Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1894. Lưới Trong Bóng Tối (2)


Đánh dấu
Diệp Phi Ly nhất thời không lên tiếng.
Trương Anh Hào lại nói: “Cố Thanh Sơn muốn đóng vai những người khác, cho nên tôi bảo Đồng Đồng dẫn cậu ấy đến học viện Điện ảnh thủ đô để học diễn xuất, cậu cho rằng đây là vì cái gì?”
Diệp Phi Ly đặt ly kem trong tay xuống, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ mà nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Chuyện giết người, nói thì đơn giản, nhưng khi đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình thì nhất định phải động não.”
“Ồ, nói nghe một chút đi?” Trương Anh Hào cũng cảm thấy hứng thú.
Cố Thanh Sơn nói: “Nói một cách đơn giản là phải thu thập tin tức tình báo, phán đoán toàn bộ tình huống hiện trường, thăm dò kẻ địch của mình, biết rõ điểm mạnh và điểm yếu của người đó, tránh đi ưu thế của hắn ta, trêu chọc cảm xúc của hắn ta, liên tục mê hoặc hắn ta, hù dọa hắn ta, quấy nhiễu hắn ta, cho đến khi hắn ta bộc lộ ý đồ của mình. Từ hành vi của hắn ta mà tìm ra nhược điểm, sau đó lựa chọn thời cơ chính xác, dùng sách lược thích hợp nhất, dùng sức mạnh mạnh nhất để đánh bại hắn ta.”
Trương Anh Hào nhún vai: “Cách cậu đánh trận giống như sư tử đi săn, nhưng thật ra kỹ thuật giết người của tôi lại là một phương thức đi săn khác.”
“Là cái gì?” Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy hứng thú.
“Có thấy nhện đi săn bao giờ chưa?”
“Đã thấy.”
“Chúng tôi núp trong bóng tối, cẩn thận quan sát mọi thứ của mục tiêu, dùng nhược điểm của hắn ta bện thành một tấm lưới, trong khi mục tiêu thì hoàn toàn chẳng biết gì. Thật ra cũng chẳng phải bọn tôi muốn giết hắn ta, mà chỉ là lợi dụng tính cách, hành vi quen thuộc và sở thích của hắn ta. Trong môi trường đặc biệt đó, hắn ta nhất định sẽ chết.”
“Tức là sao?” Diệp Phi Ly xen vào.
Trương Anh Hào nhún vai, tiếp tục nói: “Người lặn giỏi sẽ bị chết đuối, người thích đua xe sẽ bị tông chết, người thích nữ sắc sẽ bị bệnh nan y, sự nóng nảy sẽ dẫn đến ẩu đả vì cãi vã, người có lòng tham thì lúc nào cũng chỉ nhìn vào tiền, sẽ bị giết chết bất cứ lúc nào. Bọn họ đều chết trong dục vọng của mình, không khiến cho bất cứ kẻ nào quan tâm quá nhiều.”
“Đây chính là cách bện lưới của anh?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, giết người chỉ là kết quả cuối cùng, nhưng bện tấm lưới trong bóng tối kia mới là chỗ khó của nghệ thuật, cần rất nhiều tài nguyên và tinh lực.” Trương Anh Hào nói.
“Cái này là sao nữa?” Diệp Phi Ly hỏi.
Trương Anh Hào đáp: “Bởi vì tấm lưới của cậu nhất định phải bảo đảm được một điểm: Khi nó được tung ra, đối phương tuyệt đối không cách nào tránh thoát, chỉ có thể từng bước bước đến cái chết mà thôi.”
Diệp Phi Ly nghĩ đến tình huống đó, nhịn không được mà sợ run cả người: “Nếu một người không tham tài, không háo sắc, người cũng không xấu, lại chỉ thích nằm nhà chơi game giống như tôi, các anh định giết bằng cách nào?”
Trương Anh Hào liếc hắn ta một cái, nói: “Tôi chỉ giết kẻ cặn bã, cậu lo cái gì?”
......
“Huynh ấy tỉnh rồi.” Giọng của Xích Hộc vang lên.
“Được rồi, để ta rót cho hắn một ít chút lực lượng chữa trị.” Tiếp theo là giọng của Mạc.
Sức mạnh ấm áp vờn quanh cơ thể.
Cố Thanh Sơn mở mắt.
Mạc, Reneedol, Xích Hộc đều đang nhìn hắn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không có việc gì, tất cả mọi người đều bị ngất, kết quả ngươi là người tỉnh muộn nhất.” Reneedol nói.
Cố Thanh Sơn xoa trán, nói: “À, vừa rồi ta nằm mơ, nhớ lại một số việc lúc trước.”
“Việc gì?” Mạc hỏi.
“Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi. Đúng rồi, tại sao chúng ta lại không bị ngã chết?” Cố Thanh Sơn vừa hỏi vừa nhìn chung quanh.
“Ta đã xem qua, bên trên có một sườn dốc rất lớn. Chắc la chúng ta cứ trượt xuống dọc theo đó, cho nên mới không bị thương tích gì.” Xích Hộc đáp.
Cố Thanh Sơn nhìn theo hướng cô chỉ, quả nhiên có một cái sườn dốc kéo dài mãi vào bóng tối thâm sâu, không biết rốt cuộc dài bao nhiêu.
Phía trước là một con đường phủ kín tro bụi.
Tất cả đều tĩnh mịch, im ắng.
Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn chợt nhớ đến những lời mà Trương Anh Hào đã nói.
Tấm lưới trong bóng tối.
Lưới...
Cố Thanh Sơn đứng im tại chỗ, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã phát sinh.
Vốn mọi người định đến trạm Nhặt Rác, kết quả người ở đó đều đã chết hết, bất đắc dĩ phải nhảy vào đường hầm.
Ngay sau đó, thuật giam cầm không gian do thú pháp tắc khổng lồ tạo ra cũng biến mất.
Tất cả sinh linh trên mặt đất đều tiêu vong.
Bọn họ - những thiếu niên chưa hoàn toàn trưởng thành thì liều mạnh chạy một mạch đến đây.
Mặc dù những chuyện này nhìn có vẻ rất tự nhiên, nhưng bây giờ Cố Thanh Sơn lại có một cảm giác khác thường.
Đây là một kiểu trực giác.
Từ chốn sâu xa nào đó, hình như có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy mọi việc phát triển.
Cố Thanh Sơn vẫn không tỏ vẻ mặt khác lạ gì. Hắn nói với mọi người: “Xem ra bây giờ chúng ta tạm thời an toàn.”
Reneedol nói: “Vừa rồi, khi chúng ta chạy trốn, ngươi đã bắt được thứ gì ngoài cửa vậy?”
“Ta còn chưa kịp nhìn.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy ra một cái hộp đá mảnh và dài, đặt xuống dưới đất rồi mở ra.
“Ồ.” Xích Hộc thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy bên trong hộp đá là một thanh trường mâu kim loại có hình dáng rất tinh tế, tản ra ý sắc bén.
“Đồ tốt đây!” Mạc thốt lên.
Cố Thanh Sơn cầm trường mâu trong tay, ước lượng một chút.
Bên trên giao diện Chiến Thần lập tức xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Mâu Chiến Tướng Atula.]
[Đặc tính: Công kích nhiều lớp, lực đâm mạnh, rất sắc.]
Đồ của Tu La đạo.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, đưa trường mâu cho Mạc, nói:
“Ngươi thích dùng vũ khí cán dài, cầm đi.”
“Vừa hay c mang nó đi nghiên cứu một chút, làm tăng sức mạnh của Kẻ Phá Hủy Vạn Vật. Nhưng ngươi đưa mâu cho ta, vậy còn ngươi thì sao?” Mạc cầm lấy trường mâu, hỏi.
“Ngươi đã cho ta một cây nến, khi gặp kẻ địch đánh không lại, ta sẽ cầu nguyện là mình không giết được hắn ta, như vậy hắn ta sẽ chết.” Cố Thanh Sơn nói.
Mạc bật cười: “Luật Nhân Quả nào đơn giản như vậy. Ngọn nến chỉ có tác dụng đối với việc nhỏ, không có tác dụng quyết định sinh tử tồn vong của cả thế giới.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng khẽ động.
Hắn ngáp một cái, bước đến một chỗ hẻo lánh, ngồi xuống rồi nói:
“Mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, thuận tiện quan sát xem bên trên còn lún hay không, sau đó lại hành động, như thế nào?”
“Được rồi, để ta phát chút thức ăn cho mọi người.” Mạc nói.
Họ bắt đầu nghỉ ngơi.
Cố Thanh Sơn vừa ăn vừa thầm hỏi trong lòng: “Thế nào? Duy Tôn?”
“Vù, vù vù vù, vù vù!”
Ngọc bội Duy Tôn không ngừng kêu to trong thức hải của hắn.
Âm thanh của nó thể hiện một sự sợ hãi thật sâu.
Duy Tôn đang sợ.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn không nghĩ đến điểm này.
Khác với lúc trước, cho dù trong tình huống nguy hiểm, Duy Tôn vẫn luôn thoải mái, nhàn nhã.
Nhưng bắt đầu từ lúc nãy, nó vẫn luôn trốn trong thức hải của Cố Thanh Sơn, kiên quyết không ra.
Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: “Đừng nóng vội, cứ từ từ mà kể.”
“Vù vù...” Ngọc bội Duy Tôn trong thức hải của hắn nói ra một tràng.
“Ngươi nói có một vật đang quan sát chúng ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vù!” Duy Tôn khẳng định.
“Nhưng tại sao ngươi lại biết chuyện này?” Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
“Vù vù vù!” Duy Tôn lại liến thoắng trả lời.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Duy Tôn bảo rằng, đó là một loại thuật pháp quan trắc (*).
(*) Quan trắc: quan sát, đo lường và đánh giá.
Nếu là thuật pháp, nhất định sẽ có gợn sóng phát ra. Bình thường mà nói, với thực lực của Mạc và hắn, tuyệt đối có thể cảm nhận được.
Nhưng lúc này đây, cả Mạc lẫn hắn đều không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.
Chỉ có Duy Tôn cảm ứng được thuật pháp và đang sợ hãi vì nó.
Một thứ có thể khiến Duy Tôn sợ hãi đang tồn tại.
Cố Thanh Sơn giơ bình rượu cay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Không phải thần linh của Vạn Thần điện đều đến thế giới Phủ Bụi rồi sao?
Ánh mắt của hắn đảo qua vách tường bốn phía.
Trên vách tường vẫn là mấy bức tranh như trên kia, thể hiện phong thái của chúng thần ngày xưa.
Tro bụi đầy đất.
Trên mặt đất còn có mấy dấu chân nhỏ bé, kéo dài đến cuối con đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận