Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2278. Nợ nần (1)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn theo lời nàng lấy Cuốn Sách Của Đáy Biển ra.
Tạ Đạo Linh quay mặt về phía Cuốn Sách Của Đáy Biển, nói: “Cố Thanh Sơn – đồ nhi của ta nợ ngươi thu nhập tiền tài của ba ngàn năm linh một ngày, có phải vậy không?”
Cuốn Sách Của Đáy Biển nói: “Đúng là như vậy.”
“Được rồi, tiền hắn nợ ta sẽ trả thay, ngươi trừ hết nợ cho hắn đi.” Tạ Đạo Linh nói mà không thèm để ý chút nào.
“Ngươi muốn trả nợ thay hắn?” Cuốn Sách Của Đáy Biển hỏi.
“Đúng, hắn chỉ là đệ tử của tông môn ta, lấy đâu ra tiền trả ngươi, để ta trả thì hơn.” Tạ Đạo Linh hờ hững nói.
Cuốn Sách Của Đáy Biển suy nghĩ một hồi, đáp lời: “Được, từ giờ trở đi, ngươi nợ ta thu nhập tiền tài ba ngàn năm linh một ngày.”
“Hắn thì sao?” Tạ Đạo Linh hỏi.
“Hắn hết nợ rồi.” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
“Được, ta muốn giữ lại một phần khế ước.” Tạ Đạo Linh đưa ra yêu cầu.
“Không thành vấn đề.” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
Theo âm thanh của Cuốn Sách Của Đáy Biển, một phần khế ước hiện lên giữa không trung, lặng lẽ bay tới trước mặt Tạ Đạo Linh.
Tạ Đạo Linh xem xong, gật đầu nói: “Cũng được.”
Nàng điểm một cái trên khế ước, sau đó thu vào trong tay áo.
“Ừm, vậy là xong rồi... Đồ nhi, ngươi cũng cất quyển sách kia đi.”
Cố Thanh Sơn cất Cuốn Sách Của Đáy Biển đi, cảm động nói: “Sư tôn...”
“Không sao, chẳng qua là chút nợ nần mà thôi.” Tạ Đạo Linh nói.
“Vâng!” Cố Thanh Sơn nói.
Nhưng dù sao hắn vẫn không yên lòng, hỏi: “Sư tôn, người định làm sao trả tiền lại?”
“Trả tiền? Tại sao lại phải trả tiền cho nó?” Tạ Đạo Linh nói.
Cố Thanh Sơn ngây người.
Tạ Đạo Linh cười lạnh nói: “Nói cho ngươi mấy câu đã lừa được tiền tài ba ngàn năm của ngươi, dựa vào cái gì mà ta phải trả nó?”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Vậy không trả nữa sao?”
Tạ Đạo Linh chậm rãi nói: “Tiền tài là tục vật, sư tôn ngươi chưa bao giờ dùng, cho nên sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng dù sao cũng là khế ước ngươi và người khác ký kết, cũng không thể vì vậy mà khiến danh tiếng tông môn ta tụt dốc được.”
“Ý của sư tôn là...”
“Ban nãy lúc chúng ta đi tới, thế giới nhỏ của đám tiên nhân đã bị ta thu vào tay.”
"Sau đó thì sao?"
“Thế giới nhỏ này chính là một món bảo vật, trên đó có dấu ấn linh hồn của một ngàn lẻ một vị tiên, phòng bị nghiêm ngặt... Đáng tiếc bọn chúng còn không biết bảo vật đã hoàn toàn thuộc về ta, chịu sự sai khiến của ta... Bây giờ ta muốn mượn thế giới nhỏ này, giao khế ước nợ nần kia cho bọn chúng gánh vác.”
“Nhưu vậy có được không?”
“Sao lại không được, năm đó bọn chúng cõng rắn cắn gà nhà, hiện tại Lục Đạo mở lại, bọn chúng vẫn ngựa quen đường cũ, chỉ muốn sống qua ngày, không làm nên trò trống gì, hôm nay ta sẽ dạy dỗ bọn chúng bằng một hình phạt nhẹ, để mỗi người thay ngươi trả khoản nợ ba năm.”
Trong lúc nói chuyện, Tạ Đạo Linh đã lấy tờ khế ước ra, sau đó lại lấy thêm một quả cầu ngọc thạch tở ra khí lạnh nồng đậm.
Có thể nhìn thấy thấy thấp thoáng cảnh tượng thế giới nhỏ trên quả cầu ngọc thạch, mà luồng khí lạnh thì quá quen thuộc, chính là sức mạnh hàn băng của Mạc.
Một tay Tạ Đạo Linh đè quả cầu ngọc thạch ấy lại, một tay hoạt động nhanh thoăn thoắt như ảo ảnh, điểm lên trên tờ khế ước kia.
Nàng thấp giọng thì thầm: “Tam giới nghe lệnh, nhanh chóng đến hỗ trợ!”
Trong nháy mắt, đã thấy tờ khế ước tan ra thành một loạt đốm sáng, bay vào trong quả cầu ngọc thạch, dần dần ẩn thân.
Chẳng mấy chốc, cả tờ khế ước đều đã biến mất.
Tạ Đạo Linh thu quả cầu ngọc thạch lại, thản nhiên nói: “Xong, bây giờ ngươi có thể đi trả tiền được rồi.”
“Sư tôn.”
“Còn có vấn đề gì?”
“Nợ của con hết rồi, nhưng trên người con vẫn không có tiền.”
“...”
“Sư tôn đừng nóng, con đi tìm ông chủ quán rượu.”
Cố Thanh Sơn mở cửa phòng bao ra, đùng đùng đi xuống lầu dưới.
Tạ Đạo Linh ngồi tại chỗ, trên tay nâng một ly rượu, uống từng ngụm nhỏ.
Hơi nghiêng một cái...
Sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi.
“Chỉ là một bí pháp linh thực mà đã bán được cái giá cao như vậy... Xem ra, tay nghề linh thực của hắn cao hơn quán rượu này nhiều...”
Tạ Đạo Linh nhẹ giọng lẩm bẩm, đôi mắt đẹp từ từ híp lại.
“Phải nghĩ cách bảo hắn nấu chút đồ ăn ngon cho mình...”
Ngoài cửa vang lên tiếng chân bước lên lầu.
Cố Thanh Sơn mở cửa, cười nói: “Sư tôn, thanh toán xong xuôi rồi, chúng ta có thể đi.”
Tạ Đạo Linh nghiêm mặt nói: “Được, chúng ta đi.”
“Đi đâu đây, sư tôn?”
“Vùng đất chiến tranh ngũ hành.”
“Sao cơ?”
“Ngươi là truyền nhân của Ác Quỷ đạo, không tới vùng đất chiến tranh ngũ hành thì còn đi đâu?”
“Nhưng nơi đó đã bị đông đảo tiên nhân bao vây lại rồi, con sợ...”
“Ừ, ta mất hết thực lực, trước khi tìm được một căn phòng thì không thể kinh động đến Thiên Đế quá sớm, nhưng ta có cách đưa ngươi qua đó.”
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận