Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2912. Dòng thế giới thay đổi



Binh sĩ nghe thấy giọng nói này, sắc mặt hồng trở lại phần nào, mở miệng nói: “Đội trưởng đại nhân, ta thấy trong hố người chết có chút động tĩnh nên mới đến xem sao.”
“Hố người chết... có động tĩnh?” Âm điệu của đội trưởng cao lên, bước từng bước ra khỏi quân doanh.
Binh sĩ cố mỉm cười, nói: “Đại nhân, thật ra là ta hoa mắt, ban nãy đã đi xem lại, không có gì khác thường.”
Đội trưởng không tiếp lời, nâng trường đao lên, đốt đèn, đi thẳng tới trước hố người chết.
“Ầm...”
Bầu trời giáng xuống một tia sét, có tiếng sấm vang lên theo.
Mưa gió càng thêm dữ dội.
Đội trưởng nhìn chằm chằm vào hố người chết, nhìn đủ mười hơi thở mới xoay người đi tới quân doanh.
“Đại nhân?” Binh sĩ hỏi dò.
“Đúng là nhìn nhầm, không có hơi thờ người sống.” Đội trưởng nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
“Ha ha, xin lỗi, là tiểu nhân nhìn nhầm, còn làm đại nhân phải chịu dầm mưa.” Binh sĩ nghe xong những lời này, hoàn toàn hồi hồn, vội vàng cười làm lành.
Đội trưởng không nói gì thêm nữa.
Hai người một trước một sau trở về quân doanh.
Trong mưa gió tăm tối, phía trước hố người chết khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Lại qua vài hơi thở.
Một cánh tay vươn ra, sờ tới sờ lui trong hố.
Đây là một cánh tay cực kỳ nhỏ nhắn linh hoạt, nó nhẹ nhàng đẩy thi thể ra, đẩy những đoạn tay chân đứt đoạn, tìm kiếm trong vũng máu lầy lội.
Một khắc nào đó.
Cánh tay khựng lại một chút, đột nhiên vươn ra bắt lấy gì đó.
Trong hư không lập tức hiện lên những dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Giao diện Chiến Thần Hỗn Độn đã thức tỉnh.]
[Phát hiện kiếm khí.]
[Kiểm tra được chín nghìn loại kiếm quyết người chơi đã quen thuộc.]
[Kiểm tra được người chơi sở hữu Giao diện Chiến Thần Hỗn Độn, cộng với kỹ nghệ Chiến Thần.]
[Không có tung tích của tà ma, hoàn cảnh trước mắt an toàn.]
[Bắt đầu gỡ bỏ biện pháp bảo hộ.]
[Thức tỉnh.]

Tiếng sấm ầm ầm vang lên trong tầng mây đằng xa.
Trong nước mưa, một người ngồi dậy từ trong hố người chết.
Hắn cúi đầu nhìn xuống trường kiếm trong tay.
Đây là một thanh bội kiếm của người chết trận, trên chuôi kiếm có khắc hai chữ nhỏ: “Tầm Phong.”
Tầm Phong là tên gọi chung của kiếm thám báo.
Kiếm này ngắn, hẹp và sắc bén, chủ yếu dùng khi bất ngờ gặp phải kẻ địch, trong số những binh khí thông thường thì nó cũng thuộc hạng tốt.
Cố Thanh Sơn cất thanh kiếm, đứng lên từ trong đống xác chết, mặc cho mưa gió rửa sạch dơ bẩn trên người.
Một lần nữa tới thời khắc này, ngay cả khi mượn kiếm khí thức tỉnh thì thực lực cũng sẽ tuyệt đối không xuất hiện ở trên người hắn một lần nữa.
Một khi thực lực như vậy lộ ra, sợ rằng sẽ lập tức dẫn tà ma tới đây.
Cho nên hiện nay hắn không có cảm ngộ, kỹ xảo và đường tu đạo, cũng không có bất cứ thực lực gì.
Một hắn khác ở mặt bên kia của thời gian cũng như vậy.
Hắn vừa nghĩ vừa đi về phía quân doanh.
Sau đó đột nhiên dừng bước.
“Ầm!”
Sấm sét trên bầu trời chiếu sáng khắp mặt đất, cũng chiếu sáng một bóng người khác trong mưa lớn xối xả.
Đội trưởng.
Hắn ta đứng đối diện cách Cố Thanh Sơn không xa, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Giọng nói khàn khàn của đội trưởng vang lên.
“Dù sao cũng không phải người sống.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lần nữa cất bước, đi về phía đối phương.
“Ta có thể nghe thấy trên người ngươi tràn ngập hơi thở chết chóc... Nhưng rất hiển nhiên, ngươi không phải là người của chúng ta.” Đội trưởng nói.
“Ta là người chết.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tại sao ngươi lại phải xuất hiện ở thế giới của người sống, ngươi muốn làm gì?” Đội trưởng nghi ngờ nói.
“Ta đến từ địa ngục hàn băng, muốn chiếm lĩnh thế giới này, khiến nó rơi vào tận thế vĩnh hằng...”
Cố Thanh Sơn cầm kiếm thám báo, bước chân trở nên gấp gáp.
“Khoan!” Đội trưởng quát lên.
“Hết thảy đều phải hủy diệt!” Cố Thanh Sơn vừa cười to vừa nói.
“Khoan đã...”
Một đường sáng sắc lạnh chợt lóe lên giữa màn đêm, lại chó một đường sáng sắc lạnh khác vội vàng đón đỡ.
Đao kiếm gặp nhau, chớp nhoáng đã biến mất.
Tất cả yên tĩnh trở lại.
Trường đao của đội trưởng bị đánh bay ra ngoài, trên ngực cắm một thanh đoản kiếm.
Kiếm nằm trong tay Cố Thanh Sơn.
“Người sống đều phải chết.” Cố Thanh Sơn cười gian.
Sắc mặt của đội trưởng không được tính là lạnh nhạt, thậm chí còn có một chút khó hiểu, thấp giọng nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải...”
Cố Thanh Sơn làm như không hề nghe thấy, hai tay cầm kiếm đột nhiên rạch xuống bụng đội trưởng, sau đó dùng sức vặn một cái.
Lời nói của đội trưởng đột ngột bị cắt ngang.
Hắn ta ngã ra sau, nằm giữa vũng nước mua lầy lọi, trên người dần dần tràn ra từng dòng máu đen.
Trận chiến kết thúc.
Cố Thanh Sơn nhìn xuống thi thể, thản nhiên nói:
“Ngươi không phải người sống, ta biết.”
Trong không trung, dòng chữ nhỏ nhấp nháy nhanh chóng hiện lên:
[Ngài hoàn thành một lần đánh tan.]
[Ngài đã giết chết yêu ma: Huyết Ma Lột Da.]
[Sức mạnh thu được từ lần đánh tan này sẽ xuyên qua hạn chế của thời không, trả về một ngài khác đang ở trong Hỗn Độn.]
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói: “Sao không thể đưa cho ta dùng?”
[Đây là lựa chọn tốt nhất.] Giao diện nói.
“Tốt chỗ nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Tất cả những quái vật tận thế bị ngài giết chết đều sẽ trở về Hỗn Độn, giao lại thực lực tận thế đích thực mà chúng nó vốn có cho một ngài khác... Dù sao “ngài” kia cũng đại diện cho ý chí của Hỗn Độn.]
“Sức mạnh Tận Thế đích thực... Cũng có nghĩa là nó rất mạnh?”
[Đúng.]
“Được rồi, vậy đưa cho ta ở bên kia đi.” Cố Thanh Sơn đồng ý.
Giao diện Chiến Thần lần nữa nhấn mạnh: [Chú ý, chúng ta phải tuân theo luật nhân quả một cách nghiêm ngặt để tránh bị tà ma phát hiện bất cứ manh mối nào.]
“Hiểu rồi.”
Cố Thanh Sơn tiện tay vẽ ra một đường kiếm, để mua gió gột rửa máu đen trên trường kiếm, sau đó mới đi về phía quân doanh.
Mới đi được hai bước, hắn đột nhiên lùi lại, nhìn thi thể của đội trưởng.
“Vị trí chết không đúng...”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm vài hơi thở, tiến lên kéo thi thể đi về phương hướng như trong trí nhớ.
Ở một mặt khác của thời gian, chắc là người này bỏ mạng ở trước hố người chết.
Dù sao mưa gió sẽ che giấu tất cả.
Chỉ cần đảm bảo hắn ta chét ở đâu thì sẽ không có vấn đề gì.
Hắn lôi thi thể của đội trưởng đi tới vị trí như trong trí nhớ, suy nghĩ một chút, phá vỡ bụng đối phương, lấy quái vật ra rồi ném sang một bên.
“Nhìn thấy không? Nó là quái vật.” Cố Thanh Sơn nói mà không quay đầu lại.
Trong bóng tối, một giọng nói run rẩy vang lên:
“Nhìn thấy rồi, đại nhân, ta nhìn thấy rồi! Quả nhiên là quái vật!”
Hết chương 2912.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2913
Bạn cần đăng nhập để bình luận