Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1691. Suy Tính Của Cố Thanh Sơn


Đánh dấu
Ngự Quyển nhìn lướt qua, nói: “Đây đều là tồn tại của thế giới Thánh Linh, các ngươi gặp được bọn họ có thể nói là rất may mắn, bọn họ đều là chủng tộc tuân thủ quy tắc chiến đấu một cách nghiêm ngặt.”
“Các ngươi thì sao? Các ngươi gặp phải cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chúng ta có hai đội quân gồm 39 người đánh trận đầu, trực tiếp bị đẩy vào biển sâu rồi gặp được một con quái vật bạch tuộc, bị diệt sạch. Ta ở đội chiến đấu thứ hai, gặp phải tận thế ôn dịch, không bị giết, nhưng kỳ thực nếu không có các ngươi cứu thì ta cũng đã chết.” Ngự Quyển nói, không khỏi lộ ra vẻ ảm đạm.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn hơi thay đổi, nói: “Có phải trên mỗi một xúc tu của con quái vật bạch tuộc kia đều có một cái đầu người?”
“Đúng.” Ngự Quyển nói.
“Nó là gì?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
“Một loại quái vật hư không đã biến mất từ lâu trong dòng sông thời gian, bởi vì năng lực vô cùng cường đại nên gần như vô địch trong hư không. Sau đó nó lại khiêu chiến thế giới tầng trong, sau bảy mươi ngày chiến đấu thì bị các vị thần và Vực Sâu Vĩnh Hằng hợp lực giết chết.” Ngự Quyển nói.
Cố Thanh Sơn nói: “May mà ta chạy nhanh, không thì cũng đã chết.”
“Tận thế ôn dịch là như nào?” Quạ cảm thấy hứng thú hỏi.
Ngự Quyển kiên trì giải thích: “Tận thể ôn dịch là đột biến không thể nào ngăn cản, bất cứ kẻ nào cũng có thể bị nhiễm, biến thành quỷ giết người và quỷ ăn thịt người.”
“Chúng ta đã tiến hành nghiên cứu chống lại và suy đoán về loại tận thế này, phát hiện tận thế ôn dịch vốn có hơn một ngàn hình thái, có thể hủy diệt vô số thế giới. Lúc đó chúng ta bị dọa chết khiếp, may mà loại tận thế này vẫn luôn ở trạng thái suy yếu, cho đến khi bị tiêu diệt cũng không hề phát sinh biến hóa.”
“Hơn một ngàn hình thái ôn dịch?” Quạ nghe được thì chậc lưỡi không ngớt, cảm thán: “Quả nhiên những học giả hiểu biết nhiều.”
Ngự Quyển uể oải nói: “Biết nhiều thì có ích gì, lần này chúng ta gặp phải hơn một ngàn hình thái ôn dịch, thực sự quá kinh khủng, tất cả mọi người đều kết thúc bằng cái chết.”
“Mà ngươi nhờ vào sức mạnh của tri thức để sống sót.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
“Chủ đề nghiên cứu trước đây của ta chính là tận thế ôn dịch, cho nên sau khi gặp phải tận thế này đã kiên trì được lâu nhất, cuối cùng chờ được các ngươi tới cứu viện.”
Nói đến đây, Ngự Quyển lại cảm thấy rất may mắn.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ.
Luôn cảm thấy...
Hình như mình bỏ quên cái gì.
Hắn đi tới đi lui trong tháp, yên lặng suy nghĩ.
Một khắc nào đó, rốt cuộc cũng nghĩ ra.
Đó là một đoạn đối thoại:
“Ngươi đã từng gặp quỷ giết người và quỷ ăn thịt rồi phải không?” Vị nữ sĩ kia hỏi.
“Đúng vậy.” Lúc đó mình trả lời.
Vị nữ sĩ kia tiếp tục nói:
“Đó chính là tận thế của một thế giới song song, nó đã càn quét tất cả không gian trong thế giới song song ấy, không chỉ giết người và ăn thịt người mà còn có hơn một ngàn hình thái biến dị khác nhau, một số trong đó không cách nào chống lại. Nó đã trực tiếp hủy diệt toàn bộ hàng ngàn tỷ thế giới.”
“Thảm họa tận thế này tuy đã thành công giáng xuống thế giới của chúng ta, nhưng nó cũng đã tiêu hao hết sức mạnh, chỉ còn lại hai loại hình thái tận thế là quỷ giết người và quỷ ăn thịt người.”
...
Đúng rồi!
Cố Thanh Sơn siết chặt nắm tay.
Trước đây Hạt Cát Bất Diệt nữ sĩ đã giải thích cho mình về “Sự hủy diệt và xâm thực của thế giới song song”.
Bà từng đề cập đến chuyện này.
Vô số thế giới chồng chéo, văn minh thất lạc, tận thế ôn dịch thời kì toàn thịnh...
Âm thanh của Hạt Cát Bất Diệt lại quanh quẩn bên tai:
“Đối với đống đổ nát của thế giới song song và thảm họa tận thế mà nó mang theo, muốn từ trạng thái ‘song song’ biến thành trạng thái ‘phủ xuống’ là rất khó, phải tiêu hao phần lớn sức mạnh.”
“Lúc phủ xuống thế giới của chúng ta, thảm họa tận thế này đã không còn lợi hại như vậy nữa, cho nên dưới tình huống thông thường như thế này thì ảnh hưởng mà chúng nó gây nên cũng không quá lớn.”
Tình huống thông thường...
Dưới tình huống thông thường như thế này.
Lẽ nào.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy lưng mình phát lạnh.
“Bây giờ là...” Hắn lẩm bẩm.
“Theo cách tính thời gian của văn minh nhân loại, bây giờ là năm giờ chiều, trời sắp tối rồi.” Quạ đứng một bên nói.
Cố Thanh Sơn yên lặng lắc đầu.
Mình không hỏi cái này.
Mình lợi dụng sức mạnh của ba đồng tiền, trở lại thời khắc Tháp Cao bị hủy diệt, quyết chiến với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Khi thế giới Tháp Cao biến thành hòn đảo thời gian, lúc nó tiến về tương lai, mình đã phát động sức mạnh “Xuyên Tạc” của đồng tiền thời không, ra khỏi hòn đảo thời gian, đi tới thời điểm Vực Sâu Vĩnh Hằng và thế giới Ác Quỷ vừa bắt đầu giao chiến.
Đúng lúc này, trong chín trăm triệu tầng thế giới, mình và Lâm cũng gặp được Laura, ba người trở lại vương quốc Kinh Cức.
Đúng vậy.
Mình đang đứng ở thời khắc đó.
Mình của quá khứ sắp đi đến vương quốc Kinh Cức, gặp Diệp Phi Ly, Trương Anh Hào, và cả Đại Ca.
Còn mình bây giờ dựa vào sức mạnh “Xuyên Tạc”, đi qua Hang Sâu Vạn Thú, tới thành Hư Không, hiện đang nghĩ biện pháp lẻn vào thế giới Ác Quỷ.
Đây chính là một nút thắt thời gian.
Chính là ở nút thắt này, “sự ăn mòn vận mệnh” mà thế giới Ác Quỷ trù tính vô số năm đã bạo phát trong Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Vực Sâu Vĩnh Hằng bị buộc chảy ngược lại với toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới, bắt đầu cuộc chiến tranh kịch liệt nhất với thế giới Ác Quỷ.
Hạt Cát Bất Diệt đã nói như thế nào về chuyện này?
Chuyện này rất quan trọng.
Mau nhớ lại, mau nhớ lại!
Cố Thanh Sơn cố gắng suy nghĩ.
“Ngươi làm sao vậy?” Quạ thấy sắc mặt hắn bất thường, nghi hoặc hỏi.
“Không sao, ta đang nghĩ một chuyện rất quan trọng, chúng ta nói chuyện sau đi.” Cố Thanh Sơn phất tay nói.
Hắn cố gắng hết sức nhớ lại cuộc trò chuyện với Hạt Cát Bất Diệt nữ sĩ trước đây.
Bỗng nhiên, hình ảnh cuộc trò chuyện kia tái hiện trong đầu hắn.
Phức Tự chậm rãi nói:
“Thế giới song song này vô cùng cường đại, đã chiến đấu kịch liệt với thảm họa tận thế, thoát khỏi định nghĩa ‘song song’, rơi vào trong Vực Sâu Vĩnh Hằng của chúng ta, bốn phía đều bị vây bởi cánh cửa thế giới.”
“Cho nên Vực Sâu Vĩnh Hằng chúng ta thừa nhận vận mệnh mà thế giới song song kia mang đến, cùng với dư âm tận thế của thế giới song song đó?”
“Nói đúng rồi, cậu bé...”
Cố Thanh Sơn siết chặt nắm tay.
Lúc này cũng không phải “tình huống thông thường”.
Vô số thế giới chồng chéo, văn minh thất lạc, tận thế ôn dịch thời kỳ toàn thịnh, những thứ này có phải là kết quả của “ăn mòn vận mệnh”?
Nếu như chúng nó đến từ thế giới song song vô cùng cường đại kia, tất cả đều trở nên hợp lý.
“Ngươi nghĩ đến cái gì vậy?”
Quạ quan sát sắc mặt của hắn, tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn không chút biểu cảm nói: “Không có gì, chỉ suy đoán chút chuyện mà thôi, hiện tại không có chứng cứ, chưa chắc chắn.”
Hẳn là như vậy.
Tận thế, văn minh, quái vật.
Tất cả những thứ đó trong thế giới song song đều phủ xuống thế giới này.
Chúng nó quá cường đại.
Ở thế giới này, không có ai là đối thủ của bọn chúng.
Khốn kiếp!
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên dâng trào sát ý.
Rốt cuộc thế giới Ác Quỷ muốn làm cái gì?
Bọn chúng không chỉ muốn chiến thắng Vực Sâu Vĩnh Hằng, còn muốn hủy diệt thế giới này một cách triệt để?
Ting ting ting.
Có một tiếng nhắc nhở vang lên.
Cố Thanh Sơn quay đầu lại, chỉ thấy Ngự Quyển lấy ra một thẻ bài thân phận, đang nhìn nội dung bên trên.
“Thật tốt quá, tình hình ở đây đã thu hút sự chú ý của cấp trên, các chức nghiệp giả cường đại hơn đang đến, chiến tranh hư không kiểu mẫu sắp bắt đầu.” Ngự Quyển nói.
“Chiến tranh hư không kiểu mẫu là gì?’ Cố Thanh Sơn hỏi.
“Khi vạn giới hư không cảm thấy phương thức của nhiệm vụ không cách nào giải quyết tận thế thì sẽ liên hợp tại, tập kết đội quân, phát động một cuộc chiến tranh.” Ngự Quyển nói.
“Xem ra bọn họ nghĩ tận thế nơi này vẫn là cấp Vô Sách, đáng để trở lại tranh thủ một phen.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng.”
Quạ cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Như vậy là tốt nhất, tình hình trước mắt chúng ta vẫn có thể cố gắng tự bảo vệ bản thân, nhưng những kẻ địch thực sự rất nhiều, kế tiếp nói không chừng sẽ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận