Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1564. Chuyện Này Ngươi Hãy Gánh Vác


Đánh dấu
Ở chỗ này, nếu mình tỏ vẻ là một cao thủ, chỉ cần hồn cốt vỡ vụn thì thân phận sẽ bị phát hiện. Khi đó mình phải lập tức nghĩ cách chạy trốn, hoặc là phải che giấu hành tung một lần nữa.
Mặc dù việc này không quá nghiêm trọng, nhưng tóm lại vẫn rất phiền phức.
Hai người giục ngựa tiến lên, rất nhanh đã ra khỏi rừng, phía trước rộng rãi sáng sủa.
Một tòa thành sầm uất với những con đường trải rộng ra khắp bốn phương tám hướng xuất hiện trước mặt.
Hai người vào thành, đi đến một phủ có diện tích rất lớn. Một quản sự ra chào đón, quát:
"Lý Tam, các vị trưởng lão trong tộc đều ở trong Phòng nghị sự, Tộc trưởng và Tộc trưởng phu nhân cũng ở đó, ngươi mau mau theo ta đến đó thuật lại rõ ràng! Nếu không, ngươi chết trăm lần cũng không đủ!"
Nói xong lời cuối cùng, cả gương mặt của gã ta đều chuyển thành vẻ nghiêm khắc.
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng hỏi: "Lưu quản sự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Bớt nói nhảm, đi theo ta!"
Quản sự đi tới nắm lấy tay Cố Thanh Sơn, đi vào.
Cố Thanh Sơn liếc qua Phùng Lục, chỉ thấy Phùng Lục sớm đã bị dọa trốn sang một bên, giống như trên người Cố Thanh Sơn mang theo đồ gì đó không rõ.
Cố Thanh Sơn âm thầm mỉm cười một cái.
Mấy người đi theo Trương thiếu chủ đều là cỡ tuổi thiếu niên, chưa từng gặp phải chuyện nào nghiêm trọng nhường này.
Đừng nói Phùng Lục, nếu là Lý Tam chân chính thì chắc cũng không chịu được kiểu quát hỏi này.
Hắn tùy ý để Lưu quản sự kéo mình đi, băng ngang qua sân, đến Phòng nghị sự.
Bỗng nhiên, giọng nói của Lưu quản sự vang lên trong lòng hắn:
"Thiếu chủ gây họa lớn rồi. Người mang ra ngoài đều chết sạch hết, chuyện này phải có người đứng ra chịu trách nhiệm."
Cố Thanh Sơn vội vàng nói: "Không phải ta —— "
Lưu quản sự ngắt lời hắn: "Ta biết không phải ngươi, nhưng chuyện này rất nghiêm trọng, cũng không thể để Thiếu chủ gánh vác, càng không thể để anh chị em của hắn gánh vác. Như vậy, tất cả mọi người đều mất mặt."
Tốc độ nói của gã ta nhanh hơn, tiếp tục nói: "Lý Tam, nhớ kỹ, ngươi là thường tùy của Thiếu chủ, bây giờ nên đứng ra giải vây giúp hắn."
"Ta, ta nên làm như thế nào?" Cố Thanh Sơn hoang mang lo sợ hỏi.
"Ngươi cứ nói là ngươi muốn đưa Thiếu chủ ra ngoài giải sầu, tìm hiểu một chút về chiến tranh, cho nên Thiếu chủ mới đi theo ngươi." Lưu quản sự nói.
Gã nhìn vẻ mặt bàng hoàng giãy giụa của Lý Tam, giọng điệu bỗng nhiên trở nên dịu dàng: "Yên tâm, ngươi mà gánh chuyện này, không chỉ có Thiếu chủ biết ơn ngươi mà những anh chị em của hắn cũng sẽ biết ngươi là nô tài có trách nhiệm. Sau này ngươi sẽ được hưởng không ít lợi đâu."
"Ta đã hiểu." Cố Thanh Sơn gật đầu.
Lưu quản sự hỏi: "Ngươi biết nói thế nào chưa?"
"Nói là ta mang Thiếu chủ ra ngoài."
"Ngươi là một đầy tớ, sao có thể mang Thiếu chủ ra ngoài?"
"Ta thuyết phục Thiếu chủ, ngài lập tức đồng ý. Chỉ cần Thiếu chủ muốn đi, không ai ngăn được ngài."
Lưu quản sự vỗ vỗ bả vai hắn, hài lòng nói: "Được, thật thông minh."
Gã bước nhanh hơn, dẫn Cố Thanh Sơn vào Phòng nghị sự.
"Tộc trưởng, các vị trưởng lão, đã đưa người đến rồi." Lưu quản sự nói.
Cố Thanh Sơn nhìn lại.
Chỉ thấy Tộc trưởng của tộc Phi Vũ, Tộc trưởng phu nhân, các trưởng lão, các tông trưởng đều tập trung lại ở đây, bầu không khí nghiêm túc mà khẩn trương.
Trên mặt Trương thiếu chủ có một dấu bàn tay in hằn rõ rệt. Y đứng giữa sảnh, cúi đầu, không nói lời nào.
Bên cạnh có hai trưởng lão nâng một món bảo vật, thuật pháp vừa được thu lại.
"Thưa tộc trưởng, thần hồn không có vấn đề."
"Thưa tộc trưởng, tóc da thân mình cũng không có vấn đề."
Hai người cùng bẩm báo.
Tộc trưởng Phi Vũ là một người đàn ông có vẻ ngoài oai phong. Ông ta khẽ gật đầu với hai người: "Hai vị trưởng lão đã vất vả —— Lý Tam, ngươi tới đây."
Cố Thanh Sơn đi lên phía trước, quỳ một chân trên đất, nắm hai tay thành quyền, hành lễ nói:
"Bái kiến tộc trưởng, các vị trưởng lão, các vị tông trưởng."
Trên mặt Tộc trưởng mang ý cười, chầm chậm nói: "Ta nghe nói là ngươi muốn dẫn Thiếu chủ đi xem điều mới lạ, cho nên Thiếu chủ mới muốn ra ngoài, có phải thế không?"
Cố Thanh Sơn lườm Lưu quản sự một chút.
Lưu quản sự không nhìn hắn, chỉ gật đầu khẽ đến nỗi khó mà thấy được.
Cố Thanh Sơn mở miệng nói: "Bẩm báo tộc trưởng, ngày đó ta bị phái ra ngoài đặt mua những thứ như gia vị xì dầu, đang làm việc thì bị gọi về, nghe Thiếu chủ nói rằng ở một chiến trường nào đó đang đánh nhau, muốn chúng ta đi theo ngài."
"Cho nên không phải ngươi? Ngươi xác định mình không có nói láo?" Tộc trưởng hỏi.
"Dĩ nhiên không phải ta, việc ta ra ngoài và đặt mua đồ chắc hẳn đều được ghi chép rõ trong tộc." Cố Thanh Sơn nói.
Lưu quản sự đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không nhanh không chậm nói tiếp: "Đồ ta đặt mua đều còn trong túi trữ vật, phía trên có dấu ấn thuật pháp nhập kho, những vật này sẽ không biết nói dối."
Hắn sờ lên vòng tay, lấy xì dầu gia vị và đồ dùng nhà bếp ra, bày trên mặt đất.
Tộc trưởng nhìn lướt qua, khẽ gật đầu.
Những dấu ấn thuật pháp kia vốn chỉ được xem như một loại giấy chứng nhận, nhưng trong lúc này, chúng có thể giúp họ ngược dòng thời gian, tìm ra thời điểm đã thi triển thuật pháp.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Chỉ nghe Cố Thanh Sơn tò mò lẩm bẩm: "Những ghi chép như thế này, đi điều tra một chút là biết. Ta thực sự không biết vì sao Tộc trưởng lại nói là ta mang Thiếu chủ ra ngoài —— chẳng lẽ những chuyện này của ta không có ghi lại?"
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Tộc trưởng nhìn bốn phía, toàn thân nồng đậm sát khí.
Thì ra có người đã sớm bày mưu tình kế muốn giết chết con trai của mình.
Tầm mắt tộc trưởng rơi vào trên người Cố Thanh Sơn.
Lúc này đây, ánh mắt của ông ta thật sự dịu đi.
“Nghe nói ngươi đã cứu thiếu chủ trên chiến trường?” Ông ta hỏi.
“Không, thật ra là thiếu chủ đã cứu ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Tộc trưởng bất ngờ nhíu mày.
Ông ta nghĩ đến một khả năng nào đó, ra hiệu bảo Cố Thanh Sơn nói tiếp.
Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói: “Thiếu chủ trên chiến trường anh dũng quả cảm, giết địch vô số, bất đắc dĩ một người không thể địch lại cả đoàn quân, bị tầng tầng lớp lớp quái vật bao vây, chỉ còn lại một mình thiếu chủ đơn độc chiến đấu, nhất thời bị đối phương đánh ngất... Thuộc hạ chỉ đánh thức ngài tỉnh lại, ngài thấy chuyện không thể hoàn thành thì lập tức sử dụng thuật truyền tống, cứu tính mạng thuộc hạ.”
Mọi người yên lặng.
Các trưởng lão nhìn Cố Thanh Sơn bằng một ánh mắt vi diệu, lại nhìn sang Trương thiếu chủ.
Trương thiếu chủ ngẩn người.
Rõ ràng ta chỉ đi xem trò vui...
Ta mà có lòng dũng cảm như thế?
Có điều y nhanh chóng hiểu được mấu chốt trong đó, vô thức ưỡn lưng, làm ra một vẻ mặt kiệt ngạo bất tuân.
Tộc trưởng Phi Vũ im lặng, đi qua đi lại trong phòng nghị sự, trên mặt không có chút biểu cảm nhưng thực ra trong lòng vô cùng vui mừng.
Một khi những lời này của Cố Thanh Sơn truyền đi, tính chất mọi chuyện sẽ thay đổi.
Con của ông ta, từ một kẻ bị lừa ra chiến trường biến thành một thiếu niên anh dũng, làm gương cho các chiến sĩ.
Đối với người thừa kế một tộc, danh tiếng tốt như vậy là rất quan trọng.
Tộc trưởng dừng bước, lạnh lùng nói:
“Mặc kệ tên nghiệt tử này đấu đá ở trên chiến trường như thế nào, vào thời khắc mấu chốt vẫn phải nhờ vào thuộc hạ đánh thức nó, bằng không hiện tại nó đã chết trận!”
Một câu dứt khoát, chuyện này đã được giải quyết.
Chờ sau khi công bố ra ngoài, danh tiếng của thiếu chủ sẽ dần dần được cứu lại.
Cố Thanh Sơn cúi đầu, ngậm chặt miệng.
Chuyện này tộc trưởng đã quyết định chắc chắn, một tôi tớ như mình mà còn nói thêm gì nữa thì đúng là vẽ rắn thêm chân.
Tộc trưởng nhìn Cố Thanh Sơn, trầm ngâm nói: “Bộ tộc Phi Vũ chúng ta, có sai phải phạt, có công phải thưởng. Ngươi thành công mang thiếu chủ về đây, đây là công lớn.”
Tộc trưởng phu nhân nói tiếp: “Đây là đúng lẽ rồi. Thường tùy Lý Tam, ngươi nói đi ngươi muốn được ban thưởng thứ gì?”
Mọi người tại đây đều nhìn về phía Cố Thanh Sơn, tâm tư phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận