Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1994. Tử Đấu


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua Đại Ca, hỏi: “Hắn nói gì với Nữ Đế?”
Ma Long nói: “Ta lén hỏi qua vài lần, hình như hắn kể về truyền thuyết của Nữ Thần Vận Mệnh.”
Hai người đều im lặng.
Như vậy xem ra, kỳ thực không phải Reneedol đang nghe, chắc là hai vị Nữ Thần Vận Mệnh kia đang ẩn náu trong bóng tối nghe Thương Vô Chương kể chuyện trước kia, nhớ lại quá khứ.
Ma Long lại nói. “À, đúng rồi, có đôi khi hắn cũng sẽ kể chuyện về Chúa tể Ánh Sáng.”
Hả?
Cố Thanh Sơn và Đại Ca đưa mắt nhìn nhau.
Đại Ca cố nén tâm tình kích động lại, hỏi: “Là những chuyện gì?”
Ma Long cau mày nói: “Ghi chép lịch sử bị Nữ Đế xóa đi, không ai biết được Chúa tể Ánh Sáng đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết giữa hắn và bạn lữ đã xảy ra chuyện gì, Thương Vô Chương cũng chỉ nói một ít chuyện vụn vặt.”
Cố Thanh Sơn nghe xong ngây ngẩn cả người.
“Chậc...”
Chuyện này thật là loạn.
Rõ ràng ngươi đã đâm Đại Ca, giờ lại còn bảo người ta kể chuyện xưa của Đại Ca, rốt cuộc ngươi còn muốn như thế nào?
Cố Thanh Sơn có chút hoang mang, thật tình không biết nên nghĩ như thế nào về chuyện của Đại Ca và Reneedol.
Hắn thầm nhìn Đại Ca một cái, chỉ thấy hắn ta đã toàn thân chết lặng.
Ma Long ngồi xổm xuống bên người Thương Vô Chương, đưa tay sờ lên người hắn ta.
“Tìm gì thế?”
“Thứ đồ vật hệ Kỳ Quỷ đó, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng lần nào cũng nói rất chuẩn.”
Tuy người của Ác Quỷ giới thích sử dụng vòng tay để cất chứa đồ vật, nhưng có một vài vật quý giá sẽ cất giữ ở chỗ khác.
Ma Long lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi của Thương Vô Chương.
Mở hộp, là một pho tượng điêu khắc hình một lão già râu bạc mặt đầy nếp nhăn, dài chừng một ngón tay.
“Thứ này có thể nói cho các ngươi biết lúc nào thì thích hợp đi gặp Reneedol.” Ma Long nói.
“Dùng như thế nào?” Cố Thanh Sơn sờ pho tượng một cái, trong lòng đã rõ ràng nhưng vẫn giả vờ như không biết.
“Ngươi hỏi nó, nó sẽ hát một câu trong hai câu, câu thứ nhất chứng minh ngươi thích hợp đi, câu thứ hai nói rằng thời điểm trước mắt ngươi không thích hợp đi.”
Ma Long nói, nâng pho tượng trong tay, hướng về phía Cố Thanh Sơn.
“Đừng nhúc nhích, bây giờ ngươi đã hóa thành Thương Vô Chương, chúng ta xem xem ngươi có thích hợp đi gặp nàng ta hay không.”
Cố Thanh Sơn nhún vai, đứng yên không nhúc nhích.
Chỉ thấy lão già râu bạc mở mắt ra, nhìn Cố Thanh Sơn, nói. “Lợi hại, tuy không phải hắn nhưng không ai có thể nhìn ra được.”
Cố Thanh Sơn lấy làm kinh hãi, nói: “Ngươi đã nhìn ra?”
“Được rồi, ta sắp bắt đầu hát.”
Lão già nói xong, hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Trong vận mệnh có lúc...”
Tiếng nhạc nổi lên!
Lão già cao giọng, rống lên như đang hát karaoke: “Cuối cùng phải có!”
Tiếng nhạc tiêu tan.
Lão già nhắm mắt lại, bất động.
Ma Long gật đầu, xấc nhận: “Xem ra sau khi ngươi biến thành Thương Vô Chương, bây giờ đang lúc thích hợp đi gặp Nữ Đế.”
“Chờ một chút. Làm ơn thử một chút đối với ta nữa.” Chó đen nói.
Ma Long chần chừ, nhìn Cố Thanh Sơn một cái.
Cố Thanh Sơn nói: "Làm theo.”
Ma Long liền cầm pho tượng hướng về phía chó đen.
Lão già lần nữa mở mắt ra, nhìn Đại Ca một cái, lắc đầu nói: “Ngươi nhìn lại ngươi bây giờ đi, có khác gì một con chó không?”
Lão già mở miệng hát: “Trong vận mệnh không lúc nào...”
Tiếng nhạc nổi lên.
Giọng hát của lão già khẽ khàng mềm mại, cười híp mắt tiếp tục hát: “Chớ cưỡng cầu.”
Hát xong thở dài một hơi, nhắm mắt lại, bất động.
Cố Thanh Sơn: “...”
Chó đen: “...”
“Xem ra Nữ Đế không muốn gặp một con chó.” Ma Long nói như có điều suy nghĩ.
Hai tai chó đen dán chặt ra phía sau đầu.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, không tìm được lời nào để an ủi.
Rõ ràng đã quyết tâm không mơ tưởng nữa.
Nhưng bây giờ Reneedol lại đang âm thầm nghe chuyện xưa về hắn ta.
Ái tình thực sự là một chuyện giày vò con người.
Có lẽ cũng chỉ có Diệp Phi Ly mới có thể hiểu rõ sự ảo diệu bên trong.
Cố Thanh Sơn âm thầm thở dài.
Bỗng nhiên, trong khoảng không trước mắt hắn hiện ra một dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Ngài vừa nghe âm nhạc và ca hát hệ Kỳ Quỷ.]
[Xét thấy ngài đã hoàn thành điệu múa Chúng Sinh Tế Mệnh tầng thứ năm, Tam Sinh Tế.]
[Từ giờ trở đi, ngài có thể bắt đầu luyện tập tế vũ tầng thứ sáu, Tử Đấu.]
[Xin chú ý, Tử Đấu là vũ đạo của chiến tranh, loại hình tương đồng với tế vũ tầng thứ tư - Kiếm Tế, nhưng càng có thêm nhiều vũ đạo phô bày sức mạnh.]
[Một vị tồn tại trong thế giới Phủ Bụi mong muốn ngài luyện tập chăm chỉ, sớm ngày nắm giữ tầng vũ đạo này.]
[Nàng ta đang muốn truyền tới cho ngài một câu.]
[Ba.]
[Hai.]
[Một.]
[Nàng ấy tới rồi.]
Mọi thứ xung quanh đứng hình.
Bất luận là Ma Long hay là chó đen, thậm chí là gió lưu động trong không khí, những âm thanh leng keng khác trong hầm mỏ, tất cả đều trở nên tĩnh lặng.
Một giọng nữ khô khốc khàn khàn vang lên:
“Cố Thanh Sơn, có rất ít người có thể đi đến bước này như ngươi. Mọi người thường dừng lại ở tế vũ tầng thứ tư, bởi vì muốn hoàn thành tầng này cần vô tận nguyện lực.”
“Thế nhưng ngươi lấy đi hàng tỉ nguyện lực mà Ma Vương Trật Tự tích góp được trong vô số năm tháng, cho nên có thể hoàn thành tầng vũ đạo này.”
“Về phần tầng thứ năm, Tế Vũ Tam Sinh, nó cũng không dễ hoàn thành như vậy.”
“Tế Vũ Tam Sinh cần đầy đủ duyên phận, đầy đủ khát vọng, mới có thể xuyên qua ba kiếp, cho ngươi nhìn thấy mỗi một mặt của nó.”
“Hiện tại, ngươi đã tiến vào tầng thứ sáu.”
“Đây là Tế Vũ Tử Đấu, trong thời đại kế tiếp, nó sẽ dành cho ngươi chiến lực hệ Kỳ Quỷ cường đại.”
“Cuộc sống tương lai đầy tăm tối và tràn ngập hủy diệt, vạn vật chúng sinh tẫn diệt, cánh cửa thế giới không chống đỡ được bao lâu, mọi thứ sẽ sụp đổ, ngay cả chúng ta cũng không có sức ngăn cản.”
“Có vũ đạo này, ngươi sẽ có thêm một tia hy vọng.”
“Cố gắng lên.”
Giọng nữ tiêu tan trong không trung.
Tất cả lập tức khôi phục bình thường.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Theo như lời nàng, tất cả mọi thứ trong thời đại tương lai sẽ hủy diệt.
Điệu múa này là cường giả đệ nhất cực cổ truyền lại cho mình.
Giống như những lời nàng nói, vị cường giả kia cũng xem điệu múa này là hy vọng duy nhất.
Hắn tự mình trải nghiệm, cũng chứng kiến sự thần kỳ của điệu múa này.
Chỉ hy vọng mình có thể nắm giữ điệu múa này nhanh một chút!
Cố Thanh Sơn âm thầm thề, nhất định phải bỏ chút thời gian để luyện vũ đạo.
“Ê? Sao sắc mặt của ngươi lại trắng bệch thế?” Ma Long hỏi.
“Không sao...” Cố Thanh Sơn miễn cưỡng cười một cái, nói: “Đi, bây giờ ngươi dẫn ta tiến vào Miếu Quỷ, chúng ta phải nghĩ cách giết chết ba gã Quỷ Chủ.”
Ma Long hớn hở nói: “Đúng là như vậy.”
Hắn ta ngồi xổm xuống, lột hết áo ngoài và vật phẩm trang sức của Thương Vô Chương, đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn mặc quần áo xong xuôi.
Chẳng biết tại sao hắn luôn cảm thấy bên tai vang lên một tiếng nhạc nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Cố Thanh Sơn thể đây là dạo đầu của “Tế Vũ Tử Đấu”?
Hắn lắc đầu.
Lúc này vẫn chưa xảy ra chuyện gì, Cố Thanh Sơn đơn giản không quan tâm tiếng nhạc như có như không kia nữa.
Chó đen yên lặng hóa thành một ngọn lửa, lần nữa bay về trong đầu Cố Thanh Sơn.
Ma Long nhẹ nhàng chạm một cái vào hư không.
Ánh sáng nhàn nhạt chuyển động.
Pháp thuật truyền tống đã được kích hoạt.
“À, đúng rồi, có cần phải chú ý cái gì không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ma Long liếc hắn một cái: “Hống hách một chút.”
“Hống hách một chút?”
“Đúng.”
Một màn sáng hiện lên.
Bọn họ biến mất khỏi hầm mỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận