Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1782. Dấu Hiệu Trước Khi Tận Thế Tới (2)


Đánh dấu
Xem ra ảo cảnh này để bảo vệ mạng sống của đám ác quỷ, thuận tiện lừa dối người sưu hồn. Đây đúng là cách rất tốt khi đối phó với người tu hành.
"Tốt! Tốt! Tốt! Khi trước những tin tức mà ta sưu hồn được, tất cả đều là giả, quả thật là lợi hại!"
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, rồi tiếp tục điều tra tiếp.
Hiện tại, hắn đã phá đi Mệnh phù phóng ra ảo giác rồi, giờ chính là lúc tiếp xúc tới Mệnh phù chân chính.
Khi hắn đang dùng toàn lực phân tích Mệnh phù, thì lại có thay đổi mới xuất hiện ở nơi đó.
Quạ vẫn đang lơ lửng giữa trời, che miệng, không để ý tới máu vẫn đang phun ra mà khàn giọng hét lớn:
"Gợn sóng giai đoạn đầu của Đại Hồng Thủy có thể tiêu diệt vạn vật, thế nhưng ta lại không thể dự đoán được lực lượng của nó tác động ra sao đối với chúng sinh."
"Cẩn thận, nó vẫn chưa kết thúc!"
Quạ vừa nói xong, cảnh tượng xung quanh đám người biến thành một màu trắng tinh.
Dòng chảy hư không hỗn loạn đã biến mất.
Phía tận cùng của thế giới màu trắng này, có một vật nào đó đang bay tới đây.
Mọi người đều duy trì sự cảnh giác.
Tiểu Điệp thấy Cố Thanh Sơn đang trầm tư thì bay tới cạnh người hắn, rồi bày ra tư thế phòng ngự.
Một giây sau...
Một bóng đen dài nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó là một con rắn màu đen.
Con rắn này xoay tròn một chỗ, rơi vào trong hư không màu trắng tinh này, ngẩng đầu lên, lưỡi rắn liên tục le ra thụt vào, hướng về phía đám người.
Nhìn như thế nào cũng cảm thấy con rắn đen này rất muốn gây sự.
"Tại sao lại xuất hiện một thứ như này?" Hội trưởng Công hội Thích Khách cau mày, nói.
Rồi ông ta vung tay tạo ra một luồng khí, tấn công con rắn kia.
Ngay sau đó...
Con rắn này đột ngột xuất hiện bên người Hội trưởng Công hội Thích Khách, cắn vào người ông rồi biến mất!
"A a a a a a a a!"
Hội trưởng Công hội Thích Khách kêu thảm liên tục.
Ông nhìn về phía đám người xung quanh, trong mắt còn có một tia tỉnh táo cuối cùng.
Ngay sau đó, vị thích khách đỉnh cấp này quyết định một chuyện cuối cùng trong đời của mình.
Ông phóng ra toàn bộ lực lượng của mình, bay ra ngoài, phóng về phía Vạn Giới Câu Hồn Tỏa Mệnh đại trận.
Còn tại nửa đường, ông ta biến thành một con chim lớn, trên người xuất hiện một luồng lửa màu xanh lam, rồi va vào đại trận.
Uỳnh!
Vạn Giới Câu Hồn Tỏa Mệnh đại trận bị ông đâm rách một lỗ lớn.
Cố Thanh Sơn cũng không chú ý xung quanh đã xảy ra chuyện gì.
Từ khi có Tiểu Điệp tới cạnh hắn, lại thêm bốn thanh kiếm xuất hiện bảo vệ sự an toàn của hắn thì hắn cũng không quan tâm tới chuyện bên ngoài nữa, mà là tập trung tinh thần xâm nhập vào trong thức hải của tên ác quỷ kia, toàn lực phân tích mệnh phù khống hồn ở nơi đó.
Thế giới bị gió thổi tan biến, biến thành hư không trống rỗng.
Ngay sau đó, Hội trưởng Công hội Thích Khách lao ra khỏi đại trận, đâm đầu vào kẻ địch, làm cho bọn chúng phát điên... cũng không thể ảnh hưởng tới Cố Thanh Sơn chút nào.
Thế nhưng những người khác lại không giống với Cố Thanh Sơn.
Trên người cha của Phi Nguyệt - Hồng Nghĩa Quyết xuất hiện một luồng sáng vàng kim.
"Tất cả tránh hết ra!"
Lão ta quát lớn, rồi lấy một tấm mệnh phù từ trong tay áo ra, ném ra bên ngoài.
Trên mệnh phù xuất hiện một ánh lửa, rồi nó bị đốt sạch.
Bùm bùm bùm bùm bùm...
Từng tiếng nổ vang lên, những đại lão đã phát điên kia liên tiếp bị nổ đầu, chết đến không thể chết nữa.
Chỉ còn lại một vài người sống sót đứng xung quanh nơi đây mà thôi.
Vài giây sau, Viện trưởng Thư viện Hư Không xông lên, tóm chặt cổ áo Hồng Nghĩa Quyết, hét lớn:
"Hồng Nghĩa Quyết, đã có đại trận rồi, tại sao vẫn còn nhiều người trong chúng ta bị chết như vậy?"
Hồng Nghĩa Quyết lạnh lùng nhìn đối phương, nói: "Trên người lão già kia có cả lực lượng của tận thế cấp bậc Vô Sinh, không có bất kỳ trận pháp nào có thể ngăn cản được. Với lại, ngươi cũng muốn chết nữa sao?"
Viện trưởng Thư viện Hư Không ngượng ngùng thả tay ra, rồi lùi về phía sau.
Ánh mắt Hội trưởng Công hội Thợ Săn trở nên đờ đẫn, liếc nhìn những thi thể không đầu cách nơi đây không xa.
"Chết rồi... chết rồi..."
Hắn ta lẩm bẩm.
Hắn ta còn cho rằng, gia nhập với lão thành chủ, có thể dựa dẫm vào thế giới Ác Quỷ là có thể bắt trói đám người kia mà không cần phí sức.
Thế nhưng kết quả là bên mình xuất hiện thương vong cực lớn.
Nếu như không phải hắn ta đứng khá xa, thì chắc cũng bị Hồng Nghĩa Quyết dẫn nổ mệnh phù ở trong linh hồn rồi.
Chẳng lẽ, đây chính là kết quả khi gia nhập với đám ác quỷ sao?
Đám ác quỷ, có lẽ chỉ coi đám người mình như là bia đỡ đạn?
Buồn cười.
Thật sự là buồn cười!
Hội trưởng Công hội Thợ Săn bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hối hận.
Hồng Nghĩa Quyết cũng thở dốc vài lần, sau đó nhìn về phía hư không, hét lên với Phi Nguyệt: "Con gái, tại sao con vẫn không rõ chứ? Chẳng lẽ con muốn tất cả mọi người ở đây đều chết hết, thì mới nguyện ý gả cho ác quỷ sao?"
Phi Nguyệt thông qua màn sáng trên không mà quan sát được cảnh tượng đã diễn ra bên ngoài thành Hư Không, tự nhủ: "Chuyện này thật sự khó tin, đám ác quỷ lại không thèm để ý những cao thủ trong thành Hư Không."
Hồng Nghĩa Quyết cười lạnh nói: "Cao thủ? Mặc dù chúng ta cũng không yếu, thế nhưng con vẫn không hiểu được sự thật về thế giới này."
Phi Nguyệt ngừng lại.
Nàng liếc nhìn Hồng Nghĩa Quyết, thấy được trên mặt lão xuất hiện một sự sợ hãi.
Lão ta đang sợ.
Thế nhưng, lão ta sợ cái gì?
Lần đầu tiên, Phi Nguyệt cảm thấy khó hiểu.
Tình hình hiện tại quá kỳ lạ, người bình thường thật sự là không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tu nữ mù đứng cạnh Phi Nguyệt, nói nhỏ: "Xem ra trình độ phiền phức của chuyện này vượt qua khỏi sự tưởng tượng của chúng ta. Phi Nguyệt, cô có thể nói tin tức nào mà chúng ta không biết không? Có lẽ ta có thể dùng pháp thuật quan sát tâm linh chúng sinh để giúp cô tìm ra nguyên nhân vấn đề."
Sau khi nói xong, trên đỉnh đầu nàng ta xuất hiện một con mắt đang mở to, nhìn về phía hư không, mà hai mắt đang nhắm lại của nàng ta lại chảy ra hai hàng máu tươi.
Vào thời điểm này, Nữ tu mù không tiếc lực lượng của mình nữa, toàn lực sử dụng pháp thuật quan sát tâm linh chúng sinh có thể vượt qua cả không - thời gian.
Phi Nguyệt thấy vậy thì nói: "Trước khi mẹ ta chết, đã dùng linh hồn của bà ấy đặt lên người ta một loại khóa vận mệnh. Trừ khi ta thật sự kết hôn, nếu không bất cứ kẻ nào ép ta sử dụng lực lượng vận mệnh, hoặc là cướp đi năng lực về vận mệnh của ta đều sẽ chết cùng với ta."
Nữ tu mù giật mình, hỏi: "Tại sao lại phải làm như vậy?"
Phi Nguyệt thẫn thờ, nói: "Bởi vì bà cũng không thể chiến thắng những kẻ địch kia, đành phải dùng cách này mới có thể bảo vệ ta trong một khoảng thời gian dài."
Tu nữ mù im lặng một lát rồi nói: "Ta hiểu, đám ác quỷ thật sự khát vọng có được lực lượng của cô. Bọn chúng chắc là đang cần năng lực vận mệnh của cô để hoàn thành một chuyện nào đó. Chỉ có lực lượng vận mệnh của cô mới có thể hoàn thành chuyện đó, những người khác đều không thể làm được."
Mọi người đều giật mình, cùng nhìn về phía Tu nữ mù.
Tu nữ mù lau đi máu trên mặt, rồi nói tiếp: "Đã qua nhiều năm như vậy, đám ác quỷ không thể chờ đợi được nữa, bọn họ đưa cha cô tới nơi đây, là để cho cô đưa ra lựa chọn cuối cùng."
Phi Nguyệt không nói lời nào.
Có vẻ như nàng đã biết tất cả.
Tháp chủ tháp Hung Ma lại hỏi: "Lựa chọn gì?"
Tu nữ mù nói: "Hoặc để toàn bộ thành Hư Không bị hủy diệt, để cho Phi Nguyệt tận mắt chứng kiến cha của nàng và tất cả mọi người đều chết trước mặt nàng."
"Hoặc là gì nữa?"
"Hoặc là Phi Nguyệt ngoan ngoãn gả cho ác quỷ, cống hiến năng lực vận mệnh của mình cho thế giới Ác Quỷ."
"Chỉ có như vậy thì đám ác quỷ mới có thể buông tha tất cả mọi người ở nơi đây."
Mọi người đều im lặng.
Chuyện đã tới mức này, mọi người cũng đã hiểu ác quỷ muốn làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận