đương chua lè này.
Khương Sơ thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Hứa Đình Thâm, vội vàng tụt xuống khỏi người hắn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nàng lắp bắp: “Ngươi... ngươi sao lại như vậy...”
“Khương Sơ bé nhỏ.” Giọng nói Hứa Đình Thâm tràn ngập tiếng cười: “Là ai cảm thấy ta không thích nàng? Muốn ta đối xử với nàng quá phận hơn một chút?”
Vành tai nữ hài đỏ đến mức như muốn rỉ máu.
“Thế này đã không quen rồi.” Hắn nheo mắt, thong thả nói: “Vậy sau này phải làm sao đây?” Hứa Đình Thâm kéo tay nàng qua: “Những chuyện ta muốn làm với ngươi còn quá phận hơn thế này nhiều. Ngươi không phải rõ nhất sao, ta chính là một tên lưu manh từ đầu đến đuôi.”
Khương Sơ nghĩ đến nhiệt độ nóng bỏng vừa rồi, lắp bắp: “Ngươi... ngươi đừng nói nữa.” Nói nữa chắc nàng muốn tìm cái lỗ để chui xuống mất.
Hứa Đình Thâm trêu chọc đủ rồi, cuối cùng cũng cho Khương Sơ chút mặt mũi, không nói nữa.
Ăn cơm xong, Hứa Đình Thâm đưa nàng đến đoàn phim. Vì tuyết rơi nên người khá ít, Hứa Trì đứng bên cạnh trêu ghẹo: “Ồ, Khương lão sư đây là đã đóng máy (wrap) rồi mà còn quay lại đoàn phim, thường về thăm nhà đấy à?”
Khương Sơ dời mắt đi, chỉ vào Trì Tinh ở phía xa nói: “Ta đến thăm Trì Tinh.” “Ra là thế.” Hứa Đình Thâm nghe vậy sa sầm mặt.
Trì Tinh đang chỉnh lại quần áo không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh, hoàn toàn không biết mình, kẻ đáng thương vô tội, đã bị lôi ra làm bia đỡ đạn (cản súng).
Bông tuyết rơi trên vai hai người, tuy không dày nhưng rất lãng mạn.
Khương Sơ ghé sát vào tai hắn khẽ nói: “Thật tốt quá.” Giọng nói mang theo niềm vui nho nhỏ.
Hứa Đình Thâm nghiêng đầu nhìn nàng. Nữ hài ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe miệng cong cong một nụ cười nhỏ, khiến người ta nhìn thôi đã thấy ngọt ngào đến tận đáy lòng (ngọt đến trong tâm khảm). Hắn nhớ tới một mùa đông năm lớp 11 (Cao Nhị), nàng cũng lặng lẽ đứng bên cửa sổ thế này, tuyết lớn như lông ngỗng (tuyết lông ngỗng) từng mảnh rơi xuống trước mặt nàng, giống như món quà tạo hóa ban tặng cho những điều tốt đẹp.
Hứa Đình Thâm lặng lẽ nắm lấy tay nàng. Tim Khương Sơ run lên (tâm run lên), hàng mi dài (dài tiệp) khẽ chớp. Chỉ là nắm tay thôi mà nàng đã cảm thấy tim mình đập “thình thịch”. Khương Sơ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương theo mạch máu chảy thẳng vào tim, khuấy lên từng đợt sóng lòng (gợn sóng).
Khương Sơ liếc nhìn bốn phía, rồi giật tay về như bị bỏng.
Hứa Đình Thâm nhếch môi: “Không được nắm tay à?” “Đông người.” Nàng giải thích.
“Ừ.” Khương Sơ vừa nghĩ Hứa Đình Thâm cũng dễ nói chuyện, đối phương đột nhiên khẽ nói: “Nếu đã như vậy, lúc không có người, ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy.” Hắn nói thêm: “Ngươi nợ ta.” Đúng là người đàn ông tính toán chi li, nàng thầm oán, ở chỗ nàng, Hứa Đình Thâm xưa nay không bao giờ chịu thiệt thòi dù chỉ một chút.
Khương Sơ ở Hoành Điếm (Hoành đ·i·ế·m) chỉ vài ngày, nhưng từ sau khi gặp mặt Hứa Đình Thâm, nàng rõ ràng cảm thấy quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước.
Tết Nguyên Đán (Nguyên đán), Hứa Đình Thâm đến Tinh Thành tham gia đêm hội mừng năm mới (vượt qua năm tiệc tối). Khương Sơ cũng bay đến Tinh Thành, nhưng vì hiện trường quá đông người nên nàng không đi xem biểu diễn.
Lật Diệp nhắn tin cho nàng: “Về hợp đồng đại diện phát ngôn (đại ngôn) lần trước đã bàn xong, bên Hướng Dã (hướng cũng) đột nhiên tìm đến nhãn hàng nói muốn hợp tác cùng, làm đại diện đôi (hai người đại ngôn), để theo đuổi lợi ích tối đa hóa.”
“Đại diện đôi?” Khương Sơ nhíu mày.
Nàng tuy trông có vẻ dễ bắt nạt (dễ ức h·i·ế·p), nhưng không ngốc. Hợp đồng đã bàn xong rõ ràng, tại sao lại vô duyên vô cớ để Hướng Dã đến chia một chén canh chứ?
Thứ nhất (Nhất giả), đại diện đôi sẽ không thể hiện được giá trị thương mại (giá trị buôn bán) của một người. Hơn nữa, đây chẳng khác nào một kiểu buộc chặt (buộc c·h·ặ·t), đến lúc đó sẽ như miếng cao dán da chó (t·h·u·ố·c cao da c·h·ó), muốn xé cũng không xuống được.
Cũng may Lật Diệp nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ từ chối.”
Cùng ngày, Lật Diệp dẫn theo trợ lý đến chỗ nhãn hàng. Người đại diện của Hướng Dã cũng ở đó. Những người khác còn định nói vài lời hòa giải, nhưng không ngờ Lật Diệp cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng, tại chỗ từ chối đề nghị của người đại diện Hướng Dã, khiến bầu không khí trở nên rất khó xử.
Trần Niệm Niệm thầm nghĩ, Hướng Dã đúng là thần nhân (Thần Nhân), vậy mà có thể khiến chị Lật Diệp (Lật Diệp tỷ tỷ), người bình thường luôn tươi cười niềm nở với mọi người (gặp người ba phần cười), đến một câu khách sáo (lời kh·á·c·h sáo) cũng không nói.
Chuyện này nhanh chóng bị người ta đâm chọc lên diễn đàn ẩn danh, khiến rất nhiều fan couple Tây Bì (Tây Bì phấn) tức giận. Đối với chuyện phá couple Tây Bì (hủy đi Tây Bì), các nàng hoàn toàn không thể nhịn được, ngay cả những fan couple Tây Bì vốn luôn ủng hộ Khương Sơ cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Nàng nghe ra sự trào phúng trong lời nói của Hứa Đình Thâm, đưa tay muốn đánh hắn lại bị Hứa Đình Thâm bắt lấy cổ tay, hắn cúi đầu xuống vừa định làm gì đó...
Cửa nhẹ nhàng mở ra, phục vụ viên dẫn Trì Tinh đi tới. Phục vụ viên có lẽ đã thấy nhiều cảnh tượng tương tự, không hề kinh ngạc mà dời mắt đi, lập tức cúi đầu đi ra ngoài.
Nhưng Trì Tinh thì khác, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt này thực sự quá kích thích đối với một kẻ độc thân chân chính.
Gã cầm thú nào đó đang ôm nữ hài vào lòng, trong mắt Khương Sơ phủ một tầng hơi nước long lanh, trông vô cùng nhu thuận, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man bất định. Vì thấy Trì Tinh đến, nàng nhanh chóng vùi mặt vào lòng (Hoài Lý) Hứa Đình Thâm. Kẻ đang ôm Khương Sơ ngước mắt nhìn người tới, nhếch môi nói: “Ngươi tới thật đúng lúc.”
"..." Chết tiệt.
Sao hắn biết được hai người này lại sến súa như vậy chứ, mới mấy ngày không gặp thôi mà, có cần phải thế này không?
Trì Tinh đi tới: “Hai người các ngươi còn chưa ăn cơm à? Vừa nãy làm gì thế?” Không lẽ cứ dính lấy nhau thế này nửa tiếng đồng hồ rồi chứ, sự độc thân rõ ràng đã hạn chế sức tưởng tượng của Trì Tinh.
Khương Sơ nghe vậy mặt liền đỏ bừng, nàng cúi gằm mặt muốn thoát ra khỏi lòng (Hoài Lý) Hứa Đình Thâm, không ngờ người đàn ông dùng đôi tay to giữ chặt eo nàng không cho nàng cử động.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?” Lão lưu manh rất thẳng thắn: “Lại chẳng có người ngoài.” Lại một lần nữa cảm thấy mình thừa thãi, Trì Tinh: “......”
Hứa Đình Thâm ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tinh, hắn nhướng mày: “Không phải ngươi tò mò chúng ta vừa làm gì sao?” Hắn cúi đầu hôn nữ hài trong lòng một cái: “Chưa thấy tình nhân hôn nhau bao giờ à?” Trì Tinh: “......” Hắn chửi thầm một tiếng, vội vàng đẩy cửa rời khỏi cái nơi tràn ngập mùi yêu đương chua lè này.
Khương Sơ thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Hứa Đình Thâm, vội vàng tụt xuống khỏi người hắn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nàng lắp bắp: “Ngươi... ngươi sao lại như vậy...”
“Khương Sơ bé nhỏ.” Giọng nói Hứa Đình Thâm tràn ngập tiếng cười: “Là ai cảm thấy ta không thích nàng? Muốn ta đối xử với nàng quá phận hơn một chút?”
Vành tai nữ hài đỏ đến mức như muốn rỉ máu.
“Thế này đã không quen rồi.” Hắn nheo mắt, thong thả nói: “Vậy sau này phải làm sao đây?” Hứa Đình Thâm kéo tay nàng qua: “Những chuyện ta muốn làm với ngươi còn quá phận hơn thế này nhiều. Ngươi không phải rõ nhất sao, ta chính là một tên lưu manh từ đầu đến đuôi.”
Khương Sơ nghĩ đến nhiệt độ nóng bỏng vừa rồi, lắp bắp: “Ngươi... ngươi đừng nói nữa.” Nói nữa chắc nàng muốn tìm cái lỗ để chui xuống mất.
Hứa Đình Thâm trêu chọc đủ rồi, cuối cùng cũng cho Khương Sơ chút mặt mũi, không nói nữa.
Ăn cơm xong, Hứa Đình Thâm đưa nàng đến đoàn phim. Vì tuyết rơi nên người khá ít, Hứa Trì đứng bên cạnh trêu ghẹo: “Ồ, Khương lão sư đây là đã đóng máy (wrap) rồi mà còn quay lại đoàn phim, thường về thăm nhà đấy à?”
Khương Sơ dời mắt đi, chỉ vào Trì Tinh ở phía xa nói: “Ta đến thăm Trì Tinh.” “Ra là thế.” Hứa Đình Thâm nghe vậy sa sầm mặt.
Trì Tinh đang chỉnh lại quần áo không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh, hoàn toàn không biết mình, kẻ đáng thương vô tội, đã bị lôi ra làm bia đỡ đạn (cản súng).
Bông tuyết rơi trên vai hai người, tuy không dày nhưng rất lãng mạn.
Khương Sơ ghé sát vào tai hắn khẽ nói: “Thật tốt quá.” Giọng nói mang theo niềm vui nho nhỏ.
Hứa Đình Thâm nghiêng đầu nhìn nàng. Nữ hài ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe miệng cong cong một nụ cười nhỏ, khiến người ta nhìn thôi đã thấy ngọt ngào đến tận đáy lòng (ngọt đến trong tâm khảm). Hắn nhớ tới một mùa đông năm lớp 11 (Cao Nhị), nàng cũng lặng lẽ đứng bên cửa sổ thế này, tuyết lớn như lông ngỗng (tuyết lông ngỗng) từng mảnh rơi xuống trước mặt nàng, giống như món quà tạo hóa ban tặng cho những điều tốt đẹp.
Hứa Đình Thâm lặng lẽ nắm lấy tay nàng. Tim Khương Sơ run lên (tâm run lên), hàng mi dài (dài tiệp) khẽ chớp. Chỉ là nắm tay thôi mà nàng đã cảm thấy tim mình đập “thình thịch”. Khương Sơ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương theo mạch máu chảy thẳng vào tim, khuấy lên từng đợt sóng lòng (gợn sóng).
Khương Sơ liếc nhìn bốn phía, rồi giật tay về như bị bỏng.
Hứa Đình Thâm nhếch môi: “Không được nắm tay à?” “Đông người.” Nàng giải thích.
“Ừ.” Khương Sơ vừa nghĩ Hứa Đình Thâm cũng dễ nói chuyện, đối phương đột nhiên khẽ nói: “Nếu đã như vậy, lúc không có người, ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy.” Hắn nói thêm: “Ngươi nợ ta.” Đúng là người đàn ông tính toán chi li, nàng thầm oán, ở chỗ nàng, Hứa Đình Thâm xưa nay không bao giờ chịu thiệt thòi dù chỉ một chút.
Khương Sơ ở Hoành Điếm (Hoành đ·i·ế·m) chỉ vài ngày, nhưng từ sau khi gặp mặt Hứa Đình Thâm, nàng rõ ràng cảm thấy quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước.
Tết Nguyên Đán (Nguyên đán), Hứa Đình Thâm đến Tinh Thành tham gia đêm hội mừng năm mới (vượt qua năm tiệc tối). Khương Sơ cũng bay đến Tinh Thành, nhưng vì hiện trường quá đông người nên nàng không đi xem biểu diễn.
Lật Diệp nhắn tin cho nàng: “Về hợp đồng đại diện phát ngôn (đại ngôn) lần trước đã bàn xong, bên Hướng Dã (hướng cũng) đột nhiên tìm đến nhãn hàng nói muốn hợp tác cùng, làm đại diện đôi (hai người đại ngôn), để theo đuổi lợi ích tối đa hóa.”
“Đại diện đôi?” Khương Sơ nhíu mày.
Nàng tuy trông có vẻ dễ bắt nạt (dễ ức h·i·ế·p), nhưng không ngốc. Hợp đồng đã bàn xong rõ ràng, tại sao lại vô duyên vô cớ để Hướng Dã đến chia một chén canh chứ?
Thứ nhất (Nhất giả), đại diện đôi sẽ không thể hiện được giá trị thương mại (giá trị buôn bán) của một người. Hơn nữa, đây chẳng khác nào một kiểu buộc chặt (buộc c·h·ặ·t), đến lúc đó sẽ như miếng cao dán da chó (t·h·u·ố·c cao da c·h·ó), muốn xé cũng không xuống được.
Cũng may Lật Diệp nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ từ chối.”
Cùng ngày, Lật Diệp dẫn theo trợ lý đến chỗ nhãn hàng. Người đại diện của Hướng Dã cũng ở đó. Những người khác còn định nói vài lời hòa giải, nhưng không ngờ Lật Diệp cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng, tại chỗ từ chối đề nghị của người đại diện Hướng Dã, khiến bầu không khí trở nên rất khó xử.
Trần Niệm Niệm thầm nghĩ, Hướng Dã đúng là thần nhân (Thần Nhân), vậy mà có thể khiến chị Lật Diệp (Lật Diệp tỷ tỷ), người bình thường luôn tươi cười niềm nở với mọi người (gặp người ba phần cười), đến một câu khách sáo (lời kh·á·c·h sáo) cũng không nói.
Chuyện này nhanh chóng bị người ta đâm chọc lên diễn đàn ẩn danh, khiến rất nhiều fan couple Tây Bì (Tây Bì phấn) tức giận. Đối với chuyện phá couple Tây Bì (hủy đi Tây Bì), các nàng hoàn toàn không thể nhịn được, ngay cả những fan couple Tây Bì vốn luôn ủng hộ Khương Sơ cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận