Điềm Mật Thần Phục (Ngọt Ngào Quy Phục)
Chương 14
"Hứa Đình Thâm chưa về à?" Nàng vừa hỏi vừa đưa tay đặt lên công tắc đèn.
Thế nhưng chỗ công tắc lại bị một bàn tay ấm áp khác chạm vào trước, Khương Sơ bất giác rụt tay lại, "A!" Nàng vừa ngẩng đầu lên, một luồng ánh sáng mạnh đột ngột chiếu rọi vào một khuôn mặt trắng bệch, máu đỏ tươi chảy xuống từ trong con ngươi. Thế là căn phòng lập tức bị lấp đầy bởi tiếng thét chói tai, Khương Sơ muốn chạy ra ngoài nhưng cánh cửa không biết bị ai giữ chặt, đành phải chạy trốn vào trong ghế sô pha, "Ngươi đi tìm Hứa Đình Thâm đi, hắn ngon hơn ta."
Người nào đó: "......"
Căn phòng lại chìm vào bóng tối, Khương Sơ không dám cử động, sợ duỗi tay ra lại sờ phải thứ gì đó bằng thịt.
Bỗng nhiên bốn phía sáng lên, một người đàn ông mặc bộ đồ hoá trang hình con rối Hùng Bản Hùng, tay cầm bó hoa tươi đột ngột xuất hiện trước mặt nàng. Chú Hùng Bản Hùng đáng yêu lắc lư qua trái qua phải, những quả khí cầu bảy màu treo phía trên lần lượt rơi xuống.
Giống như thời gian đột nhiên bị kéo dài ra gấp bội, ngay cả khí cầu dường như cũng thoát ly khỏi sức hút của trái đất, chậm rãi mà vô cùng dịu dàng rơi xuống. Hai người bị những quả khí cầu vây quanh, tựa như đang ở trong một thế giới lãng mạn khác.
Mưa đạn vừa mới được làm mới bởi giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
【 Phản ứng kịch liệt, đây không phải là phản ứng kịch liệt sao? 】 【 Điên rồi! Hứa Đình Thâm thế mà thật đóng vai quỷ dọa người, gầm thét! 】 【 Ta đã nói mà, trông cậy Hứa Đình Thâm chơi trò lãng mạn thì đời này khó có khả năng. 】 【 Ta thấy rất lãng mạn mà. 】 【 Ta có dự cảm Khương Sơ sẽ đánh người, oa oa oa tỷ tỷ người đừng đánh mặt, Hứa Đình Thâm tên khốn này còn muốn dựa vào mặt ăn cơm. 】
Khương Sơ nhận lấy bó hoa từ tay Hứa Đình Thâm.
"Cảm động không?"
Nữ hài lắc đầu, khóe miệng còn vương một nụ cười, "Không dám động."
Cuối cùng, cảnh tượng biến thành một nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn đuổi theo chú Hùng Bản Hùng cồng kềnh chạy vòng quanh. Khương Sơ không biết vấp phải cái gì mà ngã vào ghế sô pha, nàng vừa định đứng dậy thì con gấu cồng kềnh kia cũng bị trượt chân ngã theo.
Nàng nhắm mắt lại, a, sắp bị đè chết rồi.
Trong sự yên tĩnh tột độ, Khương Sơ bị một luồng hơi thở xa lạ mà quen thuộc bao bọc, nàng nghe thấy con gấu đang đè trên người mình cẩn thận từng li từng tí nói: "Ta thích ngươi."
**Chương 9: Thích ăn đã xong**
Năm 2015.
Lúc Khương Sơ ra cửa, bạn cùng phòng bỏ thêm một chai nước vào trong túi của nàng.
"Hửm?"
"Sợ ngươi khát."
Khương Sơ không nghĩ nhiều, đeo túi xách đi làm thêm.
Cái gọi là làm thêm chỉ là phát truyền đơn thay một người bạn, cần mặc bộ đồ hoá trang hình con rối cồng kềnh đứng ven đường làm đủ trò đáng yêu để thu hút người khác. Khương Sơ mặc chính là bộ đồ Hùng Bản Hùng, nàng cầm xấp truyền đơn phát mãi phát mãi...
Trước mặt đột nhiên có một người đứng đó, Khương Sơ đưa truyền đơn cho hắn, hắn không nhận mà tầm mắt lại đột nhiên thoáng đãng, trước mắt một mảnh sáng tỏ.
Là cái đầu gấu trên bộ đồ hoá trang của nàng bị người trước mắt tháo xuống.
Khương Sơ nghi ngờ ngẩng đầu, lại trông thấy một khuôn mặt đẹp đến chói mắt, tai nàng lặng lẽ đỏ lên.
Cuối cùng, cảnh tượng biến thành Khương Sơ ngồi dưới bóng cây uống nước, còn người đàn ông thì đội đầu gấu đi phát truyền đơn. Bởi vì chân dài nên trông có mấy phần kỳ quặc, không những phải làm đủ trò đáng yêu, còn phải đáp ứng yêu cầu chụp ảnh chung của đủ loại người qua đường.
Khương Sơ thử tưởng tượng nét mặt của hắn bên trong cái đầu gấu, nhịn không được phì cười một tiếng. Đột nhiên cảm giác cái đầu gấu đang nhìn mình, nàng mới bớt tùy tiện đi một chút, khóe miệng giấu nụ cười, hai cánh tay đặt trên đầu gối trắng nõn.
Sau khi một ngày làm việc kết thúc, Khương Sơ lấy chai nước trong túi ra, lúc này mới hiểu được ý của bạn cùng phòng. Nàng đưa nước cho Hứa Đình Thâm.
Trán Hứa Đình Thâm lấm tấm mồ hôi, tay hắn còn cầm cái đầu gấu, tinh nghịch nhìn Khương Sơ, "Không có tay uống."
Hả?
Khương Sơ thầm nghĩ ngươi chỉ cầm đầu gấu bằng một tay, chứ đâu phải cả hai tay! Nhưng vẻ mặt nàng vẫn rất ngoan ngoãn, vặn mở nắp chai nước khoáng đưa cho Hứa Đình Thâm, không ngờ Hứa Đình Thâm vẫn không nhận.
Khương Sơ đứng tại chỗ giữ nguyên tư thế đưa nước, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hai người đứng đối mặt nhau có chút ngượng ngùng. Thế là Khương Sơ nghĩ nửa ngày mới lắp bắp nói: "Cảm ơn ngươi, tiền lương hôm nay mời ngươi ăn cơm."
"Chút tiền lương như vậy sao đủ báo đáp ta?" Giọng người đàn ông vô cùng vô lại.
Khương Sơ tròn mắt, nghĩ thầm rõ ràng là ngươi chủ động đến giúp ta, chứ đâu phải ta cầu ngươi, sao lại còn ăn vạ ta thế này...
Tầm mắt nàng liếc xuống giày Hứa Đình Thâm, "Vậy ngươi muốn thù lao gì?"
Gió đầu thu còn mang theo hơi nóng sót lại của mùa hè, lá phong xào xạc vang lên.
"Làm sao bây giờ?" Hứa Đình Thâm tỏ vẻ như không còn cách nào khác, hắn hơi nghiêng người ghé sát vào tai nàng, "Đâu phải ngươi không cần."
Tiếng tim đập mãnh liệt dường như xuyên qua thời không trở về ngày hôm đó, thình thịch thình thịch—— Khoảnh khắc ấy, sống mũi Khương Sơ cay cay, bất giác vành mắt đỏ hoe.
Người đang đè trên người nàng tháo đầu gấu xuống, nhìn nàng.
Gương mặt kia vừa xa lạ không gì sánh được lại vừa cực kỳ quen thuộc, có lẽ là vì đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của nàng với dáng vẻ dịu dàng, cho nên trông có vẻ hơi hư ảo. Dưới sự mài giũa của năm tháng, đã bớt đi mấy phần ngây thơ, thêm vào mấy phần mị lực của người đàn ông trưởng thành.
Trong một thoáng, Khương Sơ suýt chút nữa đã cho rằng Hứa Đình Thâm là thật lòng, nhưng chỉ một lát sau nàng liền tỉnh táo lại. Trong giọng nói xen lẫn mấy phần nghẹn ngào đã cố gắng kiềm chế, đối với người khác nghe thì cũng không khác gì giọng nói bình thường, "Hứa Đình Thâm, ngươi đứng lên."
Trông nàng có vẻ hơi tức giận, ngay cả hốc mắt cũng hơi đỏ.
Trong mắt Hứa Đình Thâm thoáng lóe lên vẻ yếu ớt, hắn đứng dậy, nhếch môi thản nhiên nói: "Nhiệm vụ xem như hoàn thành rồi nhỉ, ngươi xem Khương Sơ cảm động đến sắp khóc rồi kìa."
Nhân viên công tác: "......" Ngài chắc chắn nàng không phải bị dọa khóc hoặc là tức khóc sao?
Lúc cuối cùng rút đi, mấy người đàn ông nhìn Khương Sơ chằm chằm mấy cái, không khỏi đau lòng cho nữ hài đáng yêu như vậy. Ai nấy đều cảm thấy Hứa Đình Thâm không phải thứ tốt lành gì, vừa lúc liếc thấy ánh mắt hung ác nham hiểm của Hứa Đình Thâm, sợ đến bỏ chạy.
Tiết mục xem như đến đây là kết thúc, Khương Sơ nhìn những quả khí cầu đầy đất, có chút tủi thân, "Hứa Đình Thâm, ngươi có thể đừng dùng cách này trêu chọc ta nữa được không?"
Thế nhưng chỗ công tắc lại bị một bàn tay ấm áp khác chạm vào trước, Khương Sơ bất giác rụt tay lại, "A!" Nàng vừa ngẩng đầu lên, một luồng ánh sáng mạnh đột ngột chiếu rọi vào một khuôn mặt trắng bệch, máu đỏ tươi chảy xuống từ trong con ngươi. Thế là căn phòng lập tức bị lấp đầy bởi tiếng thét chói tai, Khương Sơ muốn chạy ra ngoài nhưng cánh cửa không biết bị ai giữ chặt, đành phải chạy trốn vào trong ghế sô pha, "Ngươi đi tìm Hứa Đình Thâm đi, hắn ngon hơn ta."
Người nào đó: "......"
Căn phòng lại chìm vào bóng tối, Khương Sơ không dám cử động, sợ duỗi tay ra lại sờ phải thứ gì đó bằng thịt.
Bỗng nhiên bốn phía sáng lên, một người đàn ông mặc bộ đồ hoá trang hình con rối Hùng Bản Hùng, tay cầm bó hoa tươi đột ngột xuất hiện trước mặt nàng. Chú Hùng Bản Hùng đáng yêu lắc lư qua trái qua phải, những quả khí cầu bảy màu treo phía trên lần lượt rơi xuống.
Giống như thời gian đột nhiên bị kéo dài ra gấp bội, ngay cả khí cầu dường như cũng thoát ly khỏi sức hút của trái đất, chậm rãi mà vô cùng dịu dàng rơi xuống. Hai người bị những quả khí cầu vây quanh, tựa như đang ở trong một thế giới lãng mạn khác.
Mưa đạn vừa mới được làm mới bởi giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
【 Phản ứng kịch liệt, đây không phải là phản ứng kịch liệt sao? 】 【 Điên rồi! Hứa Đình Thâm thế mà thật đóng vai quỷ dọa người, gầm thét! 】 【 Ta đã nói mà, trông cậy Hứa Đình Thâm chơi trò lãng mạn thì đời này khó có khả năng. 】 【 Ta thấy rất lãng mạn mà. 】 【 Ta có dự cảm Khương Sơ sẽ đánh người, oa oa oa tỷ tỷ người đừng đánh mặt, Hứa Đình Thâm tên khốn này còn muốn dựa vào mặt ăn cơm. 】
Khương Sơ nhận lấy bó hoa từ tay Hứa Đình Thâm.
"Cảm động không?"
Nữ hài lắc đầu, khóe miệng còn vương một nụ cười, "Không dám động."
Cuối cùng, cảnh tượng biến thành một nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn đuổi theo chú Hùng Bản Hùng cồng kềnh chạy vòng quanh. Khương Sơ không biết vấp phải cái gì mà ngã vào ghế sô pha, nàng vừa định đứng dậy thì con gấu cồng kềnh kia cũng bị trượt chân ngã theo.
Nàng nhắm mắt lại, a, sắp bị đè chết rồi.
Trong sự yên tĩnh tột độ, Khương Sơ bị một luồng hơi thở xa lạ mà quen thuộc bao bọc, nàng nghe thấy con gấu đang đè trên người mình cẩn thận từng li từng tí nói: "Ta thích ngươi."
**Chương 9: Thích ăn đã xong**
Năm 2015.
Lúc Khương Sơ ra cửa, bạn cùng phòng bỏ thêm một chai nước vào trong túi của nàng.
"Hửm?"
"Sợ ngươi khát."
Khương Sơ không nghĩ nhiều, đeo túi xách đi làm thêm.
Cái gọi là làm thêm chỉ là phát truyền đơn thay một người bạn, cần mặc bộ đồ hoá trang hình con rối cồng kềnh đứng ven đường làm đủ trò đáng yêu để thu hút người khác. Khương Sơ mặc chính là bộ đồ Hùng Bản Hùng, nàng cầm xấp truyền đơn phát mãi phát mãi...
Trước mặt đột nhiên có một người đứng đó, Khương Sơ đưa truyền đơn cho hắn, hắn không nhận mà tầm mắt lại đột nhiên thoáng đãng, trước mắt một mảnh sáng tỏ.
Là cái đầu gấu trên bộ đồ hoá trang của nàng bị người trước mắt tháo xuống.
Khương Sơ nghi ngờ ngẩng đầu, lại trông thấy một khuôn mặt đẹp đến chói mắt, tai nàng lặng lẽ đỏ lên.
Cuối cùng, cảnh tượng biến thành Khương Sơ ngồi dưới bóng cây uống nước, còn người đàn ông thì đội đầu gấu đi phát truyền đơn. Bởi vì chân dài nên trông có mấy phần kỳ quặc, không những phải làm đủ trò đáng yêu, còn phải đáp ứng yêu cầu chụp ảnh chung của đủ loại người qua đường.
Khương Sơ thử tưởng tượng nét mặt của hắn bên trong cái đầu gấu, nhịn không được phì cười một tiếng. Đột nhiên cảm giác cái đầu gấu đang nhìn mình, nàng mới bớt tùy tiện đi một chút, khóe miệng giấu nụ cười, hai cánh tay đặt trên đầu gối trắng nõn.
Sau khi một ngày làm việc kết thúc, Khương Sơ lấy chai nước trong túi ra, lúc này mới hiểu được ý của bạn cùng phòng. Nàng đưa nước cho Hứa Đình Thâm.
Trán Hứa Đình Thâm lấm tấm mồ hôi, tay hắn còn cầm cái đầu gấu, tinh nghịch nhìn Khương Sơ, "Không có tay uống."
Hả?
Khương Sơ thầm nghĩ ngươi chỉ cầm đầu gấu bằng một tay, chứ đâu phải cả hai tay! Nhưng vẻ mặt nàng vẫn rất ngoan ngoãn, vặn mở nắp chai nước khoáng đưa cho Hứa Đình Thâm, không ngờ Hứa Đình Thâm vẫn không nhận.
Khương Sơ đứng tại chỗ giữ nguyên tư thế đưa nước, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hai người đứng đối mặt nhau có chút ngượng ngùng. Thế là Khương Sơ nghĩ nửa ngày mới lắp bắp nói: "Cảm ơn ngươi, tiền lương hôm nay mời ngươi ăn cơm."
"Chút tiền lương như vậy sao đủ báo đáp ta?" Giọng người đàn ông vô cùng vô lại.
Khương Sơ tròn mắt, nghĩ thầm rõ ràng là ngươi chủ động đến giúp ta, chứ đâu phải ta cầu ngươi, sao lại còn ăn vạ ta thế này...
Tầm mắt nàng liếc xuống giày Hứa Đình Thâm, "Vậy ngươi muốn thù lao gì?"
Gió đầu thu còn mang theo hơi nóng sót lại của mùa hè, lá phong xào xạc vang lên.
"Làm sao bây giờ?" Hứa Đình Thâm tỏ vẻ như không còn cách nào khác, hắn hơi nghiêng người ghé sát vào tai nàng, "Đâu phải ngươi không cần."
Tiếng tim đập mãnh liệt dường như xuyên qua thời không trở về ngày hôm đó, thình thịch thình thịch—— Khoảnh khắc ấy, sống mũi Khương Sơ cay cay, bất giác vành mắt đỏ hoe.
Người đang đè trên người nàng tháo đầu gấu xuống, nhìn nàng.
Gương mặt kia vừa xa lạ không gì sánh được lại vừa cực kỳ quen thuộc, có lẽ là vì đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của nàng với dáng vẻ dịu dàng, cho nên trông có vẻ hơi hư ảo. Dưới sự mài giũa của năm tháng, đã bớt đi mấy phần ngây thơ, thêm vào mấy phần mị lực của người đàn ông trưởng thành.
Trong một thoáng, Khương Sơ suýt chút nữa đã cho rằng Hứa Đình Thâm là thật lòng, nhưng chỉ một lát sau nàng liền tỉnh táo lại. Trong giọng nói xen lẫn mấy phần nghẹn ngào đã cố gắng kiềm chế, đối với người khác nghe thì cũng không khác gì giọng nói bình thường, "Hứa Đình Thâm, ngươi đứng lên."
Trông nàng có vẻ hơi tức giận, ngay cả hốc mắt cũng hơi đỏ.
Trong mắt Hứa Đình Thâm thoáng lóe lên vẻ yếu ớt, hắn đứng dậy, nhếch môi thản nhiên nói: "Nhiệm vụ xem như hoàn thành rồi nhỉ, ngươi xem Khương Sơ cảm động đến sắp khóc rồi kìa."
Nhân viên công tác: "......" Ngài chắc chắn nàng không phải bị dọa khóc hoặc là tức khóc sao?
Lúc cuối cùng rút đi, mấy người đàn ông nhìn Khương Sơ chằm chằm mấy cái, không khỏi đau lòng cho nữ hài đáng yêu như vậy. Ai nấy đều cảm thấy Hứa Đình Thâm không phải thứ tốt lành gì, vừa lúc liếc thấy ánh mắt hung ác nham hiểm của Hứa Đình Thâm, sợ đến bỏ chạy.
Tiết mục xem như đến đây là kết thúc, Khương Sơ nhìn những quả khí cầu đầy đất, có chút tủi thân, "Hứa Đình Thâm, ngươi có thể đừng dùng cách này trêu chọc ta nữa được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận