Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1892. Sụp Đổ!


Đánh dấu
“Chuyện này thì đơn giản.” Chó Đen gật đầu nói.
Nó bay vọt lên, hóa thành một ngọn lửa đen, bay lên phía trên đường hầm.
Bay được phân nửa, ngọn lửa đen giống như bị thứ gì làm cho kinh sợ, té rơi xuống, một lần nữa biến thành chó đen trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Ư... Ư...” Chó Đen phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, lông khắp người đều dựng cả lên.
Trong lòng Cố Thanh Sơn trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Chó Đen nhìn chằm chằm lên trên đường hầm, trong mắt ngập tràn vẻ hoảng sợ.
Cố Thanh Sơn lấy ra một bình rượu mạnh, mở nắp, đưa cho nó.
Chó Đen một hơi uống sạch rượu trong chai, tâm trạng lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng hỏi.
Chó Đen phun ra một ngọn lửa, thấp giọng nói: “Rod, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Nói đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Chó Đen nhìn hắn, chậm rãi nói từng từ một: “Trên mặt đất, toàn bộ sinh linh đều đã chết hết.”
Trên mặt đất, tất cả sinh mệnh đều chết hết?
Nghe Chó Đen nói, cả bốn người đều ngây ra.
Tin tức này vừa rúng động vừa kinh khủng, khiến bọn họ phản ứng không kịp.
Một lát sau, Mạc mới khó hiểu hỏi:
“Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chó Đen đáp: “Ta khuyên các ngươi đừng lên mặt đất để nhìn thử, nếu không, sinh tử khó liệu.”
Dứt lời, một vài tiếng vang nhỏ vụn liên tục truyền đến từ sâu trong đỉnh đường hầm.
Tiếng vang này khá dày đặc, nghe như tiếng mưa trút nước nện xuống mặt đất.
Bốn người đều nín thở lắng nghe.
Không ngờ bọn họ trốn bên trong di tích Vạn Thần điện, ngược lại tránh thoát được một kiếp.
Nhưng rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
“Ta đoán hẳn là có liên quan đến thuật giam cầm. Vừa rồi thuật này biến mất, sinh mệnh trên mặt đất lập tức chết hết.” Reneedol suy đoán.
Xích Hộc suy nghĩ một lát, giật mình nói: “Có lẽ là vậy.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, hỏi: “Mạc, thuật giam cầm không gian của thú pháp tắc khổng lồ, ngoài việc khiến chúng ta không thể bay thì còn tác dụng nào khác không?”
Mạc lắc đầu nói: “Không có tác dụng gì cả. Thật ra, thuật này chỉ là một pháp tắc kiểu lồng giam mà thôi. Sinh linh bên trong lồng không cách nào phi hành hoặc truyền tống.”
“Cái lồng? Vậy cái lồng này có thể ngăn cản thứ bên ngoài không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mạc run lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, nó có thể ngăn cản đồ vật bên ngoài, nhưng năng lực này không phải chủ yếu. Nó dùng để giam cầm không gian...”
Nói đến đây, cậu ta không nói được nữa.
Thuật giam cầm không gian do tất cả thú pháp tắc khổng lồ đồng tâm hiệp lực để thi triển.
Sự cường đại của nó đã vượt qua sức tưởng tượng, nhất định có thể ngăn cản được một vài thứ.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Từ logic này mà phát triển lên, thuật này vừa biến mất thì tất cả sinh mệnh chết hết, có thể chứng minh cả hai có liên quan đến nhau. Nhưng thuật này không làm người ta bị thương. Như vậy, sinh mệnh chết hết là do ảnh hưởng gián tiếp mà nó mang đến. Khả năng lớn nhất là nó vốn dùng để chặn thứ gì đó, mà thứ đó lại giết chết chúng sinh trên mặt đất.”
“Vậy những vật kia rốt cuộc là gì?” Xích Hộc hỏi.
Cố Thanh Sơn trầm tư một hồi, lát sau mới lên tiếng:
“Tạm thời ta chỉ có phỏng đoán này, nhưng tình hình thực tế như thế nào, chúng ta còn chưa tận mắt nhìn thấy, cũng không tiện tiến thêm một bước xác định.”
Quan điểm này tương đối hợp lý. Mạc thuận theo mạch suy nghĩ này mà nói tiếp:
“Thế chúng ta là những người sống sót sau cùng trên thế giới này?”
Reneedol nói: “Dĩ nhiên là không phải rồi. Những sinh mệnh sinh tồn dưới mặt đất cũng tránh được một kiếp.”
Đùng đùng đùng đùng...
Phía trên đường hầm truyền đến tiếng vang liên miên không dứt.
Tro bụi ào ào rơi xuống.
Bốn người dừng bước.
Cố Thanh Sơn cảm thấy nặng nề trong lòng: “Hỏng rồi.”
“Rod, chuyện gì thế?” Xích Hộc khẩn trương nhìn hắn.
“Vật từ trên trời rơi xuống kia có thể hủy diệt mọi thứ trên mặt đất, vậy thì nó cũng có khả năng chui xuống dưới đất.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nếu đúng như vậy, nơi này...” Mạc nói.
Reneedol cắt ngang lời hắn, nhanh chóng nói: “Con đường hầm này cách mặt đất quá gần, chúng ta mau tranh thủ thời gian tìm đường chạy khỏi đây!”
Bầu không khí đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Bốn người lập tức quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Tiếng vang trên đỉnh đầu càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nặng.
“Cửa! Đi qua cửa hay vào đường hầm đây!” Mạc lớn tiếng nói.
Cậu ta lui lại hai bước, nhìn những cánh cửa chằng chịt trên vách tường rồi lại nhìn hay hướng trước sau của đường hầm.
“Đường hầm là đường thẳng, không thông xuống phía dưới. Chúng ta phải đi qua các cánh cửa thôi.” Reneedol nói.
Mọi người lại nhìn những cánh cửa trên vách tường.
Chỉ thấy trên đó dán đủ các loại nhãn hiệu và dấu hiệu cảnh báo các nhau.
“Cảnh cáo tử vong.”
“Bên trong cánh cửa này đã chết tổng cộng năm yêu tinh!”
“Quá nguy hiểm, đừng vào!”
“Cực kỳ nguy hiểm!”
“Tuyệt đối không được tiến vào!”
“Tiến vào cánh cửa này, ngay cả yêu tinh cũng sẽ chết, nhất định đừng vào!”
Những hàng chữ cảnh báo chằng chịt khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Xích Hộc nói: “Chúng ta hãy đi vào cánh cửa có vẻ an toàn nhất kia.”
Cô đưa tay đẩy một cánh cửa.
“Khoan đã.”
Cố Thanh Sơn và Mạc đồng thời kêu lên.
“Sao vậy?” Xích Hộc không rõ ràng cho lắm.
“Cô nhìn đi, ký hiệu trên cánh cửa này là gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Xích Hộc nhìn ký hiệu trên cánh cửa, đọc lên: “Đây là một cánh cửa nhàm chán và an toàn.”
Cố Thanh Sơn và Mạc nhìn nhau.
Mạc nói: “Đừng tin yêu tinh. Cách suy nghĩ của bọn chúng không giống chúng ta.”
Cố Thanh Sơn không nói gì cả, ngược lại vọt lên, dừng lại giữa không trung, nhìn về phía một cánh cửa khác.
Chỉ thấy trên cánh cửa đó có một hàng chữ ký hiệu: “Bên trong cánh cửa này chết tổng cộng năm yêu tinh.”
Cố Thanh Sơn không chút do dự đẩy cánh cửa ra.
Gió tuyết từ bên trong thổi mạnh, nhưng rồi lại có một luồng sương trắng ấm áp đi theo đằng sau.
Cố Thanh Sơn chớp mắt một cái, quay sang nói với ba người còn lại: “An toàn rồi.”
Ba thiếu niên kia bay lên, cùng nhau nhìn về phía cánh cửa.
Chỉ thấy trong cửa là gió tuyết ào ạt, ngoại trừ băng tuyết bao trùm đại địa thì chỉ có đầm nước bốc lên sương trắng mà thôi.
Trước đầm nước dựng một tấm thẻ bài:
“Suối nước nóng do năm vị yêu tinh tổ thứ bảy thuộc Hiệp hội khảo sát địa chất phát hiện và chiếm dụng.”
“Những người khác không được tiến vào.”
“Ai vào, người đó là chó con.”
Bốn người yên lặng nhìn gió tuyết và suối nước nóng.
Nếu không phải tình huống quá tệ, bọn họ sẽ tranh thủ bớt chút thời gian để ngâm suối nước nóng, thả lỏng một chút. Vừa nghĩ đến thôi đã thấy quá thư thái rồi.
“Ta biết sẽ như vậy mà.” Mạc thở dài nói.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, đóng cửa lại.
“Chúng ta mau mau tìm một con đường thông xuống dưới đất, càng sâu càng tốt.” Hắn nói.
Lúc này, âm thanh trên đỉnh đầu lại càng vang dội.
Rất nhiều tro bụi rớt xuống, biến toàn bộ đường hầm thành một mảnh tối tăm mờ mịt, gần như che khuất tầm mắt của mọi người.
Ngay sau đó, một số mảnh đá vụn cũng bắt đầu rơi xuống.
Một cục đá bay tới, bị Xích Hộc đưa tay gạt bay.
“Nơi này sắp sập rồi!”
Xích Hộc lớn tiếng nói.
“Để ta chống đỡ một chút.” Reneedol nói, sau đó dùng tay thả ra từng luồng sức mạnh vô hình.
Trước mặt của nàng, toàn bộ tro bụi và mảnh vụn bốn phía đều bị cách ly ở bên ngoài.
Reneedol đột nhiên biến sắc, nhanh chóng nói: “Không được, ta trụ không nổi nữa rồi!”
“Để ta!”
Mạc vừa nói vừa lấy ra Quyển Sách Vận Mệnh, cầm lấy một cột đá trắng noãn tản ra ánh sáng thánh khiết từ trong đó, trực tiếp đặt nó xuống đất để làm cột nhà chống đường hầm.
Lần này rốt cuộc cũng đã chèo chống được một lát.
Trong đoạn đường hầm mọi người đang đứng không còn thứ gì rơi xuống nữa.
Vẻ mặt của Mạc bỗng ngưng trọng, cậu ta cũng không quay đầu lại mà quát: “Rod, mau chọn một cánh cửa, ta không đỡ được bao lâu nữa đâu.”
“Tình huống như thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thứ đồ ở bên trên quá nặng, Thánh Trụ không chịu được bao lâu đâu!” Mạc nói.
Quá nặng?
Cố Thanh Sơn nhìn lên.
Chỉ thấy trụ đá mà Mạc lấy ra vừa xuất hiện một vết rạn nhỏ, sau đó nhanh chóng lan ra.
Đúng là nó không thể kiên trì được bao lâu nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận