Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)

Chương 63

Chờ Lã Vận Hàn đi ra rồi, nàng mới thở phào một hơi, đưa tay áo lên che mặt, trời ạ, xấu hổ chết người.
Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Khương Sơ bỏ tay áo xuống, thấy Hứa Gia Tứ đang cầm bóng rổ nhìn nàng.
“Tẩu tử, ngươi trông thật xinh đẹp, giống hệt minh tinh trên TV vậy.”
Khương Sơ không nhịn được bật cười, đôi mắt đen láy của nàng đảo một vòng, lén lút kéo hắn qua để moi móc chuyện xấu của Hứa Đình Thâm: “Ca ca ngươi ở nhà có phải thường xuyên làm chuyện xấu không?”
Theo như Khương Sơ hiểu về Hứa Đình Thâm, tên súc sinh này căn bản không giống người bình thường, ngày thường chắc là sẽ quậy cho nhà cửa tan hoang mất.
Hứa Gia Tứ ngơ ngác: “Ca ca không làm vậy đâu.”
Khương Sơ không tin: “Hắn chưa từng khi dễ ngươi sao?”
Tiểu nam hài lắc đầu: “Ca ca đối xử với ta rất tốt, lần nào cũng mua cho ta rất nhiều đồ ăn ngon.”
Trong lòng Khương Sơ lúc này là sự bất công, vô cùng bất công, tại sao tên súc sinh Hứa Đình Thâm này chỉ nhằm vào mình? Tại sao chỉ khi dễ mình?
Haizz, muốn khóc, muốn đánh người.
“Vậy bình thường hắn làm những gì?” Khương Sơ quả thực không thể tưởng tượng nổi bộ dạng Hứa Đình Thâm khi cư xử như người bình thường.
Hứa Gia Tứ nhớ lại một chút: “Ca ca không mấy khi ở nhà, nhưng mỗi lần về nhà đều không thích nói chuyện, thường xuyên tự nhốt mình trong phòng. Nếu ba ba về, có lúc hắn thậm chí còn không xuống ăn cơm.”
Vẻ mặt Khương Sơ thoáng sững sờ, đáng lẽ nàng nên cười, nhưng khóe miệng lại như cứng đờ, không tài nào nhếch lên nổi.
Chương 36: Dỗ dành hắn
“Tẩu tử?” Khương Sơ hoàn hồn, nở một nụ cười ngọt ngào: “Không sao đâu, ngươi đi chơi đi.”
Hứa Gia Tứ cầm bóng rổ đi ra ngoài. Bên ngoài cửa sổ kính là một bãi cỏ xanh mướt, ánh nắng ấm áp lười biếng rải xuống, con gái của người hầu đang lẽo đẽo theo sau lưng mẹ thổi bong bóng.
Khương Sơ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không kìm được mặc áo khoác vào rồi đi tới ngồi trên ghế dài phơi nắng. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, có tác dụng như thôi miên, Khương Sơ bất giác thấy hơi buồn ngủ.
Nàng đang lim dim nửa tỉnh nửa mơ thì một đôi tay đột nhiên vòng từ phía sau đặt lên vai nàng. Khương Sơ giật nảy mình, mở mắt, nghiêng người nhìn hắn.
Nữ hài khẽ hé môi, Hứa Đình Thâm cứ ngỡ nàng lại định châm chọc mình, ai ngờ Khương Sơ lại nuốt lời định nói vào bụng, chớp chớp mắt hỏi một câu: “Tóc ngươi còn chưa sấy khô, sao lại chạy ra đây?”
“…” Dù câu quan tâm này rất ấm lòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
Hứa Đình Thâm híp mắt, đánh giá Khương Sơ mấy lượt, luôn cảm thấy vẻ mặt nàng nhìn mình có chút khó tả, tựa như đang nhìn một tên ăn mày bên đường hay một đứa trẻ trong cô nhi viện vậy.
Hắn nhíu mày ngày càng chặt, đôi mắt như viết hai chữ “hoang mang”. Thấy hắn không nhúc nhích, Khương Sơ vội vàng đứng dậy kéo hắn vào phòng: “Giữa mùa đông mà ngươi không sấy tóc, đúng là ngốc… ngốc đến đáng yêu.”
Thấy giọng điệu nàng đột ngột thay đổi, Hứa Đình Thâm không nhịn được cười khẽ, hai tay đặt lên eo nàng, hơi nghiêng đầu dò xét: “Tiểu nha đầu, có phải lại đang âm mưu chuyện gì tốt không?” Nhìn cái vẻ mặt chột dạ và nịnh nọt giả tạo này là biết không phải chuyện tốt lành gì.
Khương Sơ mở to mắt: “Giữa người với người không thể có chút tin tưởng nào sao?”
“Tin tưởng?” Hứa Đình Thâm tiến lên một bước, thì thầm: “Những chuyện xấu ngươi làm đủ để ta phạt ngươi mấy ngày mấy đêm rồi.”
Tai nàng hơi đỏ lên, bất mãn nói: “Ta làm gì có, người làm chuyện xấu không phải là ngươi sao?” Nửa câu sau giọng nàng lí nhí.
Hứa Đình Thâm nhếch môi, cũng thì thầm đáp lại: “Vậy hay là ngươi phạt ta mấy ngày mấy đêm đi?”
“…” Còn biết xấu hổ không vậy?
Khương Sơ tức muốn chết, giả vờ như không nghe thấy gì, kéo hắn vào phòng, tìm máy sấy cắm điện, gắng sức ngẩng đầu sấy tóc cho hắn.
Hứa Đình Thâm liếc nàng một cái, cố ý trêu: “Ngắn tay ngắn chân, để ta tự làm đi.”
“Hứ.” Khương Sơ tắt máy sấy, tức tối dúi vào tay hắn.
Hắn bật máy sấy lên “vù vù” thổi, Khương Sơ đột nhiên nhận ra mình rõ ràng là muốn đối tốt với hắn, sao cuối cùng lại thành ra thế này?
Thế là, sau khi Hứa Đình Thâm sấy tóc xong, đặt máy sấy xuống thì nghe Khương Sơ nói: “Ta tha thứ cho ngươi.”
“?”
“Mặc dù ngươi không giống người cho lắm, nhưng nể tình nhan sắc và vóc dáng của ngươi tạm coi là được, ta tha thứ cho ngươi.”
“??” Tưởng tốt lành gì, hóa ra là để mắng người à?
“Ngươi phải tin là ta sẽ đối xử tốt với ngươi như chăn heo vậy…”
“Khương Sơ…” Hứa Đình Thâm không nhịn nổi nữa, cắt ngang lời nàng: “Ngươi nói thế này làm ta cảm thấy mình sẽ là một người chồng tốt đấy.”
“Hả?” Nàng chớp mắt.
“Sau này dù ngươi có vào bệnh viện tâm thần, ta cũng sẽ không rời không bỏ ngươi.” Hắn cười giả lả, dang tay về phía nữ hài: “Cảm động không? Chính ta còn sắp cảm động đến phát khóc đây này.”
Khương Sơ: “…”
Nàng “cảm động” tặng cho Hứa Đình Thâm một cước.
Hứa Đình Thâm cười đến mức có chút bất chấp hình tượng, hắn cúi đầu, trông có mấy phần phóng túng. Khương Sơ bị nụ cười của hắn lây nhiễm, khóe môi cũng cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.
Nam nhân không nhịn được đưa tay khẽ chọc vào gáy nàng, cau mày hỏi: “Cái đầu nhỏ này của ngươi suốt ngày nghĩ gì vậy?”
Nàng chột dạ cúi đầu, lí nhí lầm bầm: “Nghĩ cách bảo vệ ngươi thật tốt, chăm sóc ngươi thật tốt nha.”
Hứa Đình Thâm bật cười một tiếng: “Chỉ bằng cái thân hình bé nhỏ này của ngươi…” Hắn còn sợ dùng sức một chút là làm gãy nàng mất.
Hứa Đình Thâm vừa định trêu tiếp thì thấy nữ hài từ từ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào hắn, đôi môi mềm mại mím chặt thành một đường thẳng, hai tay níu lấy ống tay áo hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Ai nói chứ, ta lớn rồi, ta cũng có thể bảo vệ ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận