Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2211. Thức tỉnh (2)


Đánh dấu

Nàng đưa tay dán lên ngực người đàn ông, quát "Cho anh!"
Toàn thân hắn chấn động, hai mắt đột nhiên mở ra, rơi lên người cô gái nọ.
"Cô đã cứu tôi? Cô là ai?"
Hắn thấp giọng mà hỏi.
"Anh đã tỉnh táo rồi?" Cô gái hỏi ngược lại.
Nam tử khuôn mặt vẻ cảnh giác hóa thành ngơ ngẩn.
"Tôi. . . Hình như tôi đã quên đi rất nhiều chuyện. . . Rốt cục thì tôi là ai?" Người đàn ông nhỏ giọng mà lẩm bẩm.
Hắn bỗng chú ý tới trong hư không có hai hàng màu đỏ tươi đang hiện lên.
[Nhập cư trái phép thành công.]
[Danh sách tối cao đã hao hết năng lượng, rơi vào ngủ say.]
—— Hai hàng chữ này có nghĩa là gì?
Hắn không biết làm sao, cô gái kia lại hết sức bình tĩnh.
"Cố Thanh Sơn, bây giờ chuyện duy nhất anh phải làm, chính là sống sót trước." Nàng lên tiếng.
"Cô là ai?" Nam tử hỏi.
Cô gái nhìn vào hắn, sắc mặt phức tạp mà nói: "Ngày trước hai đại tận thế tề tụ Thế Giới Ngạ Quỷ, tôi và Phi Nguyệt, Tiểu Điệp cùng đến đó để trợ giúp cho anh, ai ngờ vừa giao thủ thì Tháp Chủ Hung Ma đã bị đối phương giết chết."
"Trong lòng tôi đã biết trận chiến này chắc chắn phải chết, thế nên đã hao hết tất cả sức mạnh và tuổi thọ của mình, trước khi chết đã quan trắc một lần chung cực."
"Cô thấy được cái gì?" Hắn.
Cô gái thở dài, lên tiếng "Cả đời tôi có vô số quyền năng, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy được ánh sáng, đây là tiếc nuối trong lòng tôi, may mà lúc sắp chết, tôi thấy được hy vọng duy nhất, đó chính là giờ phút này."
Máu thịt toàn thân nàng đang dần dần tan rã, thân thể hóa thành một khung xương khô.
"Tôi là tu nữ mù mắt —— trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi sẽ đầu thai từ Vong Xuyên, nán lại nhân gian này để chờ đón anh."
"Chờ đón tôi?" Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
"Đúng vậy, Cố Thanh Sơn, anh đã tiêu hao hết tất cả sức mạnh, hiện tại chỉ có thể dùng sức mạnh sinh mệnh của tôi thì mới có thể tạm thời xóa đi xu hướng suy tàn, để anh tạm thời tỉnh táo lại."
Bộ xương khô tiếp tục nói
"Chuyện tôi có thể làm chỉ có nhiêu đó thôi, tiếp theo anh phải dựa vào chính mình rồi."
Người đàn ông vội vàng nói "Cô —— tại sao phải giao tất cả sức mạnh sinh mệnh cho tôi?"
Bộ xương khô dần dần hóa thành tro bụi, chỉ còn lại câu nói sau cùng được lưu tại trong bóng tối
"Không vì sao cả, tôi phải xuống Hoàng Tuyền tìm kiếm bọn người Phi Nguyệt—— chúng tôi đều đang chờ đợi anh, Cố Thanh Sơn."
Tiếng nói vừa dứt.
Người con gái nọ đã triệt để tan vỡ mất.
Trong bóng tối, chỉ còn lại một mình hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Bỗng nhiên, hào quang màu đỏ tươi chớp động.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một hàng chữ nhỏ
[Đã thu hoạch được một chút sức mạnh sinh mệnh, bản danh sách tạm thời thoát ly trạng thái ngủ say.]
[Giờ phút này, ngươi có thể chọn lựa một trong các loại sức mạnh mang tính bí mật để kích hoạt.]
[Xin tự đưa ra quyết định.]
[Vì ngăn ngừa bất cứ hành động nhìn trộm nào, sau khi ngươi đã đưa ra lựa chọn, danh sách sẽ lập tức ngủ say lần nữa.]
Mang tính bí mật?
Tâm tư hắn lập tức xoay chuyển, không chút do dự nói "Kích hoạt Công Long Bản Chú cho tôi."
Vừa nói xong hắn lập tức giật mình.
Công Long Bản Chú?
Nó là cái gì?
Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy trong rừng cây cách đó không xa truyền đến tiếng vang sàn sạt.
Hai tên cướp hung ác cầm trường đao trong tay, người mặc giáp da nhào ra khỏi đó.
"Nơi này có cá lọt lưới này!" Một người kêu lên.
Hắn ta lập tức trả lời: "Cá lọt lưới? Ngươi đang nói về ta?"
"Ha ha ha, đương nhiên là ngươi, người của cái thôn này đừng mong có kẻ nào thoát được!" Người còn lại đáp.
Bọn chúng xông về hướng hắn.
Trường đao giơ lên thật cao ——
Ánh đao lóe lên!
Bành!
Bành!
Hai thi thể ngã trên mặt đất.
Máu tươi chảy cuồn cuộn, trên mặt bọn cướp còn ngưng kết vẻ mặt sợ hãi và không tin nổi.
Bọn chúng làm sao mà ngờ được, trường đao của mình lại đâm vào ngực mình.
Một kích mất mạng!
Trong rừng cây, chỉ còn lại có người đàn ông nọ đang đứng, vẻ mặt có chút mê mang.
"Tại sao bọn họ phải tự sát trước mặt mình kia chứ?"
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, cơn đau kịch liệt truyền đến từ trong đại não, khiến hắn phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, cả người không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, hắn phảng phất như nhìn thấy từng đoạn ngắn trong trí nhớ.
Thần tiên đầy trời đang bao vây chung quanh hắn.
Một giọng nói quát to: "Ngươi đã tới trễ, Lục Đạo Tranh Hùng sắp bắt đầu ngay lập tức, mà ngươi thì đừng mong lại gia nhập vào được nữa."
—— Hắn nhìn thấy mình đang mặc chiến giáp, quanh người hiện ra bốn thanh phi kiếm, phẫn nộ mà quát:
"Ta hết giết sạch các ngươi trước, lại khởi động lại Lục Đạo!"
Hàng tỉ ánh đao quang bay ra phía sau lưng, triệt để nghiền nát tất cả mọi thứ.
. . .
Quang ảnh đè lên nhau. Từng cảnh tượng của quá khứ xuất hiện ngay trước mắt. Một lúc sau, hắn nhìn thấy từng hàng chữ nhỏ trong hư không [Lục Đạo Luân Hồi là binh khí chung cực của chúng sinh, có thể không ngừng tiến hóa, khi nó hoàn thành tiến hóa, phương thức giao phó sức mạnh là ] [Công đức thực thể hóa.] [Lục Đạo Luân Hồi bị vô số sứ giả tận thế quấn thân, kết thúc tiến hóa của nó nhất định sẽ cân nhắc đến nhân tố này, bởi vậy, biện pháp duy nhất có thể giúp ngươi nhập cư trái phép đi vào chính là. . .] Lời chú nhắc nhở điên cuồng đổi mới, triển lộ ra một bí mật cụ thể nào đó. Bỗng nhiên, tất cả chữ nhỏ đom đóm biến mất khỏi trí nhớ của hắn. —— Hình tượng đổi thành một người con gái tuyệt đẹp đang nhắm hai mắt. "Đã biết, " Người con gái nọ lên tiếng, trong giọng nói có một ý quyết tuyệt "Nếu đây đã là phương pháp duy nhất, vậy thì để ba người bọn ta đại biểu quá trình dung hợp của Sinh Tử Hà, khai sáng và Lục Đạo." Lại một người khổng lồ toàn thân tràn đầy băng sương nói “Tuyệt diệu, Sinh Tử Hà cũng không phải hệ thống thế giới bình thường, mà là Thánh Giới Chi Luân —— Lục Đạo Luân Hồi nhất định sẽ làm gián đoạn toàn bộ quá trình tranh hùng, hai hệ thống thế giới này dung hợp có thể làm cho toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi khởi động lại. . ." Khởi động lại! Hắn lại nghe thấy tiếng nói của mình "Bảy giây sau, vấn đề dung hợp giao cho mọi người, kéo dài thời gian thì giao cho tôi."
"Được." Cô gái đó nói. "Ừ." Người khổng lồ cũng tiếp lời. Chỉ một thoáng sau, tất cả âm thanh và ảo giác đột nhiên tán đi. Hắn chỉ cảm thấy trong đại não truyền ra một cơn đau thấu ruột gan, nhịn không được kêu thảm một tiếng. Tất cả đau đớn biến mất không còn dấu vết. "Hô. . . Hô. . . Hô. . ." Đầy người đều là mồ hôi lạnh, hắn mỏi mệt không chịu nổi mà nằm bép xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận