Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1620. Có Người Phải Trả Giá


Đánh dấu
“Giết!”
Toàn bộ kỵ binh quát lớn.
Ầm ầm ầm!
Trong khói bụi mù mịt, những kỵ binh xông lên đánh nhau trực diện với đám xương khô.
Thế như chẻ tre.
Đám xương khô đều bị bóp nát tại chỗ.
Những con cá lọt lưới cũng bị kỵ binh đánh gục, sau đó đạp thành xương vụn đầy đất.
Đội trưởng đội kỵ binh cười như điên, nói: “Ha ha ha, quái vật tử linh nhỏ nhoi mà cũng dám ngăn cản chúng ta tiến công, quả thực không biết tự lượng sức mình!”
Toàn bộ kỵ binh hoan hô hò hét.
Bỗng nhiên một giọng nói từ phía xa trong bãi tha ma truyền đến.
“Đắc ý quá sớm, thường là dấu hiệu của thất bại.”
Cố Thanh Sơn biến sắc.
Nghe âm thanh này, chính là quái vật lúc trước nói chuyện với hắn!
“Cẩn thận, đó là một loại quái vật đặc biệt lợi hại!” Hắn lớn tiếng nhắc nhở mọi người.
Thế nhưng không còn kịp nữa, chỉ nghe âm thanh kia vang lên lần nữa:
“Người phàm, chuyện ác các ngươi làm đều sẽ trả lại cho các ngươi, còn thừ mà các ngươi đã giết chết sẽ chào đón một cuộc đời mới.”
Đây dường như là một câu chú ngữ, các kỵ binh còn chưa kịp phản ứng thì dị biến đã nảy sinh...
Trong hư không xuất hiện một thác nước ánh sáng to lớn.
Toàn bộ kỵ binh tấn công đám xương khô đều bị thác nước ánh sáng này quây lại.
Trong vầng sáng, một giọng nói vang lên:
“Chuẩn bị, biến hóa trận hình, nghênh địch!”
Mấy chọc âm thanh hưởng ứng theo: “Giết!”
Đây chính là tiếng hiệu lệnh tấn công mà ban nãy đội kỵ binh đã hô lên!
Chỉ một thoáng, từng thân ảnh mơ hồ dần hiện lên trong vầng sáng, xông thẳng về phía đội kỵ binh.
Tấn công!
Trong âm thanh hỗn tạp và tiếng lao vun vút xé gió, những thân ảnh đó càng ngày càng gần.
“Đó là cái bóng của ta!”Một tên binh sĩ hoảng sợ kêu lên.
“Ta thấy được chính mình, tại sao lại như vậy!” Một tên binh sĩ khác lớn tiếng nói.
“Đừng làm ồn, toàn thể phòng ngự!” Đội trưởng đội kỵ binh cap giọng nói.
Các kỵ binh luống cuống bày ra trận hình phòng ngự.
Nhưng mà không có tác dụng...
Những cái bóng mờ ảo do vầng sáng tạo thành này tiến công chớp nhoáng, trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể tất cả mọi người.
Chết!!!
Máu văng đầy trời, tay chân bị ném rơi vãi khắp nơi.
Toàn bộ đội kỵ binh đã bị tiêu diệt sạch trong đợt tấn công này.
Giống hệt tình trạng của những bộ xương khô.
Vù vù vù!
Cuồng phong nổi lên bốn phía, gió tuyết gào thét kịch liệt!
Tất cả những vật còn sống đều bị vầng sáng xé ra, hóa thành máu và xương, tán ra bốn phương tám hướng trong gió tuyết.
Những bộ xương khô vốn đã nát bấy nay lại một lần nữa tái hợp tạo thành thân thể, sống lại.
Cố Thanh Sơn mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt mình mà cảm thấy không thể nào tin nổi.
Bỗng nhiên, một vệt màu đỏ tươi bay về phía Cố Thanh Sơn, lưu lại trên mặt hắn một vết máu.
Hắn không hề tránh.
Đây là máu của một kỵ binh.
Mới đây thôi, y vẫn còn là một anh hùng sống sờ sờ.
Đáng tiếc, đối diện với sức mạnh quỷ quyệt quái ác như vậy, tất cả nỗ lực của y đều trở nên vô cùng nhỏ bé và yếu ớt.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, đưa tay lau vết máu trên mặt rồi đưa ra trước mắt.
Một chiêu này của quái vật là năng lực gì?
Chẳng lẽ bất luận kẻ nào công kích, cuối cùng cũng sẽ đáp trả lại ở trên người chính họ?
Như vậy làm sao mà đánh?
Bỗng nhiên, trong hư không vươn ra một đôi tay dài đầy gai nhọn, bóp mạnh trên cổ Cố Thanh Sơn.
Quái vật kia mang theo sát ý mà nói: “Lại là ngươi, người phàm, lần này ta phải...”
Âm thanh bỗng nhiên đứt đoạn.
Cố Thanh Sơn bị siết cổ, muốn nhúc nhích một chút cũng không được.
“Nào, đến giết ta đi!”
Hắn khiêu khích quái vật, thuận tiện mở đôi găng tay sắt trên tay ra, cố sức bẻ gai nhọn trên tay đối phương.
Cùng lúc đó, trong hư không, một tiếng kêu to tràn ngập ý khiêu khích vang lên:
“Vèo! Vù vù!”
Quái vật chợt ngẩng đầu, tiếng “vù vù” kia lại biến mất, mặc cho nó dùng hết pháp thuật dò xét cũng không cách nào phát hiện tung tích của đối phương.
Yên lặng một lát.
Trong hư không, tiếng gầm gừ tràn đầy tức giận vang lên:
“Cái tên này cho rằng dùng trộm năng lực của ta có thể đối phó ta?”
Nó vứt Cố Thanh Sơn ra ngoài rất xa.
Cố Thanh Sơn bay ra ngoài mười ấy trượng, an toàn rơi xuống đất.
Hắn còn đang muốn nói gì đó, chợt thấy đôi tay dài đầy gai nhọn đang ở trên không trung, không ngừng khua về phía bãi tha ma.
“Mầm móng ngủ say dưới lòng đất, đây chính là lúc các ngươi thức tỉnh.” Quái vật cất giọng niệm chú.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy những nấm mồ mênh mông vô tận đều bắt đầu động đậy.
Ngay cả nấm mồ cao như tháp chuông kia cũng bắt đầu nứt ra hai bên.
Cố Thanh Sơn vừa nhìn, không nói lời nào liền xoay người chạy.
Quái vật cười, trầm giọng nói: “Ngươi chạy không thoát đâu, toàn bộ thế giới đều phải nhận lấy vận mệnh bị hủy diệt, huống chi là một phàm nhân như ngươi.”
Cố Thanh Sơn không để ý những lời này.
Hắn toàn lực bay về theo con đường lúc hắn tới đây.
Nhanh!
Phải nhanh!!
Phải nhanh hơn!!!
Tất cả bọn quái vật sắp sống lại cả rồi!
Thiên kiếm hiện lên sau lưng hắn, giọng điệu khó tin của Lạc Băng Ly vang lên: “Cố Thanh Sơn, sao chưa đánh đã chạy rồi?”
“Cũng không phải như vậy, chỉ là trước khi ra tay, ta cho rằng...” Cố Thanh Sơn lạnh giọng nói: “Có kẻ chắc chắn phải trả giá thật lớn cho cái chết của những kỵ binh kia.”
Hắn không ngừng phát động Súc Địa Thành Thốn. Nhờ kết hợp thần kỹ rút ngắn khoảng cách với việc bay nhanh như tên bắn, chẳng mấy chốc hắn đã bay đến sát biên giới vùng sương mù dày đặc.
“Sơn Nữ!” Cố Thanh Sơn gọi.
“Có ta, công tử.” Một thanh trường kiếm sắc bén từ hư không hiện lên, hóa thành người con gái đẹp tuyệt trần mà lại rất lạnh lùng.
Cố Thanh Sơn vứt gai nhọn cho nàng, nói: “Khiêu khích cái tên kia!”
“Được!” Sơn Nữ nắm lấy gai nhọn của quái vật, trịnh trọng nói.
Nàng phát động Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí, cả người dần dần biến thành một con quái vật quỷ quyệt khủng bố.
Cố Thanh Sơn lau vết máu còn vương trên mặt, cũng đồng thời phát động Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí, biến thành một kỵ binh.
Hắn tiếp tục bay vút về phía trước, chỉ một chốc đã vọt ra được một khoảng dài chừng mấy ngàn thước.
Hắn thoát tra khỏi sương đen!
Lăn ba vòng.
Hai vòng.
Dừng!
Cố Thanh Sơn ngồi bệt trên đất, phun ra một ngụm máu, thất hồn lạc phách kêu lên: “Tướng quân! Tướng quân đại nhân!”
Những người đó vẫn đứng tại chỗ chờ đợi, kết quả lại nghe thấy âm thanh rung chuyển trời đất từ trong sương đen truyền đến.
Mọi người đang còn hoang mang nghi ngờ thì đã thấy một kỵ binh trọng thương chạy về.
Chân mày tướng quân chau lại, quát hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Xảy ra chuyện gì?”
Cố Thanh Sơn gào khóc: “Người của chúng ta chết hết rồi, quái vật kia quá mạnh! Quá mạnh! Nó nói nếu như chúng ta quá yếu, nếu như ngay cả chủ tướng của chúng ta mà cũng không dám thâm nhập vào sương mù đánh với nó một trận, thì hãy mau đầu quân cho nó, làm nô lệ cho nó đi, như vậy còn có thể giữ mạng!”
Bốn phía tĩnh lặng.
Tướng quân hít vào một hơi, cố gắng ổn định tinh thần.
Bây giờ ta là tướng quân, bây giờ ta là tướng quân, tuyệt đối không thể làm chuyện trái thân phận...
Ban nãy hai thủ hạ của mình vi phạm quy tắc này nên đều đã biến mất.
Trong lòng tướng quân mặc niệm mấy lần, chợt cười to nói: “Kế nghi binh như vậy mà cũng muốn lừa ta đi vào với nó...”
Đột nhiên âm thanh của quái vật từ trong sương mù truyền đến, lập tức đè ép âm thanh của tướng quân.
“A a a a! Chủ tướng của nhân loại!”
“Ta ở trong sương mù chờ ngươi, nếu như ngươi chỉ là một tên rác rưởi nhát gan thì cứ yên lặng chờ sương mù lan tràn, đến lúc đó toàn bộ thế giới đều sẽ bị ta hủy diệt!”
Mọi người ngây người.
Thật sự là âm thanh của quái vật!
Nó đưa ra lời khiêu chiến với chủ tướng của nhân loại!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía tướng quân.
Lúc này, lại thấy kỵ binh kia lau mặt một cái, căm hận nói: “Tướng quân, các huynh đệ đều chết hết cả rồi, ty chức xin ngài báo thù cho bọn họ!”
Báo thù...
Tướng quân đứng yên giữa đoàn quân, sững sờ ngơ ngẩn, đôi môi khép mở hồi lâu nhưng không nói được lời nào.
Nếu như vẫn không chịu đi vào...
Vậy thì hình như... không phù hợp với thân phận tướng quân này cho lắm...
Nó yên lặng suy nghĩ, cuối cùng đành phải thừa nhận đáp án này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận